PHỤ SINH


Chúc Vi Tinh muốn quay về Linh Giáp ăn cơm, Khương Dực lại không nghe theo cậu nữa, hắn nói đói bụng, muốn lập tức ăn no bụng mới chịu.

Không nói đến mức độ hoang phí của Cố Nhân Phường, mặc dù cậu có khả năng, Chúc Vi Tinh cũng không dám tưởng tượng ra cảnh mình cùng Khương Dực ăn cơm Tây cơm Nhật ở đây.
May là Khương Dực cũng không có hứng thú với mấy thứ này, hắn mang người rẽ qua hướng Tây, bước vào một cửa tiệm rất nhỏ.
Bên trong chỉ có hai, ba cái bàn nhỏ, không giống quán ăn mà giống nhà riêng hơn.

Khương Dực nói đây là một quán ăn tư nhân không tên tuổi, hắn quen biết với ông chủ nên mới đến đây ăn.

Chúc Vi Tinh cũng không ngốc, có thể mở quán ở Cố Nhân Phường, hơn nữa cũng ở trung tâm của khu này, cho dù có nhỏ như tổ kiến thì giá thuê cũng cao ngất trời, có điều A Bồn từng nói Khương Dực từ nhỏ đã lăn lộn khắp vùng mà lớn, quen biết rộng cũng không có gì lạ.
Cuối cùng hai người cùng nhau ăn lẩu, không biết có phải đã lâu rồi chưa được ăn đồ ăn ngon như vậy hay không, ngay cả Chúc Vi Tinh vốn không thèm ăn cũng cảm thấy rất ngon, trong quán thơm nức, dư vị bất tận.

Lúc thanh toán Khương Dực không chịu chia đôi, hắn giành trả tiền trước, nói Vinh Ký vừa có đơn hàng lớn, vừa đủ tiền cơm.
Hôm nay hắn đặc biệt hào hoa xa xỉ, Chúc Vi Tinh cảm thấy có chút mới lạ.
Ông chủ là một ông chú hơi mập mạp, trông chất phác nhưng mắt nhìn rất tốt.

Chú ta hỏi Chúc Vi Tinh trước đây có từng tới đây chưa, cậu đương nhiên lắc đầu.

Chú mập nhìn cậu cười cười, nói chưa từng tới có thể giảm giá, cuối cùng chỉ lấy tiền của Khương Dực.
Trên đường đi bộ trở về, cậu nghe thấy mấy người phía trước đang hào hứng nói chuyện điện thoại.
"Thật sự mở cửa rồi, chúng tôi mới đi vào nè, không bị bảo vệ ngăn cản, nghe nói Ngọc Trai Viên mở cửa hôm nay, nhưng ngày mai chắc chắn không mở nữa đâu, cậu có muốn đi không..."
Ngọc Trai Viên...
Chúc Vi Tinh ngẩng đầu, phát hiện mình đang ở trước tòa nhà thần bí mà cậu đã thấy Khương Lai và Hạ Đình Chi tới trước đây, Khương Lai gọi nó là Nguyệt Quang Viên, trong miệng người qua đường gọi là Ngọc Trai Viên.
Mở cửa sao?
Chúc Vi Tinh trước giờ luôn thờ ơ và thiếu tò mò với xung quanh chợt nổi lên chút hứng thú.
Cậu nhìn sang Khương Dực.
Khương Dực nhíu mày.
Chúc Vi Tinh bày vẻ mặt mong đợi.

Khương Dực trợn mắt ghét bỏ.
Chúc Vi Tinh cười cười, cất bước đi về phía trước.
Như người qua đường nói, cổng sắt của Nguyệt Quang Viên đang mở rộng, Chúc Vi Tinh cùng Khương Dực đi vào cũng không bị ngăn lại.

Hoa Ông Lão chỉ thường nở hoa vào hai mùa xuân thu, nếu như muốn chúng nở hoa vào ngày đông thì phải chăm bón hết sức cẩn thận tỉ mỉ.

