PHỤ SINH


Rời khỏi nhà hàng cũng đã gần 9 giờ, đêm xuân tháng ba se lạnh, Chúc Vi Tinh vốn tưởng sẽ phải thân chinh gió lạnh quay về, nhưng Khương Dực lại trực tiếp vứt xe dẫn cậu đi xe buýt.
"Lúc khác đến lấy, không ai thèm cái xe rách nát này đâu." Khương Dực hời hợt nói.
Gần khu kinh doanh có rất nhiều tòa nhà văn phòng, lúc này vẫn là giờ cao điểm của nhiều lao động khổ sai trong xã hội, xe buýt hiển nhiên không còn chỗ ngồi, lại còn rất chen chúc.
Chúc Vi Tinh từ khi mua chiếc xe đạp cũ màu bạc kia đến giờ rất ít đi xe buýt, cậu trời sinh khuyết thiếu kỹ năng này, thân thể yếu ớt còn thích lịch thiệp nhường nhịn, mỗi lần chen xe đều nơm nớp lo sợ.

Không ngờ Khương Dực cũng chẳng kém bao nhiêu, hắn ngay cả thẻ xe buýt cũng chưa từng có, sau khi lên xe mắt to trừng mắt nhỏ với tài xế ở cửa một lúc lâu, vẫn là Chúc Vi Tinh phản ứng nhanh thay hắn trả tiền.
Vóc người Khương Dực cao hơn một mét chín, đứng bên ngoài đã cảm thấy áp lực rồi, giờ đứng trong khoang xe kín bưng thế này lại càng áp đảo hết thảy chúng sinh, huống hồ hắn còn đeo một cái mặt La Sát, khiến phần lớn hành khách đều tự giác hướng về phía ngược lại mà đi.
Đứng lại, Chúc Vi Tinh kìm không được tò mò: "Anh không thường đi xe buýt à?"
Khương Dực ghét bỏ trừng mắt nhìn một cặp đôi thiểu năng đang tranh cãi mà không nắm tay vịn cho tốt, sau khi dọa họ bỏ đi sang đầu khác mới cáu kỉnh nói: "Mắc gì ông đây phải tìm phiền phức vào mình?"
Ngược lại cũng đúng, xe hai bánh bốn bánh gì hắn cũng có, chạy bằng sức người hay bằng xăng gì cũng còn tốt hơn ngồi xe buýt, khỏi phải nói đến chuyện chen chúc thế này.
Để tránh dọa đến quần chúng, cũng như không để nhóc học sinh tiểu học tự mình sinh một bụng tức giận, Chúc Vi Tinh tìm ra một nơi khá trống ở cuối xe rồi đẩy Khương Dực đến đó.
Hai cái vòng treo trên đầu đều bị hỏng, cậu chỉ có thể nắm lấy xà ngang trên nóc xe, chẳng trách chỗ này không ai buồn đứng.

Vi Tinh cao 1m75, với lên thì không thành vấn đề, nhưng với sự thiếu kinh nghiệm đi xe của mình qua nhiều lần vòng vèo xóc nẩy thì tay cậu cũng oải vô cùng, chỉ có thể lặng lẽ đổi tay này sang tay khác, đồng thời xem TV trên xe để dời đi lực chú ý.
Bên trong đang phát chuyên mục tin tức giải trí, tiêu đề nghe mà sởn cả tóc gáy.
"Vụ mất tích bí ẩn sau khi để lại tin nhắn gây sốc trong nhà riêng? Sốc sốc! Khải Khải đã không xuất hiện ghi hình rất nhiều chương trình, nghi là đã mất liên lạc! Có tin báo: Lực lượng cảnh sát đã can thiệp điều tra!!!"
"Kể từ hai ngày trước, trên mạng thường xuyên xuất hiện tin đồn các buổi biểu diễn và chương trình tạp kỹ mà Khải Khải - thành viên nam của nhóm OKK, dự kiến tham gia hoặc ghi hình đã tạm thời bị hủy bỏ, có vẻ lí do là về vấn đề sức khỏe.


Song cánh phóng viên đã đến công ty tìm hiểu trước đó không được đáp lại, đến xế chiều hôm nay, bên kia mới bày tỏ hiện tại không thể liên lạc được với nghệ sĩ, đang nhờ chuyên gia hỗ trợ xử lí.

Người đại diện của OKK cho biết, đồ đạc cá nhân và các loại giấy tờ của Khải Khải đều ở công ty và nhà riêng, không giống như bỏ đi có tính toán trước, trước đó Khải Khải cũng chưa từng bày tỏ bất kì suy nghĩ nào tương tự, hắn có khuynh hướng cho rằng nghệ sĩ dưới trướng của mình là mất tích bị động, đồng thời mong nhờ các phường tiện thông tin đại chúng rộng lượng cho chút thời gian, chờ đợi cậu ta bình an trở về.

