PHỤ SINH

Lúc này xe cộ xung quanh càng ngày càng dày đặc, Tóc Xanh dừng lại hét gọi bọn họ.

"Khương Dực..." Hóa ra là gần đến dốc cổng.

Khương Dực đột nhiên thả chậm tốc độ.

Chúc Vi Tinh đang chiến đấu với giấy gói kia, ngẩng đầu lên mới phát hiện hắn xuống xe, đẩy cậu lên lề đường. Nhìn đến giữa đường phía trước, bấy giờ có mấy cảnh sát giao thông đang đứng đó.

Cậu chống hai chân, lập tức xuống xe theo. Cậu so với Khương Dực nhanh hơn một bước, khi câu nói khó chịu của đối phương "Ngồi xuống đừng nhúc nhích" vừa ra khỏi miệng liền bị chặn trở lại.

Khương Dực híp mắt nhìn cậu.

Chúc Vi Tinh mặc kệ.

Một thanh niên tay dài chân dài như cậu, ngồi trên xe bị đẩy đi còn mất mặt hơn bị đẩy xe lăn.

Đến giao lộ đèn đỏ, Chúc Vi Tinh cùng Khương Dực sóng vai đứng chờ trên vạch trắng, cậu nhân tiện đưa sandwich cho đối phương. Trông cậu vô cùng tự nhiên, không nhận thức có vấn đề gì, hầu như không cảm giác được chút cảm xúc không thể giải thích nào.

Khương Dực cũng tự nhiên nhận lấy, nhưng đầy vẻ ghét bỏ, có thể là cảm thấy cậu phiền hà, vốn định mắng người, song khi nhìn thấy trên tay cậu vẫn còn quấn băng thì liền ngậm miệng, há mồm cắn sandwich, suýt chút nữa gặm trúng cả tay cậu.

Chúc Vi Tinh rút tay về, đảo mắt liền phát hiện không ít người qua đường đều nhìn chằm chằm bọn cậu. Cậu không hiểu ra sao cả.

So với một số nụ cười khó hiểu kia, trong đám đông có một người hơi mập, nốt ruồi lớn trên cánh mũi cùng ánh mắt của gã ta trông vô cùng bất thiện, như thể biết cậu, nhưng khá thù địch.

Chúc Vi Tinh liếc mắt nhìn gã một cái liền quay đi chỗ khác, không rảnh nghiên cứu sâu hơn.

Nơi này xe cộ qua lại đông đúc, đèn tín hiệu dừng tận một phút rưỡi, đủ để Khương Dực giải quyết xong một cái sandwich. Nhưng cậu cảm thấy hắn vẫn chưa ăn no, dù sao cũng là một đại lão gia có thể tiêu hóa tận hai tô cơm lớn ở nhà cậu mà lại.

Quả nhiên sau khi ăn xong, sắc mặt Khương Dực cũng không tốt hơn bao nhiêu, lại còn có chiếc xe điện lộn xộn nào đó đụng vào lốp xe sau của hắn, hắn liền quay đầu ném ánh mắt sắc như dao phóng tới người ta, khiến hai người tộc đi làm phía sau sợ hãi lui hết sang bên.

Hết sức cáu kỉnh.

Gian nan vượt qua khúc đường này, Chúc Vi Tinh lại ngồi xuống ghế sau, được Khương Dực chở đi nửa đoạn đường dài mới nhìn thấy mấy người Quản Hiểu Lương đi đầu đang dừng lại chờ ở bên kia đường.

Dòng người ở đây vẫn đông như mắc cửi, nhưng độ tuổi cùng lứa rất nhiều, so với bọn Chúc Vi Tinh không chênh lệch bao nhiêu. Những người này rõ ràng chia làm hai nhóm, hướng bên phải đa số là nữ sinh, đeo trên lưng mấy cái hộp lớn, hướng bên trái thì nhiều nam sinh hơn, thân hình cường tráng dáng người cao lớn, phong cách khác nhau một trời một vực.