Mà hoa trong vườn đây vẫn đang nở rộ tươi đẹp, như bãi cát trắng rủ xuống mặt biển tím biếc, theo ngọn gió thoảng qua, làm dậy từng cơn sóng trong veo mịn mượt.
Tòa kiến trúc bên trong cũng được bảo dưỡng rất tốt, mặt đường, trụ đèn, tác phẩm điêu khắc, phòng ốc đều sạch sẽ như mới, đối với tòa nhà cũ bỏ hoang mười năm mà vẫn trong trạng thái tốt đẹp này, Chúc Vi Tinh có loại cảm giác quen thuộc khó tả, khiến cậu cảm thán tự hỏi mình đã từng có trải nghiệm tương tự ở nơi nào đó rồi.

Đúng vậy, chính là trấn nhỏ Hồng Quang!
Nhưng giây sau cậu đã cảm thấy buồn cười, sao cậu có thể so sánh một nơi tuyệt đẹp như này với một tòa nhà ma được chứ.
Trong vườn ngoại trừ bọn họ, cũng có lẻ tẻ du khách chụp ảnh tản bộ, hẳn là cũng trúng dịp đi vào.
Chúc Vi Tinh rất vui, cậu lặng lẽ đi dọc theo hoa viên, cùng Khương Dực đi đến tòa nhà chính.

Cái đẹp của tòa nhà có sự khác biệt giữa đêm và ngày, giữa ánh sáng xiêu vẹo giống như một ngọn núi một bên phủ tuyết, một nửa tươi đẹp, một nửa lại cô độc.
Cửa mở ra, Chúc Vi Tinh bước vào, bị cảnh tượng hoa lệ bên trong làm cho choáng ngợp.

Trong đại sảnh có vô số ánh đèn lập lòe, nhìn kĩ mới phát hiện là những quả cầu thủy tinh to bằng lòng bàn tay tỏa sáng tán loạn, một số được treo lơ lửng giữa không trung, một số được đặt trên những chiếc ghế nhọn, nhìn từ xa xa, chi chít như sao trên trời, biến cả đại sảnh trở thành một vùng vũ trụ lung linh.

Kết hợp với cầu thang xoắn ốc trong suốt sừng sững ở giữa, ngửa đầu một cái, trông như có thể hái được sao trên trời.
Vốn tưởng bên ngoài đã trông nghệ thuật lắm rồi, đi vào mới biết bên trong còn đẹp hơn, rốt cục là ai đã bỏ tiền xây dựng nơi này, vì sao lại làm vậy? Chúc Vi Tinh không khỏi tò mò.
Khương Dực thấy cậu cứ nấn ná trước cầu thang xoắn ốc nên mất kiên nhẫn nhắc nhở: "Lề mề cái gì, rốt cục có muốn lên hay không?"
Chúc Vi Tinh quả thực có hơi do dự, cậu phát hiện phần lớn du khách chỉ lang thang bên ngoài, rất ít người đi vào bên trong, cậu sợ mình không cẩn thận mạo phạm chủ nhà.
Khương Dực cảm thấy cậu chuyện bé xé ra to: "Không phải lúc cậu đi vào có hai người vừa bước ra hay sao? Còn đi ngang qua trước mặt bảo vệ, mắt người ta cũng không nhỏ."
Chúc Vi Tinh nghi ngờ: "Có sao?"
Nhưng trước giờ cậu luôn tin hắn, Khương Dực nói như vậy, Chúc Vi Tinh liền bước lên lầu.
Cấu trúc trên lầu khác với bên dưới, hai bức tường được làm bằng pha lê, tạo thành một hành lang dài uốn lượn phía trước, trên tường có những dải màu trắng bạc, giống như tuyết nhẵn mỏng manh và lớp bông dày, trải rộng đến cuối hai cánh cửa khép hờ, bên trong có ánh đèn, ánh sáng rực rỡ tán ra.
Chúc Vi Tinh đến gần, vươn tay đẩy cửa, cảnh tượng trước mắt lần thứ hai khiến cậu kinh ngạc.

