PHÚC HẮC QUYẾT ĐẤU

Không biết từ bao giờ, Phó Diên Thăng phát hiện Thích Tự đã không còn giống một quả bom chọc vào là nổ, lúc nào cũng ngốc ngốc chui đầu vào bẫy của mình như trước đây nữa.

Nhìn Thích Tự trưởng thành, dĩ nhiên hắn cũng thấy rất thành tựu, thế nhưng mỗi lần bị đứa nhỏ mình dạy dỗ phản pháo, tâm trạng của hắn lại rối rắm không thôi.

"Cậu khác xưa rồi." Phó Diên Thăng cảm thán một câu.

"Khác chỗ nào?" Thích Tự hỏi.

"Không mắc bẫy của tôi nữa..."

"Anh thích thế không?"

"Hối hận vì đã dạy cậu nhiều như thế." Phó Diên Thăng nói đùa.

"Hối cũng muộn rồi." Thích Tự cười cười, do phát sốt vì bệnh, ngữ khí của hắn còn có phần lười nhác hơn bình thường.

Phó Diên Thăng nhéo nhéo tai hắn, nói đầy ẩn ý: "Có điều lời kia là cậu tự nói ra đấy nhé, tôi không tin cơn sốt này của cậu sẽ kéo dài mãi đâu..."

Thích Tự: "..."

Hai người đấu võ mồm một lát, chờ Vương Mãnh mua đồ đến nơi, Phó Diên Thăng nhanh chóng lấy nhiệt kế ra đo cho Thích Tự, cũng may, 38.8°, chưa vượt qua 39°.

Thích Tự nói: "Không cần đi khám đâu, cứ để qua một đêm xem thế nào đã."

"Cũng được, thấy khó chịu ở đâu thì nhớ nói ngay." Phó Diên Thăng cất nhiệt kế, rót một li nước ấm lớn rồi bóc vitamin C và thuốc hạ sốt cho Thích Tự uống, còn dán lên trán hắn một miếng hạ nhiệt.

Để tiện chăm sóc, tối đến Phó Diên Thăng vẫn ngủ cùng người kia, hắn ngồi tựa vào đầu giường, câu được câu chăng trò chuyện với đối phương.

Có lẽ do quá mệt, Thích Tự mới nói được vài câu đã dựa vào một bên eo Phó Diên Thăng thiếp đi.

Phó Diên Thăng ngồi trông nửa tiếng, chờ hắn ngủ say mới khẽ khàng xuống giường tắm qua một trận.

Nửa đêm, cả người Thích Tự nóng hầm hập rúc vào ngực hắn, Phó Diên Thăng sờ trán đối phương, phát hiện hình như nhiệt độ lại tăng lên.

Lấy nhiệt kế đo thử, quả nhiên đã 39.2°, Phó Diên Thăng đang định đứng dậy lấy khăn lạnh lau cho hạ bớt nhiệt, Thích Tự lại lục sục giữ tay hắn lại.

Phó Diên Thăng thấy hai mắt đối phương vẫn nhắm nghiền không biết là tỉnh hay ngủ, tính gỡ tay đối phương ra thì Thích Tự nhất quyết xích đến, lơ mơ hỏi: "Đi đâu vậy?"

Phó Diên Thăng: "Đi kiếm khăn lạnh lau người cho cậu."

Thích Tự nhíu mày bá đạo nói: "Nằm xuống, anh không được đi..."

Sốt đến mơ màng rồi mà vẫn dùng giọng ra lệnh được.

Phó Diên Thăng chợt nhớ tới lần bị thương sau vụ bắt cóc bất thành hồi cuối tháng tám, Thích Tự cũng từng túm lấy hắn thấp giọng ra lệnh hắn không được đi y như vậy lúc trong bệnh viện, đúng là khiến người ta dở khóc dở cười.

Nguyên cả đêm, thân nhiệt Thích Tự phập phù lên xuống quanh mốc 39°. Cứ cách hai tiếng Phó Diên Thăng lại đo lại, thỉnh thoảng còn dùng khăn mặt lạnh lau qua giúp hắn hạ nhiệt, tới sáng hôm sau rốt cục cũng đỡ sốt.

Thích Tự tỉnh dậy vẫn thấy Phó Diên Thăng ở cạnh, lờ mờ nhớ vì chăm sóc mình mà đối phương đã vất vả cả đêm, trong lòng lại cảm động không thôi.

"Đỡ hơn chưa?" Nét mặt người kia có vẻ tiều tụy, giọng nói cũng khàn khàn vì mệt mỏi.

Thích Tự: "Đỡ hơn nhiều rồi."

Phó Diên Thăng hỏi hắn: "Muốn ăn chút gì đó không?"

Phát sốt cả đêm khiến bạch cầu trong người chết không biết bao nhiêu, cả người Thích Tự như nhũn ra vì mất lực. Hắn mệt mỏi rũ mắt, vẫn không thèm ăn gì, nhưng cũng biết nếu muốn khỏe nhanh thì không thể cứ tùy hứng như vậy.

Đang do dự không biết ăn gì, người kia đã chủ động lên tiếng: "Hôm qua nấu canh hải sản vẫn còn ít sò tươi, hay là tôi nấu cháo hải sản cho cậu nhé?"

Thích Tự sửng sốt: "Anh không mệt à?"

Phó Diên Thăng xoa xoa đầu hắn, nói nhẹ như không: "Mệt gì, nghĩa vụ của bạn trai thôi mà."

