PHU NHÂN EM THẬT HƯ HỎNG

Chương 22: Anh đây là đang dạy dỗ cô Cô biết rõ, Mộ Đình Nam không phải là khó khăn khó giải quyết nhất, người đàn ông trước mắt này mới là khó giải quyết nhất.

Anh giữ kín như bưng, thái độ đối xử với cô như gần như xa, không nói rõ ràng ra là muốn cô thế nào, rồi lại rõ ràng không cho cô đi.

Và hai người cũng đã qua lại nhiều lân mà cũng đã có tiếp xúc không nên có, lúc Mộ Cẩm Vân nhìn người đàn ông trước mặt, biểu cảm trên mặt không khỏi thận trọng hơn: “Tổng giám đốc Lâm.

Tống Lâm thản nhiên liếc nhìn cô, sau đó ngồi vào ghế làm việc, vừa lật tài liệu vừa nói chuyện đều đều không nhanh không chậm: ” Bữa tiệc vào buổi trưa hôm nay, cô theo giúp tôi đi”.

Nghe thấy lời anh nói, tay Mộ Cẩm Vân hơi run lên, cô cắn môi một cái: “Vâng, tổng giám đốc Lâm, còn có chuyện khác không?” Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô: “Có.

Nói xong, anh chợt bỏ tài liệu xuống, chỉ vào giá sách cách đó không xa: “Thu xếp lại giá sách đó cho gọn gàng”.

Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện có rất nhiều sách vở vừa tới và chưa mở bao bì ra đọc lần nào chất đống một bên.

Giá sách rộng hơn ba mét để không ít sách vụn vặt lẻ tẻ, Mộ Cẩm Vân nhìn một chút: “Vâng, tổng giám đốc Lâm.

Những chuyện này vốn không phải là chuyện cô làm, thế nhưng nếu là Tống Lâm điểm danh bảo cô làm, cô cũng chỉ có thể nén giận đi làm công việc không nằm trong chức vụ của mình.

Một đống sách này có không ít sách, Mộ Cẩm Vân mở bao bì mất gần một giờ, vất vả lắm mới tháo bao bì xong, rồi còn phải cất gọn sách phân loại thể loại trên giá sách.

Có quản lý ngành đi lên muốn kí tên, ánh mắt rơi xuống trên người của cô, đều không nhịn được kinh ngạc một phát.

Mộ Cẩm Vân cắn môi, cất xong một quyển sách trong nước, mãi cho đến mười một giờ cô mới thu xếp gọn gàng toàn bộ sách.

Cô đi đến trước mặt Tống Lâm, mở miệng kêu anh một tiếng: “Tổng giám đốc Lâm?” Tống Lâm vươn tay cầm áo khoác bên cạnh lên: “Đi thôi”.

Mộ Cẩm Vân nhìn anh, sửng sốt một chút, sau một lúc lâu mới phản ứng kịp là anh có ý gì.

Cô bận rộn hơn hai tiếng, trên người sớm đã đổ mồ hôi rồi, nói không chừng lớp trang điểm trên mặt cũng nhòe rồi.

Nhưng ngay cả thời gian đi vệ sinh anh cũng không cho cô, cứ muốn cô phải theo anh đi dự tiệc.

Mộ Cẩm Vân coi như đã biết, anh đây là đang cố ý trêu ngươi cô.

Cô cắn môi một cái, cũng không nói gì, đi theo anh ra văn phòng, cầm túi xách lên rồi đi ở phía sau anh, cùng anh đi dự tiệc.

Nếu như anh không sợ mất mặt, vậy thì cô càng không phải sợ.

Thang máy màu bạc có thể phản chiếu rõ ràng dáng vẻ của cô hiện giờ, lớp trang điểm không mất, chỉ nhạt đi rất nhiều, tóc có chút loạn, nhưng cũng không tính là rất lôi thôi.

Cô cắn môi, thu ánh mắt.

Tống Lâm rất ít khi dự tiệc, hôm nay khó có khi sẽ đích thân ra trận, dù Mộ Cẩm Vân có nghĩ mãi thì cũng không rõ lý do.

Mọi người trên bàn cơm đều là nhân vật lớn trong Hà Nội, Mộ Cẩm Vân nắm nguyên tắc làm nhiều nói ít, sau khi ngồi xuống liền an phận ngồi ở đó luôn.

Ở Hà Nội có ai mà không biết từ đó đến giờ bên người Tống Lâm đều chưa từng có phụ nữ, nhưng hôm nay lại dẫn theo một người phụ nữ tới bữa tiệc, người ở đây đều rất tò mò, thế nhưng ngại Tống Lâm nên cũng không có ai dám thật sự hỏi chút gì.

Trong toàn bộ quá trình đó, Mộ Cẩm Vân cảm nhận lực ảnh hưởng của người đàn ông bên cạnh một cách rõ ràng.

Cô chỉ là một cô thư ký, nhưng những người kia ngay cả kính rượu cô cũng không dám.

Tống Lâm không uống rượu, cô cũng theo anh một ly cũng không thèm uống, và trong bữa tiệc cũng không ai dám nói gì.

Ở đây có tổng cộng mười hai người, trong đó bao gồm cô thì có ba người nữ, chín người còn lại đều là nam.

Ngoại trừ cô ra, hai nữ thư ký khác đều bị chuốc không ít rượu.

“Tổng giám đốc Lâm, tôi muốn đi †oilet”.

Trước khi đi, Mộ Cẩm Vân không nhịn được mở miệng.

Bình luận

Truyện đang đọc