PHÙ ĐỒ THÁP

Thời tiết không tốt, vừa mới trở lại Bắc Kinh đã gặp một cơn mưa to tầm tã, hạt mưa rơi bồm bộp như muốn xuyên thủng lớp ô vải dầu. Mấy tiểu thái giám cong eo, hơn nửa thân mình phơi ra ngoài, phải che ô sao cho mưa không thể tạt vào chủ tử, dù chính mình có bị xối ướt cũng phải chấp nhận, cẩn thận khiêm nhường dẫn đường về phía bên trong Thần Vũ Môn. Bởi vì có Vu Tôn đích thân hộ tống cho nên Cẩm Y Vệ gác cổng không tra thẻ bài, thẳng lưng đứng nhìn, phất tay cho đi, đoàn người lập tức tiến vào con đường sâu thẳm phía sau cánh cửa.

Đi bộ đến Thuận Trinh Môn, đầu đằng kia có liễn đang chờ sẵn, hai Nội sử mặc lãnh sam quỳ hoa đứng bung dù đứng dưới hiên, mặt ô để nghiêng, chắn đi nửa người trên, chỉ nhìn thấy được duệ táp trùng trùng điệp điệp từ đai tê giác trở xuống cùng với cung ủng đen bóng mới tinh. Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân, đám người nâng ô lên nhìn qua, vừa thấy người tới thì vội vàng cụp ô bước tới vái chào, “Cung thỉnh Thái phi nương nương kim an.”

(*) Nội sử: Thái giám truyền đạt mệnh lệnh thay Hoàng Đế.

Âm Lâu gật đầu, nhìn kỹ tên cung giám diện mạo khôn khéo kia, nghiêng đầu hỏi, “Ngươi hẳn là Diêm thiếu giám phải không?”

Người nọ lập tức cong eo thấp hơn ba phần, “Thần không dám, nương nương gọi thần Diêm Tôn Lãng là được rồi.”

Nàng không nói gì, để đám thái giám nâng bước lên liễn.

Vu Tôn vòng đến bên liễn lạy một cái thật sâu, “Thần chỉ đưa nương nương tới đây, một đường trôi chảy, thần may mắn làm tròn bổn phận, thần xin phép quay về phục chỉ Vạn Tuế Gia.”

Âm Lâu cười nói: “Suốt dọc đường được Hán thần chăm sóc, đa tạ.”

Vu Tôn càng lạy sâu hơn, lại hành lễ, lại đi lui về phía Thần Vũ Môn.

Diêm Tôn Lãng vỗ tay hai cái, liễn được vững vàng nâng lên vai, đoàn người bắt đầu đi về phía hoa viên, hắn đi một bên hồi bẩm: “Thần đưa nương nương về Uyết Loan Cung trước, sau này nơi đó chính là tẩm cung của nương nương. Xưa nay Nhân Thọ Cung là nơi các Hoàng Hậu tiền nhiệm và Thái phi ở, năm sáu người cùng ở một chỗ, sinh hoạt cũng không tiện. Dưỡng Tâm Điện sớm ra chỉ thị, khắp Uyết Loan Cung đã được dọn dẹp sạch sẽ từ trước khi ngài hồi kinh, phía sau là Giai Phượng Cung của Vinh An Hoàng Hậu, trong Uyết Loan Cung không có thêm ai khác, từ nay sẽ là nơi chuyên để phụng dưỡng Đoan Phi nương nương…Nương nương quay về thay bộ quần áo, biết đâu Hoàng Thượng sẽ tới. Còn việc đến Từ Ninh Cung thỉnh an, theo ý Hoàng Thượng vẫn là tạm hoãn. Hoặc nếu nương nương muốn đi thì cũng chờ Hoàng Thượng đi cùng, tránh cho sinh ra khúc mắc.”

Dụng ý an bài rất rõ ràng, Hoàng Đế muốn qua lại với nàng, không thể ra ra vào vào trước mặt người khác, dứt khoát dọn ra một tòa nhà, hắn thích làm gì cũng không lo lọt vào mắt ai. Dù sao hắn cũng tính toán chu toàn, rốt cuộc vẫn còn suy nghĩ cho nàng, nếu lập tức bắt nàng phải đi thỉnh an Thái Hậu, Hoàng Hậu, không biết thứ đang chờ nàng sẽ là gì.

