PHÚC HẮC QUYẾT ĐẤU

Thích Tự giận quá hóa cười: "Nói thì được gì? Chẳng lẽ tôi bảo ở lại thì anh ấy ở thật?"

Phó Diên Thăng: "Nhỡ thế thì sao?"

Thích Tự đột nhiên cao giọng: "Nhưng tôi không muốn như vậy!"

Phó Diên Thăng đặt tay lên vai Thích Tự, từ tốn nhìn hắn: "Bởi vì không muốn chịu thua sao?" Thấy Thích Tự tuyệt nhiên không có ý định thỏa hiệp, Phó Diên Thăng lại chậm rãi dỗ dành, "Vậy nói với tôi đi, được không?"

Thích Tự nghe giọng điệu này của đối phương mà dễ dàng mềm lòng, không nhịn được hỏi: "Nhưng trước hết trả lời tôi đã, hôm nay gặp mặt dùng bữa, anh có hỏi vì sao Hứa Kính muốn đi không?"

Phó Diên Thăng: "Có hỏi."

Thích Tự: "Anh ấy nói sao?"

Phó Diên Thăng nhớ lại cuộc đối thoại giữa mình với Hứa Kính tại Phong Mậu hai tiếng trước, đó là lần đầu tiên bọn họ bình tĩnh đối mặt để nói về Thích Tự.

Hắn hỏi Hứa Kính: "Anh chọn rời khỏi Sơn Vũ vì bị sự tồn tại của tôi gây sức ép?"

Hứa Kính cười cười, hỏi ngược lại: "Cậu thấy sao?"

Phó Diên Thăng: "Không phải tôi đang ra vẻ rộng lượng, nhưng anh thật sự không cần lo tôi sẽ tranh giành gì với anh, còn nhớ những gì tôi từng nói trong lần gặp ở buổi họp chiến lược cho Tư Nguyên hồi năm ngoái chứ? Tôi chỉ làm thầy của Thích Tự trong một khoảng thời gian, sẽ không ở lại Tư Nguyên mãi mãi, hiệu lực của lời này đến giờ vẫn còn nguyên."

Hứa Kính rũ mắt trả lời: "Nhớ, lúc đó cậu bảo tôi không cần bảo vệ Thích Tự như gà mái che chắn gà con, nghi ngờ tất cả những người tiếp cận cậu ấy đều vì mục đích xấu làm gì, còn nói Thích Tự là người có cá tính mạnh, nếu bản thân không thích thì khó để ai thay đổi mình, con đường của cậu ấy còn dài, thời gian này nên được tự do lựa chọn người để thân cận và học hỏi... Ha, hiện tại tôi phải thừa nhận là mình thua rồi, chỉ với hai năm mà cậu đã đánh bại được bảy năm tôi đồng hành với Thích Tự."

Phó Diên Thăng: "Thắng thua có quan trọng vậy không? Chẳng phải cả tôi lần anh đều muốn giúp cho Thích Tự trở nên tốt đẹp và mạnh mẽ hơn à?"

Hứa Kính: "Tôi tin chắc cậu ấy sẽ ngày một hoàn thiện hơn, nhưng thua vẫn cứ là thua. Khi nhận ra tất cả những thay đổi ở cậu ấy đã không còn liên quan gì đến mình, tôi biết là mình nên đi rồi."

Phó Diên Thăng: "Thích Tự vẫn luôn quý trọng anh như anh trai trong nhà, nhất định là vô cùng đau lòng khi biết anh chọn đi, chưa kể bây giờ nhà họ Tư còn xảy ra chuyện như thế, cậu ấy rất cần nhân lực..."

"Nếu cậu ấy đích thân đến ngỏ lời, có lẽ tôi sẽ mềm lòng đấy." Hứa Kính chăm chú nhìn rượu trong li, lại cười nhẹ, "Nhưng không có chuyện ấy đâu, hoàng tử bé kiêu ngạo trước giờ nào có biết xuống nước là gì... Suy cho cùng, tôi biết đơn từ chức của mình nộp lên thật không đúng lúc, nhưng việc đã đến nước này, có tỏ ra không nỡ rời khỏi Tư Nguyên cũng chẳng còn thích hợp nữa rồi..."

...

