PHÙ ĐỒ THÁP

Người trong cung tịch mịch, các Hoàng tử không nói, lại không chịu được mà nghe thuộc hạ đồn bậy, những tin tức mang sắc thái khủng bố thường là trò tiêu khiển rất tốt, vì thế rất nhanh đã len lỏi đến mọi ngóc ngách Tử Cấm Thành.

Không cần biết là chuyện gì, một khi đã nổi lên, sẽ luôn có những người dựa vào đó mà bày trò. Nhất thời lại xuất hiện đủ loại lời đồn, nào là thấy khắp Thừa Càn Cung đều có ma trơi, nào là nghe thấy trong chính điện có tiếng phụ nữ ôm theo đứa bé mà khóc. Thái Hậu hạ lệnh tra rõ nghiêm trị, mấy chục thái giám xông vào Thừa Càn Cung, trong cung tiêu điều trống trải, góc nhà treo đầy màng nhện, chỉ có hoa lê trong sân nở đến là rực rỡ.

Chính điện, thiên điện, sao gian, mỗi chỗ đều được kiểm tra thực hư cẩn thận, cũng chẳng có gì dị thường. Thái Hậu đứng trong sân nhẹ nhàng thở ra, “Mở hết cửa sổ cửa chính ra, đương ngày xuân, để chút nắng soi vào, tà ám liền không còn chỗ mà trốn. Cung thất nguyên lành, để trống quá đáng tiếc. Nơi này chính là cần người đến sống, không có hơi người, để lâu không tránh khỏi sinh ra vài yêu hoa quái thụ…” Nói còn chưa dứt lời, quaChính điện, thiên điện, sao gian, mỗi chỗ đều được kiểm tra thực hư cẩn thận, cũng chẳng có gì dị thường. Thái Hậu đứng trong sân nhẹ nhàng thở ra, “Mở hết cửa sổ cửa chính ra, đương ngày xuân, để chút nắng soi vào, tà ám liền không còn chỗ mà trốn. Cung thất nguyên lành, để trống quá đáng tiếc. Nơi này chính là cần người đến sống, không có hơi người, để lâu không tránh khỏi sinh ra vài yêu hoa quái thụ…” Nói còn chưa dứt lời, qua khóe mắt thoáng trông thấy có bóng người đi qua từ phía cửa sổ phối điện, quay đầu nhìn kỹ lại chẳng thấy có gì. Dù có là Thái Hậu học rộng biết sâu cũng tê dại da đầu, trắng mặt lùi về sau vài bước, “Lên chùa Đàm Chá mời cao tăng về đây, lập đạo tràng thủy lục siêu độ là bình thường như cũ.”

Cửa cung nặng nề lại đóng chặt, lúc này còn bị khóa. Ngay cả Thái Hậu còn chính mắt nhìn thấy, chứng tỏ câu chuyện ma quỷ càng thêm chứng thực. Hoàng Hậu quỳ gối dập đầu trước giường Thái Hậu, “Lão Phật Gia, con không dám ở lại Khôn Ninh Cung nữa đâu, Khôn Ninh Cung ở ngay gần Thừa Càn Cung, chẳng may…”

“Vớ vẩn!” Thái Hậu phủ quyết thẳng thừng, “Ngươi là quốc mẫu, khắp cung đều đang nhìn ngươi kia, chỉ chút chuyện đã muốn chuyển đi, Hoàng Hậu không lo liệu nổi là thế nào? Ta sống đến từng này tuổi, cũng từng nghe qua mấy chuyện thế này. Người dưới âm ty đi lên làm loạn, đơn giản là đòi ăn đòi mặc, đều cho nàng ta hết, đúng ý rồi thì còn làm sao nữa? Trước tiên ngươi phải ổn định, nếu không người ta nhìn vào lại cười cho.” Rũ mi chớp mắt vài cái, âm điệu cũng nhẹ nhàng hơn, “Thế này đi, ngươi đi cầu chút phù chú về dán vào cung, vậy là xong việc rồi.”. truyện đam mỹ

