PHỤ SINH

Bọn người nhiệt tình nghe Chúc Vi Tinh nói chuyện điện thoại xong, trên mặt đều lộ vẻ trào phúng, tựa như đang nói: "Xem cậu làm sao bây giờ!", "Thằng nhóc cậu nhịn tiếp đi", "Rồi cũng cầu xin chúng ta thôi", "Nhưng có cầu xin thì bọn tôi cũng không nhất định quan tâm đến cậu đâu!"

Kỳ thực nhóm du côn dừng xe lại đã cho thấy tận trong xương bọn họ cũng không phải thực sự lạnh lùng đến mức thấy chết mà không cứu, bất quá là không ưa sao chổi cậu trước đây mè xửng bám người mà hiện tại lại giả vờ giả vịt, muốn dò xem cậu đang tính toán thứ gì trong đầu, cũng như muốn xem cậu sẽ phải chịu thua ra sao, khi đó lại ra tay giúp đỡ chút thôi.

Chúc Vi Tinh lại nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ, mặc kệ Khương Dực đằng xa, thả tầm mắt dừng trên mặt Trịnh Chiếu Văn, có chút do dự.

Không chờ cậu mở miệng, Trịnh Chiếu Văn đã chủ động đưa ra lời mời: "Đưa cậu đến trường luôn cũng được, tiện đường."

Lại Dương lập tức cười nhạo anh ta: "Chỉ bằng cái xe cùi kia của cậu à, tay lái không vững, phía trước còn có cái dốc, bốn làn xe cộ hỗn độn, cũng có ít nhất hai cảnh sát giao thông."

Bấy giờ đến Trịnh Chiếu Văn do dự.

Quản Hiểu Lương thừa cơ khuyến khích Lại Dương: "Vậy thì mày chở đi, sau xe mày vừa vặn có chỗ ngồi."

"Dựa vào cái gì!" Lại Dương tạc mao, "Tao không tin Chúa Jesus, loại người lung ta lung tung nào cũng đều nhặt, cũng không thấy ai cầu xin chúng ta giúp, tích cực như vậy để bị coi thường à, mày chạy tới đầu tiên sao mày không tự mình chở đi?"

"Mày không tin Chúa Jesus, lẽ nào tao sẽ tin Phật Tổ?" Quản Hiểu Lương cũng cười.

"Vậy tao đành phải làm người xấu thôi."

"Không làm người tốt vậy mày ở đây làm gì?"

Ồn ào một hồi, lời đề nghị tốt bụng của Trịnh Chiếu Văn đã biến Chúc Vi Tinh thành một cái túi rác ai ai cũng đùn đẩy, người nào tiếp nhận thì coi như mất mặt to, tình cảnh cực kì lúng túng.

Cậu không biến sắc nghe chốc lát, hô hấp dần dần đều đặn trở lại, không chờ đám thanh niên kia tiếp tục vở màn xô đẩy nữa, cậu đứng lên.

"Tôi tự đến trường được rồi, không cần làm phiền các anh." Chúc Vi Tinh nhặt đồ trên đất, giọng điệu phải phép như cũ.

Nhưng sự kiên cường của cậu không duy trì được bao lâu, mới vừa đi vài bước, dưới chân liền mềm nhũn chúi về phía trước.

Khương Dực một người một xe đã dừng ở nơi đó từ đầu đến giờ, Chúc Vi Tinh chính là đang thuận thế hướng về phía hắn.

Không đợi người khác nghĩ được cái gì, một chiếc xe lái với tốc độ cao hướng về nơi này, chính là trùng hướng với Chúc Vi Tinh. Mắt thấy xe đến gần sắp va vào người, Chúc Vi Tinh lại như không cảm giác được gì, ngay lúc tình cảnh lâm vào thế ngàn cân treo sợi tóc thì bỗng có một cái tay vung ngang, ôm lấy eo cậu kéo ra xa mới miễn cưỡng thoát khỏi hiểm nguy.