Vết thương trong lòng Âm Lâu vẫn không thể khép miệng, quả thực nàng có chút không màng sống chết, ra sao thì ra, bọn họ sắp xếp thế nào thì cứ nghe theo như vậy đi!

Chỉ là nàng sợ, sợ hãi Hoàng Đế ép buộc, nàng sao có thể giữ cho mình trong sạch được nữa đây? Tiêu Đạc thật tốt, hắn trước sau đều suy nghĩ cho nàng, ngày đó cũng vậy, cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Nhưng mà giữ lại cũng chỉ có thể giúp nàng chống đỡ kiên cường hơn được một chút mà thôi, bị người không yêu bá chiếm, bị buộc thỏa hiệp bất đắc dĩ, đối với nàng mà nói lại càng thống khổ.

Nàng lo lắng sốt ruột, hàm hồ đáp đã biết, lại làm ra bộ dạng khó xử, “Chỉ là bây giờ ta có bệnh, thất lễ trước Thánh Thượng, quả thực làm khó ta.”

Diêm Tôn Lãng khẽ cười nói: “Không sao, Hoàng Thượng biết trong người nương nương không khỏe, sẽ không so đo chút chuyện vặt này.”

Cửa trái quỳnh uyển là Càn Đông Ngũ Sở, đi thêm vài bước nữa chính là Cung Chính Tư Lục Thượng Cục, dãy nhà hẹp dài ấy kéo dọc hướng nam bắc, phân cách phía đông lục cung với Nhân Thọ Cung, chia rõ cung quyến của Tiên Đế với thánh quyến chính long.

Đám thái giám nâng liễn bước đi rất đỗi nhẹ nhàng, khi đi qua đường hẻm thỉnh thoảng vang lên tiếng dẫm lên vũng nước giòn tan, vững vàng đi tiếp. Bắc Kinh vào giữa hè không giống với phương Nam, vẫn mát mẻ hơn đôi chút. Không khí được nước mưa rửa sạch, mang theo một làn hơi tươi mới ướt át, đôi khi còn thấy có hơi lạnh. Âm Lâu nhìn về đằng trước, tường cung bị nước mưa xối phải lại càng đỏ hơn, ngói lưu ly vàng trùng điệp lùi dần về phía sau, phong cảnh nơi nơi trong cung đều giống nhau, người sống trong đó như đeo cái gông thật nặng, rốt cuộc không thoát ra nổi. Nàng thở dài, yên lặng nhắm mắt lại.

Uyết Loan Cung cũng biệt lập giống Giai Phượng Cung, một tòa đại điện, hai bên có sao gian nhưng không có phối điện, quả thực có chút lẻ loi. Rốt cuộc cũng là nơi các Thái phi sống, không thể quá mức phô trương. Nhưng mà xét về mặt thanh tĩnh thì không thua bất cứ ai, vào cửa là một tấm ảnh bích lưu ly, mặt sau trồng một cây bạch quả rất lớn, không rõ cây đã bao nhiêu tuổi, tầng lá xanh mượt tựa như cái quạt che trời.

Hạ nhân cũng đã sớm được sắp xếp, tất thảy có mười thái giám, bốn thượng cung, tám cung tỳ, thấy chủ tử đến thì xếp hàng chỉnh tề thỉnh an, giới thiệu tên tuổi chờ chủ tử dạy bảo. Âm Lâu nhìn những người này, một cái tên cũng chẳng nhớ được. Không nhớ cũng không sao, có Đồng Vân ở đây, muốn làm gì thì bảo nàng phân phó xuống cũng như nhau.

Diêm Tôn Lãng dàn xếp xong xuôi thì cáo lui, Âm Lâu đi dạo qua lại trong điện, nơi này quá lớn, gian ngoài sâu thẳm trống trải. Phía sau tấm lạc địa tráo bát tiên có một cái bảo tọa. Khi không có người hầu đứng, nơi đây giống y nhưng một điện thờ cung phụng tượng Phật, làm cho người ta mơ hồ có cảm giác kính sợ.