Có những lời này của Thái Hậu, Âm Lâu trở về bố trí lại toàn bộ Khôn Ninh Cung, khắp tường dính bùa vàng kín mít, trên xà nhà cũng treo đầy kiếm gỗ đào lẫn gương bát quái, khi Hoàng Đế tới nàng run giọng nói: “Ta nhìn thấy Thiệu Quý Phi, mặt đầy những máu…trong tay kéo theo một đứa bé, kéo đi trên mặt đất như thể kéo bao. Đến trước mặt ta thì nàng cười, đứa bé dưới đất cũng ngẩng đầu cười, cười đến khi thịt trên mặt đều rơi hết xuống, từng tảng từng tảng, bộp bộp bộp…” Nàng vừa nói vừa khua tay múa chân, âm điệu khủng bố, biểu cảm kinh hoàng, trộn lẫn vào nhau tạo ra một hình ảnh quỷ dị vô cùng. Nàng gắt gao nắm chặt cánh tay Hoàng Đế, “Thiệu Quý Phi muốn đòi nợ, rít lên the thé ‘nam nhân của ngươi hại chết ta, ta đòi mạng ngươi’. Hoàng Thượng, còn chẳng phải ngài là nam nhân của ta sao? Bây giờ nàng cuốn lên ta rồi, phải làm sao đây?”

Bây giờ không còn coi là sớm, đã gần đến canh ba giờ tuất, ngoài phòng đen kịt, ánh đèn thắp cũng mơ màng. Hoàng Đế bị nàng làm cho lông tơ dựng đứng, thấp giọng nói: “Nàng đừng điên, thần thần quỷ quỷ chẳng ra thể thống gì. Có phải lại mơ ác mộng không? Nghe nhiều tin đồn rồi tưởng là thật, cho nên mới thành ra như vậy.”

“Không phải.” Nàng nói, “Ta vẫn luôn nghe có tiếng người khóc, ngồi xổm ở ngay đầu giường ta, một tiếng cao một tiếng thập, mở mắt ra nhìn lại không thấy…Ngài phải nghĩ cách đi, nếu không ta sẽ bị dọa đến chết. Hay là truyền Quốc sư đến đây, không phải hắn từng bắt quỷ cho Càn Thanh Cung sao? Chỉ cần hắn chịu ra tay, không có quỷ quái nào không hàng phục.”

Hoàng Đế có chút khó xử, “Quốc sư phải giao tiếp với thần, đi bắt quỷ lây dính đen đủ, không thể thông linh.” Hắn ôm nàng vào lòng trấn an, “Nàng nghe trẫm nói, nàng chỉ cần tâm chính, những thứ ô uế đó sẽ không dám lại gần nàng. Nàng sợ hãi, trẫm sẽ ở bên nàng. Trẫm là Hoàng Đế, có chân long hộ thân, còn có ích hơn nàng mời mười đạo sĩ.”

Nàng chỉ run lên, hàm răng đập vào nhau lập cập, “Trong cung này đã chết bao nhiêu người, nào có nổi một chỗ không có quỷ…” Nàng dùng sức túm lấy hắn, túm chặt đến nỗi hắn sinh đau, “Ban ngày vẫn ổn, đến buổi tối lại không xong. Ta không dám ngủ, vừa nhắm mắt lại nghe tiếng quỷ khóc, thấy Thiệu Quý Phi giương nanh múa vuốt muốn giết ta.”

Nàng đã thành ra thế này mấy ngày rồi, Hoàng Đế có chút không chống đỡ được, chỉ có thể tận lực an ủi nàng, thậm chí còn đem tháo con dấu chơi(*) trên eo xuống ban cho nàng, “Con dấu của trẫm cũng có thể trừ tà, nàng mang theo bên người, đảm bảo không có gì phải kiêng kỵ.”

(*) Con dấu chơi: con dấu cá nhân không in họ tên, chức vụ mà chỉ in một thành ngữ tục ngữ nào đó.

Thật ra nàng đã an tĩnh trở lại, vùi đầu trong ngực hắn, lẩm bẩm lặp đi lặp lại câu “ta sợ”, Hoàng Đế không biết phải làm sao, chỉ có thể ôm chặt lấy nàng.

Hai ngày trước khi xuất giá Âm Các vào cung tạ ơn, trời dần ấm áp lên, ăn mặc cũng mỏng bớt, cái thai ba tháng đã lộ ra, nhìn kỹ trên eo nàng ta sẽ thấy hơi căng, khi ngồi xuống còn phồng lên một khối không nhỏ.