Quá nguy hiểm, trên mặt Chúc Vi Tinh có thể cảm giác được dòng xe cộ xẹt qua mang theo tia sắc bén xước ngang mặt cậu, nếu thật sự va trúng thì không dám tưởng tượng đến kết cục nữa. Lưng cậu ngã vào một mảng ngực rộng lớn, mọi thứ trước mắt Chúc Vi Tinh liền biến thành màu đen, sau khi có thể thấy rõ ít thứ, cậu sợ hãi không thôi quay đầu lại, đối diện ngay một khuôn mặt La Sát.

Khương Dực mắng cậu: "Cậu mù sao? Muốn chết?"

Nói xong liền trừng mắt tới ba người đang ngơ ngác đứng một bên, trông như nhìn một đám rác rưởi.

Ba người kia cũng bị giật mình, dù có tâm cơ đến đâu thì sao chổi cũng không thể lấy mạng mình ra đùa giỡn như vậy được, đây quả thực là đang không khỏe, mà bọn họ vừa nãy cư xử cay nghiệt với một người yếu ớt bệnh tật như vậy, có chút hạ phẩm giá, không phù hợp với giá trị quan mãnh nam mà bọn họ tự nhận chút nào.

Quản Hiểu Lương và Lại Dương vừa định miễn cưỡng nhận nhiệm vụ, thì một cái bóng đen đen mạnh mẽ ập tới bị Quản Hiểu Lương vững vàng bắt được. Ôm lấy nhìn kĩ lại mới phát hiện là một cái hộp đen dài, Quản Hiểu Lương nhìn qua Lại Dương cùng Trịnh Chiếu Văn, thấy trong ngực họ cũng không rảnh việc, phân ra người này một túi quần áo người kia một cái ba lô.

Chúc Vi Tinh ngơ ngác nhìn hai tay trống trơn của mình, thấy Khương Dực chia đều đồ đạc rồi đi tới bên cạnh xe của Lại Dương.

Không chờ hắn mở miệng, Lại Dương đã nhanh chóng nắm bắt ý nghĩ, nhảy xuống xe, thay thành Khương Dực tiêu sái bước tới ngồi lên.

Tư thái đã bày ra như thế, Khương Dực lại không có ý tứ mở miệng mời người, chỉ trịch thượng chờ Chúc Vi Tinh tự mình lăn lại đây. Khương Dực tính nhẫn nại kém, đặc biệt là chán ghét sự trì trệ của người khác, trong lòng hắn chỉ nhăn nhó cho cậu hai phút do dự, đối phương nếu như không biết trông trước trông sau tự tìm khổ ăn, hắn cũng không rảnh làm người tốt nữa.

Bất quá nghĩ thì nghĩ vậy, cái tay đút túi của Khương Dực đã mò tới thuốc lá, định hút một điếu cái đã.

Không ngờ thuốc còn chưa móc ra, người trước mặt đã lung lay tới gần, trực tiếp ngồi xuống phía sau Khương Dực, đặc biệt gọn gàng, đặc biệt sảng khoái, cũng rất đột ngột.

Sau mông xe đạp địa hình khẽ chấn động một cái, cũng kéo thần kinh của Khương Dực chấn động theo, tay hắn cầm điếu thuốc không chắc, thiếu chút nữa rơi ra.

Mấy vẻ mặt lúng túng xung quanh lập tức lộ ra ánh mắt ngạo mạn "Nhìn xem nhìn xem, quả là thế mà!", "Tao biết ngay thằng nhóc này đã tính sẵn rồi mà!".

Chúc Vi Tinh trong lòng lại cực kì ngay thẳng, cậu thực sự không muốn tiếp xúc với những người này để tránh hiểu lầm, đặc biệt là Khương Dực. Nhưng tình huống lại đặc biệt, giải quyết khó khăn trước mắt mới là quan trọng nhất, còn ai làm tài xế lâm thời, cậu cũng không muốn phí thời gian lo lắng vấn đề này.