Thích Tự nghe mà ngẩn người vì độ ngọt ngào của câu nói này. Thật ra bây giờ muốn ăn gì cũng có thể gọi Vương Mãnh chạy quanh thành phố P để mua về, nhưng có lẽ do bị bệnh, hắn lại thèm món ăn của tình cảm và sự xoa dịu hơn bất kì mĩ vị nào từ các đầu bếp nhà hàng.

Lời nói của Phó Diên Thăng giống như chạm đến trái tim hắn, dịu dàng chữa lành từ thể xác đến tinh thần...

Cũng may là nấu cháo không mất công mấy, Phó Diên Thăng chỉ xử lí qua nguyên liệu rồi bỏ cả vào nồi, đến khi ra, Thích Tự ráng ăn hai bát lớn rồi lại nằm vật ra ngủ tiếp.

Sau hai ngày li bì, Thích Tự rốt cục cũng lại sức.

Theo như kế hoạch ban đầu, vốn dĩ trưa hôm đó bọn hắn đã phải quay lại Hải Thành, nhưng vì Thích Tự phát sốt, tối qua Phó Diên Thăng đã kịp thời đổi lại vé máy bay, dời ngày về tới ba hôm nữa.

Thích Tự biết được bèn nói: "Ngày mấy hẹn gặp cổ đông của Liên Tú vậy, có kịp không?"

Trong hai tuần Thích Tự tập trung thi cử ở Cali, bộ phận phát triển công nghệ đã thu hẹp phảm vi thu mua xuống còn bốn mục tiêu, lần lượt là Công nghệ Hồng Trang, Công nghệ Liên Tú, Công nghệ Vạn Tượng và Công nghệ Duy Mĩ.

Trong đó, bọn họ đã cùng thảo luận qua về Hồng Trang từ hồi tháng mười một, căn cứ vào ước định nội bộ, đây cũng là công ti phù hợp nhất với nhu cầu của tập đoàn Tư Nguyên. Cách đây không lâu, Diệp Khâm Như đã tiến hành tiếp xúc sơ bộ với Công nghệ Hồng Trang, nhưng nghe nói Tô Cánh chỉ chấp nhận mức đầu tư dưới 50% cổ phần, không có ý định nhượng lại quyền khống chế công ti, mà điểm này thì lại trái ngược với yêu cầu của Tư Nguyên.

Ngoại trừ Hồng Trang, Công nghệ Liên Tú cũng rất phù hợp với yêu cầu của bọn họ, sở hữu đơn vị đại lí hàng hiệu và tủ đồ online mang tên "Tú Mỗi Ngày", với thuộc tính khách hàng khớp với của MeiWei tới tận 80%.

So với Hồng Trang, Liên Tú ra đời sớm hơn, nền tảng cũng lớn hơn, còn là một công ti đã đăng kí niêm yết. Thế nhưng, Liên Tú lại có một vấn đề trí mạng khác—sau khi đưa ra thị trường, cơ cấu quyền cổ đông biến động, hai người sáng lập ban đầu mâu thuẫn với cổ đông mới, khiến việc đưa ra quyết sách gặp vấn đề nghiêm trọng, niêm yết không bao lâu thì cổ phiếu bắt đầu trượt giá. Nghe nói, hai người sáng lập ban đầu đã quyết định bán công ti, chỉ cần được trả giá thích hợp sẽ đồng ý.

Theo như bàn bạc với Diệp Khâm Như, thì chiến thuật tốt nhất bây giờ là "giữ Liên Tú, tranh Hồng Trang"—mua lại Liên Tú với mức giá hợp lí, sau đó đoạt lấy Hồng Trang bằng mọi giá.

Còn đâu Vạn Tượng và Duy Mĩ chỉ là dự phòng trong kế hoạch, tuy đều sở hữu những gì Tư Nguyên yêu cầu nhưng cũng không nhất thiết phải có, mua được thì mua, không thì chờ công ti bọn họ chuyển nhượng rồi tuyển người về sau.

Chuyến về Giáng Sinh lần này, Thích Tự định sẽ đích thân vào cuộc, dẫn dắt đoàn đội đàm phán với cổ đông của Liên Tú về việc thu mua.

Phó Diên Thăng nói: "23/12, vẫn kịp."

Thích Tự nhẩm tính thời gian—hoãn lại 3 ngày, tức là 21 về đến nơi, cộng thêm chênh lệch múi giờ nữa thì đồng nghĩa với việc ngay sau hôm về nước đã phải đi gặp người ta.

Phó Diên Thăng an ủi hắn: "Tôi đã nói trước với Diệp tổng rồi, anh ta bảo cứ yên tâm để anh ta giải quyết, cậu cứ tranh thủ nghỉ ngơi hết hai ngày tới đi, đừng để đến lúc đó vừa bệnh lại vừa lệch múi giờ thì còn hỏng hơn, đúng không?"

Thích Tự bất mãn nói: "Gì mà nói như thể tôi yếu lắm vậy? Tôi khỏe lại rồi mà."

Phó Diên Thăng đưa nước ấm và vitamin cho hắn, nói: "Mới lấy lại tí sức mà đã lên mặt rồi, thế tối qua ai cứ rúc vào người tôi đấy? Lại còn lầm bầm làm nũng kêu mệt nữa?"

Thích Tự thiếu điều phụt cả nước trong miệng ra, cmn ai lầm bầm!?

Nhưng đang định phản bác, hắn bỗng nhớ ra gì đó, lại rũ mắt im lặng.

