121.
Sau khi hiểu được ý tứ trong lời nói của Khương Nhược Châu, mặt tôi bỗng nhiên nóng ran, nhớ lại hôm đó bị kiếp trước của y đ è xuống giường đá vừa m*t vừa cắn, quầng v* cũng bị li3m tê dại.
Quả nhiên y đã nhìn thấy những dấu vết kia trên người tôi.
Tôi không muốn nói nhiều về việc này nên vội đổi đề tài, hỏi y muốn đi đâu: "Khương đại hiệp, ngươi không thể bỏ rơi ta giữa chừng được, tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên chứ."
"Cũng không thể ở quán trọ mãi. Mẹ ta có để lại cho ta một ngôi nhà nhỏ ở phía Bắc, trong sân trồng cây ăn quả, mùa hè sẽ kết trái ngọt. Phía sau còn có giếng và vườn rau, khung cảnh ngoài cửa sổ cũng rất đẹp, chắc ngươi sẽ thích đấy."
Vẻ quẫn bách của Khương Nhược Châu dần tan biến, rốt cuộc trở lại làm quân tử đứng đắn, kiên nhẫn dạy tôi mặc váy rồi nói: "Cha mẹ ta đều đã qua đời, nhà cũng để trống, bình thường không ai quấy rầy cả, ngươi thích ở bao lâu thì ở."
Câu này của y làm tôi hết sức cảm động.
Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, chắc y sẽ không đổi ý đột ngột đâu.
Có một chỗ ở tôi cũng yên tâm hơn nhiều.
Tôi cảm kích ôm cổ Khương Nhược Châu, dụi má vào vai y cười nói: "Khương đại hiệp, ngươi tốt với ta quá, ta muốn làm huynh đệ kết bái với ngươi!"
Khương Nhược Châu ôm eo tôi, buồn cười nói: "Có thê tử nào làm huynh đệ kết bái với trượng phu đâu chứ?"
Y vẫn còn nhớ chuyện chúng tôi giả làm phu thê.
Tôi ngồi trên giường kể với y về cô nương đã cho tôi son môi và mấy cái váy.
Khương Nhược Châu nói trước kia y từng giúp cô nương kia bắt trộm, vì vậy hai người kết bạn với nhau. Tôi nói hiệp khách tuấn tú như y chắc rất được cô nương yêu mến, biết đâu người ta có tình cảm thầm kín với y cũng nên, thế mà y lại không hiểu phong tình, còn xin nàng son môi cho phu nhân giả của mình dùng.
"Ngươi đừng trêu ta. Nàng có ý trung nhân từ lâu rồi, ta còn giúp nàng gửi thư cho công tử kia nữa." Y ôm kiếm cười vang, "Ta không biết nữ tử nên dùng son gì nên mới cố ý đến thỉnh giáo nàng thôi."
Tôi quay đầu nhìn y một lát rồi nắm tay áo y, thì thào hỏi: "Ngươi là đoạn tụ à?"
Nụ cười của Khương Nhược Châu cứng đờ, không trả lời ngay.
"Hình như ngươi thích ta mặc váy này lắm nhỉ, ban ngày còn ngẩn người nhìn ta hai ba lần nữa," tôi chồm sang phía y rồi chọc ngón trỏ vào ngực y, "Ngươi thích ta hay thích ta đóng vai cô nương?"
Khương Nhược Châu né tránh tay tôi, đỏ mặt nói: "Cái váy này rất hợp với ngươi, xinh đẹp thanh nhã lắm."
Y lảng tránh ánh mắt tôi, chớp mắt một hồi mới nói: "Nếu đôi bên thích nhau thì cần gì quan tâm là cô nương hay thiếu niên lang."
Tôi gật gù: "Cũng có lý."
Nói xong thừa dịp Khương Nhược Châu lơ đễnh, tôi cười hôn chụt một cái lên má y, in dấu môi đỏ rực lên khuôn mặt tuấn tú của y.
Hình như y bị tôi làm giật mình nên há hốc miệng lộn nhào xuống giường.
Tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo, nằm ở mép giường nhìn y nói: "Đại hiệp nhát gan thật đấy, bị hôn má một cái cũng chịu không nổi nữa."
Mặt Khương Nhược Châu càng đỏ hơn, nghiêm mặt nhìn tôi nói: "Doãn Hoàn Từ, nam nữ thụ thụ bất......"
Tôi nói: "Chúng ta đều là nam mà."
Y thở dài: "Cũng đúng."
Khương Nhược Châu không so đo với tôi mà đứng dậy leo lên giường, giơ tay áo lau chỗ bị tôi hôn rồi lắc đầu nói: "Chẳng cảnh giác gì cả...... Lỡ ta không phải chính nhân quân tử thì ngươi chết chắc rồi."
Tôi chớp mắt, nhịn không được chế nhạo y: "Khương Nhược Châu, ngươi là quân tử thật sao?"
Y gật đầu, chẳng hiểu sao lại lắc đầu, nói muốn ra ngoài hóng gió rồi trở lại.
"Ngươi ngủ trước đi," y nắm tay tôi, đột nhiên kề môi lại gần hôn nhẹ lên má tôi một cái rồi thấp giọng nói, "Ta sẽ về ngay."