PHU NHÂN EM THẬT HƯ HỎNG

Chương 34: Tôi cho cô thêm một cơ hội “Thư ký Vân?”

Thấy cô không có phản ứng gì, Lý Minh Việt mở miệng kêu cô một tiếng Lúc này Mộ Cẩm Vân mới bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu lên nhìn Lý Minh Việt: “Tôi biết rồi”.

Cô mấp máy môi, chỉnh lại trang phục của mình, sau đó đứng dậy đi về hướng văn phòng.

Mộ Cẩm Vân đứng ở cửa hít sâu một hơi, nhắm mắt lại khoảng hai giây, cô mới đưa tay gõ cửa: “Tổng giám đốc Lâm.

“Vào đi”.

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông từ bên trong vang lên, cô dùng sức đẩy cửa vào.

Cửa phòng làm việc mở ra, người đàn ông đang ngồi trên ghế làm việc, tay trái cầm bút máy kí tên.

Mộ Cẩm Vân nhấc chân đi vào, xoay người đóng chốt cửa lại mới nhấc chân đi đến trước mặt anh: “Tổng giám đốc Lâm.

Anh thả lỏng tay, bút máy rơi xuống mặt bàn, lăn một vòng rồi đụng văn kiện mới dừng lại.

Mộ Cẩm Vân nhìn thấy thế, trong lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.

Tống Lâm đưa tay ném một văn kiện về phía cô: “Xem trước một chút đi”.

Anh nói xong thì đứng lên, ngón trỏ cầm lấy điếu thuốc, nhấc chân lên đi đến cửa sổ sát đất, cúi đầu hút thuốc.

Mộ Cẩm Vân không biết anh có ý gì, đưa tay cầm văn kiện lên, ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh không có ý muốn nói chuyện, cô mới nhếch môi lật văn kiện ra.

Lúc thấy nội dung bên trên, mặt Mộ Cẩm Vân trở nên trắng nhợt.

Dù cho ảnh chụp hay là lời văn, tất cả đều chứng minh chuyện ngày hôm qua rốt cuộc là thế nào.

Không bàn đến chuyện này, chuyện cô đang đi tìm việc bị những tên vô lại chặn đường cũng bị điều tra rõ ràng.

Cô vốn nghĩ là chuyện ngày hôm qua là do Lục Hoài Cẩn tự biên tự diễn, bây giờ nhìn thấy phần Tống Lâm điều tra, cô mới biết được hai mẹ con Lương Thu Trà và Mộ Tinh Anh giở trò quỷ.

Đột nhiên cô nghĩ đến những lời mình nói hôm qua, chỉ cảm thấy phần tư liệu này giống như nước sôi, bỏng đến suýt chút nữa cô đã không thể cầm được.

Có lẽ không nghe được tiếng cô lật giấy, Tống Lâm nhả khói thuốc, quay đầu nhìn cô: “Xem hết rồi sao?” Nghe anh nói thế, cả người Mộ Cẩm Vân run lên một cái, gương mặt trắng bệch nhìn anh, lúc mở miệng nói chuyện, đôi môi cũng run rẩy: “Đã xem hết rồi”.

“Bởi vì tôi sao?” Anh cong môi đột nhiên nở nụ cười, chỉ là trong nụ cười kia hiện ra vẻ lạnh lùng, giống như một con dao sắc bén rút khỏi vỏ, đâm vào trong cơ thể co.

Cả người cô nghiêng ngả, suýt chút nữa đã không đứng vững mà ngã trên đất.

Mộ Cẩm Vân chống lên bàn làm việc, nhìn góc nghiêng gương mặt lạnh lẽo của anh. Cô hít một hơi thật sâu, rút tay về: “Tổng giám đốc Lâm, tôi…

“Chẳng phải cô Vân muốn từ chức sao? Tôi cho cô thêm một cơ hội, từ chức hoặc là ở lại, cô có thể lựa chọn”.

Anh nói, sau đó nhấc chân đi tới, bỏ nửa điếu thuốc đang hút dỡ vào gạt tàn sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô.

Trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy, bên trong phản chiếu hình ảnh của cô, Mộ Cẩm Vân cảm thấy mình như đứng trong dòng sông băng.

Cô há to miệng: “Thật xin lỗi, tổng giám đốc Lâm, chuyện tối hôm qua tôi không cố ý”.

Anh nhíu mày, dùng ngón trỏ dời phần tư liệu mà cô đặt lên bàn, cúi đầu nhìn: “Cô không cần nói lời xin lỗi, bởi vì tôi chưa bao giờ, và cũng sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của người khác”.

Anh hờ hững nói, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô: “Cô dọn dẹp đồ đạc đi, đi đến phòng tài vụ kết toán tiền lương”.

Chưa đợi cô mở miệng, anh đã lựa chọn giúp cô.

Bình luận

Truyện đang đọc