PHÙ ĐỒ THÁP

Chẳng cần chiêm ngưỡng dung nhan của Đại Hành Hoàng Đế nữa, dù sao đã được bọc bằng vải gấm vàng, nhìn cũng chẳng thấy gì. Hơn nữa người chết vì ho lao, ở gần quá chẳng may lại lây bệnh. Nhưng mà băng hà vào đúng mùa này, cũng coi như là một cái chết thông minh. Một thời gian nữa vào hè, lúc ấy lại phải mất công sai người đuổi ruồi bọ!

Âm Lâu thất thố một trận, không dám cãi lại, đành nhún nhường đi theo Tiêu Đạc vào điện dâng hương. Vừa bước vào cửa, đúng lúc thấy Hoàng Hậu đi ra, Hoàng Hậu đảo mắt khắp người nàng, hỏi Tiêu Đạc: “Vị này chính là Bộ tài nhân?”

Hoàng Hậu là chủ Khôn Ninh Cung, là nữ nhân tôn quý nhất Tử Cấm Thành, Âm Lâu là phi tần cấp thấp, chỉ mới thấy nàng một lần từ đằng xa hồi mới tiến cung. Người có thể làm Hoàng Hậu nhất định phải là một người đoan chính uy nghi, khiến người ta bị thuyết phục. Triệu Hoàng Hậu rất đỗi mỹ lệ, xuất thân cũng cực kỳ có nền tảng, phụ thân là Đại học sĩ của Văn Hoa Điện, mẫu thân là đường tỷ của Đại Hành Hoàng Đế – Bành Thành quận chúa. Nàng mười bốn tuổi lên làm Hoàng Hậu, đến nay đã tám năm, thời gian tám năm đã đẽo gọt nàng thành dáng vẻ ung dung tinh xảo, khuôn mặt lại càng toát ra nét quyền quý.

Tiêu Đạc thưa: “Bộ tài nhân là nữ nhi nhà Thái phó của tiên Thái tử Bộ Ngự Lỗ, mới được phong thụy hào ngày hôm qua, hiện giờ nàng là Trinh Thuận Đoan phi.”

Hoàng Hậu ừ một tiếng: “Phong cũng phong rồi, dù sao cũng chỉ là xưng hô. Vạn Tuế Gia không còn nữa, tấn phong cũng chẳng có ích lợi gì!” Nàng quay sang nói với Âm Lâu: “Nếu ngươi đạo nghĩa chưa thành, vậy thì đến bên giường Đại Hành Hoàng Đế thủ linh đi! Ta vừa quỳ sáu canh giờ, thực sự mệt mỏi quá rồi, ngươi thay ta một lát, cũng coi như ngươi tận tâm tận lực.”

Âm Lâu như bị sét đánh ngang tai, điều nàng sợ hãi quả nhiên đã thành sự thật, đời nào có chuyện để cho nàng dễ dàng lừa dối sống lại như vậy! Nàng là người vừa từ cõi chết trở về, cách âm linh Hoàng Đế gần nhất, bây giờ bảo nàng đi thủ linh chắc chắn không còn ai thích hợp hơn. Nàng ngàn vạn lần không muốn, nhưng Hoàng Hậu đã lên tiếng, nàng không còn đường cự tuyệt. Nàng hèn mọn thưa vâng, “Nương nương bảo trọng phượng thể, nơi này cứ để thần thiếp lo.”

Đến dáng điệu gật đầu của Hoàng Hậu cũng đầy uy nghi, từ khi Âm Lâu nghe được câu chuyện bí mật từ Đồng Vân, trong đầu nàng chỉ toàn là cảnh tượng nàng ta cùng Tiêu Đạc ái muội tư thông. Nữ nhân trời sinh đều cực kỳ nhiệt tình với những bí mật, nàng nhân lúc đáp lời ngẩng đầu lên, len lén đảo mắt qua lại nhìn hai người bọn họ. Nhưng mà chẳng có gì cho nàng phát hiện, bọn họ đều lạnh lùng, thậm chí Hoàng Hậu còn không liếc nhìn Tiêu Đạc lấy một cái, tựa vào cung nữ bước ra cửa chính Cẩn Thân Điện.