Hai ngày vừa rồi phát sốt đổ nhiều mồ hôi, Thích Tự bèn gọi người đến thay giặt chăn ga sạch sẽ, đồng thời quét tước lại cả nhà một lần.

Rốt cục hắn cũng không bắt Phó Diên Thăng đứng bếp nữa, hai người đưa nhau ra ngoài ăn, lại sức rồi nên ăn cũng vào miệng, no nê xong thì về nhà thư thái tắm nước nóng.

Tắm rửa ra, Thích Tự trông thấy Phó Diên Thăng vẫn đang dựa vào đầu giường chăm chú xem laptop.

"Anh đang xem gì vậy?" Thích Tự hỏi.

"Phía Diệp tổng vừa gửi báo cáo định giá sơ bộ của Liên Tú." Phó Diên Thăng đáp.

"Định giá bao nhiêu?" Thích Tự đi tới.

"285 triệu, nhưng tôi cảm giác giá bị đẩy cao lên thì phải, bọn họ cho rằng Liên Tú và Hồng Trang đồng giá trị, trong khi rõ ràng Hồng Trang hơn Liên Tú..." Đang nói, màn hình trước mắt đã bị dập lại.

Thích Tự đồng thời rút máy tính trên tay Phó Diên Thăng để ra tủ đầu giường, tháo kính mắt của hắn rồi rướn người hôn tới.

Đến khi đối phương kịp phản ứng, đầu lưỡi của Thích Tự đã quen thuộc thăm dò vào khoang miệng hắn.

Người kia thầm mắng một tiếng, rồi cũng nhanh chóng ôm eo Thích Tự đè hắn dưới mình.

Từ khi quay lại từ Hải Thành, Thích Tự vẫn luôn bận rộn với việc ôn tập, thi xong thì đột nhiên phát sốt, Phó Diên Thăng lại hết sức giữ mình, hai người đã lâu chưa có thân mật.

Mà nụ hôn chủ động vừa rồi của Thích Tự, cũng như trực tiếp châm lên ngọn lửa mà Phó Diên Thăng đã kiềm chế đó giờ.

Hai người vừa quấn quýt miệng lưỡi vừa cởi quần áo nhau, thân dưới cứng nhắc cũng không ngừng va chạm. Phó Diên Thăng mạnh bạo mút lấy môi hắn, lầm bầm nói: "Càng ngày càng chọc người..."

Hơi thở của Thích Tự dần hỗn loạn, nét mặt cũng trở nên động tình.

Hôn một hồi, Phó Diên Thăng chợt thấy có lọ gì đó được giúi vào tay mình—ngón tay vuốt qua, nhận ra ngay "đạo cụ dạy học" mà hắn gửi từ trong nước sang, trước giờ vẫn bị khóa trong tủ do Thích Tự ngại ngùng, cũng không biết là được lấy ra từ bao giờ.

Phó Diên Thăng ngẩng đầu nhìn hắn, ranh mãnh nói: "Sẵn sàng rồi à?"

"...Ừm, thử một lần đi." Thích Tự nắm lấy cổ tay đối phương, còn nhắc nhở, "Nếu anh khiến tôi không thoải mái, thì không có lần sau đâu."

Phó Diên Thăng nhìn Thích Tự hồi lâu, giống như chắc chắn người kia không có đang đùa rồi mới đẩy bình nhỏ kia lại, cười nói: "Cá nhỏ, lần đầu tiên không thể nào mà dễ chịu được, chẳng những không dễ chịu, mà còn sẽ rất đau."

Thích Tự hơi né mắt đi, thấp giọng nói: "Tôi biết, tôi có xem qua kiến thức phổ cập rồi..."

Hơi thở Phó Diên Thăng có phần nặng đi, ánh mắt nhìn Thích Tự ngày càng thâm trầm.

Thích Tự hít sâu một hơi, giống như hạ quyết tâm xong, lại đối mắt với Phó Diên Thăng: "Nhưng chúng ta có thời gian ba ngày, anh có thể làm từ từ..."

Hắn đã nói đến thế, Phó Diên Thăng có muốn từ chối cũng không được.

Người kia trầm giọng cười một tiếng, cúi đầu hôn Thích Tự hồi lâu, một tay lần xuống hông hắn vuốt ve, hỏi: "Muốn nằm ngửa hay sấp?"

Thích Tự: "..."

Thích Tự: "Ngửa đi."

Hắn muốn thấy Phó Diên Thăng làm thế nào.

Phó Diên Thăng nâng chân hắn lên, nhét gối dưới lưng để Thích Tự nằm thành hình chữ M, phơi ra toàn bộ thân dưới trước mặt mình, rồi mới cầm lại lọ gel kia vặn mở.

Mầy lần trước dùng miệng, Phó Diên Thăng đều để hắn vào tư thế này, Thích Tự đã quen nên cũng không quá xấu hổ, chỉ thấy người kia đang dốc ra tay rất nhiều dịch bôi trơn hướng xuống bên dưới của mình.

Hắn cảm giác lành lạnh trên đùi, sau đó là ngón tay ấm áp của Phó Diên Thăng luồn vào khe rãnh cùng những dịch nhờn kia, nhấn nhá rất lâu, cứ mỗi lần xẹt qua cửa vào là Thích Tự lại không nhịn được mà run lên.

Xoa đến khi cơ thịt quanh đó đã mềm ra, một ngón tay của Phó Diên Thăng mới thình lình tiến vào, nhưng chỉ một lúc lại lập tức rút ra.

