PHÙ ĐỒ THÁP

Vào mùa mưa dầm, bầu trời mù mịt, trong không khí có một loại hương vị thanh khiết mà cũng lạnh lẽo, đứng dưới hiên nhìn, mái cung cong cong giống như cây kéo đang cuốn lấy những khóm bông thô, mỗi nơi chạm đến vòm trời đều lùng bùng tụm lại sương mù, cho dù gió lớn thổi qua cũng không thể làm tan những đám mây đen đó đi.

“Đã làm thỏa đáng hết chưa?” Tiếng nói Hoàng Đế khàn khàn, ngơ ngẩn nhìn Tiêu Đạc, “Trẫm từng hứa với nàng, rằng nàng sẽ có một vị trí nhỏ bên cạnh trẫm. Bây giờ nàng đi rồi, tâm tư trẫm sẽ không thay đổi, nàng vẫn là Hoàng Hậu của trẫm như cũ…Trẫm không thể tiễn nàng một đoạn cuối cùng, không phải trẫm nhát gan, là không đành lòng. Người từng như hoa như ngọc, cuối cùng lại biến thành một khối than…Ngươi đã đưa Hoàng Hậu một đoạn, gương mặt nàng còn có thể phân biệt nữa không?”

Tiêu Đạc trầm lặng một hồi rồi mới lắc đầu, “Thế lửa quá lớn, mấy toán đề kỵ đi vào cứu người mà vẫn không thấy, cuối cùng phát hiện ra phượng giá nương nương ở trong một cái rương gỗ.” Nét mặt hắn thống khổ, miễn cưỡng ổn định giọng nói rồi mới tiếp tục, “Người của Hình Bộ và Đô Sát Viện đều tới, bởi vì một phen lửa lần này đã thiêu trụi sạch sẽ vọng lâu, cho nên bọn họ chỉ đành dựa vào suy đoán. Có lẽ nương nương phát bệnh, đốt hết đèn nến trong lâu lên, sau khi nổi lửa thì sợ hãi, đã chạy đến trốn vào rương gỗ, rương gỗ bén lửa, ngược lại càng không còn chỗ ẩn thân, không thể giữ được tính mạng. Về chuyện lăng tẩm, Hoàng Thượng yên tâm, tử cung đã được đưa xuống địa cung, các lễ tế cũng đã được an bài thỏa đáng. Hiện tại chiến sự Lưu Cầu hãy còn dở dang, còn rất nhiều việc chờ nghe thánh ý, chuyện Hoàng Hậu về trời là kết cục đã định, Lão Phật Gia cũng lo lắng Hoàng Thượng ngày đêm, mong Hoàng Thượng nén bi thương, lấy quốc sự làm trọng.”

Ở trong mắt Hoàng Đế, cái gì xếp thứ nhất, cái gì xếp thứ hai, hắn đều có suy tính, vung tay lên nói: “Thứ tiểu quốc hèn mọn, có gì phải sợ? Quốc mẫu tân tang, ruột gan trẫm sao có thể không đau? Nên đánh Lưu Cầu như thế nào, nên ra bao nhiêu binh, nên dùng bao nhiêu thuyền, đều do Hán thần sai khiến. Trẫm đây còn phải lập đàn khấn tụng cho Hoàng Hậu, bảy bảy bốn chín ngày sau là Hoàng Hậu có thể thoát ly khổ ải.” Hắn nói, rồi làm như thể đột nhiên nảy ra ý niệm, quay sang Tiêu Đạc, “Lúc sinh thời Hoàng Hậu rất coi trọng Đồng Vân, tuy nàng là phu nhân của ngươi, nhưng tốt xấu gì cũng từng đi theo Hoàng Hậu một hồi, không có đạo lý không tận hiếu. Để nàng đến Tây Uyển trông coi đốt đèn cho chủ tử nàng đi!”

Trong lòng Tiêu Đạc hiểu rõ, khom người ôm quyền thưa vâng, “Tiện nội có thể thay chủ tử tận tâm là phúc khí của vợ chồng chúng thần. Lát nữa thần sẽ lập tức sai người truyền lời, bảo Đồng Vân tức khắc đến Tây Uyển nghe lệnh.”

Hoàng Đế gật gù cái đầu, thấy hắn dễ dàng buông tay thì thầm thích chí trong lòng. Liếc nhìn hắn một cái, ra vẻ cao thâm mà cất giọng, “Trẫm biết Hán thần trung thành với xã tắc, đám trộm cắp Lưu Cầu này, theo Hán thần thấy để ai nắm giữ ấn soái là ổn thỏa nhất?”

