PHÚC HẮC QUYẾT ĐẤU

Hôm sau Thích Tự đi làm, vừa vào công ti đã bị em gái nhân viên tiền sảnh gọi lại.

"Thích tổng, hôm nay có cupcake đấy!" Quách Xảo mỉm cười ngọt ngào nhìn hắn.

Thích Tự nhíu mày, chẳng lẽ giữ khoảng cách như thế còn chưa đủ, không thì sao cô nàng này vẫn ngày càng nhiệt tình với hắn vậy? Thích Tự tiện tay bốc một cái rồi lãnh đạm nói lời cảm ơn.

Vào văn phòng, trông thấy Ngô Song, Thích Tự bèn đưa cupcake qua cho người kia.

"Err." Ngô Song cũng đang ăn một cái, chưa gì đã được thêm cái nữa, tò mò hỏi, "Cậu không ăn à?"

Thích Tự xoa xoa cánh mũi, nói: "Tôi nói rồi mà, tôi không thích ăn đồ ngọt."

Ngô Song: "..."

Sau khi ngồi xuống, Thích Tự lấy ra tập tài liệu hôm qua Thích Phong mang về, để Ngô Song gửi lại các bộ phận, rồi mở máy tính lên.

Bắt gặp một tài liệu mới ngoài desktop, Thích Tự ấn mở ra xem, thì ra là ghi chép của Thích Phong về cả ngày làm việc hôm qua—từ khi hắn vào văn phòng cho đến khi tan làm, mấy giờ mấy phút có ai tới, nói cái gì, đều được ghi lại rất nghiêm túc.

Thích Tự mỉm cười, thằng nhóc kia làm việc chu đáo ghê.

Ban ngày ở không ti không có đại sự gì, có điều hắn nhận được một cuộc điện thoại từ Hứa Kính, hỏi xem tối có rảnh không thì đi ăn cơm cùng.

Kể từ lần đi ăn bữa khuya đến giờ, hai người đã không gặp nhau hơn nửa tháng, Thích Tự bèn vui vẻ đáp ứng.

Tối đến gặp mặt, hai người có trò chuyện một hồi về công việc của mình, Hứa Kính nói với hắn: "Tuần trước anh lại đi công tác ở Yến Thành, gặp được một chuyện rất thú vị."

Thích Tự: "Chuyện gì?"

Hứa Kính hỏi hắn: "Cậu biết Lâm Hoán không?"

Thích Tự nghe cái mà ngờ ngợ, sau đó sửng sốt nhớ ra cái tên này từng được nhắc đến trong lúc đám Tư Hàng nói chuyện, hắn nói: "Con trai đại gia số một Yến Thành?"

Hứa Kính: "Đúng, chính là cậu ta, một nhân vật đình đám trong giới thiếu gia nhà giàu, cũng không lớn hơn cậu bao nhiêu đâu, nhưng mà thủ đoạn ghê gớm ra phết, không giống như anh tưởng tượng chút nào."

Thích Tự chỉ nhớ là Lâm Hoán cũng sở hữu một công ti game, còn là đối thủ của Tư Hàng, cho nên mới tưởng người này cũng là một cậu ấm chơi bời, nghe Hứa Kính nói thế thì không khỏi tò mò: "Sao lại không giống?"

"Chuyện nói ra cũng dài." Hứa Kính chậm rãi nói, "Đại khái hồi năm kia có nổi lên hai công ti khoa học công nghệ, một tên Bồ Câu Nhỏ—chuyên về thị tần (video frequency), một tên Hỉ Thước Nhỏ—chuyên về âm tần (audio frequency), đều phát triển rất xịn xò. Năm ngoái cả hai có chiêu mộ vốn để mở rộng quy mô, còn đặt ra yêu cầu nếu đã đầu tư vào Bồ Câu thì không thể đầu tư vào Hỉ Thước và ngược lại, nếu đã đầu tư vào Hỉ Thước thì không thể đầu tư vào Bồ Câu. Chính điều này đã thu hút không ít sự chú ý của giới đầu tư, thậm chí còn có thuyết âm mưu bảo rằng, ông chủ của cả hai thực chất chính là một."

Thích Tự: "Thế rốt cục có phải là một không?"

Hứa Kính lắc đầu: "Không phải, tuần trước gặp mặt, Lâm Hoán có kể cho anh chân tướng về hai công ti này rồi. Kể ra cũng buồn cười, hai chủ quản đều là học sinh xuất sắc của khoa Máy tính trong đại học N, thậm chí còn là bạn cùng lớp với nhau. Vốn có thể cùng hợp tác, nhưng khi vào học thì mỗi người lại có một định hướng lập nghiệp khác nhau, không bên nào thuyết phục được bên nào, nên mới bày ra một vụ cá cược—cả hai cùng lập công ti riêng, trong vòng ba năm, quy mô bên nào gấp đôi được bên còn lại thì sau này người thua sẽ phải làm công cho người thắng, cho nên thực chất chỉ là hai thanh niên đang tranh đua cao thấp với nhau thôi."