Thích Tự có cảm giác như một quả quýt đang không ngừng bị lột trần, ý thức bên trong kinh hãi đến nỗi chỉ muốn núp đi thật sâu.

Phó Diên Thăng quanh quẩn thăm dò bên ngoài thêm một lát, mới lại đâm vào lần nữa cùng càng nhiều dịch bôi trơn: "Thả lỏng."

Hắn lặp đi lặp lại những thao tác này, đến khi đầy mông Thích Tự đã trơn trượt vì chất lỏng kia, mới nói: "Những thứ khác đâu, chỉ có cái này thì không được."

Thích Tự đã bắt đầu hổn hển: "Anh còn cần gì nữa? Ở trong tủ đầu giường ấy..."

Phó Diên Thăng với tay mở ngăn kéo, quả thật tất cả bcs, bôi trơn và đồ chơi tình thú hắn gửi tới đều được Thích Tự thảy hết vào đây.

Hắn buồn cười lấy ra một cái trứng rung, vỗ vỗ đầu gối Thích Tự bảo: "Chờ chút."

Thích Tự thở phào một hơi ngắn ngủi, duỗi rộng hai chân, cảm tưởng như một con cá đang nằm trên thớt chờ bị thịt, trong lòng lại trở nên hưng phấn đầy khó hiểu.

Hắn nghe thấy Phó Diên Thăng vào toilet một chuyến, lát sau trở ra cùng loạt tiếng ong ong nho nhỏ.

Người kia cầm theo trứng rung đã rửa sạch lại gần hắn, xoa xoa cửa huyệt vài giây, nhờ dịch bôi trơn có sẵn mà dễ dàng đẩy thứ kia vào bên trong Thích Tự, còn dùng ngón tay vùi nó thật sâu.

"Urghh...."

Trứng rung lướt qua tuyến tiền liệt của Thích Tự, khiến cả người hắn căng lên, phía trước cũng nhanh chóng tiết ra chút dịch nhờn trong suốt ánh lên.

Phó Diên Thăng rút ngón tay ra, để lại thứ kia bên trong rồi một lần nữa đẩy chân hắn lên, bắt đầu dùng miệng.

Bên trong chấn động, bên ngoài được liếm, hai nguồn kích thích kịch liệt cùng lúc khiến Thích Tự chỉ muốn hét lên vì thoải mái muốn chết.

Nhưng híp mắt hưởng thụ một hồi, Thích Tự mới phát hiện ra điểm là lạ, bởi nãy giờ Phó Diên Thăng chỉ tập trung vào gốc rễ và hai quả mà hoàn toàn ngó lơ dục vọng phía trước—bộ vị dễ dàng mang lại khoái cảm nhất cho nam giới.

Hắn bất giác rướn hông, muốn nhắc nhở đối phương.

Phó Diên Thăng cũng phát hiện, nhả miệng ra nói: "Kiên nhẫn chút, còn nhiều thời gian, chưa gì đã khiến cậu bắn thì làm ăn gì nữa."

Thích Tự: "..."

Nói đoạn, người kia lại đâm ngón tay vào cửa sau của hắn, đẩy trứng rung đang dần trượt ra vào trong một lần nữa.

Lần này hắn dùng thêm một ngón, chẳng những không rút ra mà còn tiếp tục thăm dò sâu hơn, tìm đến điểm mẫn cảm của Thích Tự, để vật thể kia không ngừng đảo quanh ngón tay mình bên trong đối phương.

Cứ thế bị Phó Diên Thăng giày vò một hồi, Thích Tự nhanh chóng không thấy thỏa mãn, hắn cho rằng bị làm hẳn cũng chỉ như vậy, bèn nhẹ dạ nói: "Anh vào đi..."

Phó Diên Thăng nghe vậy mà như được lấy lòng, cười cười cầm tay Thích Tự áp lên thứ đã cương đến nhức nhối của mình: "Vào luôn thì cậu sẽ đau lắm, chờ chút nữa thôi."

Hai người dai dẳng thêm nửa tiếng, Phó Diên Thăng thấy khuếch trương đã đủ, rốt cục mới móc trứng rung khỏi Thích Tự, rút thứ kia của mình ra đeo bao rồi thăm dò trước cửa huyệt.

Thích Tự đang đắm mình trong hương vị tình dục, thấy cảnh này thì thân thể bỗng gồng lên theo bản năng.

Phó Diên Thăng nâng đầu gối của hắn lên hôn hôn, nói với giọng trấn an: "Không sao đâu, cứ thả lỏng..."

Tranh thủ khi Thích Tự nhắm mắt hít sâu một hơi, Phó Diên Thăng cử động đẩy dục vọng của mình vào.

"Uhh..." Thích Tự đau đến tái mặt, siết chặt lấy ga giường cạnh thân, vô thức rướn cổ dậy.

Phó Diên Thăng cũng đau vì quá chặt, nhưng hắn biết cửa ải khó khăn nhất đã qua, đợt một lát lại túm lấy eo Thích Tự tiếp tục đẩy sâu, khai phá tầng tầng thịt mềm, thẳng đến khi hoàn toàn thâm nhập.

Thích Tự hổn hển thở dốc, cảm giác không khác gì bị một cây gậy khổng lồ đóng lên thớt, động cũng không dám động.

"Sao không?" Phó Diên Thăng ở lại bên trong hắn, một tay dịu dàng vuốt ve khơi lại khoái cảm cho dục vọng đã hơi ỉu xìu của Thích Tự.