Tiêu Đạc nói: “Tiểu quốc chư hầu xung quanh Đại Nghiệp đông đảo, nếu không thể tiêu diệt Lưu Cầu, thứ nhất là sẽ tổn hại quốc uy Đại Nghiệp ta, thứ hai là sẽ khiến những nước chư hầu đang ngo ngoe rục rịch to gan hơn. Đô Chỉ Huy Sứ Đàm Cẩn đánh bại Thát Đát mấy bận, chiến công rực rỡ, để ông ta xuất chinh là không thể thích hợp hơn.”

Hoàng Đế liếm môi liếm miệng nghĩ ngợi, “Chỉ sợ không được, Đàm Cẩn là tướng tài trên đất liền, nhưng lại không quen đánh trận trên biển, chẳng may ông ta say tàu, binh lính bên dưới không có thủ lĩnh thì phải tính sao?”

Tiêu Đạc liếc mắt về phía trước, tiến lên hai bước ngắn chắp tay nói: “Thần cũng đã nghĩ tới chuyện này, thứ cần thiết chính là tài bày mưu lập kế của ông ta, còn những thứ say sóng say tàu đều có cách giảm bớt, Hoàng Thượng yên tâm.” Rồi hắn lại cúi đầu cân nhắc, “Thần luôn luôn chú trọng thuyền vụ, kiểm duyệt thủy quân cũng là do thần chủ trì, nếu Hoàng Thượng không tin tưởng Đàm Cẩn, thần nguyện thay chủ tử phân ưu, đứng một bên hiệp trợ Đàm đại nhân. Hai quân giao chiến, dù chỉ trì hoãn nửa khắc cũng là không thể, chẳng may trên biển gặp phải khó khăn, lại còn phải chờ Nội các hồi kinh điều trần phát phiếu nghĩ, chờ Tư Lễ Giám phê hồng, bỏ lỡ thời cơ, nói không chừng sẽ thất bại trong gang tấc. Thần theo quân xuất chinh, có thể thay mặt chủ tử nhanh chóng ra quyết định, đối với tướng lĩnh mà nói cũng là một liều thuốc an thần, không biết ý Hoàng Thượng thế nào?”

Hoàng Đế có chút do dự, rốt cuộc đánh giặc không phải trò đùa, hắn chịu đi theo, đối với triều đình đương nhiên là không thể tốt hơn. Nhưng hắn chấp chưởng Tư Lễ Giám, việc phê hồng thiếu hắn, ai sẽ nhận lấy cái sạp to này?

Hoàng Đế xoa cằm, vài sợi râu mới mọc đâm vào tay, “Hai đầu đều không thiếu được Hán thần, nếu ngươi có thể phân thân ra thì tốt.”

Tiêu Đạc càng thêm cúi người thấp hơn, “Thần nguyện dốc hết tâm huyết vì triều đình, hiện nay chuyện chiến sự là quan trọng nhất, việc phê hồng đã có Diêm Tôn Lãng và Thái Xuân Dương, bọn họ đều là người làm việc ổn thỏa, giao việc này lại cho bọn họ chuẩn không thể lầm. Ước chứng đánh một trận mất cùng lắm là ba bốn tháng, đến lúc đó khải hoàn trở về, thần cũng coi như vì chủ tử mà lập được công lớn.”

Thực ra Hoàng Đế rất giỏi đoán lòng người, hắn biết Âm Lâu vừa chết, Tiêu Đạc lập tức có chút tự sa ngã. Kinh thành là nơi thương tâm, đi ra ngoài tiêu tán bớt cũng tốt, huống hồ Tiêu Đạc đi rồi, Đồng Vân ở lại Tây Hải Tử, cứ giữ lại thật lâu không trả về, chắc chắn hắn cũng sẽ không nói được gì đâu. Vốn dĩ chính là ban thưởng mà, giả sản còn có thể tịch thu, huống chi là người!

Hoàng Đế đồng ý, thở dài một tiếng nói: “Trẫm thương tâm, biết bao là chuyện chẳng còn sức lo liệu, Hán thần là rường cột vững vàng, giúp trẫm phân ưu, trong lòng trẫm hiểu rõ. Việc tấn công Lưu Cầu hết thảy đều do ngươi lo liệu, trẫm đây sẽ không can thiệp.” Nói xong thì khép mắt lại, “Trẫm muốn lập đàn với Quốc sư, ngươi đi đi!”