Thích Tự: "Còn có chuyện như vậy luôn? Kết quả thì sao?"

Hứa Kính thần thần bí bí nói: "Drama lắm, Sơn Vũ bên mình còn bị kéo theo cơ mà."

Thích Tự không khỏi nổi lòng hứng thú: "Thế xong sao?"

Hứa Kính: "Năm ngoái Lâm Hoán có đầu tư vào Bồ Câu, anh thấy mảng thị tần phát triển không tồi nên cũng đầu tư một chút, có được 3% cổ phần, tính ra không nhiều lắm. Lâm Hoán thì đầu tư lớn hơn, có được nguồn thu từ hắn nên năm ngoái Bồ Câu phát triển rất nhanh, gần như đạt được tiêu chuẩn cá cược với Hỉ Thước đến nơi rồi. Nhưng Hỉ Thước cũng không chịu thua, hai công ti đã giằng co đến cả tám tháng trời. Cuối năm nay là đến hạn định ba năm, mà Bồ Câu lúc nào cũng chỉ hơn được một chút, cho nên chủ quản mới gấp gáp tìm đến Lâm Hoán, ngỏ ý nhờ hắn đầu tư thêm."

Thích Tự: "Lâm Hoán có đồng ý không?"

Hứa Kính: "Có, nhưng Bồ Câu vẫn thua."

Thích Tự sửng sốt nói: "Tại sao?"

Hứa Kính: "Tuần trước Lâm Hoán hẹn gặp anh ở Yến Thành vì muốn mua lại 3% cổ phần của Sơn Vũ với giá gấp mười lần, nhằm đạt được lợi ích khống chế trong Bồ Câu."

(*lợi ích khống chế: controlling interest—đạt được khi nắm tối thiểu 51% cổ quyền trong tay)

Thích Tự không hiểu: "Tại sao phải trả giá cao như vậy để đạt được lợi ích khống chế trong Bồ Câu? Chẳng lẽ hắn định mua lại cả hai công ti này?"

Hứa Kính: "Không, trước khi đầu tư vào Bồ Câu, Lâm Hoán đã có thỏa thuận với chủ quản của Hỉ Thước rồi. Chỉ cần hắn có thể đạt lợi ích khống chế của Bồ Câu, Hỉ Thước sẽ bỏ ra gấp ba lần giá gốc để thu mua lại—cho nên hiện tại Hỉ Thước mới là bên thắng."

Thích Tự cũng chợt bừng tỉnh, thì ra đó giờ Hỉ Thước chỉ giả vờ yếu thế để kích thích Bồ Câu đưa ra quyết định bồng bột, Bồ Câu mà không liều lĩnh bất chấp vì muốn thắng đến thế thì cũng chưa chắc đã thua...

"Ơ khoan, nhưng Sơn Vũ mà không nhượng lại 3% cổ phần kia thì Lâm Hoán cũng không đạt được lợi ích khống chế mà đúng không?"

"Đúng vậy." Hứa Kính cười nói, "Cho nên ban đầu cậu ta chỉ trả giá gấp ba thôi, nhưng anh đòi gấp mười, có cơ hội hái ra tiền như thế thì phải tận dụng chứ."

Thích Tự không khỏi giật mình trong lòng, xem ra Hứa Kính cũng chẳng phải dạng vừa.

Hắn nghĩ nghĩ, lại vẫn thấy có điều không hiểu: "Nhưng Hỉ Thước lấy đâu ra tiền thu mua Bồ Câu?"

Hứa Kính cười cười: "Cũng là vay của Lâm Hoán."

Thích Tự: "...Hả?"

Hứa Kính: "Ha ha, không ngờ đúng không? Thật ra cái bẫy này là do chính Lâm Hoán bày ra cho Hỉ Thước. Trong thỏa thuận giữa hai người, Lâm Hoán không chỉ giúp Hỉ Thước mua lại Bồ Câu, mà còn cho Hỉ Thước ba năm để sáp nhập vào với Bồ Câu và phát triển quy mô công ti lên gấp ba lần hiện tại, nếu không thì tất cả cổ quyền này sẽ lại về tay Lâm Hoán."

Thích Tự: "Má..."

Tầng tầng lớp lớp chiêu trò thế này, cũng quá phức tạp rồi.

"Cho nên anh mới bảo Lâm Hoán tính toán kinh lắm mà." Hứa Kính lắc đầu cười nói, "Nghe thủ đoạn của cậu ta mà anh cũng được mở mang tầm mắt."

Thấy Thích Tự phấn khích hỏi thêm một vài chi tiết nữa, Hứa Kính cười nói: "Hứng thú với mảng đầu tư như thế thì đáng ra nghỉ hè phải đi theo anh chứ, còn nhiều người nhiều chuyện thú vị lắm."

Thích Tự cũng thấy kích thích: "Để sang năm đi, năm nay em phải giải quyết vụ ở MeiWei cái đã."

Hứa Kính hỏi hắn: "Điều tra ở MeiWei thế nào rồi?"

Thích Tự kể qua vài câu, cũng không dám nói quá kĩ vì sợ tai vách mạch dừng có người theo dõi.

Ăn xong, Thích Tự lại một lần nữa tranh trả tiền, Hứa Kính chỉ biết nói: "Lần nào cũng thế này thì làm sao anh dám mời cậu đi ăn nữa."

Thích Tự lắt léo trả lời: "Lần sau cho anh trả."

Hai người cười cười nói nói đi ra ngoài, bỗng dưng Thích Tự nghe thấy có người nhắc đến tên mình. Hắn dừng hẳn lại, đúng là không sai, quả thật ai đó đang nói về hắn ở phòng riêng bên cạnh.

Bữa nay Hứa Kính dẫn hắn đến một nhà hàng Quảng Đông nổi tiếng ở Hải Thành, mặc dù cũng chia ra các phòng riêng, nhưng cách âm không thể nào so với ở club số 88 đường Hoài Kim.

Thích Tự đến gần nơi phát ra âm thanh, chỉ nghe thấy người trong phòng kia đang nói: "Anh bị hoang tưởng cmnr đấy, nghe giọng ai cũng thành Thích Tự Thích Tự được!"

Thích Tự sửng sốt, Tư Hàng cũng đang ăn ở đây?

Hứa Kính thấy vậy cũng đi tới, đánh mắt ý hỏi Thích Tự có việc gì, chỉ thấy người kia ra dấu im lặng, sau đó cả hai trầm mặc đứng nghe tiếp.

"Tao chơi bao nhiêu năm nay mà chưa gặp được ai như thế, bọn mày đúng là chưa hưởng chưa biết vị, mẹ nó chứ đến cả trong mơ tao cũng mong được ch!ch cậu ta... Cậu ta biết rõ tao có ý với mình mà hôm đấy còn tìm một thằng đàn ông khác đến diễn trò trước mặt tao nữa chứ, mẹ, làm tao nwngs phát điên rồi..." Không cần đoán, Thích Tự cũng biết lời này là của tên bệnh hoạn nào.

Cả đám người trong phòng cười vang, Tư Hàng lại nói: "Lần trước em tìm được cho anh một cậu minh tinh rồi mà? Cũng giống Thích Tự đấy chứ."

Đường Vĩ Diệp: "Giống cái rắm mày, khí chất thần thái ấy mà dám đem ra để so à!"

Tư Hàng: "Em thấy anh chỉ đang rước họa vào thân thôi... Mơ cũng đừng có mơ, tìm ai khác không được à? Bối cảnh nhà đó không đụng vào được đâu, ba em còn phải nể ba anh ấy ra mặt đấy."

Thích Tự tức đến xám mặt, phải tự nhủ mình không nên chấp nhặt cái đám cặn bã này, cố nhịn lại cơn giận trong lòng bỏ đi luôn.

Nhưng đúng lúc này, hắn bỗng nghe thấy giọng Tư Hàng vang lên: "Em nhớ là Thích Tự còn một người em sinh đôi đấy."

"Cái gì? Sinh đôi!?" Đây là giọng Chu Lân.

"Đúng vậy, hồi bé em có gặp rồi, giống Thích Tự y như đúc... Nhưng về sau ba mẹ họ li hôn, Thích Tự đi theo ba, em trai anh ấy thì chắc ở lại với mẹ, từ đấy em cũng không có tin tức gì."

"Ồ? Mẹ cậu ấy làm gì?" Đường Vĩ Diệp hỏi.

"Hình như là ngôi sao hay MC gì đấy, quên mất rồi, nhưng mà đẹp lắm." Tư Hàng nói.

"Ha ha, Vĩ Diệp hơi bị có phúc đấy, đã là sinh đôi, không động được con trai của chủ tịch Tư Nguyên chứ chẳng lẽ lại không với nổi con trai của một ngôi sao? Chú đi tìm em trai nó mà chơi!"

"Hay để các anh đây trói người mang đến hộ, hạ luôn tí thuốc cho chú hết thèm nhé?"

"Ý kiến không tệ đâu." Đường Vĩ Diệp nói.

"Ha ha ha ha..."

Đám người trong phòng đang cười đến là vui vẻ, thì bỗng nhiên nghe thấy đánh rầm một tiếng sau lưng, cửa phòng bị đạp mở đầy thô bạo!