"Dực ca, đi thế nào đây?" Quản Hiểu Lương có ý hỏi.

Lại Dương chờ ở đó, nửa cái đầu xe đều đã hướng sang trái, rõ ràng đã có đáp án, dù sao Phật Tổ cũng đã đưa đến Tây Thiên, chẳng lẽ còn muốn tiến vào cả bảo điện Đại Hùng?

Nhưng không ngờ Khương Dực không dừng lại, phi thẳng sang phải như một cơn gió.

"Hả..." Quản Hiểu Lương cào mớ tóc xanh, kêu lên một tiếng không tin nổi.

Lại Dương cùng Trịnh Chiếu Văn cũng bày vẻ kinh ngạc, sững sờ giây lát rồi cũng vội vã cùng Quản Hiểu Lương đổi hướng xe chạy về bên phải.

Chúc Vi Tinh không để ý tâm tình chuyển loạn của mấy người bọn họ, chỉ quan tâm hai bên xe bọn cậu đều khin khít ô tô, càng đi về trước càng bế tắc.

Nhưng đối với nhóm du côn nước chảy mây trôi ở Linh Giáp mà nói, chướng ngại này chỉ là một việc cỏn con thôi. Chỉ nghe Khương Dực ném một câu "Giữ chặt", không đợi cậu ngồi vững vàng thì đầu xe đã xoay một cái rẽ qua bên mép ô tô, lượn dọc theo mép vỉa hè, lách khéo một cái, khiến cậu còn chưa nhìn rõ dòng chữ tróc sờn "Học viện Nghệ thuật thành phố U" trên cổng trường đã bị mang theo chen vào trường học rồi.

Điểm đến đã ở trước mắt, Chúc Vi Tinh miễn cưỡng phản ứng lại, muốn chờ Khương Dực dừng xe, nhưng bánh xe dưới mông lại không nghỉ ngơi chút nào, đặc biệt dũng cảm tiếp tục tiến lên.

Cậu đành mở miệng: "Có phải đến rồi không? Để tôi xuống đây là được rồi, cảm ơn."

Khương Dực lại coi như gió thoảng bên tai, tiếp tục hộ tống Phật Tổ băng qua sân trường, vòng qua tòa nhà hành chính, bay qua thư viện, cuối cùng mới dừng lại trước một siêu thị nhỏ trong khuôn viên trường.

Lúc này không chờ Chúc Vi Tinh đứng vững vàng, hắn đã quăng xe ở một bên, phóng vào siêu thị gọi mấy chai nước lạnh và vài cái bánh bao.

Thấy vậy, bọn Tóc Xanh cũng vứt xe hưng phấn theo vào, ở phía sau thi nhau gọi món. Kẻ thì muốn thịt xé sợi hương cá, người thì muốn nhiều thịt hơn. Vốn dĩ sandwich thịt nướng kia chỉ đủ nhét kẽ răng thôi, ai ăn no được thì cũng quá yếu rồi.

Trịnh Chiếu Văn gọi hai cái bánh bao ngọt nhân trứng sữa, còn nhớ hỏi đến khẩu vị của Chúc Vi Tinh, đưa ra đề cử: "Cậu cũng ăn một cái nhé? Siêu thị này ở trường các cậu rất nổi danh đó, chúng tôi đã ăn mấy lần rồi."

"So với đồ ăn sáng bên trường chúng ta thì quả thật ngon hơn." Quản Hiểu Lương cũng hiếm có khen một câu, nhà ăn bên học viện Thể thao của bọn họ khẩu vị cũng không sai, lượng cũng nhiều, nhưng đồ ăn sáng thì giống cho heo ăn, đặc biệt thô.

Chúc Vi Tinh nhìn mấy đứa trẻ ranh to xác vừa có ăn liền tươi cười rạng rỡ, rất dễ thỏa mãn kia, cậu bóp bóp túi, đi tới bên cạnh Khương Dực, vừa định nói bữa này để cậu thanh toán coi như báo đáp thì bị hắn gạt tay qua một bên.