Âm Lâu có chút uể oải, nói chuyện câu được câu không. Cẩu gia nằm trên giường đất, cái đầu gối lên chân nàng, nàng vuốt ve từng cái, nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng ta, “Khi nào xuất giá phải sống cho tốt, tạ ơn cũng không cần đâu, ta không làm gì cho tỷ, muốn tạ thì đi tạ Hoàng Thượng đi! Tỷ nhìn tỷ muội chúng ta, cứ như là trời xui đất khiến vậy. Muốn thì không chiếm được, không muốn lại cứ cố tình đưa tới cửa. Ta nghe nói tỷ phu mới là người của Nam Uyển? Người Nam Uyển ra làm quan cũng không ít, Nam Uyển Vương mà biết, liệu có chê cười tỷ hay không? Tỷ cũng khổ, sau này có chuyện gì khó xử thì cứ tiến cung, tốt xấu cũng là tỷ muội nhà mình, qua lại thường xuyên một chút!”

Bộ dạng này của nàng làm Âm Các nhìn mà tức. Còn nhắc đến Vũ Văn Lương Thời, quả thực là cố tình rải muối lên miệng vết thương của nàng ta. Nàng ta không ngờ mình chịu đau chịu khổ đuổi Trương Hoàng Hậu xuống đài, thế mà cuối cùng lại bị đứa con nhà thiếp này cướp mất. Nàng ta hắn đến ngứa răng, nhất định là đã Bộ Âm Lâu kia giở thủ đoạn gì đó mê hoặc Hoàng Đế, nếu không đã hứa hẹn xong xuôi, sao có thể lập tức thay đổi?

Nàng ta giận mà không có chỗ trút, cái gì mà Hoàng Hậu, ở trong mắt nàng ta chỉ là đồ nhặt được của hời, không biết xấu hổ mà đoạt đi thứ vốn nên thuộc về nàng ta.

Nàng ta quay đầu nhìn bùa chu sa dán đầy nhà, cười lạnh một tiếng, nói: “Nương nương làm cho trong cung giống như sắp biến thành quan đạo, thật sự sợ quỷ như vậy sao? Thiệu Quý Phi chết đâu liên quan gì đến nương nương, không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ bị quỷ gõ cửa. Trong lòng không lỗi lạc, bảo sao nghi thần nghi quỷ.”

Âm Lâu híp mắt nhìn nàng ta, nàng biết nàng ta đầy một bụng tức, trách ai? Còn không phải trách chính nàng ta không nên thân! Nếu thủ đoạn nàng ta cao hơn, ngày nào cũng cứng đầu cuốn lấy Hoàng Đế thì kiểu gì chẳng giành được Hậu vị về tay, sẽ đâu đến nỗi nàng cũng dính lây tai họa? Ủy khuất của nàng phải đi tố với ai? Mỗi ngày nàng đều nhớ Tiêu Đạc, nhưng hắn không thể đi lại trong hậu cung nữa, muốn gặp hắn còn khó hơn lên trời. Nàng cảm thấy mình cách chuyện bị điên không xa, có đôi khi tinh thần hoảng hốt, dường như hồn phách có thể thoát ly khỏi thể xác bay đi. Bây giờ nàng chỉ cần động một chút là có thể bắt lửa, không chọc vào nàng còn đỡ, chọc nàng rồi, nàng liền lập tức biến thành pháo nổ.

Nàng chính là muốn làm càn đó, mọi thứ phải nháo lên thật to mới tốt, liền cao giọng quát: “Hỗn xược! Ngươi dám nói chuyện như vậy với bổn cung, ăn gan hùm mật gấu rồi hả? Ngươi cũng không nhìn xem tình cảnh bây giờ là như thế nào, ta là Hoàng Hậu, ngươi là cái thá gì? Từ khi còn nhỏ ngươi đã chiếm hết ưu tiên, nợ nần chồng chất, bây giờ ngươi hết thời rồi, còn không hiểu sao? Lúc ngươi tiến vào có dập đầu với ta không? Ta cho ngươi mặt mũi, ngươi được đằng chân lân đằng đầu!” Nàng sừng sộ đứng lên, tìm khắp xung quanh, thấy trên án có bình hoa màu hồng cắm mấy cuộn thẻ trúc liền rút ra định đánh nàng ta.

Âm Các không ngờ được nàng sẽ như vậy, thấy tình thế không ổn thì chạy đi, trốn sau lưng ghế khắc hoa thét chói tai. “Ngươi điên rồi chắc? Đứa bé mà có mệnh hệ gì ngươi không chịu trách nhiệm nổi đâu!”

Âm Lâu đuổi đến là vui sướng, uất ức ngần ấy năm, lúc này đều phát tiết hết ra, trong miệng hùng hùng hổ hổ: “Lấy thứ nghiệt chủng ra uy hiếp bổn cung, xem ta có đánh rơi cái ruột ngươi ra không! Cái đồ tiện nhân lăng loàn nhà ngươi, hôm nay lấy mạng ngươi, ngày mai hạ ý chỉ giết mẹ ngươi, để cho hai mẹ con các ngươi cùng xuống chơi mạt chược với Thiệu Quý Phi đi!”