Nhưng theo tiết lộ của bạn bè Khải Khải, hai ngày trước khi cậu ta mất liên lạc từng để lại rất nhiều dòng trạng thái kì lạ trên vòng bạn bè, biểu hiện trạng thái khủng hoảng lo lắng thậm chí là sợ hãi."
Sau đó, trên màn ảnh liền nhảy ra hai ảnh chụp màn hình phần mềm trò chuyện, một số nội dung gây khó chịu cho người xem đều đã bị mã hóa, nhưng chỉ với vài câu trong đó thôi cũng đã đủ kì dị.
Trong tin nhắn, Khải Khải nói: Tôi đã nhìn thấy hắn, hắn ám ảnh tôi mọi lúc mọi nơi.

Trên sân khấu, hậu trường, lúc diễn tập, ăn cơm, hay lúc ngủ đều luôn đứng sau lưng tôi.

Hắn ở trong bóng tối theo dõi tôi, giám thị tôi, tôi có thể nhìn thấy, tôi có thể nhìn thấy!!! Hôm qua, hắn lại nhìn chằm chằm tôi trong gương phòng tắm cả đêm, hắn muốn thay thế tôi, tôi biết...!Hắn không cam lòng việc tôi gọi thì hắn tới, tôi đuổi thì hắn đi, hắn cho rằng tôi nhất thời cần đến hắn thì liền muốn khống chế tôi.

Tôi sẽ không để cho hắn toại nguyện đâu, nhân lúc tôi còn tỉnh táo, tôi có thể đuổi hắn đi, hoàn toàn thoát khỏi hắn ta!!!
Cậu ta miệng thì nói tỉnh táo, nhưng ai cũng thấy rõ đoạn hội thoại này kì quái đến mức nào, sau khi được đăng tải, nó hiển nhiên thu hút rất nhiều sự chú ý của dư luận.

Mọi người đều suy đoán không biết Khải Khải rốt cục là mê sảng nói nhảm, hay là thật sự bị bi.ến thái rình mò, đuổi theo uy hiếp tính mạng.


Trước mắt phần lớn mọi người nghiêng về giả thuyết đầu tiên, dù sao cậu ta cũng mới vừa có trải nghiệm bị chỉ trích vì ăn nói linh tinh trên chương trình truyền hình, lúc đó rõ ràng cậu ta còn một mặt thỏa mãn hạnh phúc, thậm chí còn kêu gọi mọi người gia nhập theo, làm sao mới chớp mắt thái độ đã chuyển thành sợ hãi thế kia? Cục cảnh sát cũng biểu thị trước đó không nhận được tín hiệu cầu cứu nào từ cậu ta, bình thường nếu nghệ sĩ không báo cảnh sát, người đại diện của công ty quản lí cũng sẽ nhúng tay trợ giúp, sao cậu ta có thể âm thầm chịu đựng chuyện như vậy được? Có thể thấy được sự bất thường này là sản phẩm của tình trạng tinh thần bất ổn của cậu ta, mất tích cũng là do cậu ta chủ động làm vậy.
Tuy nhiên, từ những bình luận trực tuyến trên TV đưa ra, bên cạnh hai phỏng đoán do bản thân Khải Khải hoặc yếu tố bên ngoài thì còn có quan điểm thứ ba.

Vì một số nguyên nhân mà các phương tiện truyền thông chính thức đã không đưa tin này, nhưng vẫn không chặn nổi mồm miệng bàn tán của quần chúng.
Chẳng hạn như sau khi xem tin tức thì có hành khách trên xe nhỏ giọng phát biểu ý kiến tương tự.
"Bà đã xem bài viết đào sâu vào dị tượng của cậu ta trên diễn đàn giải trí chưa? Thật sự càng nghiền ngẫm thì càng sợ, sởn cả tóc gáy."
"Có xem có xem, tôi cũng nghĩ là do đầu óc cậu ta có vấn đề thôi, mà nghĩ lại sợ thật đó.

