PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT (TRÙNG DƯƠNG VƯƠNG CẦU KIẾN PHU NHÂN)


" Cô ta ở đâu? "

" Thưa phu nhân,  ở ngay phòng dành cho khách số 3"

" Tốt,  tuyệt đối giữ kín chuyện này,  không được để Tự Hàm biết "

" Vâng,  đã hiểu "

Cộp...

Cộp cộp cộp...

...

Nhược Hàn nghe tiếng nói chuyện bên ngoài phát ra âm thanh rất nhỏ, nhưng tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn,  tiếng đôi bốt chạm đất nặng nề,  vội vã vốn sẽ không có chuyện gì tốt lành.

Nhược Hàn cả đêm không ngủ nên đôi mắt đã dần hốc hác hơn,  sắc thái nhợt nhạt, đôi môi mỏng đỏ tự nhiên lại vô cùng quyến rũ,  sáng sớm cô đã được gửi đến một bộ váy sơ mi không cầu kỳ,  đơn giản mà thanh khiết,  dài không quá đầu gối,  Nhược Hàn cảm thấy nhẹ nhàng hơn so với chiếc đầm dạ hội kia rất nhiều.  Vừa thoải mái lại kín đáo hơn.

Cộp cộp...

Tiếng bước chân như chỉ cách một cánh cửa.

Nhược Hàn vẫn bình thản,  đắm chìm trong cảnh sắc tự nhiên trên núi mà không bị ảnh hưởng bởi người sắp xuất hiện.

Vì ở gần núi nên không khí rất trong lành,  mát mẻ vừa thích hợp với người không thích ồn ào như cô.

Nhưng...

Cạch..

" Xem ra,  cô  không hề lo lắng cho Tử Hàm "

Nhược Hàn bị một giọng nói nữ nhẹ nhàng , thanh âm lại vô cùng kiêu ngạo cắt ngang tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp xung quanh.

Lo lắng?

Đương nhiên cô rất lo lắng.

Nỗi lo lắng của cô còn cao hơn người phụ nữ đang đợi câu trả lời của cô.

Một chút nhói trong lòng.

Nhược Hàn,  quay đầu,  đôi môi nhếch nhẹ đường cong hoàn mỹ,  như muốn che giấu đi nỗi niềm trong lòng.

" Tôi tin anh ấy sẽ không sao "

Câu nói này khiến Vân Thư không khỏi ức chế,  rõ ràng người đàn ông kia vì cô mà mới thành ra nông nỗi đó,  mà cô lại dửng dưng như không,  lại bình thản như chưa từng xảy ra chuyện gì.

" Uổng công,  Tử Hàm cứu cô,  Loại tiện nhân bỉ ổi "

Ả phán ra câu để kiềm chế cơn tức giận trong lòng.

Nhược Hàn quay người về phía cửa sổ,  hít nhẹ vào, cô không quan tâm,  cô tự nói với bản thân đừng nên bận tâm,  dù sao từ lúc cô ở Thời đại này,  lời mắng chửi không phải ít,  không phải chỉ nghe một lần.

" Nếu không có sự xuất hiện của cô. Tự Hàm sẽ không xảy ra bao nhiêu chuyện,  cô nói thật đi,  rốt cuộc cô đã cho anh ấy uống phải thứ gì?  Tử Hàm mà  tôi  biết sẽ không phản lại lời mẹ nhất  là phụ nữ anh ấy càng không để tâm "

"..."

" Lần này may mắn kịp thời cứu chữa,  nhưng tôi không biết lần sau nếu còn có sự xuất hiện của cô,  anh ấy phải chịu đau đớn như thế nào nữa "

Nói tới đây,  giọng của Vân Thư nhỏ dần, có điều gì đó ngăn lại câu nói tiếp theo,  cô nghe thấy tiếng nấc nhẹ.  Vừa quay đầu lại cả khuôn mặt Vân Thư nước mắt đã đầm đìa. Ả bắt đầu khóc lóc.

" Nhược Hàn,  Tôi xin cô,  buông tha cho anh ấy,  chỉ cần cô biến mất Tử Hàm nhất định sẽ hạnh phúc với tôi "

Hự hự...

Vân Thư lên cào trào đỉnh điểm,  lời nói cũng khó rõ ràng,  bị tiếng khóc áp chế.

" Tại sao con phải câu xin con đàn bà đó ?"

Giọng nói khác phán ra từ cánh cửa.

" Bác gái "

Vân Thư lập tức ôm lấy eo,  rồi vùi mặt vào vai bà,  khóc lóc thảm thiết.