Thích Tự lắc đầu, có lẽ do Phó Diên Thăng đã chuẩn bị quá tốt, chờ khó chịu ban đầu qua đi thì cũng khá lên nhiều, chỉ là cảm giác căng trướng phía sau vẫn khiến hắn có chút khó chịu.

Thấy nét mặt hắn dịu đi, Phó Diên Thăng mới bắt đầu từ tốn rút ra đút vào.

Làm một hồi, Thích Tự bất giác phát ra những tiếng rên đứt quãng từ cổ họng, sắc mặt cũng dần phiếm hồng trở lại. Phó Diên Thăng biết hắn rốt cục đã thích ứng đến thoải mái, bèn đẩy nhanh động tác bên dưới.

"Đừng..." Thích Tự hoảng hốt, bất mãn lên tiếng, "Chậm một chút..."

Phó Diên Thăng cười nhẹ, phối hợp từ tốn lại, tự coi mình như công cụ hình người, hoàn toàn làm theo ý muốn của Thích Tự.

Tuyến tiền liệt liên tục được ma sát, Thích Tự chỉ thấy eo mềm gối nhũn, bị làm cho vừa đau vừa sướng.

Hắn cũng cảm nhận được cảm giác mà kiến thức phổ cập nhắc đến, tê tê dại dại, vô cùng thoải mái, giống như có thể bắn ra ngay giây tiếp theo, thế nhưng một giây ấy lại không hề đến.

Suy cho cùng, cực khoái với nam giới vẫn là xuất tinh, Phó Diên Thăng chỉ tập trung kích thích phía sau mà lại hoàn toàn ngó lơ bộ vị mẫn cảm phía trước, khiến người lần đầu trải nghiệm như Thích Tự rất khó đạt tới cao trào.

Hắn không nhịn được định chạm vào phía trước, nhưng Phó Diên Thăng đã nhanh nhạy nắm lại tay hắn đè sang bên cạnh.

Thích Tự cựa quậy, nói không thành điệu: "Tôi muốn ra."

Phó Diên Thăng thích thú nhìn bộ dạng dục cầu bất mãn này ở Thích Tự một lát, nói "Để tôi", rồi thong thả nắm lấy dục vọng của đối phương, cứ như vậy tuốt nhẹ vài lần.

Thích Tự lập tức cứng người, cảm giác sắp bắn đến nơi rồi thì Phó Diên Thăng bỗng buông tay, tăng tốc dưới hông, mạnh mẽ thúc vào điểm mẫn cảm vừa tìm được.

"Uhhh..." Thích Tự hé miệng, con ngươi co rụt, cảm tưởng như có một dòng điện chạy dọc sống lưng, thân dưới run lên một trận, chất nhầy trong suốt và tinh dịch ấm nóng đồng thời tiết ra như mất kiểm soát, vương đầy xuống bụng.

...

Phía sau không ngừng thắt lại, siết cho Phó Diên Thăng suýt thì đầu hàng, song vẫn cắn răng ra vào gần chục lần nữa, cuối cùng cũng nhíu mày nhăn mặt, dùng sức chốt một cú vào sâu trong Thích Tự, cơ bụng dán lên bắp đùi đối phương co rút trong chốc lát, tựa hồ cũng ra.

Cả hai đều không khỏi thất thần, qua một lúc, Phó Diên Thăng mới chậm rãi rút ra, cúi xuống nút lưỡi người bên dưới.

Thích Tự được hôn cho tỉnh người, nhưng vẫn không khỏi có phần mờ mịt... hắn vừa cao trào rồi đấy sao?

Nhưng cảm giác rất khác bình thường, giống như cabin cáp treo đang cấp tốc hướng vể điểm cao nhất thì bỗng dưng mất điện, phải nhờ quán tính để đi tiếp, vất vả mãi mới lên đến đỉnh, thế mà bắn được hai cái pháo hoa đã lại tụt về.

... Thoải mái thì thoải mái thật, nhưng sao cứ thấy chưa đủ, cảm giác phía sau không còn gì lấp đầy lại trống rỗng đến khó tả.

Phó Diên Thăng hôn hắn một hồi, dịu dàng hỏi: "Thế nào? Không đau chứ?"

"Rất thoải mái..." Thích Tự cũng không định nói mình còn chưa bị làm đủ, hắn sờ thấy bên dưới của Phó Diên Thăng vẫn cứng ngắc, không khỏi hâm mộ, "Anh ra chưa vậy? Sao vẫn cứng thế này?"

Phó Diên Thăng "ừm" một tiếng, cười nói: "Cậu còn muốn làm với tôi ba ngày mà? Mới một lần mà đã tước hết vũ khí thì làm tiếp thế nào được?"

Thích Tự kinh ngạc: "Anh còn muốn làm tiếp?"

Kể cả hắn có thấy thiếu thiếu, thì cũng không đủ sức mà chịu tiếp, chưa kể khoái cảm qua đi, phía sau bị ma sát liên hồi cũng bắt đầu nóng nóng rát rát, Thích Tự không muốn tiếp nhận lần thứ hai ngay bây giờ.

Phó Diên Thăng mỉm cười: "Nghỉ chút đi, mai rồi nói."

Đối phương lau đi tinh dịch trên bụng Thích Tư, giúp hắn vệ sinh qua rồi hai người cũng ôm nhau đi ngủ.

Sáng hôm sau, Thích Tự tỉnh lại vì cảm giác phía sau bị vật lạ xâm nhập. Bên trong vẫn còn dịch bôi trơn, không khó khăn gì nuốt vào tiết mục chào cờ sớm mai của Phó Diên Thăng, tựa như màn hoan ái đêm qua chưa từng dứt.

"Mềm ra nhiều rồi..." Phó Diên Thăng ung dung ra vào cơ thể hắn.

Thích Tự rên lên, phía trước đã ướt đẫm vì dịch tuyến tiền liệt, còn chưa tỉnh hẳn đã một lần nữa rơi vào vòng xoáy tình dục.

Lần này Phó Diên Thăng làm ở tư thế nghiêng, nâng cao một chân hắn rồi tiến vào từ phía sau, vừa hôn mút vành tai vừa thong dong ra vào, một tay choàng ra phía trước xoa nắn điểm nổi lên trước ngực đối phương, lại từ từ lần xuống, vòng qua cây gậy, bao lấy hai vật tròn tròn, có thể nói là trêu đùa mọi điểm mẫn cảm trên người Thích Tự, trừ đúng vị trí mấu chốt nhất. Cứ khi nào hắn định tự động thủ, Phó Diên Thăng đều phát hiện ra và ngăn lại.

Hai ba lần như vậy, đến khi phát hiện ra Thích Tự đã sắp giận, Phó Diên Thăng mới đưa tay nắm lấy hắn, thế nhưng không vuốt, mà chỉ đúng nghĩa cầm không, khiến Thích Tự không thể không hoài nghi người này chỉ biết sướng mình mà biếng nhác.

Tới lúc hai người đã gần cao trào, Phó Diên Thăng mới qua loa tuốt cho hắn vài lần, ngay sau đó là kích động mãnh liệt từ đằng sau đưa Thích Tự lên đỉnh.

Thế nhưng không khác gì tối qua, do thiếu phần kích thích dứt điểm cho phía trước, Thích Tự vẫn cảm giác cáp treo vừa chạm đỉnh đã lại tụt xuống, hồi sức xong chỉ càng thấy dục cầu bất mãn hơn.

Có điều sau mỗi lần, Phó Diên Thăng đều rất dịu dàng quan tâm, còn ôm hôn hắn thật lâu. Cùng là đàn ông, hành động của đối phương cũng khiến tâm lí Thích Tự vô cùng thoải mái. Tuy vẫn hơi thắc mắc "chẳng lẽ làm thụ chỉ có thế", hắn nghĩ dù sao bọn họ mới thử có hai lần, chưa thích nghi với nhau là điều dễ hiểu, bởi vậy cũng không nhắc tới chuyện này.

Ban ngày, Phó Diên Thăng vẫn tự mình xuống bếp. Thích Tự mới sốt dậy đã trải nghiệm hai trận làm tình liên tiếp, cả người không khỏi uể oải, thậm chí còn chẳng muốn rời giường.

Phó Diên Thăng cũng chu đáo ở bên, mang laptop lên giường làm việc, để Thích Tự nằm nghỉ, mình thì đọc báo cáo phân tích phía Diệp Khâm Như gửi tới rồi nói lại cho đối phương nghe.

Tối đến thể lực khôi phục, Thích Tự nghe giọng nói trầm thấp quyến rũ của Phó Diên Thăng bên tai mà không khỏi nhớ đến dục vọng chưa được thỏa mãn triệt để, lại bắt đầu ngo ngoe.

Hắn xáp tới hôn lên tóc mai của Phó Diên Thăng, đối phương liếc lại một cái, bỏ máy tính ra tủ đầu giường rồi nhanh chóng ôm lấy eo Thích Tự, cười hỏi: "Lại muốn rồi à?"

Thích Tự mổ mổ lên khóe môi hắn, thấp giọng nói: "Anh còn được nữa không? Không thì thôi."

Phó Diên Thăng híp mắt, bị hỏi "được hay không" chính là tối kị với đàn ông, bèn túm vai Thích Tự đổi lại vị trí, vỗ vỗ mông hắn nói: "Nằm sấp đi."

Thích Tự: "???"

Phó Diên Thăng vừa lột quần lót đối phương vừa nói: "Lần này cho cậu thử tư thế úp."

Bị Phó Diên Thăng kích thích cho hưng phấn, lại đã làm đến cả hai lần, hắn cũng không lắm mồm sinh sự mà trực tiếp ngoan ngoãn ôm gối nằm úp.

Phó Diên Thăng hơi tách đầu gối của hắn ra, xoa chút bôi trơn lên đùi non, đầu tiên dùng ngón tay chuẩn bị, sau đó lôi ra dương v*t vừa vì một câu của Thích Tự mà cương, chậm rãi đẩy vào, được một phần ba thì ngừng lại giây lát, rồi thúc thẳng vào nơi sâu nhất của đối phương.

Bị đụng ngay điểm mẫn cảm, Thích Tự run người rên lên, nhưng lại sợ mình kham không nổi Phó Diên Thăng vừa vào đã bạo, vội nói: "Chậm thôi..."

Phó Diên Thăng giảm tốc như hắn yêu cầu, ra vào hờ hờ gần chục cú, đến khi Thích Tự quen dần lại nghe hắn lên tiếng: "Nhanh hơn đi."

Người kia lại tăng tốc đúng như mong muốn, nhưng Thích Tự vẫn thấy có gì đó sai sai, không tìm được cảm giác thoải mái như lúc Phó Diên Thăng thúc vào ban đầu, bèn khó nhịn ưỡn mình, thấp giọng nói: "Sâu một chút..."