Thực ra năm ngoái lúc tôi về quê ăn Tết, bà nội của tôi có một chút khả năng về phương diện đó lần đầu nhìn thấy cậu ta trong Gala Xuân đã nói rằng đứa trẻ này trúng tà rồi, có vật bẩn thỉu quấn lấy cậu ấy đó."
"Mẹ ơi, đáng sợ vậy, nhưng mà trong vòng giải trí có nhiều chuyện như vậy lắm, cái gì mà chiêu tài, đổi vận, nuôi tiểu quỷ, trong nước hay ngoài nước gì cũng cố gắng tìm đạo sĩ bà cốt gì đó ở khắp nơi, nhân vật tiểu tiết thì cầu phúc cầu may, nhân vật lớn lại càng không biết sẽ làm thứ lung ta lung tung gì nữa, có nhiều thương nhân với người nổi tiếng tin cái này lắm."
"Tôi thì thấy, người không tin sẽ không đi làm, người tin thì phải càng nên kiêng kị, không khéo dính vào tà môn ma đạo thì hỏng."
Chúc Vi Tinh trầm ngâm lắng nghe, chợt xe phanh gấp khiến cái tay đã mỏi nhừ của cậu rơi khỏi thanh ngang, may mà Khương Dực chịu được lực va chạm của cậu, hắn vẫn không nhúc nhích tùy cậu ngã vào trong lòng mình.
Khương Dực ôm người mắng: "Nghe con gái người ta nói cái gì mà đến đứng cũng không yên thế hả?"
Chúc Vi Tinh: "..."
Giây sau cậu đã bị Khương Dực kéo vào bên trong nơi có thanh cột dọc có thể nắm chắc hơn, đợi cậu đứng vững rồi, tay cũng không buông lỏng, vẫn cứ nắm chặt như vậy.
Lòng bàn tay của Khương Dực cực nóng, bọc lấy tay Chúc Vi Tinh cứ như cái lò than, cậu vốn định giãy ra, cuối cùng vẫn là không nhúc nhích.


Nhìn thấy xe đã đến gần khu vực mua sắm ở khu A, hành khách đứng trên xe đã xuống trạm không ít, khoang xe dần trở nên trống trải hẳn, ánh đèn cũng mờ tối, ngoại trừ một bé gái chừng bốn, năm tuổi đang nằm trên lưng ghế phía trước thì không có ai chú ý tới động tĩnh của hai người bọn họ.
Chúc Vi Ti.nh dịch ra khỏi ánh mắt nhìn chằm chằm của cô bé, cậu bước hai bước, muốn tránh xa Khương Dực một chút, ai ngờ không những không kéo dài được khoảng cách, mà lúc xe đi qua vòm cầu, cậu còn bị nhào tới lảo đảo lung lay, sau lưng va vào cột dọc, hai má bị một mảnh ấm áp dán lên.
Mặc dù vừa chạm đã rời, Chúc Vi Tinh vẫn bị dọa cho nhảy dựng, đây là nơi công cộng, giáo dưỡng của cậu không chịu nổi, chờ xe lại chuyển động ổn định, cậu không khỏi trừng mắt nhìn người bên cạnh.
Đoạn đối thoại quen thuộc lại diễn ra.
Chúc Vi Tinh: "Anh làm gì vậy?"
Khương Dực: "Cái gì?"
Chúc Vi Tinh: "Anh phải đứng yên chứ."
Khương Dực ngang ngược: "Chỉ có em mới được phép đứng không yên ngã lên người tôi, còn tôi chân yếu thì không được lảo đảo hay sao? Trên xe đông người, lại còn lắc lư như vậy, em vô lí thế?"
Chúc Vi Tinh: "..."
Vẫn là cô bé ngồi ghế trước có một trái tim thích đấu tranh chống lại bất công.
Cô bé khinh bỉ hắn: "Đồ xấu hổ."
Chúc Vi Tinh được ra mặt trái lại lúng túng không thôi: "..."
Khương Dực công kích không chừa một ai: "Nhóc nói cái gì?"
Để tránh cho tên nhóc này cãi vã ầm ĩ với trẻ con nhà người ta, mặc dù còn hai trạm dừng nữa mới đến nhưng Chúc Vi Tinh vẫn phải kéo người xuống xe sớm.
********
Sau một phen cân nhắc, Chúc Vi Tinh đã chọn Cuộc thi dương cầm tưởng niệm Hồng Tử Huân là cuộc tranh tài đầu tiên của mình.
Làm một nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi đã qua đời ba năm trước, cuộc thi này cũng rất mới, cho đến nay chỉ mới tổ chức hai lần, năm nay là lần thứ ba, cũng chỉ là một cuộc thi nhỏ thôi, đều do người hâm mộ và bạn bè trong ngành của cô Hồng tổ chức để tưởng niệm, không có nhóm nghiệp dư mà chỉ có nhóm chuyên nghiệp, hầu hết bọn họ được nội bộ tiến cử, vậy nên số lượng người tham gia không nhiều, nhưng chất lượng lại rất cao, thuộc vào hàng ngũ những cuộc thi nhỏ nhưng danh tiếng trong nước, rất thích hợp với Chúc Vi Tinh lúc này.
Lúc chọn bài cậu muốn tham khảo ý kiến của Tuyên Lang, y lại bảo tùy cậu: "Em chơi bài nào cũng được, cô ấy nghe được đều sẽ rất vui."
Nói xong lại sợ lời này còn có nghĩa khác, y bèn đắp thêm miếng vá.
"Nhạc sĩ mà, có thể được người ta tưởng nhớ cũng không phải dễ dàng gì, cũng sẽ không quá kén chọn đâu."

