PHU NHÂN CỦA TỔNG TÀI BỊ PHẾ


Thiến Vy ngồi im không động đậy, bất lực nhìn đôi mắt đầy mưu mô của Nghiêm Thần, biết sớm như vậy cô thà bị Lăng Thiên Trì hành hạ còn tốt hơn, tuy bị hắn ta đánh đập lên bờ xuống ruộng nhưng ít ra vẫn còn một chút tôn nghiêm.
Còn người đàn ông này tuy đã cứu cô nhưng cái giá phải trả cho anh ta thật đắt.

Thoát được một nạn nhưng lại gặp thêm một nạn, chắc đây là quả báo mà ông trời chuẩn bị để dành tặng cho cô.
Sau một hồi suy nghĩ, cô chỉ biết mệt mỏi nhắm mắt, miễn cưỡng gật đầu rồi cất ra một câu lạnh tanh: “Được, tôi đồng ý!”
Nghiêm Thần có chút ngây người, mặt mũi của Dịch gia còn quan trọng hơn cả tôn nghiêm của cô gái này sao? Hay là cô ta nghĩ hắn thật sự không dám làm?
“Cô suy nghĩ kỹ rồi chứ? Tôi sẽ không cho cô thêm một cơ hội nào để thay đổi quyết định nữa đâu.”
“Tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi, cảm ơn anh!” Thiến Vy không thèm nhìn hắn.
Ba chồng yêu thương cô như vậy, Dịch gia trên dưới đối tốt với cô như vậy, Dịch Thừa Phong lại càng không thể không có thể diện, cô chịu nhục một chút thì có sao đâu, dù sao cũng không đáng là gì.

“Tốt! Vậy thì ngay đêm nay, tôi sẽ thưởng thức cơ thể thơm ngon này của cô.”
Mới vừa dứt câu, Nghiêm Thần đã đè cô xuống giường, hai tay hắn giữ chặt lấy hai tay của cô rồi đan các ngón tay lại với nhau, còn có ý cẩn thận để không đụng đến vết thương của cô.

Thiến Vy nhắm mắt, nghiêng mặt qua một bên, cố gắng không cho phép bản thân khóc.
Hắn đưa mũi ghé vào cổ Thiến Vy, tìm được một mùi thơm vô cùng ngọt ngào quyến rũ, mùi thơm này rất giống với mùi thơm của dòng nước hoa Dior mà mẹ hắn khi còn sống thường hay dùng.

Lúc hắn còn nhỏ ở bên cạnh mẹ, luôn ngửi thấy mùi hương này.
Nghiêm Thần say đắm với mùi hương trên người của Thiến Vy một hồi lâu sau đó mới hôn lên môi cô, nụ hôn nhẹ nhàng và thật chậm rãi, hắn nhắm mắt lại, khung cảnh lãng mạn trên chiếc giường nhìn giống như một đôi vợ chồng đang làm chuyện ân ái.
Thiến Vy không có cảm giác gì với nụ hôn này, chỉ cảm thấy cuộc đời thật bạc bẽo, nhớ lại đêm hôm đó Dịch Thừa Phong cũng hôn cô như vậy, nụ hôn của anh ta tuy không phải dành cho cô nhưng không hiểu sao cô lại thấy rất ngọt ngào, ngọt tới nổi không muốn rời môi anh ta.
Từ trước tới giờ Nghiêm Thần chưa từng chạm vào phụ nữ, ngay cả một cái liếc mắt hắn cũng không thèm làm, vậy mà hôm nay lại thân mật với một cô gái tới như vậy lại còn là vợ của kẻ đã từng là đối thủ trên thương trường của hắn, vì đâu mà cô gái này phải hi sinh như vậy.
Hắn nghe nói Dịch Thừa Phong cưới Thiến Vy là bị ép chứ không phải yêu thương gì, người mà anh ta yêu là Cố Tiểu Ngọc nhưng cô ấy đã chết rồi.

Nếu thật sự Dịch Thừa Phong không yêu Thiến Vy, vậy thì hắn có làm chuyện vượt rào với cô cũng không sao đâu nhỉ?
Chiếc váy của Thiến Vy vốn là váy trễ vai, điều này lại làm Nghiêm Thần thuận lợi hơn rất nhiều, hắn đưa cả hai tay lên chậm rãi tuột xuống, cô siết chặt cả hai nắm tay, bụng nhủ phải nhịn, cứ coi như là bị chó cắn một cái.

Khe ng ực quyến rủ bắt đầu hiện ra, trắng trẻo như tuyết, đường cong gợi cảm làm người ta thật sự khó lòng kìm chế.

Lúc này, hắn còn lại chút lí trí ngẩng đầu nhìn lên, Thiến Vy có khóc, nhưng lại khóc không ra tiếng, chỉ có nước mắt là vẫn rơi xuống không ngừng, từng giọt, từng giọt, làm ướt hết cả hai bên gối.

Cô gái này, thà mất hết tôn nghiêm cũng không muốn làm Dịch gia xấu mặt.
Giả sử bây giờ đổi lại, Thiến Vy là vợ của hắn, chứng kiến vợ mình đi giúp đỡ cho đối thủ cạnh tranh trên thương trường của mình chống đối lại công ty, hỏi người chồng nào có thể chịu đựng được.

Cô ấy nghĩ đến cảm nhận của Dịch Thừa Phong, vì anh ta, vì Dịch gia mà cam lòng chịu nhục.
Cưới được một người con gái tốt như vậy về làm vợ, hỏi Dịch Thừa Phong anh phải tu mấy kiếp mới có được.
Nghiêm Thần kéo áo lại cho cô rồi buông cô ra, đứng lên quay lưng về phía Thiến Vy nói:
“Cô không tự nguyện, tôi cũng chẳng mấy hứng thú, nghỉ ngơi dưỡng thương đi, ngày mai tôi sẽ cho người đưa cô về Dịch gia, và tôi khuyên cô đừng có quên là cô vẫn còn nợ tôi y nguyên hai chuyện.”
Nói xong liền bỏ đi, Thiến Vy nghe xong hai tiếng cạch cạch cũng ngồi dậy ôm đầu gối, cô tự lấy tay lau đi nước mắt, trong đầu không suy nghĩ được gì, chỉ cảm thấy thật tủi thân.
Hôm sau…
Biệt thự của Dịch Thừa Phong.

Bây giờ ở ngôi biệt thự này chỉ còn một mình anh, Khả Doanh đi rồi, cô nhóc đó đã trở về với ba của cô ấy rồi, cảm giác một mình thật cô đơn trống trải.
Lúc này Phương Tử Cầm từ ngoài đi vào rất ung dung, Dịch Thừa Phong thấy vẻ mặt của hắn tươi tắn như vậy nghĩ chắc là đã gặp phải chuyện vui gì rồi.
“Thiếu gia!”
“Ừ!”
“Tôi có tin vui cho cậu đây.”
“Tin gì?” Dịch Thừa Phong lười truy vấn.
“Đã tìm được người mẫu thích hợp rồi.”
“Tìm được rồi hả, tôi còn tưởng cậu tìm tới mùa xuân năm sau luôn chứ, ảnh đâu?”.


Bình luận

Truyện đang đọc