Nàng đứng sau một tấm màn che, gió nổi lên làm tấm màn phấp phới, hai sợi lưu tô hai bên cũng sôi nổi bay lên. Đồng Vân dẫn người nâng xiêm y vào hầu hạ nàng tắm rửa, nàng xua tay bảo lui, thấp giọng nói với Đồng Vân: “Từ hôm nay trở đi ta sẽ giả bệnh không gặp người, chẳng may Hoàng Thượng tới, em cứ nói ta sợ hãi, không muốn để Hoàng Thượng lây bệnh, chặn được thì cứ chặn.”

Đồng Vân khó xử nói: “Người ta không quản đường xá xa xôi đón chủ tử về, chắc chắn là sẽ đến gặp, em nói dăm ba câu mà đã đuổi được Hoàng Thượng đi thì đã chẳng làm việc ở đây, sớm đã lên Nội các làm Thủ phụ rồi.”

Cũng đúng, phải lo liệu thế nào đây! Nàng đứng ngây ra, Đồng Vân giúp cởi áo nửa thân xuống, vừa cởi vừa nói: “Đã đến lúc chủ tử phải nghĩ thoáng hơn đi thôi, tới bước này thì còn gì mà so đo nữa? Cứ coi hành trình Giang Nam là một giấc mộng, về sau thi thoảng lấy ra nhấm nháp đôi chút là được, không thể coi là cơm ăn, nếu không cả đời này sẽ không thể thoát ra nổi. Em đoán sau khi Tiêu chưởng ấn xong việc ở Nam Kinh sẽ lập tức hồi kinh, hắn vẫn phải đi lại trong nội đình, chủ tử vẫn có thể nhìn thấy hắn, nhưng mà dẫu gặp được cũng phải coi như không quen biết, chủ tử có làm được không? Bây giờ chúng ta tập thích ứng dần, sau này cũng dễ ứng phó.” Đồng Vân ngồi xổm xuống sửa sang mép váy cho nàng, hướng mắt lên trên thấy nàng vẫn ngây ngẩn, liền nhắc nhở nàng, “Chủ tử, trong cung kiêng kị đau buồn.”

Nàng ừ khẽ, tự sửa sang cúc áo trước ngực, xoay người ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn chậu hoa bên ngoài bị mưa tạt đổ ngả đổ nghiêng. Chỉ mong mưa đừng tạnh, cứ tiếp tục làm vướng chân Hoàng Đế, hắn không đến Uyết Loan Cung thì thiên hạ vẫn thái bình. Nhưng mưa mùa hè là vậy, mưa đến nhanh mà đi cũng nhanh. Chẳng mấy chốc trời lại bắt đầu hửng nắng, tiếng ve sầu càng thêm đinh tai nhức óc.

Có giọt nắng xuyên qua màn trúc soi xuống mặt đất, dòng bụi lưu chuyển bên trong bừng sáng lên. Âm Lâu ngồi đó, mơ màng nghe thấy có tiếng gõ nhịp truyền đến, trong lòng thầm cả kinh, bảo Đồng Vân ra ngoài nhìn xem, quả nhiên trông thấy một tiểu thái giám chạy trên hành lang truyền lời, tiếng nói không to lắm nhưng vẫn có thể nghe rất rõ ràng, nói rằng: “Vạn Tuế Gia tới rồi, mời lão tổ tổng chuẩn bị ra tiếp giá đi thôi!”

Tới nhanh vậy ư! Âm Lâu ngơ ngẩn đứng lên, Đồng Vân thấy trên mặt nàng không còn chút huyết sắc, đôi môi trắng bệch như giấy, như vậy lại hay, trông rất giống Tây Thi bị ốm, chỉ cần Hoàng Đế có chút nhân tính chắc chắn sẽ không nỡ xuống tay.

Đồng Vân đỡ nàng ra, Âm Lâu đứng ngoài hành lang chờ đợi, một đoàn thái giám bước ra từ sau ảnh bích, nàng cũng chưa kịp nhìn kỹ, cúi đầu quỳ rạp xuống hành lang, hai tay nằm bò xuống nền gạch: “Nô tỳ Âm Lâu, cung nghênh Thánh giá.”