Ánh mắt của Tôn Hà nhìn cô đầy oán thù,  giận dữ.

" Vân Thư,  con quá lương thiện rồi,  với con tiểu tam này,  nhất định không được yếu đuối "

Giọng nói cương quyết của Tôn Hà làm Vân Thư cũng phải sợ hãi.

Tôn Hà đưa đôi mắt, nhìn cô nói " Cô biết,  Tử Hàm đang không rõ sống chết trong bệnh viện không? Vậy mà cô lại yên ổn khỏe mạnh như thế này! "

" Tôi muốn gặp anh ấy "

" Nực cười,  cô nghĩ tôi sẽ đồng ý sao?  "

Cổ họng Nhược Hàn cứng lại,  cô không biết nên phải nói gì. Lấy tư cách gì hay phải cầu xin như thế nào,  rõ ràng là tại cô,  nhưng Sao cô lại luôn tin tưởng Tử Hàm sẽ không sao,  nhất định sẽ sớm bình phục.

" Bà muốn gì? "

Cô biết rất khó để gặp được cậu,  nhưng nếu không gặp cô sẽ có lỗi cả đời, sẽ áy náy mà chết mất

" Ta muốn hỏi,  Cô có yêu Tử Hàm không? "

" Bác gái... " Vân Thư ngạc nhiên rụng rời chân tay.

" Cô không yêu nó,  một chút tư cách để gặp cũng không có "

"..."

" Ta tuyệt đối không để con trai mê muội nữa,  dù cô có  thừa nhận cô thích nó,  thì vĩnh viễn ta không đồng ý cho thứ tình cảm dơ bẩn rẻ mạt của cô một chút hy vọng "

Đầy sự khinh bỉ,  chế nhạo vừa kiêu ngạo.  Nhược Hàn mím chặt môi, ở Triều đại T cô càng được coi trọng,  tôn quý bao nhiêu thì ở đây cô lại càng bị khinh miệt,  sỉ nhục,  không có quyền lực đúng là không có giá trị .

" Bà là mẹ ruột của Tử Hàm sao? "

" Hỗn láo"

" Bà biết điều mà anh ấy muốn ?"

" Ta chỉ cần những thứ tốt nhất, phù hợp nhất với nó,  hôn nhân chính là phải môn đăng hộ đối mới vững,  bây giờ có thể nó không chấp nhận,  nhưng sau này nó sẽ hiểu,  tất cả những gì ta làm là tốt cho nó "

Nhược Hàn nuốt nước mắt lại khô khan,  trong lòng chợt nhói lên nặng nề,  đôi mắt phượng hoàng long lanh đã ngập nước,  nhưng cô lại cố gắng đẩy vào,  đôi môi run rẩy.

" Vậy,  Nếu anh ấy tỉnh lại bà định làm gì? "

" Tất nhiên sẽ lập tức cử hành hôn lễ cho nó và Vân Thư,  sẽ không đính hôn ".

Cảm giác như ngàn dao đâm vào tim,  Nhược Hàn nắm chặt vạt áo sơ mi như muốn rách ra,  thứ tình cảm này là gì nhỉ?  Ngưỡng mộ,  sùng bái hay biết ơn?  Hay là thứ tình cảm bao lâu nay luôn ở trong lòng giờ bắt đầu nổi dậy khi cô biết mình bắt buộc phải xa cách.

Cô vẫn chưa biết tình hình của anh.

Thậm chí cô khát khao muốn gặp anh,  dù chỉ là nhìn một chút.

Rõ ràng người đàn ông bỏ qua sự tôn nghiêm tổng tài cúi xuống cầu hôn cô rồi lại che chắn cho cô rất khó rung động.

Nhưng sao cảm giác lại đau đớn,  tức ngực như thế này.

Tôn Tử Hàm từng nói sẽ bảo vệ cô cả đời.

" Không... Anh ấy sẽ không đồng ý "

Nhược Hàn lắc đầu cười nhạt.

" Ta là mẹ nó , nó dám không đồng ý  , chỉ cần cô biến mất vĩnh viễn, nó sẽ quên rất nhanh"

" Hãy cho tôi gặp anh ấy "

" Lẽ nào,  cô còn chưa chịu tỉnh ? Cô nên tự biết thân biết phận không nên trèo cao, hãy trở về với mặt đất của cô bằng không đừng trách ta độc ác không niệm tình "

" Không... Không... Ta muốn gặp Tử Hàm "

Nhược Hàn lắc đầu, cô đã chayh tới trước cửa nhưng nhanh chóng bị một lực cản đẩy mạnh ra trước,  khiến cô ngã xuống không kịp đề phòng.