Những việc cần làm đều đã làm xong, Tiêu Đạc cảm thấy mỹ mãn, chắp tay hành lễ rời khỏi Thái Tố Điện.

Mưa tí tách rơi, tiểu thái giám bung ô tới đón hắn, hắn vẫy tay bảo lui, tự mình dạo bước dưới màn mưa. Cách một con sông chính là Tử Cấm Thành rộng lớn, tòa thành này đã trói buộc không biết bao nhiêu linh hồn. Hắn và Âm Lâu đã là rất may mắn, thủy quân đã sớm đợi mệnh, chỉnh đốn một chút là có thể rời đi. Rời đi rồi, cả đời này sẽ không trở lại nữa, vinh hoa phú có tốt đến mấy cũng chẳng sánh bằng có nàng cạnh bên.

Hắn vẫn trầm ổn, từ khi Âm Lâu được Vân Úy đón đi hắn vẫn chưa từng gặp lại nàng, Hoàng Đế không phải người không có đầu óc, hắn ta cũng hiểu được phải dùng tâm nhãn. Đêm đó vọng lâu cháy không rõ lý do, cho rằng sai người theo dõi hắn chằm chằm là có thể đào ra chân tướng gì đó. Nhưng mà hắn ta đã quên Tiêu Đạc hắn là làm nghề gì sao, sao hắn lại có thể không biết có người đã giám sát mình? Dù sao Âm Lâu cũng đang rất an toàn, trong lòng hắn luôn nắm rõ. Phải chia lìa mãi đã thành quen, chỉ cần kiên trì thêm một hai tháng nữa thôi, có hy vọng rồi, tháng ngày liền trở nên dễ sống.

Hắn vẫn về Tư Lễ Giám như cũ, vẫn tiếp tục dặn dò công việc, mọi thứ đều đã ổn thỏa, ngẩng đầu lên thì thấy Đồng Vẫn đã đến trước cửa.

Nàng rảo bước qua ngạch cửa, tồn an một cái thật sâu, “Đốc chủ.”

Hắn gật đầu, ánh mắt xa cách, “Đã nghĩ kỹ chưa? Muốn ở lại bên cạnh hắn sao?”

Đồng Vân vâng, “Chủ tử ta đã tìm được bến bờ, ta cũng dần hiểu rõ tâm sự trong lòng. Bây giờ ngẫm lại, Hoàng Thượng quả thực đáng thương, tuy hắn có chút hồ đồ, nhưng rốt cuộc vẫn là nam nhân của ta, ta muốn ở bên hắn, mặc dù hắn sẽ chẳng dừng chân tại nơi ta được bao lâu.”

Hắn rũ mắt sửa soạn đống hồ sơ trên tay, hờ hững nói, “Ngươi phải hiểu điều này, nếu ngươi ở lại bên hắn, ta sẽ không thể nói cho ngươi đứa bé đang ở đâu.”

Đồng Vân nhìn hắn thật lâu, giãy giụa trong lòng, cuối cùng vẫn là suy sụp hạ vai, “Ta đã nghĩ kỹ, có lẽ để nó yên bình sống ở một nơi khác sẽ tốt đẹp hơn ở lại kinh thành rất nhiều.”

Mỗi người đều có một chấp niệm, hắn có, Đồng Vân cũng có. Hoặc nàng chỉ là muốn được yên ổn sống bên cạnh nam nhân của mình, hiện giờ hắn đã có Âm lâu, cũng có thể thấu hiểu những nữ nhi tình trường đó. Đường là chính mình chọn, nàng muốn ở lại cũng không có gì đáng bị lên án.

“Nếu ngươi đã quyết định rồi, ta cũng không phải nhiều lời nữa.” Hắn cúi đầu sửa sang lại tay áo, “Nhớ kỹ lời ta nói, hoặc là không làm, hoặc là phải làm tốt nhất. Ngươi có thể tự dàn xếp cho mình thật tốt, chủ tử ngươi mới được an tâm. Đằng Diêm Tôn Lãng ta cũng đã căn dặn, bảo hắn thay ta coi chừng ngươi, ngươi có chuyện gì khó xử cứ thương nghị với hắn, chắc chắn hắn sẽ giúp đỡ. Nhớ cho kỹ, nhân tài phải giữ kín như bưng mới có thể sống lâu, cho dù có một ngày ngươi trở thành Hoàng Hậu, đạo lý vẫn cứ là như vậy.”