Mặt trời cũng chẳng bớt gay gắt hơn sau cơn mưa, ánh nắng chiếu xuống làm lưng nàng dần dần bỏng rát. Đôi long ủng của Hoàng Đế bước vào tầm mắt nàng, sau đó có một bàn tay đưa tới, cổ tay áo tố sa đoan chính, lòng bàn tay yên lặng bình thường, không có chút gì đi quá giới hạn, ngược lại còn đem theo ôn nhu tinh tế, ngay cả lời nói cũng mang ý cười, “Thân thể nàng còn yếu, ra đón là được rồi, mau đứng lên.”

Âm Lâu có chút ngỡ ngàng, do dự nhìn bàn tay kia. Trong đầu nàng có muôn ngàn ý nghĩ vụt nhanh qua, thầm suy đoán xem nếu cầm lấy bàn tay đó thì có phải sẽ nhân tiện xảy ra chuyện khác hay không? Nhưng mà nàng không thể không làm bộ cảm kích, Hoàng Đế cho ngươi thể diện, ngươi dám để Hoàng Đế không xuống đài được hay sao? Nàng không còn cách nào, đặt tay vào lòng bàn tay hắn rồi nhanh chóng thu lại, thối lui sang một bên tạ ân, khom người hướng về phía bậc thang, “Bên ngoài nóng nực, Vạn Tuế Gia cẩn thận cảm nắng, mời vào trong thôi.”

Lúc này trên mặt Hoàng Đế hiện lên vẻ ôn thuận hiếm thấy, biểu cảm bình thản không góc cạnh, trông không giống quân vương cai trị thiên hạ, mà giống như một quý công tử nhận hết vinh hoa trên đời. Thấy bộ dạng co quắp của nàng, hắn cũng chỉ mỉm cười, phất áo đi vào trong điện.

Hắn ngồi xuống uống trà, thấy nàng vẫn quy quy củ củ đứng đó, thầm đánh giá trên dưới một phen, nói: “Khí sắc vẫn không tốt, đừng giữ lễ tiết nữa, tới đây ngồi đi. Lát nữa truyền thái y tới khám xem rốt cuộc là chứng bệnh gì, kéo dài lâu đến vậy! Có phải là Tiêu Đạc hầu hạ không tốt không? Khi ở phương Nam không gọi người đến khám cho nàng sao?”

Nàng nâng mắt lắc đầu, “Tiêu hán thần tận tâm tận lực, đã truyền y quan Đông Xưởng còn mời thêm cả danh y địa phương đến thăm mạch, tất cả đều không biết duyên cớ từ đâu, chỉ nói thân thể hư hàn, dùng bao nhiêu thuốc cũng không thấy đỡ. Vạn Tuế Gia đừng lo lắng, phận nô tỳ chỉ như cỏ rác, làm phiền Thánh cung tội đáng muôn chết.”

Hoàng Đế gật đầu, “Hẳn là do cắm rễ ở đất Bắc rồi, trở về phương Nam lại không quen. Ta xem qua một chút huyện chí(*), mấy năm gần đây phương Nam động một chút là đất cằn ngàn dặm, còn có bệnh dịch, khó mà tránh khỏi nhiễm phải lục tà.” Rồi quay sang phân phó thái giám tổng quản Sùng Mậu, “Truyền khẩu dụ cho Vương Thản, bảo hắn đích thân đến đây. Phải khám cho cẩn thận, muốn thuốc gì thì cứ dùng, cứ việc lấy trong kho.”

(*): Ghi chép về các sự kiện tại địa phương.

Vương Thản kia là Viện sử của Thái Y Viện, tay nghề chính tông, xưa nay chỉ thăm bệnh cho bậc quân vương, lúc này lại phá lệ để hắn tới hầu hạ một Thái phi, đúng là cho thể diện quá lớn rồi. Sùng Mậu thưa vâng, lui ra ngoài mành.