Nhất thời gà bay chó sủa, Khôn Ninh Cung vốn là nơi tĩnh lặng yên bình, trước đây chưa từng xảy ra sự tình thế này. Hoàng Hậu giơ thước đuổi người khắp cung, người bị đuổi lại là thân thích nhà mẹ đẻ, làm cho người hầu bị dọa như chồn trên tuyết. Mọi người ngạc nhiên một trận, phục hồi lại tinh thần thì thấy có người sắp mất mạng đến nơi, quỳ trên mặt đất ôm lấy chân Hoàng Hậu, hướng về phía Âm Các mà nói: “Bà cô chạy mau, cẩn thận Hoàng Hậu nương nương mổ bụng ngài!”

Âm Các sợ hãi quá đỗi, đầu tóc rối bù kêu khóc chạy ra ngoài.

Hoàng Hậu đứng đó thở hổn hền, “Còn may chạy trốn nhanh, nếu không ta đánh cho nàng ta rơi cái óc chó ra!” Rồi nhấc chân đá ngã lăn tiểu thái giám, “Đồ đáng chết, váy của bổn cung bị ngươi túm tuột rồi!” Đột nhiên lại ném cái thước trong tay đi bưng kín mắt, “Chết rồi…A di đà phật….Thiệu Quý Phi đến rồi!”

Nàng bắt đầu la to, múa may quay cuồng trên đài ngắm trăng, mọi người thấy nàng không ổn, lập tức ầm ĩ náo động, phân công nhau đi ra ngoài báo tin, đến Lương Y Sở mời thái y. Lại thêm vài người đi tới muốn giữ nàng lại, không dám làm càn quá, bốn người tạo thành một vòng vây khốn lấy nàng. Sức lực nàng lớn vô cùng, trong lúc xô đẩy mọi người ăn trúng mấy nhát đập, đến khi Hoàng Đế tới nàng vẫn còn đang náo loạn, hai mắt trợn ngược, lao thẳng đến muốn giơ tay bóp cổ hắn.

Hoàng Đế sốt ruột trong lòng, ném cái quạt đi tiến lên giữ chặt nàng, cánh tay nàng không nhúc nhích được nữa, xoay cổ qua, cách lớp long bào cắn một nhát lên đầu vai hắn. Hoàng Đế bị đau, cũng không buông nàng ra, chỉ mắng người bên cạnh hầu hạ không chu toàn, “Sao Hoàng Hậu lại thành bộ dạng này?”

Bảo Châu khóc ròng nói: “Ban đầu bà cô đến, giận dỗi nói một đống lời không đầu không đuôi, tâm thần nương nương loạn lên, có khi là đụng phải cái gì rồi. Hoàng Thượng mau tìm cao nhân tới trừ tà đi thôi, còn kéo dài nữa không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu ạ!”

Đầu óc Hoàng Đế rối tung, sai người nâng nàng vào trong cung, quay lại phân phó Sùng Mậu, “Mau mời Quốc sư đến đây, lò đan dược kia không luyện thành cũng không sao, tính mạng Hoàng Hậu quan trọng.”

Sùng Mậu vội chạy ra ngoài nhanh như bị lửa thiêu mông, một đường hướng thẳng về Tây Hải Tử, rơi cả giày cũng chẳng rảnh lo. Vừa chạy đến đan phòng thì đụng trúng phải Tiêu Đạc, hắn a lên một tiếng, “Đốc chủ cũng đến đây?”

Tiêu Đạc nhíu mày phủi xiêm y, “Nhà ta tới gặp chủ tử, nghe nói Thánh giá vào cung rồi. Nhìn bộ dạng ngươi đi, xảy ra chuyện gì?”

Vẻ mặt Sùng Mậu như đưa đám, thăm hỏi Thái Tiêu chân nhân, “Hoàng Thượng có chỉ, truyền Quốc sư lập tức tiến cung. Hoàng Hậu nương nương đụng phải tà, gặp ai cũng đánh, đến Hoàng Thượng cũng bị cắn chảy máu rồi…Trời ạ, nhanh lên một chút!” Lại quay đầu nói với Tiêu Đạc, “Âm hồn Thiệu Quý Phi ở Thừa Càn Cung không chịu tan, mang theo Vinh Vương ra dọa người, đến Lão Phật Gia cũng bị hù không nhẹ đâu! Ta thấy Đốc chủ vẫn là tiến cung nhìn một cái, lúc này Đông Xưởng không ra mặt thì còn chờ đến bao giờ?”

