PHÚC HẮC QUYẾT ĐẤU

Tối đến, Thích Tự nhận được điện thoại của Phó Diên Thăng, hỏi hắn đã về khách sạn hay chưa.

"Tôi về rồi." Thích Tự nhớ lại chuyện hồi chiều, không nhịn được mà hỏi, "Chuyện anh khuyên ba cho tôi tham gia vào công việc của tập đoàn là thế nào vậy?"

Phó Diên Thăng nghe ra giọng điệu bất thường của hắn, ngờ vực nói: "Ba cậu không giải thích lại à?"

Thích Tự: "Có giải thích, nhưng công việc này chủ yếu làm ở trong nước, sao mà tôi theo được? Chẳng lẽ anh không định đi cùng tôi?"

Phó Diên Thăng hơi sửng sốt, bật cười: "Yên tâm đi, thật ra chương trình học của cậu không nhiều, cũng không cần ở trường suốt đâu. Tôi sẽ qua đó với cậu vào đầu kì và cuối kì, còn bình thường chúng ta ở trong nước, tôi dẫn cậu đi thực chiến không thú vị hơn à?"

Nói thì nói vậy...

"Nhưng sao anh không hỏi gì tôi mà đã tự quyết định với ba rồi, rốt cục là anh kí hợp đồng với ai?" Thích Tự buồn bực nói.

Lúc này Phó Diên Thăng mới hiểu vì sao Thích Tự không vui, buồn cười nói: "Thiệt tình... nói cậu bá đạo cũng chẳng sai. Thôi được rồi, về sau nhất định sẽ trưng cầu ý kiến của cậu trước, đồng ý không?"

Thích Tự thầm hừ một tiếng, lại hỏi: "Hồi chiều bận gì à? Gửi tin nhắn mà không thấy anh trả lời."

"Tất nhiên rồi, đang phải tranh thủ từng giây để bàn giao công việc đây. Ba cậu còn chẳng cho tôi nổi một tháng, hiện tại tôi vừa làm cho cậu, vừa xử lí công việc của công ti, rồi còn phải viết lại nhật kí bàn giao nữa..." Phó Diên Thăng ngừng lại một chút, sau đó nói tiếp, "À mà, cho tôi biết lịch trình sắp tới của cậu đi, ngoài cuộc họp chiến lược mà ba cậu nhắc ra thì ngày cuối cùng đi làm ở MeiWei, ngày khai giảng với cả ngày bay về bên kia của cậu như thế nào."

Thích Tự không có nhiều lịch trình quan trọng như Thích Nguyên Thành, vì vậy nói miệng luôn cho Phó Diên Thăng.

Phó Diên Thăng hỏi: "Mai cậu cũng đến cuộc họp ban giám đốc à? Để làm gì?"

Thích Tự: "Ba tôi bảo họp để thảo luận với các cổ đông tập đoàn về hướng giải quyết vụ việc của Khâu Như Tùng."

Phó Diên Thăng ngạc nhiên: "Nhanh vậy? Có đủ chứng cứ rồi à?"

Thích Tự: "Đã nắm được chứng cứ mấu chốt, còn đâu mời công an vào cuộc thì chắc sẽ điều tra ra nốt thôi, không phải vấn đề gì to tát."

Phó Diên Thăng trầm ngâm một lát, sau đó thấp giọng nói một câu: "Mời công an vào cuộc mà dễ thế thì đã tốt."

Thích Tự: "Ý anh là sao?"

"...Không có gì." Phó Diên Thăng lại hỏi, "Sao cậu đào được những chứng cứ này thế? Tôi nhớ là bên Trác Thạch chỉ điều tra về xưởng dệt với nhà máy thôi mà. Nhờ mấy người do ba cậu tìm về đó hả?"

Thích Tự cười cười, kể lại mình đã học hỏi đối phương rồi tự điều động ba tổ điều tra đi thu thập các loại manh mối ra sao, cứ như đang khoe công.

"Cũng kinh ra phết..." Phó Diên Thăng khen hắn một câu, có chút dở khóc dở cười, "Chẳng trách lại tối mặt tối mũi đến nỗi phải nhờ em trai đi làm thay."