Âm Lâu đang muốn nói lời cảm tạ lại thấy có tiếng chó sủa loáng thoáng truyền đến, mới chợt nhớ ra trước kia Hoàng Đế đã đồng ý sẽ đem đến cho nàng một con. Nàng lại nhớ về ngày đó Tiêu Đạc hậm hực nói nàng không có tiền đồ, chỉ một con chó đã câu mất hồn nàng đi được, bây giờ nghĩ lại đúng là ngũ vị tạp trần(*).

(*) Cảm nhận không thể nói rõ, trăm mối cảm xúc bộn bề.

Quay đầu nhìn ra ngoài, một nội thị mặc phi ngư phục tiến vào, đến gần nàng thì nâng tay dâng lên, cười nói: “Nương nương ngài nhìn xem, nô tài phụng ý chỉ chủ tử hầu hạ Cẩu gia. Chủ tử yêu thương, vẫn luôn cho nuôi ở Dưỡng Tâm Điện, nô tài không dám trễ nải nửa điểm. Hôm nay nương nương đã trở lại, nô tài đưa Cẩu gia vật quy nguyên chủ, bẩm báo kết quả với nương nương ạ.”

Âm Lâu nghe xong thì cảm thấy rất có hứng thú, những thái giám này giỏi nịnh nọt, đến con chó cũng được đặt danh hào. Nhìn con chó bá nhi kia, vẫn còn đang tuổi lớn, nhàn nhã gác đầu lên chỗ khuỷu tay gấp khúc, cái mũi đen ướt át, hai con mắt lại rất to. Nàng đưa tay xoa đầu nó, nó ngoan ngoãn hưởng thụ, sờ thêm đến cái mũi, như thể trên tay có mùi bánh ngọt, nó quay sang thuận thế liếm láp, đầu lưỡi mềm mại qua lại như đang lau nhà.

Âm Lâu cười rộ lên, sắc môi nhàn nhạt còn mang vẻ ốm yếu, lệch qua tựa người vào giường gấm, trông như một bức họa cung nữ thủy mặc. Hoàng Đế rất vui, nói với thái giám kia: “Đừng có đứng vẫy đuôi trước mặt nương nương, trẫm biết ngươi muốn cái gì! Sùng Mậu, Bình Xuyên có công nuôi chó, thưởng cho hắn một ít dưa vàng(*).” Nói xong cũng xoa đầu con chó kia vài cái, cười bảo, “Một đàn chó của Huệ Vương, có con này là xuất chúng nhất. Nàng nhìn màu lông này xem, cả cái mặt béo này, là trẫm đã lựa chọn kỹ càng, nàng thích không?”

Lời nói mang chút hương vị tranh công, lúc này Âm Lâu mới liếc nhìn hắn một cái tử tế, mỉm cười gật đầu, “Hoàng Thượng nhọc lòng, nô tỳ tạ ơn Hoàng Thượng. Khi còn nhỏ nô tỳ cũng từng nuôi chó, không phải là giống chó quý báu gì, chỉ là chó cỏ thôi. Nô tỳ thường xuống bếp lấy trộm đồ ăn cho nó, sau này thái thái biết được thì tức giận, sai người đánh chết con chó rồi lấy thịt. Từ đó về sau nô tỳ chưa bao giờ có ý định nuôi chó thêm một lần nào nữa, chỉ sợ nuôi được mà không chăm được.”

Hoàng Đế nói: “Đó là chuyện trước kia, bây giờ nàng đang ở trong cung, là nơi có vương pháp, ai dám đánh chết chó của nàng? Nàng cứ yên tâm nuôi, con chó này rất hiểu ý người, còn vui hơn cả nuôi dế. Nàng nói chuyện với nó, nó sẽ nghiêng đầu cân nhắc, nàng chắc chắn sẽ thích.”

Một con chó cũng chẳng đáng là gì, thấy nàng có ý muốn ôm, Bình Xuyên chạy nhanh đưa tới, léo nhéo bảo nàng cẩn thận, “Móng vuốt chó tuy không sắc bằng mèo, nhưng chẳng may cào trúng xiêm y cũng không tốt. Nô tài về làm cho nó mấy đôi tất, nương nương muốn ôm cũng không ngại.”