Dù vậy, Chúc Vi Tinh vẫn đến thư viện, mặc dù cậu nói với Khương Dực rằng mình nhớ lại không ít chuyện trước khi Lâu Minh Giác qua đời, nhưng có lẽ chỉ mới thông qua nhà họ Lâu mà tìm lại được chiếc chìa khóa kí ức này, phần lớn hồi ức của cậu chỉ giới hạn liên quan đến người nhà họ Lâu thôi, ra khỏi nhà họ Lâu thì những người khác đều có ấn tượng mơ hồ, dù cho từng có rất nhiều tiếp xúc thân thiết, như là Tuyên Lang, hay là Hồng Tử Huân, thì cũng không nhớ được gì nhiều.
Chúc Vi Tinh cảm thấy vô cùng đáng tiếc, cho nên muốn tìm lại thông tin của vị sư tỷ này một chút, để có thể chọn bài tốt hơn.
Đến phòng đọc sách điện tử, cậu bất ngờ gặp được Tân Mạn Mạn và một nhóm bạn học ở đó lần đầu tiên.

Hóa ra tháng sau sẽ tổ chức lễ kỉ niệm của viện Nghệ thuật U, hội sinh viên đã cắt một nhóm video tư liệu của trường trong những năm qua để phát trên các màn hình lớn, hôm nay trước tiên thử hiệu ứng.
Chúc Vi Tinh không quấy rầy bọn họ, cậu chỉ gật gật đầu chào hỏi, đi thẳng đến máy tính ngồi xuống tìm tư liệu.
Không lâu sau, những lời xì xào khe khẽ vang lên xung quanh khiến Chúc Vi Tinh phân tâm.

Vừa ngẩng đầu, cậu thấy ngay bóng dáng quen quen trên màn hình lớn, hắn cõng đàn bước vào cổng viện Nghệ thuật U, hắn bước lên dàn nhạc cúi đầu chơi Bass, hắn nhảy lên úp rổ trên sân thể dục.

Ba cảnh quay rất ngắn được trộn lẫn trong hoạt động vườn trường viện Nghệ thuật U được slow motion và xuất hiện nhiều lần, chúng đã qua xử lí hiệu ứng đặc biệt, nhưng vẫn nhìn ra hình ảnh xa và thô, không giống với mấy đoạn khác.
Chúc Vi Tinh nghe thấy có người phàn nàn hội sinh viên: "Tôi đếm rồi lại đếm, hơn một nửa video tuyên truyền, vị đại thiếu gia này xuất hiện tổng cộng bảy lần, coi như người ta có đẹp trai giàu có đến đâu đi nữa, mấy người cũng chen vào quá nhiều quá thẳng thừng rồi đó."
Tân Mạn Mạn còn oan ức hơn cậu ta: "Cậu tưởng bọn tôi muốn chắc!? Là Phó viện trưởng yêu cầu, nói muốn thể hiện thành quả giáo dục to lớn của viện Nghệ thuật U, cho thấy chất lượng giáo dục nhân tài rất tốt, cậu nói xem viện Nghệ thuật U còn có cựu sinh viên nào danh dự và nổi tiếng hơn hắn không hả? Hắn vốn không thích tham gia hoạt động, bọn tôi gần như lục tung kho tư liệu của trường mới moi ra được đoạn phim dài 12 giây quay Yến thiếu gia năm đó đấy, nếu không bị trách móc thì còn cần phải cho lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy à, bọn tôi khổ chết đây này! Còn mấy người nữa, bày đặt ghét bỏ ghét bỏ, có bản lĩnh thì đừng có mà lấy điện thoại ra chụp, tôi nói cậu đó, đừng tưởng là tôi không thấy cậu đăng cái gì trên weibo nhá."
Cùng với tiếng ồn ào nháo loạn xung quanh, Chúc Vi Tinh vẫn nhìn chằm chằm gương mặt trên màn hình kia, khi đó tuổi hắn hẳn là không chênh lệch nhiều với cậu hiện tại, ra vào trường học lại không thấy sự phô trương của con nhà giàu, giữa đám người xa xa nhìn lại chỉ như một sinh viên đại học bình thường có ngoại hình xuất sắc thôi.

Nhưng khi ống kính rút ngắn lại, sự xa cách giữa hai hàng mày kia đã bắt đầu xuất hiện, không giống với hình ảnh đứng trên sân tennis của bảy năm sau chút nào.
"Yến Cẩn Lương..."
Nỉ non ba chữ này, Chúc Vi Tinh tạm thời thu nhỏ trang web Hồng Tử Huân, mở công cụ tìm kiếm khác, gõ vào tên hắn.
- ----------------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc