PHƯỢNG HOÀNG PHƯƠNG NAM PHƯỢNG HOÀNG PHƯƠNG BẮC


Mọi người lần lượt ra về,chỉ còn một ít người ở lại để xem vòng đặc biệt.

Lúc này hai vị quận chúa mới chầm chậm bước ra,tất cả mọi người đều giật mình,bởi vì hai người họ giống nhau như hai giọt nước.

Từ cách trang điểm cho tới y phục đều giống hệt nhau thật sự khó mà phân biệt được đâu là tỷ tỷ đâu là muội muội.

Tuyên Vương đứng dậy nói :
"Vòng thi cuối cùng là phần thi quan sát nếu một trong hai người có thể nhận đúng được người mà các người muốn lấy làm thế tử thì ta sẽ thành toàn cho hai người các ngươi ".

Mọi người đều lắc đầu cảm thán nói :
"Làm sao mà có thể nhận ra được chứ,nhìn giống nhau như thế cơ mà,thật khó để phân biệt được ".

Hai người bình tĩnh cùng bước lên,chỉ quan sát một lúc họ đã có sự lựa chọn của mình.

Hai người cầm tay kéo mỗi vị quận chúa về phía bên mình và đồng thanh nói :
"Đây sẽ là thê tử của ta mong nhạc phụ đại nhân thành toàn ".


Lúc này Giai Kỳ xấu hổ nói nhỏ :
"Ai sẽ làm thê tử của ngươi kia chứ ?".

Lâm Hạo Thiên cười lớn nói thầm với nàng :
"Ta đã nói từ lần trước ở lễ hội hoa tiêu rồi,nàng chắc chắn sẽ là hoàng hậu của ta ".

Còn về phía Giai Tuệ thì nàng lặng im nhìn Hiên Viên Kiệt,ánh mắt kiên định rồi nói nhỏ :
"Tại sao lại nhất định phải là ta ?".

Hiên Viên Kiệt giật mình rồi mỉm cười nói :
"Vì trên lễ hội hoa tiêu ta đã nhìn trúng nàng rồi,thái tử phi của Hiên Viên Kiệt ta chỉ có thể là nàng ".

Lúc này thì Nhược Khê và Tuyên Vương cùng mọi người không thể trốn tránh được nữa,đúng như câu nói của Hư Không đại sư.

" Là phúc thì không phải họa,là họa thì không thể tránh khỏi ".

Đến ngay như Dương Kỳ và Thiên Kỳ lúc hai muội muội và tỷ tỷ bước ra phải một lúc sau hai người mới phân biệt được.

Nhưng hai người này mới tiếp xúc với hai nàng nhưng lại có thể dễ dàng nhận ra được,bọn họ đành phải chấp nhận thôi.

Tuyên Vương đứng dậy cười nói :
"Đã qua ba vòng thi hai người xuất sắc được lựa chọn vậy thì cứ chờ thánh chỉ của hoàng thượng ban hôn thôi.

"
Hai người vẻ mặt vui mừng,phải biết rằng khí thế và chiến tích của Chiến thần quá lớn,bọn họ ngay từ khi còn nhỏ đã thầm hâm mộ và khâm phục ông,nay mọi việc được như ý hai người nhẹ nhàng thở phào.

Nhưng Tuyên Vương lạnh lùng nói tiếp :
"Ta chỉ có hai nữ nhi duy nhất ,Mặc dù phải đi hòa thân ở nơi xa nhưng nếu nữ nhi của ta chịu bất kì thiệt thòi gì thì đừng trách ta không nói trước,ta sẽ sang tận nơi để đón nữ nhi về.

"

Hai người cùng đồng thanh nói :
"Nhạc phụ cứ yên tâm,chúng ta sẽ yêu thương và chăm sóc các nàng thật lòng,người không phải lo đâu ạ !".

Lúc này Tuyên Triệt mới cảm thấy an lòng,hai người thấy mọi việc đã xong xuôi liền xin phép ra về để còn gặp hoàng thượng Sở quốc.

Khi mọi người ra về hết Nhược Khê gọi các con vào phòng rồi hỏi nhỏ :
"Các con thấy hai người đó thế nào,đã có quyết định của mình chưa,nếu mẫu thân không lầm thì sáng ngày mai thánh chỉ sẽ đến lúc đó muốn thay đổi cũng không được đâu ".

Hai nàng quay sang nhìn nhau rồi nói :
"Người không phải lo cho nữ nhi nữa đâu,phụ thân đã nói rồi trước sau gì bọn con cũng phải thành thân không thể lúc nào cũng núp trong đôi cánh của phụ mẫu mãi được ".

Hai nàng lưỡng lự một lúc rồi nói tiếp :
"Mà phu quân lần này của bọn con cũng thật sự xuất sắc đúng như nguyện ước ban đầu của chúng con ,thôi cứ đành theo nhân duyên đi ạ ".

Rồi hai nàng cúi đầu xấu hổ,Nhược Khê phần nào hiểu được tâm lý của hai nữ nhi rồi,bà chầm chậm nói tiếp :
"Vậy thời gian tới ta sẽ cố gắng dậy các con phân biệt về các dược liệu trong hoàng cung.

Thân là người xuất thân từ hoàng gia ta nghĩ các con cũng hiểu được những tranh đấu của các phi tần.

"
"Điển hình như Thái thượng hoàng và Thái hậu bây giờ,cũng vì tranh đấu của các cung phi mà Thái hậu bị người ta hạ thuốc không thể có con được nữa.


Cũng may cuối cùng Mạc bá bá của con hiểu được chân tình nên bây giờ Thái hậu mới vui vẻ mà sống như thế ".

"Chốn hoàng cung là nơi ăn tươi nuốt sống,toàn là khuôn mặt giả tạo,người nọ lường gạt người kia.

Các con xuất thân cao quý làm nhất quốc chi mẫu thì phải làm sao vừa nắm được tâm phu quân mình mà đừng quá lụy tình vào đó,tình yêu của bậc đế vương sâu không thấy đáy ,các con hãy ghi nhớ lời mẫu hậu nói ".

Hai nàng chăm chú lắng nghe,điều mà mẫu hậu nói các nàng đều hiểu hết,từ bé thường xuyên sống trong hoàng cung các nàng cũng hiểu rõ phần nào.

Giai Kỳ an ủi động viên mẫu thân :
"Người đừng lo,chúng con sẽ sống thật tốt,thái hậu vẫn thường khen hai tỷ muội chúng con thông minh mà sẽ không có việc gì xảy ra đâu ".

Nhược Khê mỉm cười mắng yêu :
"Con ấy à,ta không lo cho con lắm người ta lo là lo cho đại tỷ của con kia kìa ".

.


Bình luận

Truyện đang đọc