Thâm cung tịch mịch, nuôi chó làm bạn cũng là cách hay. Âm Lâu đặt con chó lên bụng, nó nằm ngửa đầu như đứa bé con, nàng quay đầu hỏi: “Tên nó là gì?”

Bình Xuyên nói: “Vẫn chưa có tên ạ, còn phải chờ nương nương về đặt đó! Nhưng lúc đầu để tiện chăm sóc, nô tài và mấy đứa hầu đều gọi là Cẩu gia, nhưng cũng chỉ gọi vậy, không tính là tên.”

Cái tên này không tệ, nhìn bộ dạng rung đùi đắc ý của nó, gọi Cẩu gia cũng là danh xứng với thực. Âm Lâu gãi bụng nó mấy cái, dặn dò Đồng Vân: “Chúng ta phải trang điểm cho nó, đeo dây xích không tốt, lông bị mắc vào sẽ rất đau, em đi tìm trong tráp một xâu mã não cho nó đeo.” Nói xong lại tấm tắc trêu đùa, ném khách quý đến chơi ra sau đầu.

Hoàng Đế ngồi đó có chút thất thần, ho khan vài tiếng cũng không thấy nàng quay đầu lại, liền nói: “Nàng vẫn chưa bình phục, chơi đùa một chút thì được, đừng cứ ôm mãi, không tốt cho thân thể.”

Lúc này nàng mới chịu đáp lại hắn, ừm một tiếng: “Nô tỳ đã biết.” Rồi chẳng nói gì nữa.

Nàng không còn giống trước kia mấy nữa, khi trước còn hơi ngờ nghệch chút, không trầm ổn được như bây giờ. Tuy trước nay nàng cũng chưa từng thân thiện với hắn, nhưng hắn vẫn cảm nhận được kiểu cố tình xa cách này. Hắn lắc đầu mỉm cười, nụ cười kia nhẹ như sương rơi trên ngói, bị gió thổi qua giây lát liền phai nhạt.

“Tiêu khiển thì tiêu khiển, nhưng đừng quên nghỉ ngơi.” Hắn đứng lên nói, “Trẫm đến thăm một chút, cũng đến lúc phải đi rồi. Dưỡng Tâm Điện vẫn còn vài quyển sớ, không ở lại lâu được. Nàng ngoan ngoãn nghỉ ngơi, ngày mai trẫm lại đến thăm nàng.”

Nàng nghe xong thì đưa chó cho cung tỳ bên cạnh, đứng dậy tiễn hắn ra đến tận ngoài cửa, nhẹ nhàng khuyên can: “Chính vụ có bận mấy cũng nên để ý thân mình. Những quan viên đó hưởng bổng lộc đều là để phân ưu cùng chủ tử, vạn sự đều phải tự tay làm lấy, Hoàng Thượng quá vất vả rồi. Tiêu dao là cả đời, lao lực cũng là cả đời, Hoàng Thượng đừng bạc đãi chính mình. Khi nào mệt thì chọn lấy mấy người tin được làm thay, Hoàng Thượng câu cá ngắm hoa, thư giãn xả hơi.”

Nàng nói xong thì thầm tặc lưỡi, lời này nghe rất có hương vị gian phi. Đột nhiên nhớ ra hậu cung không được hỏi đến chính sự, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên trời. May mà Hoàng Đế cũng không nghĩ đến chuyện đó, chắp tay sau lưng cười nói: “Nhiều đời Hoàng Đế đều giao quyền phê hồng cho Tư Lễ Giám, trẫm thu hồi lại mới biết bên trong mệt mỏi thế nào. Đành vậy, chờ Tiêu Đạc về rồi tính tiếp!” Hắn nói rồi bước đi vào ánh nắng.

Trên đỉnh đầu có lọng che thật lớn, khắp thế giới đều bao phủ bằng màu vàng kim lóa mắt. Hắn đi được vài bước, đến gần ảnh bích thì quay người lại nhìn, nàng hành lễ cung tiễn, lông mi buông xuống, xa vời ngàn dặm.

Bình luận

Truyện đang đọc