Âm Lâu cảm thấy một trận thất vọng, liếc nhìn Đồng Vân, tỏ vẻ xem thường ‘tin tức đáng tin’ của nàng ấy. Đồng Vân thực bất đắc dĩ, đây là chủ nhân lục cung, đời nào lại công khai liếc mắt đưa tình với nhau, bọn họ đâu phải đồ ngốc. Nàng ấy hướng mắt về phía màn che, ý bảo Âm Lâu lo cho chuyện của mình đi đã. Hoàng Hậu quả là âm hiểm, thấy nàng không phải chết cùng Đại Hành Hoàng Đế thì lại bảo nàng tới bầu bạn với linh cữu. Giữa đêm khuya khoắt phải ngồi trông một thi thể xa lạ, chẳng phải là muốn dọa chết người ta sao!

Lúc này Âm Lâu mới nhớ ra phải đi thủ linh, nàng cúi đầu, mũ tang che khuất mặt, không cam lòng mà nhe răng một cái. Khi ngẩng đầu lên lại là khuôn mặt đoan chính bình ổn như cũ, khom người nói với Tiêu Đạc: “Mời Hán thần dẫn đường cho ta.”

Tiêu Đạc hờ hững đánh giá nàng: “Thái phi đang sợ sao?”

Sợ chứ, tất nhiên là sợ rồi, nhưng nàng còn có thể làm gì? Huống hồ bên thi thể bên trong còn từng làm Hoàng Đế, được thủ linh cũng coi như là nhờ tổ tiên tích đức cho, nàng nào có quyền sợ hãi.

Âm Lâu hít vào một hơi: “Hán thần nói đùa, Đại Hành Hoàng Đế anh minh thần võ, được bầu bạn với Thánh giá một đoạn đường là tạo hóa kiếp trước ta tu luyện được.”

Đương nhiên hắn không tin lời nàng, nhướng mày: “Nếu đã vậy, mời nương nương đi theo thần. Bên giường Đại Hành Hoàng Đế có một bộ《Kim Cương Kinh》, mời nương nương đọc từ đầu, đọc tới giờ mão thần sẽ đưa người vào liệm, lúc đó nương nương có thể nghỉ ngơi một chút.”

Hiểu theo cách khác là muốn nàng muốn nàng ngồi đó bầu bạn với Hoàng Đế năm sáu canh giờ, đọc cho hết quyển kinh thư toàn chữ Phạn. Những chuyện khác thì không sao, nhưng niệm kinh thì có chút gian nan. Nàng xấu hổ lên tiếng: “Ta không biết nhiều chữ Phạn lắm, chỉ sợ sẽ làm tổn hại đến đạo hạnh của Đại Hành Hoàng Đế mất. Hay là Hán thần đổi thành sách của Khổng Mạnh đi!” Nàng khoan khoái nói: “Sách của Khổng Mạnh ta đều thuộc làu làu, có thể đọc như nước chảy mây trôi.”

Tuy Tiêu Đạc là kiểu người thâm tàng bất lộ, nghe nàng nói xong, hắn không khỏi nhướng mắt nhìn. Nào có chuyện thủ linh mà lại đọc những thứ đó, thế thì còn ra thể thống gì?

“Ý nương nương là muốn thần đem Tứ thư Ngũ kinh đến cho nương nương sao?” Hắn không thèm nhìn nàng nữa, vừa đi vừa nói: “Đây là chuyện không thể, nương nương cứ đọc《Kim Cương Kinh》đi, đọc ra cái gì thần cũng không quản được.”

Đây cũng coi như là nể mặt nàng, Âm Lâu đành im hơi lặng tiếng theo hắn đi tới phía sau tấm màn.

Trên long sàng điêu khắc long hưu vàng có một người đang nằm thẳng tắp, mặc sáu lớp cổn phục, đầu đội lưu miện mười hai chuỗi ngọc. Bởi vì sau khi lau thi thể phải dùng lụa đỏ bọc lại ba lớp, cho nên nhìn qua trông Hoàng Đế rất đỗi mập mạp cồng kềnh. Bọc thi là tục lệ từ thời trước, nghe nói là để đề phòng kinh thi. Kinh thi thật đáng sợ, thi thể đang nằm yên lành bỗng bật dậy, cho dù có là Hoàng Đế cũng vẫn khiến người ta chết khiếp. Vẫn cứ là trói chặt tay chân lại, không bật dậy được, càng không thể đuổi theo người ta, thế là an toàn hơn rất nhiều.

Không biết có phải do suy nghĩ quá nhiều hay không, Âm Lâu cảm thấy không khí ở đây có chút kỳ quái. Tuy rằng đã đốt đàn hương nhưng vẫn có mùi hôi thối nhàn nhạt. Trời còn chưa nóng, mới để hai ba ngày đã bốc mùi rồi sao? May mà được phép ngồi cách mép giường một khoảng, nàng cũng yên tâm hơn. Nàng quỳ xuống đệm bồ hương, mở trang đầu kinh thư, há mồm ra lại là《Quan Thư》.(*)

(*) Quan thư: Bài thơ thở mở đầu cho quyển Kinh Thi nằm trong Ngũ Kinh (cái bài mà có câu “yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu” í).