Phó Diên Thăng dứt khoát dừng lại mọi động tác: "Lúc đòi nhanh lúc đòi chậm, sao cậu nhiều yêu cầu thế?"

Thích Tự lầm bầm: "Nhưng tôi thấy khó chịu."

Phó Diên Thăng: "Lần đầu tôi làm cậu sướng thế còn gì? Rõ ràng là do cậu quá nhiều yêu cầu."

Thích Tự cả giận: "Vậy tùy anh!"

Phó Diên Thăng: "Tùy tôi? Thế thì lát nữa cậu nói gì tôi cũng mặc kệ đấy nhé."

Thích Tự hừ mũi: "Còn không được nữa thì từ giờ anh khỏi làm đi..."

"...Nói cái gì đấy?" Phó Diên Thăng bỗng nhiên cử động, chậm rãi rút mình, đến khi gần ra hẳn ngoài mới dùng sức đâm lại vào đúng điểm kia.

Thích Tự bị thúc mà giật mình kêu lên thành tiếng.

"Đây à?" Phó Diên Thăng cười khẽ một tiếng, túm eo Thích Tự ra ra vào vào, gần như lần nào cũng đụng trúng đúng điểm kia.

Thích Tự chưa gì đã nhũn eo vì loạt tiến công dồn dập mà chuẩn xác của Phó Diên Thăng, quen miệng ra lệnh vài câu "Nhẹ chút" trong lúc lộn xộn, nhưng Phó Diên Thăng đã không còn nghe hắn nữa.

"Vừa muốn nặng đã lại muốn nhẹ, cậu đúng là khó chiều..." Người kia vừa đâm vừa nói, "Đã bảo tùy tôi rồi, không nghe theo cậu nữa... Cứ biết nằm đó hưởng thụ đi..."

Thích Tự bị thúc đến nỗi chỉ còn biết "ưm ưm a a", gần như không còn tinh lực để phản bác.

Chờ khai phá triệt để rồi, Phó Diên Thăng mới lui ra, lật người hắn lại rồi cúi xuống hôn.

Thích Tự mờ mịt tiếp nhận nụ hôn của Phó Diên Thăng, phía sau bị làm đến phát run, mà phía trước vẫn chưa được chạm vào, khoái cảm nửa vời khiến hắn vẫn muốn tiếp tục.

Phó Diên Thăng quả nhiên không để hắn thất vọng, hôn xong lại bắt đầu luồn vào bôi trơn, nâng chân Thích Tự rồi một lần nữa xâm nhập đầy thô bạo.

Lúc bị tiến vào, Thích Tự bất giác phát ra một tiếng rên dài, không biết là thống khổ hay hân hoan, khiến Phó Diên Thăng nghe được mà sắc mắt tối sầm, rốt cục mờ mờ lộ ra dã tâm xâm chiếm bị che giấu đã lâu.

—Nhìn thanh niên ngày thường kiêu ngạo đẹp mắt chói lóa hiện đang nằm bên dưới dang chân để mình tiến vào, có trời mới biết hắn đã nhịn đến khổ sở thể nào.

Tối qua Phó Diên Thăng đã chỉ muốn đè ép tiểu yêu này đến cùng, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, hắn lại hiểu rõ tính cách luôn muốn mọi chuyện nằm trong tầm kiểm soát ở Thích Tự, cho nên mới tỉ mỉ tính toán làm sao để đối phương phải đích thân nói muốn, phải mở rộng chính mình giao ra toàn bộ chủ quyền thân thể cho hắn...

Hiện tại, Phó Diên Thăng đã không nhịn được nữa, cũng không cần nhịn nữa.

Bởi vì hắn đã xác nhận, chính Thích Tự cũng thích được đối xử như vậy...

Phó Diên Thăng ép chân Thích Tự lên, gần như gập lại trên người, để lộ hoàn toàn phía sau của đối phương, nói: "Cho cậu xem chồng mình được hay không..."

Thích Tự đã không còn tiêu hóa nổi lời này của Phó Diên Thăng, vừa bị ép bị đâm đến mất khống chế rên lên, hai mắt mơ hồ, toàn thân ửng đỏ, vừa lầm bầm trong vô thức: "Sâu quá... Ưm... Không, không được..."

Nhưng vẫn như vừa rồi, Phó Diên Thăng chẳng hề xi nhê chút nào, không chỉ công kích mà còn dùng đủ loại lời thô tục trêu chọc hắn.

"Sâu đâu? Đây á?... Tôi không được hay cậu không được thế này?"

"Phó... Diên Thăng..." Thích Tự tức muốn chửi người nhưng lại không còn sức đâu, tên đến miệng cũng chẳng có chút khí thế nào.

"Có phải nơi này vẫn muốn thêm nữa không?"

"Không muốn nữa..."

"Không muốn gì chứ, tôi thấy cậu đang hưởng thụ thế cơ mà..."

"Ưm...!"

Khoái cảm không ngừng chồng chất, Thích Tự cảm giác mình sắp bắn đến nơi, định sờ phía trước một chút đã lại bị Phó Diên Thăng ngăn cản, hắn rốt cục không chịu được nữa hô lên: "Để tôi, tôi muốn..."

Phó Diên Thăng đè lại tay hắn lên giường, hô hấp nặng nề: "Muốn gì? Phải nói rõ?"

Thích Tự đã bị làm đến gần như tan tành ý thức, không nghĩ ngợi gì đã thốt lên cầu xin: "Thầy, sờ tôi đi mà..."

Phó Diên Thăng hôn hắn một chút, nói: "Ngoan, không cần sờ cũng sẽ thoải mái..."