Phó Diên Thăng ngừng dòng suy nghĩ, chỉ đáp lại một câu trước lời vặn hỏi của Thích Tự: "Anh ta bảo làm ở Sơn Vũ có chút mệt mỏi, căn bản là muốn đổi môi trường."

Ánh mắt Thích Tự lóe lên: "Vậy nên ngay cả khi biết về sự vụ của nhà họ Tư, anh ấy vẫn quyết định đi phải không?"

Phó Diên Thăng ừ một tiếng, lại nói: "Nhưng Hứa Kính rất quý trọng cậu, có thể thấy anh ta cũng có chút không nỡ rời đi, cho nên tôi nghĩ, nếu được đích thân cậu giữ lại, có lẽ anh ta sẽ thay đổi quyết định của mình."

Thích Tự nghe vậy thì càng thêm chua xót.

Hắn cười khẩy một tiếng, kéo tay Phó Diên Thăng từ bả vai mình xuống, cố để trông bình tĩnh nhất có thể: "Thầy Phó, lúc đoán ra Tư Thị sắp gặp chuyện, tôi có đi tìm Hứa Kính nhờ thu hồi một khoản đầu tư của Sơn Vũ để chuẩn bị trước phương án dự phòng cho tập đoàn, nhưng lại chưa thể nói ra lí do đằng sau, bởi vậy đã khiến anh ấy rất tức giận. Cứ nghĩ một khi mọi việc vỡ lở thì Hứa Kính sẽ hiểu ra, và tôi vẫn có cơ hội đưa ra một lời giải thích chính đáng... Chẳng ngờ đối phương lại nộp đơn từ chức nhanh như thế."

"Khi nghe ba nói Hứa Kính sắp đi, tôi không tài nào chấp nhận được, cũng tưởng rằng vì mình không tốt, làm người ta không vui nên mới chọn rời khỏi Sơn Vũ. Tôi đã lập tức gọi cho anh ấy, hi vọng có thể nghe được một lời giải thích, hay thậm chí là trực tiếp trách mắng thì tôi cũng sẽ vui vẻ đón nhận, bởi vì ít ra như vậy chứng tỏ Hứa Kính vẫn còn hi vọng với tôi... Vậy mà, vậy mà vừa nghe máy, người kia lại chỉ nói với tôi một câu xin lỗi, anh biết như vậy nghĩa là gì không?"

Phó Diên Thăng: "...Là gì?"

"Là anh ấy không muốn đồng hành với tôi nữa." Thích Tự quay lưng đi, giọng nói khẽ run, "Thầy Phó, Hứa Kính không phải đang giận, mà là hoàn toàn mất hi vọng với tôi rồi."

Phó Diên Thăng sửng sốt, chỉ biết nhìn bóng lưng Thích Tự với ánh mắt phức tạp.

Thích Tự nói tiếp: "Từ khi nhận việc của bộ phận Công nghệ, tôi có đi nhờ Hứa Kính hỗ trợ vài lần, cũng đã dẫn phát hiện ra khác biệt về quan điểm giữa cả hai. Hiện giờ không phải tôi không muốn giữ người, nhưng nghĩ lại thì dù được quay về một lần nữa, tôi vẫn sẽ hành động như mình đã quyết, có những việc tôi không thể làm theo ý của anh ấy, trong khi người ta thì không đủ tin tưởng tôi... Đã chẳng thể hứa hẹn, thì lấy gì để làm điều kiện giữ người? Ba tôi nói Hứa Kính tuyệt đối không phải một người bốc đồng, để đi đến quyết định rời khỏi Tư Nguyên thì chắc chắn đã nghĩ về chuyện này từ lâu rồi..."

"Nhớ lần chúng ta hẹn gặp ở Skyline khi tôi mới về nước hồi năm ngoái chứ, lúc ấy nói đến Hứa Kính, anh chẳng đã phân tích rất rõ về quan hệ của bọn tôi, còn nói hi vọng tôi sẽ không bị tình cảm chi phối còn gì—Thầy Phó, tôi chỉ đang áp dụng những đạo lí mà anh từng dạy, không muốn bị tình cảm với Hứa Kính trói buộc, cũng không hi vọng sự ỷ lại của mình sẽ trói buộc đối phương. Hứa Kính có ở lại, thì chỉ tổ ngày càng thất vọng, bởi vì tôi sẽ không bao giờ trở thành dạng người mà anh ấy muốn được..."