Khương Dực lấy điện thoại thanh toán xong, cầm bánh bao ngồi vào bàn nhỏ trước cửa siêu thị cùng bọn người kia bắt đầu ăn, lười nhìn cậu.

Chúc Vi Tinh vốn không có ý định gia nhập cùng bọn họ đứng một bên hơi do dự, thầm nhủ đành phải trả ân vào dịp khác vậy. Nhìn thời gian, cậu thu lại đồ đạc, cất tiếng báo mình đi trước.

Lại Dương nghe xong liền nhanh chóng phất tay với cậu như đuổi ôn dịch.

Chúc Vi Tinh quay người rồi nhưng bị gọi lại, người gọi chính là Quản Hiểu Lương. Đón lấy, là một vật tròn tròn được người kia ném qua. Cậu hiểm hóc chụp được, cúi đầu nhìn thì thấy là một cái cupcake, vị dâu tây.

"Không biết ai mua nhiều hơn một cái, chúng tôi không ăn thứ ngọt ngấy này." Quản Hiểu Lương khó chịu liếc nhìn Khương Dực, sau đó trêu cậu, "Giữ lại cho cậu dự trữ được đó, chỉ với cái tốc độ này của cậu, nếu không đưa chắc cậu chết đói ở giữa đường mất."

Chúc Vi Tinh vốn không muốn nhận, nhưng nhìn bọn họ một vòng, cuối cùng dừng lại trên mặt Khương Dực, cậu nắn nắn cái bánh nhỏ, không từ chối nữa.

"Cảm ơn." Cậu lại chân thành nói.

...

Ăn xong bữa sáng lần hai, nhóm du côn thoải mái đi từ cửa hông học viện Nghệ thuật ra, không tới năm phút đồng hồ liền đến cửa chính học viện Thể thao thành phố U.

Ngôi trường này không lớn cũng không mới, nhưng dù sao nằm ở vị trí tấc đất tấc vàng của trung tâm thành phố U, cũng có đủ tinh hoa lịch sử. So với phong cách nhã nhặn tinh tế của học viện Nghệ thuật thành phố U thì bên đây có hơi buông thả. Phóng sự ngày đầu tiên chính là, trên đường, trên sân vận động đầy rẫy những nam thanh niên mồ hôi tuôn như mưa để trần hai cánh tay đầy cơ bắp đang chạy đua với gió một cách tự do.

Danh tiếng ở trường của nhóm Khương Dực không nhỏ, nhân duyên cũng tốt, vừa xuất hiện liền có rất nhiều người bắt chuyện với bọn hắn. Đá bóng, chạy bộ, còn có hai kẻ ném tạ lao ngang qua rống một tiếng.

"—— Dực ca, chào buổi sáng!!" phấn chấn như tiếng sấm.

"Lão Khương, sân bóng rổ sảnh B, ba giờ chiều, đến một trận."

"Dực ca, mở WeChat, hẹn quán net."

"Khương Dực! lớp 18 đã luyện xong , lão Trữ mới vừa đi tìm A Lại..."

Đối mặt với các loại hô hoán, Khương Dực chỉ khẽ lướt qua, hắn ngẫu nhiên gật đầu một cái, ném ánh mắt qua thanh niên cứ gọi hắn mãi, biểu thị hắn đã nghe thấy rồi đừng tiếp tục hối thúc nữa. Mọi người cũng không tức giận, tỏ vẻ hiểu rõ tính khí của con lợn rừng nóng tính này, vẫn cười hì hì cùng hắn tiếp lời.

Khi xe đi đến ngã ba, nhóm bọn họ mỗi người đi một ngả. Khương Dực cùng chuyên ngành với Lại Dương, Quản Hiểu Lương là học viên thể dục thể thao lớp 4 điền kinh, Trịnh Chiếu Văn thì học y, chuyên viên y học thể thao và phục hồi chức năng.