Những chiếc ghế bọc nhung cổ điển, rèm cửa màu đỏ son, những bức tường hấp thụ âm thanh hình quạt, xúm lại sân khẩu mở hình bán nguyệt ở giữa.
Trông giống như một nhà hát?
Cho nên cái gọi là Nguyệt Quang Viên thực chất là một phòng hòa nhạc tư nhân!?
Lúc này không cần người sau lưng thúc giục, Chúc Vi Tinh đã tự mình đến gần.
Trên sân khấu có không ít nhạc cụ, một cây dương cầm lớn màu trắng, một cây vĩ cầm lớn, còn có đàn hạc, tất cả đều có giá trị không nhỏ.

So với những nơi khác sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, thì những nhạc cụ quý giá này lại có vẻ hứng trọn, áo một lớp bụi trên đó, cho thấy đã lâu không có người sử dụng hay trông nom.

Nói bị vứt bỏ thì cũng không phải, bọn chúng đứng sừng sững trên sân khấu, cô độc lẻ loi, lại giống như một loại chờ đợi đã lâu, chờ đợi một màn biểu diễn bị trì hoãn.
Ý nghĩ này vô cớ khiến Chúc Vi Tinh xúc động, cậu vươn tay phủi nắp đàn, mở ra, ngồi xuống trước cây đàn dương cầm.
Đột nhiên hỏi Khương Dực: "Anh muốn nghe bài nào?"
Khương Dực không có biểu cảm gì.
Chúc Vi Tinh: "Tùy tiện nói một bài đi."
Khương Dực: "Con lừa nhỏ."
Chúc Vi Tinh bẹp bẹp miệng, đàn cho hắn một khúc .
Trước khi Khương Dực cay nghiệt nói ra hai chữ "Khó nghe", Chúc Vi Tinh lại động ngón tay, đổi thành của Mendelssohn, chậm rãi tuôn trào.
Bản etude piano cơ bản nhất, đơn giản nhất, dưới bàn tay của Chúc Vi Tinh, được chơi đến dạt dào sức sống, như thuỷ triều sau cơn mưa, vạn dặm trời quang, nụ xanh đâm chồi nảy lộc mang theo mây hồng của mùa xuân.

So với lúc đàn , kĩ năng của cậu lại càng thành thạo hơn, cảm xúc chuyển đổi điêu luyện, như những kí ức xưa ùa về ngày qua ngày được chất chồng và tích tụ lại.

Nếu như Hạ Đình Chi có ở đây, sau khi nghe xong nhất định sẽ không nói ra được câu "Bắt chước học theo" kia nữa.
Chơi đàn xong, Chúc Vi Tinh còn thấy chưa đủ, nên quay sang kéo vĩ cầm.

Lần đầu thử nghiệm, liền vấp phải trắc trở trên xương quai xanh của cậu.

Nhưng Chúc Vi Tinh lại đắm chìm trong đó, như thể cậu đang tiếp xúc với dương cầm vậy, từ đơn giản cho đến khó, tìm tòi không biết mệt.


