PHU NHÂN GIẢ

95.

Chẳng biết ai phá tan cửa gỗ xông vào phòng rồi túm chặt cổ tay tôi nói khẽ: "Đi mau."

Lúc đó tôi đang gà gật dựa vào cột giường, trên đầu còn đội khăn tân nương nên không thấy được gì, cũng chẳng nhận ra giọng nói này là ai.

Hắn mạnh bạo kéo tôi đứng dậy làm tôi hoảng hồn, vừa định hét lên thì bị hắn điểm huyệt câm.

"Thất lễ." Người kia nói vậy, sau đó trói ngược tay tôi rồi nhét tôi vào một cái bao bố, "Sau khi rời khỏi đây ta sẽ giải thích với ngươi."

Hắn phá cửa sổ khiến đám thị nữ kéo tới ngoài cửa, trong bao bố tôi nghe thấy tiếng vũ khí va nhau, hoảng sợ run lẩy bẩy, sợ bọn họ không cẩn thận ném ám khí trúng người mình.

Người này hoặc là kẻ thù của Nghiêm Thù Lân, hoặc là người đã gửi thư cho tôi. Chắc hắn không muốn giết tôi đâu, nếu không lúc nãy đã cho tôi một nhát kiếm để lấy mạng tôi rồi.

Tôi cứ tưởng hắn đơn thương độc mã đến cướp mình, ai ngờ bên ngoài còn có người tiếp ứng, mà hình như không chỉ hai người.

Chẳng biết Nghiêm Thù Lân ở đâu nữa...... Tôi muốn nói bọn họ thả mình về chỗ cũ nhưng không phát ra được âm thanh nào, sau cổ rịn mồ hôi, sợ Nghiêm Thù Lân tưởng tôi cấu kết với người ngoài.


Có trời đất chứng giám, tôi hoàn toàn chẳng biết gì cả.

96.

Bị người vác chạy trốn thực sự không phải trải nghiệm gì hay ho, tôi bị xóc nảy váng đầu hoa mắt, khi hắn khinh công trời đất càng thêm quay cuồng, suýt nữa phun ra trái quýt mới ăn vụng.

Tôi rất áy náy với Nghiêm Thù Lân, nghĩ hắn hao tâm tổn trí may cho tôi chiếc áo cưới xinh đẹp vừa vặn này, chuẩn bị cho tôi một lễ cưới long trọng, thế mà đêm tân hôn tôi lại bị kẻ khác cướp mất.

Nhưng nghĩ kỹ lại, tôi cảm thấy việc này đâu thể trách mình được, dù sao kẻ phá hỏng ngày vui của hắn cũng chẳng phải do tôi mời đến.

Nhưng sao bọn họ lại an toàn vượt qua rừng độc được nhỉ? Chẳng lẽ dù Nghiêm Thù Lân cẩn thận cách mấy cũng vẫn sơ hở để thích khách trà trộn vào đám khách mời sao?

Tôi cũng không biết mình bị vác chạy bao lâu, mở mắt ra không thấy được gì, nỗi hoảng sợ bất an trong lòng dần lắng xuống, thay vào đó là hoang mang bối rối.

Tôi nhớ lại trước khi bị trói mình ăn kẹo Nghiêm Thù Lân đưa cho, chẳng biết có phải thuốc ngủ hay không mà tác dụng rất mạnh, tôi nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.


97.

Khi tỉnh dậy đã là ngày hôm sau.

Tôi ngồi dậy, ngái ngủ nhìn quanh một vòng, nhận ra đây không phải Nghiêm trang mà là một hang núi rất nhỏ. Nơi này hơi lạnh, trên người tôi đắp một chiếc áo khoác nam rộng rãi, cũng chẳng biết áo của ai nữa.

Cửa hang treo một mảnh vải để chặn ánh nắng bên ngoài rọi vào.

Tôi vẫn còn mặc áo cưới hôm qua nhưng mái tóc do thị nữ búi lên đã xõa tung. Tôi cúi đầu nhìn vết hằn đỏ ửng trên cổ tay, lúc xoa còn hơi đau, giờ mới tin chuyện tối qua không phải là mơ.

"Dậy rồi à?"

Tôi đang tự hỏi bên ngoài có ai canh chừng không thì thấy có người vén màn lên rồi ấm giọng hỏi tôi.

Đó là một nam tử cao lớn, giọng nói trầm thấp nghe khoảng hai ba chục tuổi, đeo mặt nạ kim loại nhìn như mặt chim, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt đen nhánh, nhìn hơi đáng sợ nhưng lại khiến tôi cảm thấy khá quen thuộc.

"Sau này ngươi nhớ cẩn thận một chút, đừng ăn đồ Nghiêm Thù Lân đưa cho nữa." Hắn liếc nhìn bình sứ để trên bàn gỗ bên cạnh rồi bảo tôi, "Đây không phải kẹo mà là thuốc khiến ngươi quên đi rất nhiều chuyện."

Hắn đi tới chỗ tôi, tôi cầm chiếc áo kia trùm lên đầu mình rồi nép sát vách đá, sợ hãi nhìn hắn, lí nhí hỏi: "Ngươi là......"

Hắn không nói tôi biết hắn là ai, tì đầu gối phải lên ván giường rồi đưa tay cầm cổ chân tôi vuốt nhẹ mấy lần, sau đó nhìn tôi nói: "Là người tới cứu ngươi."


Bình luận

Truyện đang đọc