Hắn đều biết những việc lạ xảy ra trong cung, hắn vẫn luôn không tin quỷ thần, nhưng người trong trị phòng đồn hết lời này đến lời khác, không rõ thật giả thế nào. Nếu là thật, Thái Tiêu chân nhân chỉ là nửa cái chai dấm lắc lư, đuổi được quỷ mới tài. Hắn không yên lòng Âm Lâu, lúc này cũng bất chấp, liền làm theo lời Sùng Mậu, tự đề cử mình với Hoàng Đế cũng là một cách.

Vào đến Khôn Ninh Cung, ngẩng đầu là kiếm gỗ đào, cúi đầu là giấy bùa vàng, bố trí đến không ra bộ dạng gì. Thái Tiêu chân nhân lẩm bẩm trong miệng, bước theo hình chữ bát, tay làm các kiểu động tác, mở đàn tố pháp trên mặt đất. Tiêu Đạc nỗ lực nhìn vào bên trong, đằng sau lạc địa tráo buông rèm, mơ hồ thấy một bóng người đang nằm trên giường, chỉ là không được gặp mặt. Lòng hắn như lửa đốt, không biết bây giờ nàng thế nào, lại nghe thấy bên trong gọi một tiếng Hán thần. Hắn vội thưa, vén rèm vào trong phòng.

Vội vàng liếc nhìn nàng một cái, nàng nằm im ở đó, trông đã bình tâm trở lại. Lâu ngày không gặp, nàng gầy đi mất rồi, gương mặt vốn bầu bĩnh hóp lại, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm lên nóc nhà, dáng vẻ đáng thương xót xa. Cổ họng hắn nghẹn cứng, trong lòng run rẩy, hoảng sợ rời tầm mắt không dám nhìn thêm nữa, chỉ sợ nhìn nhiều hơn một giây liền không khống chế được chính mình.

Hoàng Đế xoay người ngồi trên giường khẽ vuốt mặt nàng, có thể là do đầu vai bị thương, cau mày hít một hơi lạnh, “Hai ngày nay tinh thần Hoàng Hậu không ổn định, nhưng chưa từng có xảy ra chuyện giống như hôm nay. Trẫm lo lắng, người đang khỏe mạnh, sao có thể lập tức thành ra như vậy, có phải là trẫm ước thúc nàng quá nhiều…Vừa rồi thái y đã tới khám,” Hắn chậm rãi lắc đầu, “Khám cũng chẳng khám ra nguyên cớ gì. Bệnh đến quá đột nhiên, trẫm không biết phải làm sao mới phải. Thừa Càn Cung có quỷ, Hán thần có tin cách nói này hay không?”

Tiêu Đạc cong eo nói, “Chuyện quỷ thần, thật sự khó lòng nói rõ. Thần đến Tây Uyển vốn là để hồi bẩm muối vụ năm nay, lại gặp được Tổng quản truyền lời, biết được xảy ra sự việc này thì liền theo vào cung. Quân ưu thần nhục(*), thần không thể thay chủ tử phân ưu, là thần thất trách. Thần nghĩ liệu phải chăng có người giả thần giả quỷ hù dọa người khác? Nếu Hoàng Thượng cho phép, thần phái người của Đông Xưởng tiến vào chiếm giữ, thủ ở Thừa Càn Cung ba ngày ba đêm, nếu thực sự có quỷ cũng phải bắt nàng ta hiện hình.”

(*) Để vua phải âu lo thì kẻ bề tôi phải tự thấy nhục.

Hoàng Đế nghe xong thì rất vừa lòng, gật đầu nói: “Trẫm cũng đang có ý này, mãi để im sẽ day dứt trong lòng, so với bị người ta điều khiển còn không bằng đánh đòn phủ đầu trước, cứ theo ý Hán thần mà làm.” Nói xong lại quyến luyến liếc nhìn nàng một cái, thở dài, “Vừa rồi nàng còn hạ miệng với trẫm, sức lực không nhỏ…Các ngươi có chút giao tình, nút thắt trong lòng nàng không cởi được, ngươi thay trẫm an ủi nàng vài câu.” Nói xong đứng dậy, ôm vai đi ra khỏi tẩm cung.

Bình luận

Truyện đang đọc