"Hứa Kính đến nhà tôi khi mới tốt nghiệp thạc sĩ năm 25 tuổi, tính đến nay cũng đã 9 năm. Đúng là hồi đó có nhờ ba tôi đề bạt và tạo cơ hội, nhưng không thể phủ nhận bản thân anh ấy cũng rất ưu tú, mà như vậy thì ở đâu chẳng thành công được. Hứa Kính từng hứa sẽ luôn ở bên đồng hành và hỗ trợ tôi, có điều ý nghĩ con người ta không phải bất biến. Hành động nuốt lời khiến tôi thất vọng và giận dữ thật đấy, nhưng ngẫm lại thì Hứa Kính là người chứ không phải vật nuôi nhà tôi, anh ấy có mục tiêu muốn theo đuổi, tôi cũng đâu thể coi việc giữ người ta lại bên cạnh là đương nhiên. Trước giờ Hứa Kính vẫn nhận là chỉ đang bình định thiên hạ thay tôi, nhưng so ra tôi cũng rất muốn giúp anh ấy đạt được thành tựu của riêng mình. Nếu anh ấy đã tìm thấy một nơi để thực hiện lí tưởng và khát vọng, thì tôi càng nên thuyết phục bản thân đồng tình với quyết định rời đi của anh ấy mà, không phải sao?"

Thích Tự quay lại một lần nữa, hốc mắt có đỏ, nhưng không hề khóc, thậm chí giọng nói còn bình tĩnh hơn cả trước: "Thầy Phó, tôi không đang lẩn tránh, mà chỉ cần thêm một chút thời gian để chấp nhận sự thật này thôi."

Rõ ràng là nói về Hứa Kính, vậy mà Phó Diên Thăng lại có cảm giác, mỗi một câu của đối phương đều như đang nói cho mình nghe.

Hắn không khỏi tiến lên ôm lấy Thích Tự, nhẹ tay vuốt tóc hắn, thầm thì lặp lại: "Ừm, được rồi, tôi hiểu rồi..."

Mới tưởng tượng đến ngày mình bị cấp trên điều đi khỏi đây, Thích Tự cũng sẽ đau lòng thống khổ thế này, Phó Diên Thăng đã thấy trong lòng như đang có một lưỡi dao quấy nát.

Thích Tự gác cằm lên vai đối phương, nhắm mắt nói: "Thầy Phó, nhớ trước đây anh từng nói, Hứa Kính mong tôi mãi là một đứa trẻ, còn anh lại mong tôi chóng lớn chứ?"

Phó Diên Thăng nhíu mày: "Ừm? Sao vậy?"

Thích Tự: "Làm một đứa trẻ, khi gặp khó khăn chỉ cần mè nheo là sẽ được dỗ ngay, trong khi làm người lớn thì lại mệt mỏi như vậy..."

Phó Diên Thăng biết rõ đây là khó khăn tất yếu trên con đường trưởng thành của bất kì ai, nhưng giờ phút này lại chẳng thể nào đành lòng, chỉ biết hôn lên thái dương Thích Tự, ngắt lời nói loạn: "Nếu như chưa muốn lớn, thì đừng lớn vội..."

Thích Tự nhếch miệng cười cay đắng: "Nhưng tôi nên lớn rồi, cũng mong mình có thể lớn nhanh một chút... Phải thừa nhận lúc này tôi không muốn gặp Hứa Kính, không muốn giữ người lại cũng vì tức giận nữa. Hi vọng ngày nào đó, con người trưởng thành của tôi có thể thu hút sự chú ý của Hứa Kính một lần nữa, đến lúc ấy, chỉ cần đối phương muốn thì tôi sẵn sàng chào đón anh ấy quay về."

Thích Tự buông ra, lùi lại một bước. Nhìn ra vẻ đau lòng còn trong mắt hắn, Phó Diên Thăng không khỏi nói: "Tôi có thể làm gì khiến cậu vui lên đây?"

Thích Tự quay người nhìn ra dòng nước, thấp giọng nói: "Cảm ơn anh vì đã lắng nghe, tôi thấy lòng dễ chịu hơn nhiều rồi."

Phó Diên Thăng: "Bảo bối à, hiện tại tôi còn hận sao mình không thể hái sao xuống dỗ cho cậu vui lên nữa kìa..."