Thử vĩ cầm xong, lại đến trung đề cầm, trung vĩ cầm rồi đàn hạc, cậu cứ như một đứa trẻ lần đầu bước vào sân chơi, có phòng chơi game, có thủy cung, có thuyền hải tặc, muốn ngừng mà không ngừng được, chơi vui đến quên trời quên đất.
Mỗi lần cầm lấy một loại nhạc cụ, trong đầu liền hiện lên hình ảnh và âm thanh, đan xen lặp lại, từ xa đến gần.
"Bác cả, cháu mới học được một bài mới."
"Minh Nguyệt của chúng ta là anh bạn nhỏ lợi hại nhất trên đời."
"Thưa thầy, ngày mai thi đấu con có hơi căng thẳng."
"Minh Nguyệt, với tư chất của con, giải vô địch thiếu niên toàn quốc là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi."
"Anh ơi, em đau đầu quá."
"Minh Nguyệt, chỉ là ốm vặt, sẽ mau chóng khỏi bệnh thôi, em sẽ luôn bình an."
"Chị dâu, không thể ra ngoài cũng không sao, em ở nhà cũng rất tốt, trong phòng muốn đàn nào cũng có, trình diễn còn có mọi người nghe."
"Minh Nguyệt, em đừng miễn cưỡng, em có cuộc đời của chính mình, không cần sống vì bất kì ai cả."
"Đình Chi, con có bằng lòng thay chú nhỏ xem mấy cây đàn này không? Nếu không sau này chúng sẽ cô đơn lắm."
"Chú nhỏ, chú điên rồi sao? Con thấy trên mạng có một buổi đấu giá, chú định bán hết đống đàn này ư?"
"Tiên sinh, nếu thầy muốn hỏi con đời này nuối tiếc nhất điều gì, có lẽ là có ba chuyện.

Một là không hoàn thành được việc anh trai giao phó, hai là phụ lòng thầy đã bồi dưỡng, ba có lẽ chính là...!con đã học đàn cả nửa đời người, nhưng lại không có lấy một lần được đứng trên sân khấu..."
"Minh Nguyệt, thầy cũng có ba nguyện vọng, một là nhìn thấy con khỏe mạnh, hai là nhìn thấy con vô ưu vô lo, ba là...!nếu như có cơ hội, có thể được tiếp tục nghe con vui vẻ đàn lại lần nữa..."
"Minh Nguyệt, sinh nhật vui vẻ."
Đi hết một vòng, Chúc Vi Tinh lần thứ hai trở lại với dương cầm, bất tri bất giác, cậu đã chơi bản của Beethoven.
Nhưng so với âm thanh du dương trước đó, bài này của cậu chơi không có trật tự nào, kĩ thuật hỗn loạn tứ tán, âm thanh ngổn ngang bất kham.
Nặng nề đánh đến thang âm cuối cùng, Chúc Vi Tinh co người ngồi trên ghế, khẽ run rẩy.
Khương Dực vẫn luôn dựa vào bên đàn, nhìn cậu vui thích, nhìn cậu tung hoành khắp sân khấu, nhìn cậu thâm thuý du dương, nhìn cậu buồn bã ủ rũ.

Khương Dực như một khán giả lạnh lùng, tương phản với vẻ nôn nóng mất kiên nhẫn lúc trước, hắn chỉ trước sau im lặng bàng quan mà xem.
Mãi đến khi Chúc Vi Tinh dừng lại một lúc lâu, Khương Dực mới đột nhiên vươn tay, nâng cằm cậu lên.
Ngón tay như lửa đốt đặt lên má Chúc Vi Tinh, nhẹ nhàng lau khóe mắt cậu, lau đi giọt nước mắt không biết đã lặng lẽ rơi xuống tự lúc nào.
Đó không được tính là một cử chỉ dịu dàng, nhưng lại khiến tim cậu như ngừng đập.
Cậu ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Khương Dực, trong ánh mắt luôn tràn đầy oán hận tức giận trước kia giờ đây lại có mấy phần thương tiếc.

Có lẽ do đèn trong phòng quá sáng, hoặc chăng do khoảng cách quá gần, khiến Chúc Vi Tinh rốt cục cũng thấy được thứ cảm xúc cuồn cuộn bị màn đêm che lấp trong đêm giao thừa ấy của Khương Dực, ánh lửa rực cháy lộ ra một loại tình cảm, dụ/c vọng nóng bỏng.
Chúc Vi Tinh như bị sét đánh.
Quá mức khiếp sợ, khiến cho cậu quên mất phải né tránh.