"Vương đại soái gọi tôi chiều đi đá bóng, mấy người có ai đi không?" Quản Hiểu Lương nói rồi nhìn bọn họ, thấy Lại Dương từ trước tới giờ cứng đầu một bộ sống không còn gì luyến tiếc liền nhảy vọt qua hắn."Bỏ qua thể dục buổi sáng, phỏng chừng mày cũng sẽ bị lão Trữ luyện một tháng đó."

Nhìn qua Khương Dực, hắn lại không trả lời ngay, như đang suy tư.

Trịnh Chiếu Văn bỗng nhiên nói: "Ngày hôm nay... mấy người đều có sắp xếp cả rồi?"

Quản Hiểu Lương cảm thấy giọng điệu ngập ngừng của anh ta rất kỳ quái: "Có gì sao?"

Trịnh Chiếu Văn do dự, sau đó nhìn Khương Dực.

Vẻ mặt Khương Dực bình tĩnh, bắt gặp ánh mắt của Trịnh Chiếu Văn mới hơi nhíu mày.

Anh lo lắng Khương Dực không vui, ngập ngừng nói: "Chuyện đó... hôm nay... là 13 tháng 9."

"13 tháng 9 thì làm sao..." Quản Hiểu Lương khó hiểu, nói được nửa câu lại như nhớ tới cái gì, cũng liếc nhìn Khương Dực, tiện đà nháy nháy mắt với Lại Dương.

Lại Dương phản ứng chậm nhất, giao lưu ánh mắt nửa ngày cũng không bắt được tín hiệu, vẫn là Khương Dực mở miệng nói thẳng.

"Người ta đã chết, làm mấy chuyện não tàn này thì có ích lợi gì." Khương Dực không đồng ý, giọng điệu lạnh nhạt.

Quản Hiểu Lương bọn họ coi như hắn đang nói nói mát: "Dù thế nào cũng coi như anh em một hồi, tuy rằng cậu ta không hẳn nhận người, nhưng thời điểm như thế này vẫn là nên có chút ý tứ."

Lại Dương cũng thổn thức: "Cũng chỉ có chúng ta đốt ít giấy cho cậu ta thôi, không thì trên đời này còn có ai nhớ tới chứ."

Khương Dực không nói gì, cũng không có biểu hiện gì đặc biệt.

Trịnh Chiếu Văn phán đoán tình hình, châm chước nói: "Vậy chiều 5 giờ, chúng ta tập hợp ở cổng cùng nhau trở về."

...

Lại nói Chúc Vi Tinh bên kia, sau khi rời khỏi siêu thị nhỏ, vốn tưởng còn phải tìm đường một phen, kết quả con đường nhỏ kia đã dẫn tới hội trường, cũng là nơi tổ chức lễ khai giảng ở học viện Nghệ thuật ngày hôm nay.

Đã có 80% sinh viên ngồi trong khán phòng. Cậu đã đi một vòng nhưng không tìm được bạn học lớp mình, ai cậu cũng không nhận ra, chỉ có thể nhờ một người phụ nữ trông như giảng viên ở đó giúp đỡ. Lễ phép hỏi thăm, thế mà lại nhận được ánh mắt tức giận của người nọ.

Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc áo sơ mi lửng tay màu hồng nhạt, đẩy cái kính mắt trên mũi cười lạnh nói: "Cậu gọi tôi là gì? Chúc, Vi, Tinh?"

Chúc Vi Tinh nhận ra đối phương không vui, lại phát hiện ánh mắt khinh thường, cười nhạo của những sinh viên xung quanh, nghĩ nghĩ một lát, cậu liền hiểu. Khu vực này chính là nơi tập trung của bạn học cùng lớp cậu, mấy người trước mặt đều biết cậu. Đáng tiếc vừa rồi cậu loay hoay ở gần đó tận mười phút, lại không một ai lên tiếng bắt chuyện với cậu. Quan hệ với bạn học ra sao, cậu cũng đã rõ ràng.