Thích Tự đắc ý đáp: "Hờ hờ~"

Phó Diên Thăng: "Người ở trước cổng chung cư Lâm Uyên ngày đó, cũng là người do cậu tìm phải không?"

Thích Tự: "..."

Điều duy nhất khiến Thích Tự ảo não đó là người này quá thông mình, hắn mới nói một mà đối phương đã đoán ra cả mười, hơn nữa còn chẳng trật phát nào.

Nghe Thích Tự thừa nhận xong, Phó Diên Thăng cảm thán: "Bảo sao lúc ấy thấy cậu chill thế... lừa cả tôi luôn cơ đấy."

Thích Tự: "Nhắc mới nhớ, tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh đây, rốt cục quan hệ của anh với Ngô Song là thế nào?"

"Chuyện này mà cậu cũng biết luôn?" Phó Diên Thăng hơi sửng sốt, rồi cười cười nói thẳng, "Cậu ta là đàn em của tôi đấy."

Thích Tự híp mắt: "Anh lại còn lén gài người bên cạnh tôi?"

"Cậu hiểu lầm rồi." Phó Diên Thăng giải thích, "Này là trùng hợp thôi. Lúc khuyên cậu tuyển người, tôi cũng tiện thể nhắn một tiếng vào nhóm bạn đại học của mình, cho nên Ngô Song mới biết. Sau hỏi thì hóa ra thấy được tin nhắn của tôi xong, cậu ta bèn tự đi tìm thông báo tuyển dụng chính thức."

Thích Tự lại hỏi: "Bữa anh gọi đúng lúc thư kí Trương đang giục tôi kí duyệt tài liệu, cũng là do Ngô Song bắn tin cho phải không?"

Phó Diên Thăng: "Ừ, Ngô Song nghĩ hai chúng ta thân quen, lại cảm giác được là cậu đang bị gây khó dễ nên bảo tôi gọi đến giải vây giúp."

Thích Tự nghĩ bụng, quả nhiên.

Phó Diên Thăng: "À đúng rồi, lần nọ bọn tôi đụng mặt ở quán cafe, cậu ta có tò mò hỏi một chuyện mà tôi cũng rất muốn biết đáp án."

Thích Tự: "Chuyện gì?"

Phó Diên Thăng: "Cậu ta hỏi tôi, rốt cục là cậu có thích ăn đồ ngọt hay không."

Thích Tự: "..."

Phó Diên Thăng: "Cậu thích ăn đồ ngọt à? Tôi nhớ hình như là không mà nhỉ?"

Thích Tự: "Không thích."

"Cho nên người thích đồ ngọt là em cậu phải không?" Phó Diên Thăng hiểu ra, "Được rồi, đã rõ."

Thích Tự: "..."

Bấy giờ Thích Tự mới giải tỏa được căng thẳng trong lòng một chút. Vừa rồi hỏi đến, nếu như câu trả lời của Phó Diên Thăng có bất kì điểm nào đáng ngờ, có lẽ hắn đã phải xem xét lại độ tin cậy của người này... May thay, đối phương không hề khiến hắn thất vọng.

Hai người nói về sự tình của MeiWei thêm một lát, thấy thời gian đã không còn sớm, Thích Tự mới chúc Phó Diên Thăng ngủ ngon.

Đang định dập máy, Phó Diên Thăng lại gọi hắn lại: "Nói với bạn trai mà chỉ có mỗi một câu "ngủ ngon" thế à?"

Thích Tự sửng sốt tròn năm giây: "Anh nói cái gì cơ?"

Phó Diên Thăng lặp lại lần nữa: "Tôi bảo là, giờ cậu chỉ nói với tôi một câu "ngủ ngon" thôi mà đủ à?"

"Không phải, đằng trước cơ." Thích Tự ngớ người nói, "Anh... thành bạn trai tôi từ bao giờ?"

Giọng điệu Phó Diên Thăng lập tức trở nên nghiêm túc:"Tự cậu xem lại điều khoản bổ sung của hợp đồng đi, dòng thứ ba, bắt đầu từ chữ thứ mười lăm, cậu đã công nhận thân phận của tôi là gì?

Thích Tự bán tín bán nghi, lập tức giở hợp đồng đến chỗ mà Phó Diên Thăng vừa nhắc

Trong những trường hợp không công khai, bên A công nhận bên B là nửa kia duy nhất về mặt tình cảm...