Trong một loạt "Chậc chậc chậc..." liên tiếp của Lại Dương, Khương Dực đã quyết đoán nhét điếu thuốc lại vào túi, giẫm chân đạp xe ra ngoài.

Chúc Vi Tinh không có kinh nghiệm của người ngồi sau, tốc độ đột ngột suýt chút quăng cậu bay mất, cậu còn chưa tìm được chỗ vịn tay, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể vòng lấy eo người phía trước, cũng chính là "vòng ôm tình yêu" trong lời đồn. Nếu không phải có hơi ấm dưới lớp áo phông mỏng manh kia, cậu còn tưởng rằng mình ôm được cục đá, cơ bắp dưới lòng bàn tay quá mức săn chắc, nhưng tràn đầy sức sống tươi trẻ, theo từng bước đạp xe của Khương Dực mà cơ eo động từng trận từng trận.

Chúc Vi Tinh sợ hết hồn, cậu vội vàng dời tay định đổi sang vịn vào yên xe, nhưng thế thì lại gần đến mông người nọ hơn, cậu mới chạm vào liền cảm thấy không thích hợp, chỉ đành đổi lại chỗ khác. Kết quả tay bàng hoàng chuyển một vòng vẫn là không chỗ nương tựa, vừa vặn lúc này chiếc xe chạy qua một cái hố nhỏ, suýt nữa đánh rơi cậu luôn, Chúc Vi Tinh chỉ có thể vô lực tóm chặt vạt áo Khương Dực.

"Này..." Người nọ không kiên nhẫn nghiêng đầu, "Áo của tôi sắp bị cậu kéo đến rách."

Cậu thả lỏng ra chút: "Xin lỗi..."

Khương Dực dường như đang chửi thề.

Nửa ngày mới qua đường gồ, Chúc Vi Tinh nghe hắn bất đắc dĩ nói: "Cái mông đừng có lộn xộn, xe đều bị cậu lắc lư, một lát ngã xuống ai đỡ được? Vịn vào tôi."

Nếu đối phương đã không ngại, cậu liền không câu nệ nữa, tay lượn lờ một hồi sau lưng Khương Dực, rốt cục thả xuống bên eo.

Tư thế này khiến cậu dựa vào rất gần Khương Dực, nửa người trên như dính vào nhau, cậu thậm chí có thể ngửi được mùi cơ thể của hắn, không thối, mà thơm. Mùi thơm này thì Chúc Vi Tinh – người mỗi ngày đều phụ trách giặt giũ quần áo của mình - rất quen thuộc, là mùi bột giặt rẻ tiền nào đó, nhà cậu cũng có, hương dừa và hương bưởi. Cậu ghét bỏ hương trước quá nồng, sau khi giặt xong có cảm giác như biến thành một trái dừa lớn, cho nên vẫn luôn sử dụng hương sau, không ngờ tên nhóc du côn này lại dùng hương trước...

Một trái dừa lớn...

Đang suy nghĩ miên man, bỗng một mảnh nóng rực phủ lên tay cậu.

Chúc Vi Tinh giật mình, mất hai giây mới nhận ra là Khương Dực chạm vào cậu.

Hắn cũng kinh ngạc, vội vã bỏ tay ra.

Chúc Vi Tinh nghe thấy hắn lại mắng người, mắng xong liền trầm giọng nói: "Cậu dịch tay ra chút, tôi lấy đồ."

Cậu ngoan ngoãn dời tay về phía sau.

Khương Dực lại nói: "Thôi, cậu giúp tôi lấy, ở túi trước."

Chúc Vi Tinh nhận ân huệ của người ta chỉ có thể vươn tay ra trước giúp đỡ, tư thế này khiến cánh tay cậu gần như vòng qua toàn bộ eo Khương Dực, nhưng cậu vẫn là kiêng kị, không dám gây động tác quá lớn.