Tiêu Đạc nhếch miệng cười, quay lại nhìn Đồng Vân, Đồng Vân cũng cảm thấy thật mất mặt, đành cười áy náy với hắn.

Hắn không nói gì nữa, quay người bỏ ra ngoài. Trong điện chỉ có cung nữ và thái giám đứng trực, các phi tần đều không được mang người hầu theo, Đồng Vân hầu hạ xong cũng đành lui ra. Tiêu Đạc cách tấm màn nhìn vào bên trong, sau điện có một đế nến 24 nhánh, chiếu sáng linh đường huy hoàng như ban ngày, nàng gật gù đọc kinh dưới ánh nến, đúng là một người quái đản.

Thế mà hắn lại thấy có chút muốn bật cười, nhưng ý niệm này cũng chỉ lướt qua trong chớp mắt, hắn lập tức phục hồi tinh thần, khuôn mặt lại càng lạnh hơn. Chuyện quan trọng vẫn chưa làm xong, nào có thừa thời gian mà lãng phí! Từ giờ tới khi bình minh còn sáu canh giờ, trong ngoài Hoàng cung đều được hắn bố trí ổn thỏa, chỉ còn một bước cuối cùng mà thôi, xong việc này là có thể thở phào rồi.

Đánh trận này quả thực quá đỗi mệt mỏi, mọi chi tiết lớn nhỏ đều phải tính toán thật cẩn thận. Hắn xoa cổ bước xuống đan bệ, bên bức tượng rùa đá có một bóng người đang đứng chờ, nhét một cái bình nhỏ hình hồ lô vào tay Tào Xuân Áng.

Phúc Vương đã chợp mắt trong phối điện được hai canh giờ, khi nào xong việc mới qua đây. Kể ra cũng buồn cười, một kẻ đang muốn lên ngôi Hoàng Đế, vào thời điểm mấu chốt vẫn còn có thể yên tâm đi ngủ, hẳn là chỉ có một mình vị Phúc Vương này thôi. Nhưng dù sao như vậy cũng tốt, nếu là một kẻ giỏi giang, chuyện gì cũng muốn tự tay làm lấy, vậy thì còn cần đến hắn làm gì?

Hắn đi tới thỉnh cái an: “Điện hạ, Đoan thái phi đang thủ linh ở hậu điện.”

Phúc Vương còn đang mơ màng, nghe thấy hắn nói vậy, hai mắt liền lập tức tỏa sáng: “Ồ, sớm vậy đã tới rồi? Không phải ngày mai nàng mới tới đây sao! Mọi người đều quỳ ở tiền điện, sao nàng lại phải quỳ ở hậu điện?”

Tiêu Đạc thưa: “Có lẽ vì nàng vốn là triều thiên nữ, cho nên Hoàng Hậu mới muốn nàng tới hậu điện thủ linh.”

Phúc Vương nghe xong rất không hài lòng: “Triệu Hoàng Hậu này thật xảo quyệt khắc nghiệt! Bây giờ nàng sao rồi? Lá gan nàng nhỏ, có lẽ đang sợ hãi lắm.”

Hắn đã sớm quên cơn giận khi bị nàng cắn, không trộm được lại càng nhớ nhung, đây là bệnh chung từ xưa tới nay của nam nhân rồi. Phúc Vương là người rất chú trọng cảm giác, lần đầu tiên hắn thấy Âm Lâu là khi tuyển tú, khi ấy hắn chỉ lơ đãng nhìn thoáng qua nàng, không cảm thấy có gì đặc biệt, sau đó quay về lại giống như phát bệnh, càng nghĩ càng thấy vừa ý. Hắn vốn định nhờ Tiêu Đạc đem nàng ra khỏi cung, bỗng dưng Hoàng Đế lại mắc bệnh rồi băng hà, vậy thì chẳng cần phiền toái như vậy làm gì, dứt khoát tiếp quản thiên hạ, mọi trở ngại đều giải quyết dễ dàng.

Tiêu Đạc chỉ nói: “Thần chỉ mới đi qua, không biết tình hình bên trong thế nào. Nếu Vương gia không yên tâm thì tới cùng nàng một chút. Đưa than ngày tuyết càng khiến người ta cảm kích hơn dệt hoa trên gấm. Chuyện đêm qua quả thực có chút vội vã, đêm nay có thể tới khuyên nàng suy nghĩ cẩn thận, cũng coi như công đức viên mãn. Nàng cam tâm tình nguyện rồi, không phải là hợp ý Vương gia sao?”