Khoan đã, nửa kia duy nhất về mặt tình cảm? Tức là bạn trai!?

Phó Diên Thăng: "Cả dòng thứ tư nữa, bắt đầu từ chữ thứ mười bảy, cậu phải chủ động làm gì?"

Những quyền lợi của bên B bao gồm nhưng không giới hạn trong các hạng mục dỗ ngon dỗ ngọt, ôm hôn...

Thích Tự: "..."

Đệt... Lúc trước tìm hiểu về những cái tư thế kì quái kia xong thì đã quá cay mắt với nội dung của điều khoản bổ sung, nghĩ chắc chẳng gì có thể thái quá hơn cái "hạng mục sau này", cho nên hắn nào có dám đọc lại lần thứ hai... Ai ngờ Phó Diên Thăng còn chôn cả một cái bẫy nữa ở đây!?

Phó Diên Thăng: "Nhìn thấy chưa? Muốn tôi đọc cho cậu hay cậu đọc cho tôi đây?"

Thích Tự tỉnh táo giảo biện: "Nửa kia về mặt tình cảm sao lại là bạn trai được, anh định đánh tráo khái niệm à?"

Phó Diên Thăng cả giận nói: "Nửa kia về mặt tình cảm không phải bạn trai thì là gì? Tôi không muốn phải cắt nghĩa từng chữ cho cậu, nên còn nhắc cậu xem kĩ hợp đồng, hỏi có vấn đề không thì chính cậu bảo không, giờ kí chưa được mười hai tiếng mà cậu đã định lật lọng rồi hả?"

Thích Tự không phản bác được, nhẫn nhịn một hồi mới nghĩ tính mình cũng không thích ăn gian, đành xuống nước nói: "Vậy anh muốn tôi nói gì mới được?"

Phó Diên Thăng dịu giọng dụ dỗ: "Được rồi, gọi "ông xã" đi, thử nói "ông xã ngủ ngon" xem nào."

Thích Tự: "???"

Nghe được lời này, Thích Tự chỉ thấy đầu mình như bị đưa vào nồi tăng áp, hai tai phun ra khói xì xì!

"Phó, Diên, Thăng!" Hắn nghiến răng nghiến lợi gằn lên ba tiếng này, chỉ để nghe thấy Phó Diên Thăng ở đầu bên kia đã không nén cười được nữa.

Vì vậy tức mình dập máy ngay và luôn.

*

Hôm sau, cuộc họp ban giám đốc diễn ra tại phòng hội nghị mà thư kí Hà đã đặt ngay trong khách sạn Westin, nơi Thích Nguyên Thành đang ở. Tổng cộng có chín người trình diện, bao gồm Thích Tự và Thích Nguyên Thành, hai ủy viên quản trị, một giám quản, một phụ trách pháp lí của tập đoàn, cùng với ba cổ đông của MeiWei.

Thích Tự đảm nhiệm chức trách ghi chép và báo cáo chính của sự kiện, do chiều hôm qua đã tập duyệt với thư kí Hà nên cũng không hề lúng túng.

Sau nửa tiếng tường trình kết quả điều tra của hắn, đám người bắt đầu tranh luận kịch liệt—

"Khâu Minh Dương dù gì cũng là một trong những người đặt nền móng cho MeiWei, sao lại dung túng con trai làm chuyện này?

"Ba năm nay, tổn thất mà cái hãng nhái của Khâu Như Tùng gây ra cho MeiWei đã lên đến hàng trăm triệu chưa?"

"Cũng không nghiêm trọng đến thế, đối tượng khách hàng mà cậu ta nhắm tới khác với MeiWei, tổn thất chủ yếu là về danh tiếng công ti do ảnh hưởng từ việc dùng nguyên liệu chất lượng kém để bù cho hàng nhái—có điều, lượng hàng làm cho nhãn hiệu mờ nhạt kia ta vốn không thể so được với lượng hàng cho MeiWei, chút hành vi này của cậu ta chưa đủ để gây nên sóng gió quá lớn cho công ti."