Đồng Vân rùng mình, khom người thưa vâng, “Cẩn tuân Đốc chủ dạy bảo.”

Ngón tay hắn chậm rãi lướt qua cái bàn gỗ nam khắc hoa, lâu thật lâu mới thở dài, “Chuyện xưa của ta ở Đại Nghiệp đã kết thúc, còn ngươi lại mới bắt đầu. Đường trong cung đình không dễ đi, nếu đã lựa chọn, mong ngươi bảo trọng.”

Đồng Vân nhìn theo hắn đi đến bên cửa, thốt lên gọi một tiếng Đốc chủ, hắn quay đầu lại, sườn mặt như ngọc, dây mũ đen trên quan rủ xuống trước ngực. Nàng mím môi, miễn cưỡng nở ra một nụ cười, “Chủ tử của ta…phó thác cho ngài. Ngài nhất định phải đối xử với nàng thật tốt, vì được ở bên ngài mà nàng đã nỗ lực nhiều đến vậy, cầu ngài quý trọng nàng.”

Hắn gật đầu, không nhiều lời nữa, bước lên liễn nghênh ngang rời đi.

Đàm Cẩn nhận mệnh triều đình đến Thiên Tân chỉnh đốn thủy quân, ngày đại quân xuất phát đã gần ngay trước mắt, hết thảy đều ổn thỏa, chỉ cần kiềm chế hai ngày nữa thôi là có thể gặp nhau. Hắn đứng dưới hành lang, nhìn hạt mưa đua nhau chảy xuôi theo đỉnh mái cong, quay người đi về phía đông khóa viện, vừa đến trước cửa thùy hoa liền thấy một thân ảnh đang dựa vào lan can mà ngồi.

Nếu nói Âm Lâu là người hắn yêu nhất, vậy thì Nguyệt Bạch chính là người hắn có lỗi nhất. Nàng không làm sai điều gì, chỉ là si ngốc yêu Tiêu Đạc, nhưng rồi gặp phải hắn, vì để nàng giữ im lặng mà hắn buộc nàng phải thành người câm, tuy hiện giờ tĩnh dưỡng trong phủ của hắn, nhưng nàng đối với hắn có bao nhiêu hận, thực sự đủ khiến người ta không thể đếm xuể.

Có lẽ đã thiếu một lời công đạo cho nàng, mọi thứ đều chu toàn, không thể chỉ dư lại mình nàng được. Hắn khoanh tay đi qua hành lang, đến trước mặt nàng thì đứng im, nàng quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt yên tĩnh.

“Triều đình đánh giặc với ngoại bang, ta phụng chỉ giám quân, ít ngày nữa sẽ phải rời khỏi kinh sư. Lần này đi cũng chưa biết có thể trở về hay không, cô muốn đi con đường nào, đã nghĩ kỹ chưa?”

Hắn thấy được khủng hoảng trong mắt nàng, nàng bỗng nhiên đứng lên, không thể thốt ra tiếng, run rẩy khua tay, “Vì sao lại không trở lại.”

Nguyệt Bạch là người đáng thương, vẫn luôn ngây ngốc ở lại quê nhà đợi người yêu, tên tuổi người yêu vẫn còn đó, lại đã sớm là cảnh còn người mất. Nàng ở trong phủ hắn ít nhất còn có thể an cư lạc nghiệp. Hiện giờ hắn phải đi, đến một nơi đặt chân nàng cũng chẳng có, thành một cây lục bình đứt rễ.

“Trên chiến trường cửu tử nhất sinh.” Mày hắn nhăn lại, “Ta sẽ nói cho cô biết, ta không phải Tiêu Đạc, ta là Tiêu Thừa.”

Nàng lùi về sau hai bước, lưng vịn lên tường, giọt nước mắt thật lớn rào rạt rơi uống.

Hắn quay đầu đi, nhìn về phía chân trời xa xôi xám xịt không thể với tới, chốc lát sau mới nói: “Ta đã chuẩn bị một số tiền cho cô, bên ngoài còn một thôn trang cũng cho cô nốt, đủ cho cả đời sau của cô không phải lo chuyện cơm áo. Vốn dĩ ta nên giết cô, nhưng rốt cuộc cô từng ở bên Tiêu Đạc, đáng ra ta nên gọi cô một tiếng đệ muội. Ta ở đây, cô có thể vô ưu vô lo, ta không còn, vạn sự cô chỉ có thể dựa vào chính mình. Giữ tiền cho chặt, đừng tin tưởng người khác quá dễ dàng. Cô còn trẻ, gặp được người thích hợp thì gả đi, đừng phí hoài thời gian thêm nữa. Huynh đệ Tiêu gia chúng ta thiếu tình cô, chỉ đành chờ kiếp sau trả lại.”