Phúc Vương thấy tuy Tiêu Đạc đã mất ‘thứ kia’, nhưng loại người này lại càng thấu hiểu lòng dạ đàn bà lẫn thủ đoạn đàn ông, lại càng thấy rõ thú vui bên trong. Hắn cười rộ lên, thấp giọng hỏi: “Hán thần đã từng nếm qua tư vị nữ nhân chưa? Ý bổn vương là trước khi vào cung kìa.”

Tiêu Đạc cau mày cười: “Vương gia, thần mười ba tuổi đã vào cung. Trẻ con mười ba…e là chưa đủ.”

Phúc Vương tỏ vẻ tiếc hận vô cùng: “Bởi vì chưa từng nếm thử, cho nên ngươi không hiểu. Mười ba tuổi là có thể rồi, chính là bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy như bị trong lòng bị cào vậy.” Hắn ho khan vài tiếng, đứng thẳng người chắp tay sau lưng: “Không phải ngươi có phủ đệ ở phía đông kinh thành sao? Chờ chuyện này đâu vào đấy, ta sẽ thưởng cho ngươi mấy cung nữ. Ngươi ngày ngày vất vả làm lụng vì triều đình, khi trở về nên có vài người hầu hạ.”

Đương nhiên Tiêu Đạc không dám nhận, cong eo thưa: “Tạ Vương gia quan tâm, thần vốn độc lai độc vãng, có thêm người ở bên ngược lại không quen.”

Phúc Vương vỗ vai hắn: “Đến khi biết hay rồi, tự khắc sẽ thấy quen.” Nói xong liền sửa sang lại y phục, bước nhanh về phía Cẩn Thân Điện.

Hắn đi tới hậu điện, vừa bước vào đã nghe thấy tiếng đọc lải nhải của Âm Lâu. Những khuê nữ Đại Nghiệp có gia cảnh tốt thường ăn chay niệm phật giết thời gian, có thể đọc làu làu kinh thư tiếng Phạn, Phúc Vương đoán chừng Âm Lâu cũng vậy. Hắn nín thở lắng tai nghe, ai dè nghe nửa ngày vẫn chẳng nghe ra nàng đang niệm cái gì. Rốt cuộc cũng nghe hiểu được một câu: “Tả chi hữu chi, quân tử nghi chi”, thì ra không phải nàng đang niệm《Kim Cương Kinh》, mà là《Thi Kinh》!

Bóng của hắn kéo dài theo ánh nến, lan tới trước mặt nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn, phát hiện ra là hắn, mặt nàng đơ ra, trông có chút ngốc ngốc, cứ như người mất hồn.

Phúc Vương có chút ủ rũ, ánh mắt nàng mang theo sự phòng bị, nếu sớm biết sẽ thành ra thế này thì hắn đã nhẫn nại hơn với nàng. Phải thiết lập quan hệ cho tốt rồi hẵng tính kế, vậy mới là khôn khéo.

Dường như nàng sợ hắn lại giở trò cũ, lập tức nhìn ra bên ngoài màn. Quanh bàn thờ đều quỳ đầy người khóc tang, cũng không sợ hắn làm trò xằng bậy.

Rốt cuộc cũng đang ở trước mặt Đại Hành Hoàng Đế, tuy người đã chết nhưng biết đâu linh hồn vẫn đang quanh quẩn đâu đây, không thể tùy tiện nói linh tinh. Phúc Vương nhẹ nhàng hỏi: “Thái phi mệt rồi, có muốn nghỉ ngơi một chút không?”

Âm Lâu nhớ tới lời Đồng Vân nói, cảm thấy đầu óc mình nên hoạt bát lên một chút, nhưng tự hỏi trái tim, nàng thực sự không dám làm càn. Chần chờ một lúc lâu, nàng mới quỳ trên đệm hương bồ, khom lưng thưa: “Ta không mệt, đa tạ Vương gia quan tâm.”

Hai người giằng co ở đây không phải cách hay, Âm Lâu sợ hắn chẳng may hắn gây chuyện khiến mọi người chú ý, không ngờ hắn lại tự giác đi ra ngoài. Nàng vừa thở phào nhẹ nhõm, hắn lại quay lại bên giường, cũng không nhìn nàng nữa, cầm lấy một quyển《Địa Tạng Kinh》lẩm bẩm tụng lên.

Bình luận

Truyện đang đọc