Nhưng..lúc này,  cô không cảm thấy đau đớn,  cô chỉ cảm thấy khó chịu,  đau trong lòng,  cô muốn gặp anh ngay lập tức.

Đây là cảm giác an toàn vốn có bị thiếu vắng sao?  Lẽ nào cô đã yêu Tôn Tử Hàm?.

Một giọt nước mắt lăn xuống, chạm sàn nhà.

...

Bàn tay,  ngón tay nhẹ cử động. 

" Nguy rồi,  bệnh nhân có phản ứng,  cậu ấy đang bị co giật mạnh "

"Tiến hành kiểm tra,  khống chế ngay lập tức "

" Nhịp tim,  huyết áp loạn "

" Tăng.. "

" Giảm "

" Tăng lên đột ngột "

...

" Đưa cô ta đi "

Nhược Hàn bị kéo dậy rồi đi ra ngoài,  chưa kịp định thần cô đã nhanh chóng ra khỏi khu biệt thự.

Chiếc xe nhanh chóng di chuyển,  không phải quay ngược mà là đi lên.

Vân Thư cũng ở trong xe với hai tên vệ sĩ.

Chiếc xe đang di chuyển lên núi.

" Tôi đã cho cô nhiều  cơ hội tốt hơn,  nhưng do hoàn cô ngu ngốc,  vì hạnh phúc của tôi,  lần này hy vọng không gặp lại "

Vân Thư thích thú lên tiếng,  vừa nâng cằm cô lên vẻ hưng phấn.

" Cô đưa tôi đi đâu? "

" Bác gái đã dặn,  ra tay sợ quá tàn nhẫn với cô gái như cô,  nên để  cô trên núi để tự sinh tự diệt,  phải xem mệnh cô như thế nào, nếu cô may mắn sống sót khỏi cơn đói khát thì cô cũng sẽ gặp phải bọn buôn lậu.. Chúng sẽ chăm sóc cô tốt nhất,  Cô cũng không tệ "

Hahaha..

Nói xong ả cười thích thú.

" Trói cô ta lại "

Ả đưa đôi mắt sắc bén ra lệnh. Phụ nữ vì đàn ông mà có thể trở nên độc ác như thế này sao? 

" Dù cô có thoát khỏi bọn buôn lậu mà thoát,  cô  cũng chẳng còn trong trắng nhỉ?  Lúc đó Liệu Tử Hàm có còn nặng tình với cô không? "

" Vân Thư,  Không nhìn ra cô cũng là loại con gái tầm thường "

" Cô muốn nói gì cũng được,  không bao lâu sẽ chẳng còn ai nghe cô nói nữa ".

Nhược Hàn đã bị trói chặt,  ả nói đúng,  phải xem vận mệnh của cô như thế nào.  Dù cô có cựa quậy hay la hét cũng vô tác dụng.

Nhược Hàn đến đây là hết sao? 

Cô còn không được về nhà,  không được gặp phụ thân nữa,  thậm chí cô còn không được gặp Tử Hàm trước lúc đi.
...

Trời đã xế chiều,  xe cũng đã chạy hơn 3 tiếng.

" được rồi,  ngang đây thôi,  cô ta dù có bò xuống núi cũng phải mất một ngày "

Vân Thư ra lệnh đắc ý.

" Nhược Hàn,  tạm biệt! "

Câu nói vừa dứt Nhược Hàn lập tức bị ném xuống xe một cách thô bạo,  thậm chí bàn tay,  cánh tay đã rỉ máu dính vào vải áo.

Ở đó,  cô vẫn nghe tiếng cười khoái chí của Vân Thư vang vọng,  chiếc xe đã lăn bánh xuống núi,  cô biết mình chỉ còn một mình,  cả thân thể bị trói chặt không thể cử động.

Khiến cô vừa khó chịu vừa đau đớn,  càng cử động càng đau đớn hơn.

....

Rầm!

Mọi đồ vật trên bàn từng thứ vỡ vụn nằm yên tại đất

Hai bàn tay nổi gân xanh chằng chịt,  đôi mắt màu hổ phách đỏ ngòm tức giận.

" Vô dụng! "

" Phong Thiếu bớt giận! "

" Nói,  ai là người dẫn đầu? "

Tên vệ sĩ run rẩy cúi gằm mặt không dám ngẩng đầu lên nói " Là... Là... Nguyên... Nguyên. .Văn "

" Kết quả? "

" Đã bị bắn chết ạ "

Tiếng răng nghiến kèn kẹt kêu nhẹ trong miệng,  Viêm Dạ Phong hoàn toàn đang rất tức giận.