Nước mắt nữ nhân luôn là vô cùng vô tận, có lẽ là thương tiếc cho ngày hôm qua, có lẽ là mê mang với tương lai, hắn chẳng có lời nào để khuyên giải, đành yên lặng rời khỏi tiểu viện kia.

Vừa đi ra cửa thì gặp phải Dung Kỳ, người của Đông Xưởng thường lui tới phủ Đề Đốc, hắn cũng không để ý lắm, chắp tay sau lưng chậm rãi đi về tiền viện, Dung Kỳ đi theo phía sau, suốt nửa ngày cứ muốn nói mà lại thôi, hắn không nhìn cũng có thể cảm giác được, “Có chuyện gì à?”

Dung Kỳ lúng búng, “Lúc trước là thuộc hạ rót thuốc cho Nguyệt Bạch cô nương, nàng biến thành như ngày hôm nay, thuộc hạ cũng nên gánh vác trách nhiệm.”

Tiêu Đạc dừng bước xoay người lại nhìn hắn, “Sau đó thì sao?”

Dung Kỳ bị hắn hỏi bất chợt, trên cái mặt đen thui nổi lên một tầng đỏ ửng, ấp úng nói, “Thuộc hạ là nghĩ…Đốc chủ đi rồi, thuộc hạ có thể chăm sóc Nguyệt Bạch cô nương.”

Hắn vui vẻ cười rộ lên, đấm vào đầu vai Dung Kỳ khen ngợi, bằng phương thức nam nhân đối đãi với nam nhân.

Ngày tiếp theo xuất phát, Hoàng Đế tự mình tiễn ba quân xuất chinh, đứng trên cổng thành kêu gọi khí thế ngút trời một phen, rất có vài phần khí khái định quốc an bang.

Cộng ẩm, cạn ly, hướng về Hoàng Đế bái chào từ biệt, Tiêu Đạc một thân áo giáp sáng loáng, khác hẳn với mãng bào đai ngọc trước kia, lộ ra khí phách cứng rắn cương nghị. Hắn ôm quyền hướng về phía trước, giơ roi ngựa lên trong tiếng hô hào hùng “bất đắc hoàn thắng, thệ bất hoàn triều”(*). Đại quân ra khỏi thành, uốn lượn tiến về phía đông, đội ngũ ấy bao la hùng vĩ, chạy dài trăm dặm vẫn chưa nhìn thấy đuôi.

(*) Không thắng thề không quay về.

Thủy quân xuất phát từ bến tàu Thiên Tân, chỉ riêng phúc thuyền đáy nhọn đã bảy tám con, ngoài ra còn có thuyền gác, thuyền hải thương, thuyền thương sơn, lớn lớn bé bé hơn trăm con, tạo thành một hạm đội vô cùng quy mô, một đường hiển hách dương dương rời khỏi vịnh Bột Hải xuất phát.

Tác chiến đường dài không thể thiếu được tập kích, thuyền đi ngày đêm không nghỉ. Đàm Cẩn sai người thắp đèn, đứng trên boong tàu nơi bố trí hải đồ nghị chiến với Tiêu Đạc.

“Tác chiến trên biển, đấu thuyền đấu súng chứ không đấu nhân lực. Phúc thuyền cao lớn như thành trì, thuyền giặc Oa còn chưa to bằng phần ăn nước của đáy thuyền chúng ta, muốn bắn trúng ở cự ly gần khó như lên trời.” Hắn chỉ tay lên bản vẽ, “Sai mười hai thuyền con canh gác xung quanh phúc thuyền, phân tán ra, tạo thành thế đánh bọc ba mặt. Trên thuyền hải thương trang bị pháo thần công, hoặc là không trúng, một khi đã trúng chắc chắn thuyền cỏ của giặc Oa tan xương nát thịt. Còn phía đầu thuyền của phúc thuyền phải chuẩn bị sẵn cầu lửa, một khi khai chiến ném mạnh từ trên cao xuống, trừ phi thuyền giặc làm bằng sắt, nếu không khó mà thoát khỏi bị thiêu trụi.”

