PHU NHÂN EM LÀ CỦA ANH


Bạch Nhất Phóng thấy Bạch Nhất Phong gằn giọng và có phần tức giận thì cậu bé trở lên sợ hãi.

Nhưng cậu bé không muốn cho ai biết chuyện cậu bị bắt nạt ở trường vì cậu bé sợ mọi người sẽ trách phạt thêm giống ở nhà ngoại.

Cậu bé không trả lời Bạch Nhất Phong mà đánh trống lảng sang Đường Tuyết Linh
- Mẹ, mẹ đến đây chơi với con đi
Đường Tuyết Linh nhìn cậu bé trong màn hình điện thoại cũng biết cậu bé đang dùng cô để đánh trống lảng nhưng cô không giúp cậu bé.

Đường Tuyết Linh nghiêm mặt nhìn Bạch Nhất Phóng trong màn hình điện thoại
- Tiểu Phóng, con còn nhớ mẹ và bác Gia Bách đã nói gì với con không?
- Dạ?
- Nếu con xem mọi người là gia đình thì phải chia sẻ niềm vui nỗi buồn của con để mọi người biết
- Nhưng...!
- Con không lên giấu mọi người chuyện con bị bắt nạt
- Con...!
- Mẹ biết con ở trường bị bắt nạt đúng không? Con kể cho ba mẹ và mọi người, mọi người sẽ giải quyết giúp con
Bạch Nhất Phóng nhìn Đường Tuyết Linh trong màn hình điện thoại ánh mắt rưng rưng.

Bỗng cậu bé bật khóc bất ngờ
- Huhu...mẹ...các bạn nói...con là đứa trẻ không có ba mẹ...huhu...các bạn còn đánh con nữa...huhu
Đường Tuyết Linh nhìn Bạch Nhất Phóng khóc trong lòng nhói lên.

Cô cầm điện thoại lên nói với Bạch Nhất Phóng
- Tiểu Phóng, con có thể nói mẹ biết ai bắt nạt con không?
- Dạ...hức...rất nhiều...!
- Vậy...con ở đó chơi cùng mọi người vài ngày nữa thì về được không? Sau đó ba mẹ cùng con đến trường, ba mẹ sẽ không để các bạn bắt nạt con nữa
- Dạ? Thật sao ạ?

- Ừm
Bạch Nhất Phóng nghe Đường Tuyết Linh nói thì dần nín khóc và hỏi lại.

Khi thấy Đường Tuyết Linh gật đầu chắc nịch thì cậu bé không khóc nữa mà mỉm cười.

Nhưng cậu bé thấy ba bên cạnh vẫn đen mặt giận dữ.

Cậu bé ánh mắt long lanh gọi Bạch Nhất Phong
- Baba
- ....!
- Baba, baba đừng giận con mà
- ...!
Bạch Nhất Phong vẫn không trả lời Bạch Nhất Phóng mà im lặng sau đó đứng dậy lên giường.

Bạch Nhất Phóng thấy baba bỏ đi thì ánh mắt lại rưng rưng muốn khóc.

Đường Tuyết Linh thấy thế liền an ủi Bạch Nhất Phóng
- Tiểu Phóng, con đừng khóc.

Để mẹ nói chuyện với baba được không? Đến khi con về baba sẽ hết giận
- Vâng...!
- Được rồi, con đi chơi với mọi người đi nha.

Tạm biệt
- Dạ
Sau khi tạm biệt Bạch Nhất Phóng, Đường Tuyết Linh đi đến bên giường ngồi cạnh Bạch Nhất Phong.

Bạch Nhất Phong thấy cô ngồi bên vẫn dứt khoát không nói gì muốn đi ngủ nhưng bị Đường Tuyết Linh cản lại
- Anh không tính giải quyết hả?
- Giải quyết gì?
- Chuyện của Tiểu Phóng
- Có
- Vậy anh...!
- Anh sẽ giải quyết, em cứ cùng Tiểu Phóng đến trường xem đó là kẻ nào
- Anh phải đi cùng em chứ
- Anh bận
- Có mà anh trẻ con thì có
Bạch Nhất Phóng nhìn Đường Tuyết Linh không nói gì.