Chúc Vi Tinh lại không tức giận, nhìn người phụ nữ kia, không, phải là bạn học nữ, cậu áy náy đổi lại giọng điệu: "Xin lỗi, bạn học, tôi nhìn nhầm."

Cậu chỉ chỉ vào góc của hàng ghế cuối cùng: "Tôi có thể ngồi ở đó không?"

Cô gái bị hiểu lầm tuổi tác vốn đang bực mình, nhưng đối với thái độ ôn hòa của Chúc Vi Tinh, liền nhớ lại cố vấn học tập có ý chăm sóc, cô đành nuốt về ấm ức, liếc cậu một cái nói: "Tùy cậu."

Buổi lễ còn chưa bắt đầu, khán phòng đã náo động cực kì. Dưới sự hỗn loạn xung quanh, khó tránh khỏi có những lời bàn tán lọt vào tai Chúc Vi Tinh.

"... Không phải nói ngã rất nặng sao? Nhìn cũng còn tốt... Bởi, tôi đã bảo là lão Hạ cường điệu quá... còn lên lớp nổi khẳng định không chết được..."

"... Tôi thấy vết sẹo, ngay trên đầu... không đáng sợ như tôi nghĩ..."

"Bây giờ cậu ta như vậy thì chúng ta không cần quyên góp tiền nữa đúng không? Dù sao tôi cũng không định quyên... Trước đây se sua, xảy ra chuyện thì liền giả nghèo..."

"Đây thực sự là cậu ta sao? Tôi còn không nhận ra đó."

"... Tại sao thay đổi nhiều như vậy... Cắt tóc và giảm cân có quan hệ gì sao? Tóc cậu ta lúc trước đâu phải thế..."

Tiếng bàn luận tới lui không nghỉ, đem Chúc Vi Tinh trong ngoài đều xẻ ra. Trong thời gian cậu nằm viện, do cảnh sát điều tra thu xếp, bản thân cậu làm ra chuyện như vậy sợ là mọi người ở trường học đều đã biết. Thời điểm bác sĩ thúc giục viện phí cũng đề cập tới việc trường học muốn quyên góp tiền cho cậu, thu hút nhiều chú ý như vậy cũng chẳng có gì lạ.

Học sinh dần dần đến đông đủ, bên cạnh Chúc Vi Tinh liền trở thành chỗ trống duy nhất còn lại. Hai người bạn học đến trễ xô đẩy nhau mấy phen, cuối cùng một cô gái nhỏ nhắn tóc ngắn bất hạnh bị đẩy vào ngồi cạnh cậu. Cậu để ý thấy trong tay cô cũng cầm một cái hộp sáo.

Phát hiện cậu nhìn sang, cô gái cảnh giác trừng mắt, sau đó hơi dịch người tránh tránh sang bên kia, tựa như trên người cậu có vi rút lây nhiễm vậy.

Chúc Vi Tinh lạnh nhạt quay đầu, nhìn vị giảng viên đang phát biểu giữa khán phòng, không để ý này kia kia nọ nữa, nghiêm túc nghe giảng.

Cậu không có kí ức gì về lễ khai giảng tiểu học, trung học hay là đại học, nội dung bài phát biểu này mặc dù rất tẻ nhạt đối với nhóm người xung quanh, nhưng lại khiến cậu chăm chú lắng nghe. 

Mỗi phút mỗi giây sau khi cậu tỉnh lại đều rất mới mẻ, mỗi một sự kiện mỗi một người cậu gặp phải cũng giống như một bức tranh hay một bộ phim điện ảnh vậy, mỗi người không hẳn đều đẹp đẽ, đặc sắc tuyệt vời, thậm chí có một số còn ẩn chứa ác ý rất lớn, nhưng bọn họ đều là nguồn cung cấp thông tin, là chất xúc tác để Chúc Vi Tinh nhận thức bản thân cũng như nhận thức thế giới này. Nếu như họ thân thiện, cậu sẽ cảm kích sẽ tôn trọng, nếu như họ bài xích, cậu cũng sẽ không tức giận hay phàn nàn. Cảm xúc hóa không giúp ích được gì cho cậu lúc này cả, chỉ tăng thêm phiền não vô nghĩa mà thôi. 

