PHU NHÂN GIẢ

159.

Tôi mơ màng nghe thấy tiếng rao hàng trên phố xá sầm uất, vươn vai tỉnh dậy mới phát hiện mình đang ngồi trên xe ngựa.

Bị bọn họ giày vò cả đêm, tôi vừa đặt đầu xuống đã ngủ ngay, mí mắt nặng trĩu như bị đá đè, ngủ li bì đến giờ mới dậy.

Nghiêm Thù Lân ngồi bên trái, Khương Nhược Châu ngồi bên phải, tôi vừa ngồi dậy thì bọn họ lập tức quay đầu nhìn tôi. Con mèo lông vàng nằm dưới chân tôi nũng nịu "meo" một tiếng.

Thấy tôi tỉnh dậy, khuôn mặt tuấn tú của Khương Nhược Châu nở nụ cười tươi rói, nhét một túi giấy dầu vào tay tôi rồi nói: "Đói chưa? Ăn lót dạ trước đi."

Tôi mở túi giấy dầu ra xem, bên trong là hai cái bánh bao thịt nóng hổi thơm lừng làm bụng tôi đói cồn cào. Tôi nuốt nước miếng rồi cắn hai miếng to làm miệng bị lấp kín, nước thịt thơm ngọt, vỏ bánh xốp giòn và nhân thịt mềm mại thật khiến người ta thỏa mãn.

"Còn một khắc nữa là đến quán rượu," Khương Nhược Châu cười, đưa tay vuốt nhẹ tóc tôi rồi nói, "Sợ ngươi ngủ dậy đói bụng nên mua tạm đồ ăn ở quán nhỏ ven đường."


Tôi vén màn cửa sổ lên, bên ngoài sáng trưng, đường phố đông nghịt người, vô cùng náo nhiệt.

Quan hệ giữa hai người họ có vẻ đã tốt hơn nhiều, mặc dù không thèm nhìn đối phương nhưng ít nhất cũng không còn cãi cọ, tôi hơi yên tâm lại, khỏi cần vắt óc dỗ dành bọn họ nữa.

Thì ra quán rượu cũng thuộc phạm vi kinh doanh của Nghiêm trang.

Trước đây phải trốn tránh thuộc hạ Nghiêm Thù Lân phái tới nên tôi không thể dạo chơi trong thành. Thấy ven đường có bán mứt quả, tôi cũng muốn ăn, bám vào cửa sổ nuốt nước miếng, Khương Nhược Châu xích lại gần nhìn rồi khoác vai tôi cười nói: "Đợi lát nữa hãy mua, giờ ăn nhiều quá không còn bụng ăn cơm đâu."

Sau khi xuống xe ngựa, Nghiêm Thù Lân dắt tôi vào tửu lâu. Ba người chúng tôi vừa vào cửa thì tiểu nhị vội vã ra đón rồi dẫn chúng tôi lên phòng trên cùng, nói nơi này vừa yên tĩnh vừa có thể ngắm cảnh đẹp khắp thành.

"Được ăn ngon cứ như đang mơ vậy." Tôi ngồi xuống, thấy tiểu nhị bưng từng món ăn lên thì bất giác nhếch miệng cười với Nghiêm Thù Lân bên cạnh.


Trước kia tôi toàn ăn đồ thừa, trong túi chẳng có bao nhiêu tiền, màn trời chiếu đất, ăn bữa nay lo bữa mai.

Nghiêm Thù Lân vuốt má tôi nói: "Gầy quá, phải ăn nhiều vào mới được."

Hạt cơm trắng mềm, canh cá thơm nức, mùi thịt và ớt cay nồng bốc lên làm mũi tôi ngứa ngáy, suýt nữa thì hắt xì.

Xương cá đều bị gỡ sạch, thịt mềm như muốn tan ra trên đầu lưỡi. Tôi hết sức thỏa mãn, nghĩ được ăn bữa cơm này có chết cũng không tiếc.

"Tiểu Doãn, chết vì một bữa cơm không đáng đâu," Khương Nhược Châu cười, "Ngươi phải giữ mạng để nếm hết sơn hào hải vị trên thế gian chứ."

Nghiêm Thù Lân cũng gật đầu phụ họa theo Khương Nhược Châu: "Ở Nghiêm trang khỏi cần lo ăn uống, muốn ăn gì cứ nói."

Xem ra trong lúc tôi ngủ bọn họ đã hàn huyên không ít, ngồi chung một chỗ vẫn có thể trò chuyện ôn hòa.

Nghĩ vậy tôi cũng cười theo: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."

Hai người họ tranh nhau gắp đồ ăn cho tôi làm chén tôi đầy ắp như một ngọn núi nhỏ. Tôi ăn cơm với thịt băm xào ớt xanh, quai hàm phồng lên, thấy bọn họ định gắp tiếp thì vội vàng đưa tay cản rồi lúng búng nói: "Đa tạ trang chủ và đại hiệp, các ngươi cũng ăn đi, ta tự gắp là được rồi."


Bình luận

Truyện đang đọc