Hắn nói năng đạo lý rõ ràng, Đàm Cẩn cười nói: “Có Hán công ở đây, Đàm mỗ liền có người tâm phúc. Cứ theo lời Hán công bố trí mà làm, chưa nói đến dùng kế, cho dù chỉ cần thuyền va vào thuyền, chúng ta cũng chỉ có thắng không có thua.”

Tiêu Đạc vội xua tay, “Nhà ta chưa từng dẫn binh, cùng lắm cũng chỉ có thể đứng bên phụ trợ, cuối cùng sẽ thế nào vẫn còn phải nghe ý kiến Phủ Minh huynh. Xưa nay có nhiều giám quân không hiểu tác chiến làm hỏng bao nhiêu chiến sự, nhà ta không đảm đương nổi tội danh thiên cổ này.”

Nói đùa hai câu, sóng biển phía đầu thuyền vùng lên, một luồng khí hỗn tạp đánh tới, giống như những chiếc phi tiêu lao thẳng tắp xuống giếng trời sâu thẳm phương nam, hoảng hốt tránh cũng không thể tránh. Binh sĩ phía dưới vội vã đem áo khoác tới, Tiêu Đạc không giống những lính lấm bùn đã quen kia, hắn là người thanh lịch, không chỗ nào không hiện vẻ ung dung, bị mưa xối vào sẽ hắt xì liên tục, chẳng may sơ suất mắc bệnh trên biển thì không hay.

Đàm Cẩn nói: “Bên người Hán công vẫn cần người chuyên gia hầu hạ mới được, tướng lĩnh bình thường còn có phó tướng giúp đỡ, huống chi là ngài!”

Tiêu Đạc nghe xong thì hơi lộ ra ý cười, liếc nhìn binh sĩ đang buộc dây cổ áo cho hắn một cái, “Tính tình nhà ta gàn dở, không quen dùng người lạ.”

Binh sĩ kia vừa nghe xong thì vội chắp tay với hắn, “Hồi bẩm Hán công, từ lúc còn bé tiểu nhân đã biết hầu hạ người khác, ngài giao chuyện này cho tiểu nhân, tiểu nhân không hành quân đánh giặc được, nhưng nịnh nọt mua vui cho đại nhân không thành vấn đề.”

Vành mũ binh sĩ kia kéo thật thấp, mặt mày mơ hồ, chỉ thấy duy nhất bờ môi đỏ kiều diễm lộ ra dưới ánh đèn. Đàm Cẩn cười nói: “Nếu đã vậy, Hán công cứ dùng tạm mấy ngày cũng không phải không thể, dùng thuận tay thì giữ lại, ta thấy hắn cũng lanh lẹ, nếu đã dám nói như vậy thì ắt hẳn làm việc cũng biết tiến lui chừng mực.”

Nửa ngày sau Tiêu Đạc mới ừ một tiếng, “Đã nghe rõ lời Đàm đại nhân chưa? Hầu hạ tốt thì thăng quan phát tài, hầu hạ không tốt thì ném xuống biển cho cá ăn, hiểu rồi chứ?”

Binh sĩ kia cười hì hì, “Tiểu nhân đã biết, tiểu nhân nhất định sẽ tận tâm tận lực làm trâu làm ngựa cho Hán công!”

Không biết nàng học được bài này từ đâu ra, trời sinh đã giỏi diễn trò, há mồm ra cũng có thể giả ngây giả dại, bây giờ đóng vai đồ nịnh hót trong quân ngũ lại càng thành thạo. Tiêu Đạc đánh giá nàng, bất giác nhoẻn miệng cười. Thời tiết không tốt lắm, trời không có trăng, lại thấy ngọn đèn dầu gần xa bập bùng…bên ngọn đèn có một giai nhân, giai nhân đội mũ mặc giáp, dáng vẻ hào sảng không kiềm chế được, sóng vai đứng bên hắn.

Đại Nghiệp càng đi càng xa, sớm đã tiêu tan vào một không gian khác. Đó là một tòa thành tội lỗi, hạnh phúc được tạo ra từ vô số thống khổ và hy sinh, may mà bọn họ đã trốn thoát. Cổng trời trên tháp Phù Đồ bảy tầng đã mở, nhảy ra, đứng trên đỉnh tháp, vừa duỗi tay liền chạm tới thiên đường.

- Hoàn chính văn-

Bình luận

Truyện đang đọc