Cho nên chỉ tìm tòi phạm vi nhỏ thôi mà không có kết quả, ngược lại trở thành ngón tay liên tục ở đó mà mò mẫm, đến khi hai khối cơ bụng bên phải bị Chúc Vi Tinh vuốt vuốt tới tận lần thứ ba, thứ tư, Khương Dực không thể nhịn được nữa cáu lên: "Con mẹ nó cậu đang chơi piano hả!?"

Anh nghĩ tôi muốn à? Chúc Vi Tinh ở phía sau bất đắc dĩ nhìn hắn.

"Tôi không nhìn thấy túi ở đâu." Lúc mở miệng thì cậu đã kiểm soát tốt cảm xúc, bình tĩnh kiềm chế, tạo nên sự tương phản rõ nét với thùng thuốc súng của người nọ.

Khương Dực bình tĩnh hít vào một hơi, có lẽ là thực sự không muốn động tay động chân, chỉ có thể tiếp tục chỉ đạo: "Hướng lên trên một chút..."

Bởi vì khai giảng, hôm nay Khương Dực không tùy tiện mặc quần cộc dép lê như lúc thường ở Linh Giáp, mà là một chiếc áo len ngắn tay màu đen rộng rãi, dưới quần bò là một đôi giày thể thao màu trắng sạch sẽ tinh tươm, đặc biệt đơn giản, nhưng phối hợp với khuôn mặt vóc người của hắn, lại vô cùng hút mắt. Chiếc xe cùi của họ bất quá chỉ cách song song xe buýt có trăm mét, Chúc Vi Tinh có thể cảm giác được không ít ánh mắt trong buồng xe phóng qua cửa sổ mà nhìn Khương Dực.

Trên bụng áo len có một cái túi, cậu theo chỉ dẫn rốt cục cũng sờ đến đích, đảo trong túi một vòng, lấy ra một cái... Sandwich.

Bị hắn giấu ở trước bụng, thứ kia vẫn còn nóng hầm hập.

Chúc Vi Tinh không biết nói cái gì cho phải.

Càng khiến cậu không nói nên lời chính là Khương Dực bảo: "Giúp tôi xé ra."

Chúc Vi Tinh: "?"

Lúc thì tránh như rắn rết, lúc lại không coi cậu là người ngoài chút nào.

"Không thể đến trường rồi ăn sao?" Cậu đề nghị.

"Tôi mua để ăn nóng!" Khương Dực cây ngay không sợ chết đứng, mấy người kia mới nhận được bánh mì liền như hùm như sói xử lí xong gọn ghẽ, hắn giữ đến bây giờ đã là đủ ung dung thong thả rồi.

Không đợi Chúc Vi Tinh phục vụ, Khương Dực đơn giản tự mình ra tay, đoạt lấy muốn xé giấy bọc, một tay không được hắn liền đưa lên miệng gặm.

Roẹt một cái, mới vừa dùng hàm răng xé được một góc, sandwich liền bị Chúc Vi Tinh từ phía sau đón lấy.

Thật giống như đoạt đồ ăn trước miệng hổ!

Chúc Vi Tinh nhất thời có thể nhìn thấy tóc gáy Khương Dực trong phút chốc đều dựng thẳng lên, giống y như quả bom bị gỡ kíp, cậu vội vã giải thích: "Tôi giúp anh xé, đến đèn đỏ phía trước thì ăn." Chính cậu có lẽ không ý thức được lúc mình nói câu này giọng điệu đặc biệt giống khi cậu nói với Tiêu Long Long.

Khương Dực lạnh lùng hừ một cái, xem như là đồng ý.

-----------------

Dẻ: Lần đầu tiên đèo người ta bằng xe cùi bắp thế thôi, chứ từ từ họ Khương sẽ nâng cấp nhé :)

Bình luận

Truyện đang đọc