Đường Tuyết Linh biết anh giận Bạch Nhất Phóng vì cậu bé không chịu nói chuyện ở trường bị bắt nạt ra mà giấu trong lòng một mình chịu ấm ức.

Cô biết Bạch Nhất Phong rất thương Bạch Nhất Phóng vì thế lên chuyện anh giận cậu bé là hết sức bình thường.

Anh là vì quan tâm lên mới giận khi cậu bé dấu giếm.

Đường Tuyết Linh đẩy Bạch Nhất Phong ra ngồi lên người anh.

Bạch Nhất Phong bất ngờ trước hành động này của Đường Tuyết Linh.


Anh muốn đẩy cô xuống nhưng bị cô ôm chặt không thể làm gì
- Anh phải đến trường với em.

Đó là con trai anh
Bạch Nhất Phong không nói gì mặc kệ Đường Tuyết Linh muốn làm gì thì làm.

Đường Tuyết Linh thấy Bạch Nhất Phong mặc kệ thì dụi đầu vào ngực anh làm nũng
- Nhất Phong!
- Đi xuống!
Bạch Nhất Phong bị Đường Tuyết Linh khơi dậy dục vọng ánh mắt trở lên đục ngầu, giọng anh gằn lên nói với Đường Tuyết Linh.

Đường Tuyết Linh ngẩn đầu nhìn anh không biết gì vẫn ôm chặt lấy.

Bạch Nhất Phong thấy không đẩy được cô ra liền đe dọa
- Nếu em không buông ra thì đừng trách anh nha
- Anh làm gì em?
- Anh cho em dính bầu ngay lập tức
Đường Tuyết Linh giật mình nhìn Bạch Nhất Phong nhưng vẫn quyết định không xuống khỏi người anh.

Bạch Nhất Phong thấy cô vẫn ở lì trên người mình thì lật người để cô nắm dưới
- Đây là em chọn?
- Ừm
- Em chắc chắn?
- Ừm
- Không phải hôm qua em còn không muốn sao?
- Anh hỏi nhiều vậy
Đường Tuyết Linh không biết trả lời câu hỏi của Bạch Nhất Phong như thế nào liền đánh trống lảng.

Bạch Nhất Phong nhìn là biết Đường Tuyết Linh muốn mang thai nhưng anh không hiểu tại sao cô thay đổi quyết định nhanh vậy.

Anh quay mặt Đường Tuyết Linh lại hôn nhẹ lên đôi môi anh đào của cô
- Em chắc chắn không hối hận với quyết định của mình?
- Ừm
Đường Tuyết Linh gật đầu nhìn anh.


Bạch Nhất Phong nhìn cô ánh mắt phức tạp xong cũng không nói gì.

Đường Tuyết Linh thấy anh lại im lặng thì hỏi
- Anh thay đổi quyết định?
- Không.

Anh chỉ sợ...!
- Em sẽ không hối hận
- Ừm.

Nhưng anh không phải sợ em hối hận mà là sợ em sẽ bị đau
- Hả?
- Em không biết mang thai sẽ rất đau sao?
Đường Tuyết Linh nhìn anh lắc đầu.

Bạch Nhất Phong nằm xuống bên cạnh ôm Đường Tuyết Linh vào lòng.

Đường Tuyết Linh ngẩng mặt lên tò mò nhìn anh
- Bộ rất đau sao?
- Ừm.

Đau hơn khi em bị đến tháng mấy lần đó
- Ghê vậy sao?
- Ừm, còn muốn mang thai nữa không?
- Có
- Hả?.


Bình luận

Truyện đang đọc