Thích Tự sửng sốt, cũng không hiểu có phải đêm đó ở Four Seasons người này đã được đả thông kinh mạch gì đó không mà đột nhiên miệng lại ngọt thế này.

Nhớ tới một lời "doanh nghiệp thì làm sao cướp được người của chính phủ" của mẹ, hắn mới nghĩ trong lòng, tôi chẳng cần sao, chỉ cần anh mãi luôn ở bên thôi có được không?

Nhưng rốt cục cũng chẳng thể nói thành lời, bởi vì đây là yêu cầu mà chỉ một đứa trẻ mới tùy tiện nói ra.

Tình cảm của người trưởng thành không phải tước đoạt và đòi hỏi, mà là thành toàn cho nhau.

Thích Tự cười nhẹ, nói: "Mai Tô Cánh tới rồi, có hẹn tôi tối đến gặp mặt dùng bữa. Anh muốn dỗ tôi thì ráng lôi kéo được anh ta về đi."

Phó Diên Thăng: "Này thì khó gì..."

Nghe được bốn chữ này, Thích Tự không khỏi ngạc nhiên quay sang nhìn đối phương: "Thầy Phó, anh tự tin vậy cơ à?"

Phó Diên Thăng nắm tay đặt trước môi: "Không phải, chẳng qua tôi thấy đủ loại dấu hiệu trước mắt đều cho thấy anh ta có ý nương nhờ cậu rồi."

Thích Tự khoanh tay nói: "Nhỡ đâu chỉ là lợi dụng sự tin tưởng của tôi để thăm dò tin tức cho Lâm Hoán thì sao?"

Phó Diên Thăng: "Không đâu, theo tôi được biết thì Lâm Hoán đã đoạt lấy Hồng Trang bằng những thủ đoạn chẳng đẹp đẽ gì, chuyện cậu đoán Tô Cánh với Lâm Hoán bằng mặt nhưng không bằng lòng là thật."

"Sao anh biết?" Thích Tự nói đùa, "Tổ chức của anh cài người ở cả Yến Thành cơ à?"

Phó Diên Thăng chỉ im lặng nhìn hắn.

Biểu cảm trên mặt Thích Tự cũng cứng đờ, trong lòng chửi thề một tiếng cảm thán, nhưng lại càng chờ mong đến buổi gặp ngày mai với Tô Cánh.

Hai người trao đổi về công việc thêm một lát, Phó Diên Thăng mới đánh mắt nhìn giờ, nói: "Cũng không còn sớm nữa, cậu về nghỉ ngơi đi."

Thích Tự: "Tối anh ngủ đâu? Về khách sạn à?"

Phó Diên Thăng: "Về chung cư Lâm Uyên?"

Thích Tự: "Sao tưởng anh bảo cho bạn thuê rồi?"

Phó Diên Thăng: "Đồng nghiệp ấy mà, ở chung được."

Thích Tự: "..."

Thích Tự nhíu mày: "Khoan đã, chung cư của anh có một phòng ngủ thôi đúng không? Anh ngủ chung với "đồng nghiệp" à?"

Phó Diên Thăng: "Tôi ngủ sofa..."

Thích Tự gườm gườm hắn nói: "Anh về khách sạn đi, tiền phòng tôi trả, được chưa?

Phó Diên Thăng đưa tay vuốt tai hắn, cười đáp: "Được, tuân lệnh cậu hết."

Phó Diên Thăng vốn định đón xe một mình, nhưng Thích Tự nhất quyết đòi đi cùng ra tận cổng biệt thự, nhìn hắn lên ngồi, lại nhìn theo xe chạy, ánh mắt ảm đạm không thôi, còn đứng đờ tại chỗ chừng mười giây mới xoay người vào nhà.

****

<Epilogue>

Thích Tự: "Tôi chỉ đang áp dụng những đạo lí mà anh từng dạy."

Phó Diên Thăng: "Bảo bối, đừng, em như thế tôi đau lòng lắm!"

Thích Tự: "Tôi phải mau chóng lớn lên mới được."

Phó Diên Thăng: "Cứ bé vậy đi, để chồng sủng em!"

Thích Tự (trừng mắt): "Anh bị cái gì thế hả!"

-

vtrans by xiandzg

Bình luận

Truyện đang đọc