Tất cả những gì cậu cần làm là phán đoán tình hình, phân tích lợi và hại, học hỏi kinh nghiệm, giải quyết khó khăn, sau đó tiêu hóa mớ hỗn độn do quá khứ để lại mà vững chân và bắt đầu lại từ đầu.

Có một đoạn trong bài phát biểu dài dòng của thầy Hiệu trưởng mà Chúc Vi Tinh rất thích, ông ấy nói: "Nếu như tôi có một cây đũa thần toàn năng, tôi muốn hỏi các cô cậu ở đây có muốn trải nghiệm trở thành một sinh vật khác hay không, chờ khi các cô cậu cảm thấy buồn ngủ hoặc nhàm chán tẻ nhạt, tôi sẽ biến đổi các cô cậu. Tôi tin sẽ có không ít người sẵn lòng thử, dù sao đó cũng là một cuộc sống hoàn toàn mới mẻ. Biến thành động vật, thực vật, tổng thống, yêu quái, các cô cậu sẽ cảm thấy trải nghiệm này có nhiều thu hoạch rất thú vị, điều kiện tiên quyết là các cô cậu biết rằng còn có thể biến trở về chính mình. Cho nên nói cho cùng, rất nhiều người nhớ thương nhất chính là bản thân của ban đầu.... Sẽ có rất nhiều ngả rẽ trong quá trình chúng ta lớn lên, đặc biệt là khi đi trên con đường nghệ thuật, cần có cảm hứng, cần trải nghiệm, cần muôn màu muôn vẻ các loại thiện ác vui buồn. Chúng ta có lẽ sẽ tạm thời có những dáng vẻ khác nhau, lạc lối ngắn ngủi, hay phóng túng ngắn ngủi, bởi vì tiền quyền danh lợi, bởi vì bị đả kích mà chán nản, ngắn ngủi biến thành một người khác, không phải người tốt, cũng không phải chính mình. Nhưng đừng nên quên rằng, cây đũa phép thần kì thực ra vẫn luôn nằm trong tay mỗi người, cũng đừng quên chúng ta cuối cùng rồi sẽ mang kinh nghiệm và thu hoạch từng trải về cho chính mình, người mà bản thân chúng ta muốn trở thành nhất..."

Sau khi buổi lễ kết thúc trong lời dặn dò của Hiệu trưởng, cô gái sơ mi hồng có chút xích mích nhỏ với Chúc Vi Tinh ban nãy ra hiệu cho mọi người chú ý.

"Hai giờ chiều nhận sách mới ở phòng giảng nhỏ. Phòng học đàn sẽ mở cửa vào ngày mai. Có vấn đề gì khác tôi sẽ cập nhật trên nhóm lớp sau."

Cô gái kia rõ ràng là cán bộ lớp, truyền đạt gọn gàng dứt khoát rồi rời đi. Nhìn bóng lưng cô nhanh chóng rời khỏi, Chúc Vi Tinh gạt bỏ ý định hỏi lại. Ngược lại là cô gái tóc ngắn tránh cậu như tránh tà nọ, theo yêu cầu thân thiện của cậu mà cực kỳ không tình nguyện quét mã nhóm lớp cho cậu.

Bây giờ đã trưa trời, tới lui một buổi sáng Chúc Vi Tinh cũng đã sớm đói bụng, cậu quan sát một phen, tìm một bạn học tương đối quen mặt, lịch sự hỏi thăm nhà ăn của trường ở đâu.

Đối phương nhìn cậu một vòng, chỉ tay hướng nam, cười nói: "À nhà ăn... nó ở phía sau phòng hòa nhạc lớn, đi bộ chừng mười phút là tới."