Người kia tăng tốc bên dưới, chuyên tâm thúc vào điểm ấy của hắn như máy đóng cọc, đồng thời vẫn đè lại tay hắn.

Thích Tự nhìn đầy thỏa mãn, mơ hồ nhận ra thứ gì đang tới mới thoáng thảng thốt mở to mắt, mười mấy giây sau, chỉ kịp há miệng hổn hển, cứ thế bị đâm cho phát bắn!

Tàu lượn siêu tốc được đẩy lên đỉnh chỉ bằng những cú thúc vào hậu huyệt, rồi cứ ở nguyên như vậy, thả ra pháo hoa lốp bốp đầy trời. Nhưng lần này Phó Diên Thăng không dừng lại, chỉ là thoáng chậm đi một chút, vẫn dùng sức thúc hắn mãnh liệt, mỗi cú đều khiến toàn thân Thích Tự run lên, phía trước cũng chảy ra tinh dịch. Ngay cả khi không ra thêm được giọt nào nữa, Phó Diên Thăng vẫn chưa chịu ngừng, khiến Thích Tự cảm giác nếu cứ tiếp tục thì hắn sẽ còn bị đâm đến phát tiểu...

"Dừng lại..." Xúc động đến loạn trí khiến Thích Tự mềm giọng xin tha, tiếng nói cũng run run nghẹn ngào vì cơn cực khoái kéo dài.

Bấy giờ hắn mới biết mình đã lầm, cái gì mà khoái cảm nửa vời... Rõ ràng chỉ là vì lúc trước chưa làm đến triệt để!

Nghe Thích Tự không ngừng xin tha, Phó Diên Thăng rốt cục cũng dừng lại. Hắn cúi mình hổn hển, mồ hôi lướt qua lồng ngực rỏ xuống người Thích Tự, gợi cảm đến cực điểm.

Nhìn Thích Tự bị làm đến phát ngốc, người kia lại cười cười ghé tai hắn, mập mờ hỏi một câu: "Được hay không?"

*

Đêm ấy làm xong, Thích Tự lại thu mình.

Dễ chịu là thật, nhưng bẽ mặt cũng là thật. Đến đêm đi ngủ, Thích Tự cả giận không để Phó Diên Thăng ôm, thậm chí chỉ cần thò tay sang đã bị hắn đẩy về.

Phó Diên Thăng cũng không giận, chờ Thích Tự thiếp đi vì mệt mới tủm tỉm kéo người vào lòng mình.

Thích Tự hạ quyết tâm sẽ không làm với Phó Diên Thăng cả hai ngày sau đó, nhưng trưa hôm sau tỉnh lại, hắn đã thấy đối phương đang dùng miệng giúp mình, không biết vì muốn đền bù hay khiến hắn vui. Thích Tự được liếm láp cho hồi lâu, không ngờ trong đầu chỉ nhớ đến cảm giác sung sướng đêm qua, rốt cục lại ỡm ờ để đối phương được nước lấn tới.

Tiếp sau đó thì càng không còn gì để nói, cứ bị Phó Diên Thăng kích thích là Thích Tự lại không tài nào cự tuyệt. Từ giường ra sofa cho đến sàn nhà, Phó Diên Thăng hoàn toàn vứt bỏ phong thái cấm dục kiềm chế trước kia, ở đâu cũng có thể tùy tiện đè hắn ra một phát... Qua hết ba ngày, Thích Tự cảm giác chính mình cũng bị làm đến quen.

Lúc làm thì vẫn hưởng thụ như ai, nhưng sau đó nghĩ lại, Thích Tự mới thấy rõ ràng là mình đã trúng kế của Phó Diên Thăng.

Hai lần đầu rõ ràng vẫn có thể được tuốt mà bắn, không phải là Phó Diên Thăng không để hắn đụng, nhưng vài cái vuốt qua loa và cú thúc sau cùng vốn chỉ làm nền cho cảm giác bị làm đến phát tiết, ấn tượng cứ thế sâu dần sau mỗi lần thể nghiệm tiếp đó, thay đổi hoàn toàn hình thức đạt đến khoái cảm ở hắn chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi...

Chiêu trò lạt mềm buộc chặt cùng kĩ năng dạy dỗ này đúng là khiến hắn tâm phục khẩu phục!

- Hết Q3 -

****

<Epilogue>

Phó Diên Thăng: "Làm cậu cả sáng lẫn tối luôn."

Thích Tự: "Hừ, anh nói thì giỏi lắm."

Phó Diên Thăng: "Cậu đừng có mà đùa với lửa, cẩn thận tôi..."

Thích Tự trực tiếp nhét gel bôi trơn vào tay hắn: "Đây đây đây, tôi cũng muốn coi anh bản lĩnh thế nào!"

Một tiếng sau.

Thích Tự nức nở mắng người: "Đủ rồi, không muốn nữa..."

Phó Diên Thăng: "Đã nói đừng có đùa với lửa rồi mà."

Sau đó, Thích Tự cầm gối đánh người điên cuồng.

Phó Diên Thăng cạn lời: "Không làm cũng quạu, làm nhiều cũng quạu, đứa nhỏ này đúng là khó chiều."

-

vtrans by xiandzg

T/N: Xin thứ lỗi cho thiếu nữ cứ đến H là não mất chức năng tay ngừng hoạt động này, mình cũng biết là cấn lắm nhưng chịu rồi Q A Q~

Bình luận

Truyện đang đọc