Mặc cho đầu ngón tay Khương Dực tiếp tục bồi hồi di chuyển trên mặt cậu, từ bên má rơi xuống khóe miệng, một đường vuốt ve.
Khoảnh khắc ngón tay nóng bỏng ấy chạm vào đôi môi lạnh buốt của cậu, Chúc Vi Tinh rốt cục hoàn hồn.
Cậu thoáng cái đứng dậy, trong lúc bối rối thậm chí thiếu chút nữa làm ngã ghế ngồi đàn, nào còn vẻ ung dung bình tĩnh như thường ngày.
Lùi lại hai bước lớn, mặc dù tránh được vòng vây của Khương Dực, nhưng hơi thở của đối phương như vẫn còn dính vào bên người, Chúc Vi Tinh cố gắng không nghĩ nhiều, cậu thảng thốt quay người, ném lại một câu "Không, không phải nhạc cụ của chúng ta, không nên lộn xộn...!Đi ra ngoài thôi."
Nói xong, cậu bước nhanh rời đi, để lại Khương Dực vẫn đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn theo bóng lưng cậu.
Trên đường trở về, bầu không khí đã hoàn toàn khác trước, hai người cũng không ai nói chuyện, suốt đoạn đường lặng thinh.
Đến trước hai tòa nhà 6 và 7, cả hai cũng nhanh chóng chia ra, không quay đầu lại.
Bà nội và anh trai đã ngủ, cậu ngơ ngơ ngác ngác tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra thì thấy điện thoại nhấp nháy sáng.

Tựa như có cảm giác, cậu mở ra xem, chính là [Ôn thần] gửi tin nhắn đến.
[Ôn thần]: Mở cửa sổ.
Chúc Vi Tinh chần chừ hai giây, vào đến phòng thì kéo màn cửa lên.

Mặc dù ở đối diện chỉ có một mảnh tối đen, nhưng liếc mắt cậu đã nhìn ra người đứng bên cửa sổ đang hút thuốc.
Chúc Vi Tinh không biết phải nói gì, đầu kia bỗng nhiên mở cửa sổ ra, ném một vật gì đó về phía cậu.
Chúc Vi Tinh sửng sốt, vội vàng nhận lấy, phát hiện là một cái hộp lớn.
Khương Dực không nói đây là cái gì, ánh mắt hắn tối sầm, như thể hổ đang rình mồi trước hang, chỉ lẳng lặng mà nhìn chằm chằm con mồi.

Ánh mắt này chợt trùng lặp với khoảnh khắc lần đầu Chúc Vi Tinh gặp Khương Dực.
Đêm nay quá mức kinh hoàng, trái tim nhỏ bé của Chúc Vi Tinh cậu bị thử thách nhiều phen.

Không giữ nổi phép tắc nữa, cậu vươn tay kéo màn cửa sổ xuống, may là tấm chớp cửa không bị kẹt như trước, thành công cắt đứt được áp bức từ bên kia.
Khi không nhìn thấy người nữa, Chúc Vi Tinh mới phát giác bên tai mình ong lên, lồng ngực đau nhói.
Bình tĩnh một lúc lâu, Chúc Vi Tinh mới mở chiếc hộp lớn trên tay ra.

Mở được một nửa, cậu đã biết bên trong là thứ gì.
Nhấc nắp lên, là một cái hộp sáo màu đen nằm bên trong, được làm thủ công bằng da bò nguyên miếng, mạ nhôm, so với cái hộp từng bị hắn ném hỏng của cậu, có lẽ còn tốt hơn gấp mười lần, có giá trị không nhỏ.
Lại nhìn vào góc viền trên nắp hộp, trên đó có hai hình khắc.
Một ngôi sao, một vầng trăng khuyết.
Chúc Vi Tinh ngẩn ra, cậu vươn tay khẽ vuốt, hốc mắt đỏ lên..


Bình luận

Truyện đang đọc