PHU NHÂN EM THẬT HƯ HỎNG

Chương 14: Không uống được thì đừng có cố

Trong thang máy không có ai nói chuyện, khí thế của người phía sau lưng tràn ngập khắp thang máy.

Mộ Cẩm Vân nhếch môi, trong đầu không khỏi nghĩ đến lời đêm hôm đó anh nói.

“Mộ Cẩm Vân, cô cảm thấy cô trốn được lần này, vậy lần tiếp theo cô có trốn nổi không?” Tiếng mở cửa thang máy vang lên, tay Mộ Cẩm Vân hơi run một chút.

Tống Lâm đi sượt qua vai cô đi ra ngoài, Mộ Cẩm Vân sửng sốt một chút, vội vàng nhấc chân đuổi theo.

Xe đã đứng đợi sẵn trước cổng công ty, Tống Lâm ngồi lên xe, Mộ Cẩm Vân thấy anh ngồi xong, cô mới theo vào.

Cô gần như là ngồi dí sát vào cửa xe, Tống Lâm ngồi bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô một cái, không nói gì, nhắm mắt dựa vào ghế dựa.

Trong xe yên tĩnh đến mức đáng sợ, Mộ Cẩm Vân nhìn những cảnh vật dần dần lướt qua cửa sổ xe, trong lòng không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút hoảng hốt.

Cô không muốn chọc vào người đàn ông bên cạnh mình chút nào.

Hai mươi phút sau, xe dừng ở trước cửa một khách sạn.

Mộ Cẩm Vân xuống xe trước, đứng ở bên cạnh đợi người đàn ông xuống Xe.

Anh nghiêng đầu nhìn cô một chút, sau đó nhấc chân đi vào bên trong.

Người đàn ông này, cho dù chỉ là một ánh mắt cũng khiến người ta sinh lòng kính sợ.

“Tổng giám đốc Lâm, Cẩm Vân!” Mộ Đình Nam đã đứng đợi sẵn ở cửa khách sạn, vừa thấy hai người bọn họ đi tới thì vội vàng tiến lên chào đón nịnh nọt.

Nhưng ông ta luôn đứng cách Tống Lâm nửa mét không dám tới gần, ông ta chỉ dám đứng ở bên cạnh Mộ Cẩm Vân.

Vẻ mặt Mộ Cẩm Vân lạnh lùng, nhìn bộ dáng nịnh nọt của ông ta thì trong lòng càng cảm thấy lạnh hơn.

Bọn họ cùng đi vào khách sạn, Mộ Đình Nam chuẩn bị sẵn một phòng, đồ ăn thức uống đã được chuẩn bị đầy đủ.

Ba người cùng ngồi vào bàn, Mộ Đình Nam lên tiếng trước.

“Tổng giám đốc Lâm, Cẩm Vân mới về nước, lần đầu đi làm, nếu con bé có gì đắc tội ngài, người làm ba này thay con bé xin lỗi ngày”.

Ông ta vừa nói vừa đưa tay ra đụng một phát vào Cẩm Vân: “Cẩm Vân”.

Quy củ trên bàn rượu không phải Mộ Cẩm Vân không hiểu, thế nhưng bây giờ Mộ Đình Nam đang bán cô, cô không có ngu ngốc đến mức người ta bán cô, cô còn giúp người ta đếm tiền.

Mộ Cẩm Vân đứng im bất động, Mộ Đình Nam chỉ có thể tự mình rót rượu cho Tống Lâm, còn tiện thể rót cho Mộ Cẩm Vân một chén rượu lớn.

Mộ Cẩm Vân nhìn cái chén rượu cao ngót trước mặt, trực tiếp nói: “Tôi không uống được nhiều như vậy”.

“Thỉnh thoảng uống một hai lần cũng không sao”.

“Không uống được thì đừng có cố”.

Hai giọng nói đồng thời vang lên, Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn Tống Lâm đang ngồi phía đối diện, khẽ nhíu mày.

Mộ Đình Nam vội vàng nở nụ cười ngượng ngùng: “Tổng giám đốc Lâm nói đúng, vẫn là Tổng giám đốc Lâm rộng lượng, còn không mau cảm ơn Tổng giám đốc Lâm đi”.

Mộ Cẩm Vân không nhúc nhích, toàn bộ quá trình chỉ có một mình Mộ Đình Nam ra sức biểu diễn.

Vẻ mặt Mộ Đình Nam hơi khó chịu, muốn dùng thân phận ba để ép Mộ Cẩm Vân, lúc này Tống Lâm đột nhiên cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.

Mộ Đình Nam há hốc mồm, chỉ có thể nuốt lại những lời định nói.

Trên bàn cơm, ngoài trừ âm thanh tiếng đũa va chạm thì không còn âm thanh gì khác nữa.

Mộ Đình Nam nhiều lần muốn nói gì đó, nhưng Tống Lâm vẫn ngồi im ăn cơm không thèm nhìn ông ta, cho nên ông ta chỉ có thể nhiều lần nuốt lại những lời định nói.

Không đến hai mươi phút sau, Tống Lâm thả đũa xuống, cầm lấy khăn lau ở bên cạnh, vừa lau tay vừa nói: “Tôi ăn no rồi, cảm ơn cô Vân đã chiêu đãi”.

Anh nói, sau đó nghiêng đầu nhìn qua Mộ Cẩm Vân.

Mộ Đình Nam thừa dịp xen vào nói: “Tổng giám đốc Lâm, không biết ban đêm ngài có thời gian không, tôi rất biết ơn vì ngài đã chăm sóc cho Cẩm Vân, một bữa cơm không thể biểu đạt hết sự cảm kích của tôi”.

Bình luận

Truyện đang đọc