"Ầy, việc này mà vỡ ra đảm bảo sẽ thành bê bối doanh nghiệp. Nhỡ bộ phận PR xử lí không tốt, làm suy giảm uy tín của MeiWei, ảnh hưởng đến giá cổ phiếu thì lúc đấy tổn thất mới kinh."

"Phải đấy, chưa kể nửa năm tới chúng ta còn đang định triển khai kế hoạch lớn, giờ mà dính dáng đến pháp luật thì e là sẽ bị ảnh hưởng xấu mất."

"Nhưng hàng đống chứng cứ phạm tội của Khâu Như Tùng cũng cho thấy là bộ phận sản xuất ở MeiWei đã mục nát quá rồi, sao có thể không truy cứu chứ!"

"Không sai, chắc chắn cậu ta đã lợi dụng quyền thế của Khâu Minh Dương để móc nối với cả nhà xưởng lẫn bên quản lí chất lượng thì mới luồn lách dễ dàng như thế. Song một khi pháp luật vào cuộc, toàn bộ giai tầng quản lí của bộ phận sản xuất sẽ bị điều tra, dây truyền cũng có khả năng vì thế mà sụp đổ."

"Không dễ xử trí đâu..."

...

Nghe bọn họ thảo luận, tâm trạng Thích Tự ngày càng tệ. Hắn cứ tưởng chỉ cần giao ra chứng cứ điều tra thì chắc chắn Khâu Như Tùng sẽ bị định tội khởi tố, nhưng giờ mới hiểu được lời Phó Diên Thăng nói trên điện thoại hôm qua là có ý gì.

Đúng lúc này, có một người nhìn về phía Thích Nguyên Thành, lên tiếng nói đỡ cho Khâu Minh Dương: "Chủ tịch Thích, hay là ngài thử nói chuyện với giám đốc Khâu xem sao, nghe nói ông ấy chỉ có một đứa con trai, thực tình thì tôi cũng không đành lòng tố giác..."

Người vừa nói là một cổ đông nhỏ khác của MeiWei, cũng nằm trong nhóm những lão làng đã đi cùng Thích Nguyên Thành từ khi xưởng phục trang mới được thành lập. Có điều khác với Khâu Minh Dương, người này chỉ là cổ đông nhận phần trăm, từ lâu đã không còn làm cho MeiWei.

"Yêu cầu Khâu Minh Dương đền bù tổn thất, dẹp cái nhãn hiệu của con trai ông ấy đi, rồi khép lại chuyện này ở đây thôi." Đối phương nói.

Thích Tự không khỏi sửng sốt—Khâu Như Tùng phạm pháp như thế, vậy mà chỉ cần bồi thường bằng tiền? Là xong!?

Hắn lo lắng nhìn về phía Thích Nguyên Thành, muốn biết thái độ của ba là gì.

Từ lúc bắt đầu đến giờ, ngoài vài lời khai họp với tư cách chủ trì thì Thích Nguyên Thành chưa từng lên tiếng, hiện tại cũng chỉ cau mày trầm mặt, nghe vậy thở dài: "Chúng ta sẽ bỏ phiếu kín nội bộ, ở đây có tổng cộng chín người, Tiểu Hà phát giấy đi—ủng hộ việc tố giác lập án thì viết 1, ủng hộ xử lí nội bộ thì viết 2, không có ý kiến thì để trống."

...

Sau khi tan họp, Thích Nguyên Thành gọi Thích Tự về phòng mình, thế nhưng lên đến nơi, ông lại chậm chạp mãi không nói gì.

Hai cha con một trước một sau, cứ thế đứng trước cửa sổ chạm sàn của căn phòng khách sạn năm sao. Thích Tự nhìn bóng lưng Thích Nguyên Thành với tâm trạng vô cùng phức tạp.

"Ba..."

Thích Tự vừa mở miệng, Thích Nguyên Thành đã xoay người lại, nói với vẻ mặt mệt mỏi: "Con cũng nghe được ý kiến của các chú các bác rồi đấy... Thích Tự, nếu là ba, con sẽ làm thế nào?"

****

<Epilogue>

Thích Tự *dựng ngược lông mày*: "Chẳng lẽ anh không định đi cùng tôi!?"

Phó Diên Thăng: "Chậc chậc, đúng là quấn người."

-

vtrans by xiandzg

Bình luận

Truyện đang đọc