Cả bọn kinh hoảng quay đầu lại, thấy người đứng ở cửa ra vào mà đồng loạt biến sắc.

"Thích, Thích Tự..." Tư Hàng là người đầu tiên ý thức được sự nghiêm trọng của tình hình.

Thích Tự trừng mắt nhìn bọn họ như ác thần, sau đó đằng đằng sát khí tiến về chỗ Đường Vĩ Diệp.

Đường Vĩ Diệp thấy hắn xuất hiện còn đang mơ mộng một chút, không ngờ Thích Tự vừa đi đến đã túm cổ hắn dậy, thụi hắn một cú giữa mặt.

"Á—!" Đường Vĩ Diệp kêu thảm một tiếng, đau đến mức phải ôm mặt.

Thích Tự chửi cho một câu "Súc sinh", sau đó tiện tay vớ lấy một chai rượu trên bàn, đập thẳng lên đầu Đường Vĩ Diệp. Hắn ra tay hết sức hết lực, vì vậy máu tươi cũng lập tức chảy xuống ròng ròng từ đỉnh đầu Đường Vĩ Diệp.

Do Thích Tự lao đi quá nhanh, Hứa Kính chưa kịp ngăn lại thì Đường Vĩ Diệp đã ôm đầu ngã quỵ xuống đất.

Tất cả mọi người đều bị dọa cho hết hồn, nhưng vì thân phận đặc biệt của Thích Tự, không một ai dám lên đỡ Đường Vĩ Diệp, chỉ vây tới can ngăn, có người còn hô lớn tên của Thích Tự, bối rối giải thích: "Thích Tự! Mọi người chỉ đang đùa thôi!"

... Đùa? Đùa kiểu này?

Thích Tự chỉ thấy bên tai ù ù, cả người đều muốn nổ tung, lập tức quay ra tặng kẻ vừa phát ngôn "chỉ đang đùa" một đấm, khiến đối phương mới kịp "ối" một tiếng đã bị đánh bật về sau vài bước.

Đánh xong mới nhìn ra là Tư Hàng, Thích Tự cũng hơi sửng sốt. Thì ra bao nhiêu năm nay hắn vẫn chưa bao giờ bỏ qua cho Tư Hàng vì đã cướp robot Transformers của Thích Phong, chưa bao giờ hết khó chịu vì năm đó không đánh được một trận, trước giờ lại nể nang nên không ra tay, mãi đến khi tung ra một quyền vừa rồi, trong lòng mới như được nguôi ngoai.

Nhưng nhớ tới những gì đám cặn bã này vừa nói, máu trong người Thích Tự lại sôi lên sùng sục.

Hắn còn đang tính xuống tay tiếp, đã bị Hứa Kính kịp thời kéo lại rồi vội vàng khuyên nhủ: "Thích Tự! Đừng đánh nữa, bình tĩnh lại đi!"

Không ít người bên ngoài nghe thấy động tĩnh cũng vây xem, nhưng Thích Tự giống như một con báo đã bị chọc giận triệt để, có vẻ không nghe cũng chẳng thấy được gì khác.

Hai vệ sĩ đi theo Thích Tự cũng chạy tới, nhưng không phải tới để khuyên can, mà để đứng một trái một phải bên cạnh hắn như hộ pháp.

Lúc này mới có người nhớ ra, hoảng hốt nói: "Mau báo cảnh sát! Gọi xe cứu thương! Đường Vĩ Diệp hôn mê rồi! Đường Vĩ Diệp sắp chết rồi!"

"Đừng..." Tư Hàng đang bụm mũi cũng phải níu người kia lại, đau đớn nói, "Đều là... người một nhà, đừng làm lớn chuyện..."

****

<Epilogue>

Tư Hàng: "Đừng manh động, người một nhà cả mà."

Thích Tự: "Ddeos ai một nhà với bây!?"

-

vtrans by xiandzg

T/N: Ở trước mặt thì hay bắt nạt em vậy chứ Tự nó thương Phong dữ à, từ bé đã chủ động theo ba để em đỡ khổ, biết em đơn thuần nên mới hay bày ra trò giả danh thử nghiệm người theo đuổi em, thấy em gặp được một nửa chân thành như Lăng Khả mới yên tâm được phần nào. Tự nó có thể nhịn nếu chỉ động đến mình, nhưng Đường súc sinh còn dám nhắm đến Phong nên mới bị táng cho ra bã như vậy lol Chưa bao giờ ủng hộ bạo lực, nhưng mình hoàn toàn có thể hiểu cho hành vi cục súc bồng bột của Tự hôm nay.

Anw đọc vụ Hỉ Thước với Bồ Câu lại thấy sao mà giống một cặp phúc hắc quyết đấu nữa thế không biết =)))))

Bình luận

Truyện đang đọc