PHU NHÂN CỦA TỔNG TÀI BỊ PHẾ



"Anh nói gì vậy? Tôi không có yêu anh ta!"
"Không yêu? Lâm Thiến Vy, cô đừng có làm tôi cười rụng răng nữa! Nếu cô không yêu vậy tại sao lại lấy anh ta? Tại sao lại toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho anh ta? Tại sao cái gì cũng ưu tiên anh ta lên hàng đầu? Tại sao thà để bị anh ta hiểu lầm cũng không muốn cho anh ta biết sự thật? Cô đổi trắng thay đen chuyện cái thai, thà chịu bị oan ức sỉ nhục cũng không muốn nhìn thấy anh ta đau khổ thên lần nữa.

Nếu không yêu anh ta thì vì sao cô có thể hi sinh đến tận nhường đó?"
"Tại sao anh lại biết những chuyện này?" Thiến Vy nhất thời hoang mang.
"Còn quan trọng sao? Tập trung vào vấn đề đi! Sự thật là cô đã yêu Dịch Thừa Phong rồi hơn nữa còn yêu anh ta đến mức mất cả lí trí, vì anh ta mà ích kỷ với chính mình."
Từng câu từng chữ mà Lăng Thiên Trì nói ra hệt như tiếng sét đánh thẳng vào tim cô, nét mặt bỗng chốc hóa dại, cô nhất thời mất khả năng phản ứng.


Thiến Vy không hiểu vì sao bây giờ tâm mình lại loạn như thế, lời nói của người nọ cứ lập đi lập lại trong đầu cô không biết bao nhiêu lần, nó đã gây cho cô một chấn động rất lớn, khiến cô mãi ngây người ngồi trên giường.
Cô yêu Dịch Thừa Phong ư? Không có! Không thể nào! Cô chỉ thương hại anh ta, chỉ thương hại anh ta thôi mà!
Cô không có yêu anh ta! Không có yêu anh ta! Không có yêu anh ta!
Lăng Thiên Trì trông dáng vẻ kích động mãi chưa thể hoàn hồn của cô bèn cười nhạo: "Lâm Thiến Vy, cô thật đáng thương! Ngay cả việc bản thân yêu anh ta mà cũng không biết.

Haizzz...tôi nhắc nhở cô, Dịch Thừa Phong là loại người bạc tình bạc nghĩa, cô yêu anh ta đừng có mù quáng quá! Cũng đừng ngu ngốc để anh ta lợi dụng hết lần này đến lần khác!"
Thiến Vy khẽ ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt của hắn, con ngươi vừa đen vừa sâu đẹp tựa bóng đêm dài vô tận bao phủ cả trời quang, cô như thể bị cuốn vào một thế giới tối tăm lạnh lẽo vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.

Đáng sợ hơn là sẽ không ai tìm được cô trong đêm tối và cứu vớt cô khi cô đang nằm sâu dưới đáy biển bị hai chữ tuyệt vọng đè lên.
Khóe mắt cô chợt chảy xuống một giọt lệ, Lăng Thiên Trì nhìn thấy khẽ chau mày, người đàn bà này lại bắt đầu dùng nước mắt để lấy đi sự thương hại của hắn.

Nhưng thật sự lần thấy cô khóc lòng hắn đã có chút không nỡ, nó khác với những lần trước.

Vì sao? Liệu đây có phải là cảm giác áy náy? Hắn không tài nào hiểu được cảm xúc của hắn hiện giờ, nên mềm mỏng nói:
"Nín đi! Nước mắt của cô không có tác dụng với tôi đâu! Muốn về nhà thì xuống giường mau! Tôi sẽ tiễn cô một đoạn!"
Thiến Vy lấy tay dụi dụi hai bên mắt, bây giờ đến nửa chữ cô cũng không muốn nói.


Lăng Thiên Trì đi làm thủ tục xuất viện cho cô xong thì lập tức quay lại dìu cô ra khỏi bệnh viện còn giúp cô xách đồ, nể tình hôm nay cô bảo vệ cho Vân Đóa không để con bé bị thương nên hắn miễn cưỡng làm người tử tế một lần.

Hắn bắt cho cô một chiếc taxi, trả tiền cho cô trước sau đó mở cửa xe cho cô.
Lúc sắp bước vào trong xe, Thiến Vy chợt nhớ ra một chuyện quan trọng vào tháng trước nên dừng ra vài giây, Lăng Thiên Trì thấy vậy nhăn mặt chán nản: "Cô lại lôi thôi cái gì nữa vậy?"
Thiến Vy mở khóa chiếc túi thò bàn tay vào trong tìm kiếm sau đó đưa tới trước mặt hắn sợi dây chuyền mà trước kia cô đã trộm ở trong phòng Phương Tử Cầm.

"Sợi dây chuyền này có phải là của anh không?"
Lăng Thiên Trì nhanh như chớp đớp lấy vật trong tay của cô, hắn nhìn kĩ sợi dây chuyền còn chưa được ba giây sắc mặt đã thay đổi.

Bàn tay hắn bất ngờ siết chặt cổ cô, đôi mắt rực lên tia bén tà ác, bao nhiêu đáng sợ cũng lộ rõ hết ra bên ngoài.

"Tại sao nó lại ở chỗ cô? Nói!"
Cổ họng Thiến Vy bị bàn tay hắn bóp chặt, sắp nghẹt thở.

"Không liên...quan...đến tôi...là...là tôi...đã vô tình...thấy nó ở...trong phòng...của Phương Tử...Cầm."
Hắn lúc này mới chịu buông tha cô, Thiến Vy vịn tay vào cửa xe vừa ho sặc sụa vừa nôn thóc nôn tháo.


Ngay lúc này Lăng Thiên Trì không thể giữ được bình tĩnh, hắn mặc kệ cô rồi trở vào xe của mình phóng nhanh rời đi.

Trước kia hắn không để ý đến Phương Tử Cầm, không ngờ sợi dây chuyền mà hắn vất vả tìm kiếm suốt thời gian qua lại nằm trong tay trợ lý của Dịch Thừa Phong.
Rốt cuộc thì từ đâu mà Phương Tử Cầm có được sợi dây chuyền của hắn? Lăng Thiên tập trung suy luận lại khoảng thời gian không lâu trước kia.

Thời điểm hắn phát hiện mình làm mất sợi dây chuyền là ngày hôm sau khi ẩu đả với Thiến Vy trong hẻm vắng, hắn đã nghi ngờ trong lúc ẩu đả với cô vào ngày hôm đó đã bất cẩn làm rơi sợi dây chuyền.
Mà nếu rơi thì chỉ có thể rơi xuống ở đó, Phương Tử Cầm không tới đó thì sao có thể nhặt được sợi dây chuyền của hắn? Hiện trường ngày hôm đó vô cùng lộn xộn, máu me nhuộm đỏ khắp nơi, kể từ ngày hôm đó ra tay với Thiến Vy trở về sau hắn đã không còn quay lại đó một lần nào nữa.

Ở đó không có camera còn rất ít người qua lại, chuyện này...
Nghĩ được đến đây hắn đã không thể nghĩ tiếp được gì nữa.

Cách duy nhất để có được lời giải đáp chính là điều tra lai lịch của Phương Tử Cầm, xem thử hắn liệu có đơn giản như vẻ bề ngoài vô tư của hắn không?.


Bình luận

Truyện đang đọc