PHU NHÂN GIẢ

136.

Tôi nghĩ mình nên từ chối Khương Nhược Châu, nhưng giọng nài nỉ của y thực sự quá phạm quy, bộ dạng cụp mắt ủ rũ khá tội nghiệp làm tôi nhất thời mềm lòng, thế là gật đầu đồng ý.

Lần trước, lần trước tôi cũng từng sờ Nghiêm Thù Lân rồi...... Cùng lắm thì nhắm mắt tuốt mấy cái rồi rút tay về, dù sao chúng tôi cũng là đàn ông, có gì phải thẹn thùng chứ?

Mặt tôi còn đỏ hơn Khương Nhược Châu, khi nắm dương v*t y lộ ra ngoài, lòng bàn tay như bị lửa đốt.

Y khẽ hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nắm cổ tay tôi rồi thấp giọng nói: "Ta không muốn ngươi vì vậy mà ghét ta, nếu ngươi không muốn thì ta không ép nữa đâu."

"Ta......" Tôi vừa ngẩng đầu nhìn Khương Nhược Châu thì lập tức dao động, y ngồi gần tôi như vậy, con ngươi đen nhánh như đọng sương mù, ánh mắt nhìn tôi ướt sũng, vừa ngây thơ vừa hiền lành, rất khó làm tôi bài xích.


Tôi đối diện với ánh mắt y, sửng sốt một hồi mới định thần lại nói tiếp: "Đây, đây chỉ là tiện tay thôi mà...... Đương nhiên ta sẽ không ghét ngươi rồi." Nói xong tôi lập tức hối hận, nghĩ hai chữ "tiện tay" này thực sự quá mập mờ, một tay tôi không thể nắm trọn dương v*t thô cứng của y nên hai tay đành phải thay phiên nhau tuốt.

Ngoại hình Khương Nhược Châu tuấn tú chính trực nhưng vật dưới người lại không hề nhã nhặn. Tim tôi đập thình thịch, nhớ đến hôm đó tắ,fm chung với Nghiêm Thù Lân. Nhưng lúc này nghĩ đến Nghiêm trang chủ thật không thích hợp chút nào, tôi đành phải lắc mạnh đầu, tạm thời quên đi Nghiêm Thù Lân và mèo của hắn.

Lòng bàn tay dần bị dâ.m dịch chảy ra từ dương v*t làm ướt nhẹp, thái dương tôi rịn mồ hôi, chỉ lo mím môi v.uốt ve cây gậy khổng lồ dữ tợn dưới người y chứ không nhìn mặt y. Khi ngón tay tuốt đến đầu dương v*t, gậy th*t của y run rẩy trong lòng bàn tay tôi, lỗ tiểu chảy ra nhiều nước nhờn hơn nhưng vẫn chưa có dấu hiệu sắp bắn.

Tôi và y ngồi đối diện nhau khoảng một khắc đồng hồ, dương v*t y càng ngóc lên cao hơn, gần như sắp đụng vào bụng tôi, sung huyết căng phồng, từng đường gân nhảy lên dưới tay tôi nhìn hơi đáng sợ.

Thật to, thật nóng...... Tay và cổ tay tôi đều mỏi nhừ, chóp mũi ngửi thấy mùi tanh dâm mỹ càng lúc càng nồng. Tay y để trên đùi tôi, hình như cánh tay khẽ run.

"Đại hiệp, ngươi thấy dễ chịu chưa?" Tôi dừng lại một lát, không nghe y nói năng gì nên sốt ruột hỏi.


Ngẩng đầu lên mới phát hiện Khương Nhược Châu đang xấu hổ. Lông mi rũ xuống, khóe mắt ẩm ướt, môi mím thành một đường thẳng như gái nhà lành bị sàm sỡ. Tôi sờ vật kia của y một cái, yết hầu y lập tức nhấp nhô lên xuống, cố kìm lại tiếng rê,n rỉ sắp bật ra khỏi môi.

Bắt gặp ánh mắt tôi, y đỏ mặt nhìn tôi, hình như giờ mới nghe thấy câu hỏi lúc nãy, môi mấp máy một lát mới nói: "Tay, tay nghề của phu nhân giỏi lắm."

Nhìn y xấu hổ lại khiến tôi muốn trêu ghẹo.

Tôi phì cười, vừa bọc kín quy đầu run rẩy của y trong tay vừa xích lại gần khuôn mặt tuấn tú đỏ như cà chua chín kia: "Đại hiệp bị ta nắm thóp rồi, sau này phải nghe ta sai bảo đấy nhé."

Khương Nhược Châu hùa theo tôi, thấp giọng nói: "Ta nguyện lên núi đao xuống biển lửa vì phu nhân."

"Ngươi cứ hứa hẹn trịnh trọng như vậy," tôi chớp mắt nói, "Làm ta không dám đùa với ngươi luôn."

Y phủ tay mình lên mu bàn tay tôi rồi hôn lên thái dương tôi, sau đó cúi đầu xuống, khi nói chuyện hơi thở ấm áp phả vào cổ tôi: "Tình cảm đâu phải trò đùa...... Nếu ngươi chịu làm phu nhân thật của ta, ta sẽ toàn tâm toàn ý với ngươi."


Bình luận

Truyện đang đọc