Chúc Vi Tinh gật đầu, dư quang thoáng thấy có người đang nhìn mình. Sau khi các bạn học nhận ra thì giống như ném một viên đá xuống mặt hồ lặng sóng vậy, ngày càng có nhiều người bắt đầu chú ý đến cậu, nhưng đa số đều là xem trò vui chỉ trỏ, sau khi quay người thì liền quẳng ra sau đầu, không có gì đáng lưu tâm.

Ấy mà có một ánh mắt không như thế, nó chăm chú trầm trọng, một khi dính vào sẽ không dời đi, như một cái móc bén nhọn, hận không thể đâm sâu vào trong máu thịt của cậu.

Chúc Vi Tinh nghi hoặc mà theo đó nhìn lại, liền đối diện với một gương mặt bình thường, bên cánh mũi là một nốt ruồi trông quen thuộc.

Phát hiện ánh mắt của cậu, trong mắt đối phương lóe lên một tia lạnh lùng, quay người rời đi.

Đó là người đã nhìn chằm chằm cậu lúc chờ đèn xanh với tên du côn ban sáng kia? Chúc Vi Tinh có chút ấn tượng. Gã cũng là sinh viên cùng TSo?

Vẫn không nghĩ nhiều, Chúc Vi Tinh đi đến nhà ăn. Có điều đi được mấy phút, cậu liền cảm thấy không đúng. Hiện tại là giờ cơm, hẳn là trên đường đến nhà ăn không phải chỉ có vài người lẻ tẻ như thế này. Quả nhiên, cậu nghi hoặc tìm tới bản đồ của trường nhìn xem, phát hiện hai nhà ăn của học viện Nghệ thuật không ở hướng kia, ở đó chỉ có một tòa nhà mới đang thi công mà thôi.

Con đường này không có bóng râm của cây cối, mặt trời ban trưa gay gắt chói chang, Chúc Vi Tinh mới hồi phục sau cơn choáng váng ban sáng giờ lại bị nắng hun đến uể oải lần nữa. Lấy khăn mùi soa ra lau mồ hôi trán, cậu cúi đầu thì nhìn thấy cái bánh nhỏ trong góc túi. Kem bơ dâu tây hồng nhạt đều bị nhiệt nóng làm chảy, giống y như cậu chẳng còn khí lực gì.

Nhóm du côn kia quả thực nói rất đúng, muốn tìm đường trong trường cũng phải tự chuẩn bị phần ăn đầy đủ trước mới được.

Chúc Vi Tinh thở phào nhẹ nhõm, lo mình không đủ lực chống đỡ, liền đứng ở ven đường chậm rãi ăn chiếc bánh nhỏ kia, không ngờ dưới tiết trời như vậy mà bánh lại không dính chút nào, cực kì thuần vị, vừa đủ năng lượng cho cậu, giống như sự giúp đỡ ban sáng vậy.

Cậu không nhịn được nghĩ đến những khuôn mặt khiến người ta kinh hãi kia... được rồi, là mấy thanh niên tốt bụng, Chúc Vi Tinh cảm thấy hơi mỉa mai. Những người mà bạn nghĩ là xấu tính lại kịp thời giúp đỡ bạn khi cần, còn những bạn học thân thiện mà bạn cho là, thì ngược lại đầy vẻ thù địch vươn nanh múa vuốt đến bạn.

Quả là lòng người khó dò.

Thở ra một hơi, Chúc Vi Tinh quay đầu lại vòng về, trên mặt vẫn như cũ ôn hòa, chỉ có thể che giấu sự bất lực trong các đốt ngón tay đang nắm chặt hộp sáo của mình.

------------------

*Dẻ: Á à, cả chương lớn gần 9k chữ, chia làm hai cũng hơn 4k, hèn chi lúc edit nói sao kéo mãi không qua chương mới, tr ơi...

Bình luận

Truyện đang đọc