" Phong Thiếu,  là  do  tôi  cử người không có năng lực nên đã làm mất hàng ".

Dương Tích cúi đầu nhận lỗi.

Viêm Dạ Phong xoay ghế ngồi xuống ngã người,  hít một hơi sâu để áp chế cơn thịnh nộ.

" Khỉ thật! "

" Phong Thiếu,  đã điều tra căn cứ của chúng,  chỉ cần ngài muốn,  lập tức đi lấy lại ".

" Bao lâu? " Viêm Dạ Phong chỉ cần biết mất bao lâu hàng mới  quay lại  .

Nếu mất hoàn toàn sẽ không  kịp giao hàng cho Bên Victoria sẽ là một tổn thất nặng nề.

Đó là kho vũ khí trao đổi với bên Victoria - chuyên mua lại vũ khí tiên tiến với giá cao ngất ngưởng. 

Bên họ lại có thể đáp ứng nguyên vật liệu xây dựng một khu trung tâm tổng hợp khổng lồ xuyên núi chắc chắn an toàn.  Kế hoạch của cậu về việc xây dựng Pha lê sẽ trở nên tốt đẹp.

Nhưng lúc di chuyển lại gặp trục trặc.

" Phong Thiếu,  hàng chỉ bị cướp cách đây 1 tiếng hơn,  nhất định bọn chúng chưa đi khỏi Iris,  có lẽ vẫn đang còn ở Núi Hải Thụy" Dương Tích nói .

" Phải mất một buổi tối mới có thể thuận lợi "

Dương Tích đưa ra suy luận cuối cùng.

" Điều tra ra tên chán sống đó chưa? "

Dương Tích đánh mắt nhìn người sau lưng,  tên vệ sĩ lập tức tiến lên.

' ' Tên đó quả thực không muốn sống nên mới cướp hàng của Phong Thiếu... "

" Vấn đề chính " .giọng nói lạnh lẽo khiến mọi người phải run sợ,  tên vệ sĩ kia cũng gần như tắt thở " người cầm đầu chính là Vương Long,  nhân vật nổi tiếng trong giang hồ,  chuyên buôn lậu ra thành phố khác,  hắn buôn vũ khí,  buôn người, buôn động... "

Lập tức hắn nhận thấy ánh mắt viên đạn.

" Hắn từng vào tù,  gần đây đã được chuộc ra ngoài bởi một người tên là Mạnh Minh, cầm đầu băng Hổ xà "

Nói ngang đây tên vệ sĩ lùi lại vài bước.

Viêm Dạ Phong nới lỏng Cravat,  bàn tay gõ gõ trên bàn,  khuôn mặt lãnh khốc,  không chút cảm xúc.

" Mạnh Minh?  " Dương Tích vẻ nghĩ ngợi.

" Không cần nghĩ nữa,  chính là Con  chó nhận tội  thay Trần Đông "

Đôi mắt Dương Tích sáng rực hiểu ra 

" Ngài không nói,  tôi cũng không nhớ,  Trần Đông đã ra tù cách đây hơn 3 tháng,  không thể không liên quan người này. "

Cách đây 3 năm,  Viêm Dạ Phong đã đẩy Trần Đông - Ceo của Trần Viễn vào tù vì chứng cứ sản xuất ma túy trong công ty nội bộ. Lẽ ra  là phải ngồi tù  mười mấy năm,  nhưng nhờ mối quan hệ nên hắn chỉ ở đúng 3 năm, hắn từng dở trò với Viêm Dạ Phong,  nhưng rất nhanh Viêm Dạ Phong là người nắm được sơ hở bằng chứng phạm tội nên lập tức đẩy hắn vào tù,  sau này Trần Viễn cũng  trở thành công ty con của Viêm Gia Tổng  .

Bây giờ Trần Đông Trở về lập tức lại lên vị trí Ceo của công ty mới được thành lập cách đây 2 năm của Trần Đình - bố của Trần Đông,  vị thế công ty không đáng nhắc nhưng cũng có tiếng trong giới bất động sản  .

" Tốt lắm,  Gan to dám cướp hàng  của Viêm Dạ Phong này "

Nói ngang đây,  cây bút trên tay  Viêm Dạ Phong nhanh chóng bị bẻ làm đôi,  đầy mùi sát khí xung quanh.

Bình luận

Truyện đang đọc