PHƯỢNG KHUYNH THIÊN LAN

Thì ra "bắt đầu không vui" là thế này đây. Vẫn là đang cười, nhưng là nụ cười khiến người ta phát lạnh, vẫn là bình tĩnh, nhưng lại giống như mặt biển tĩnh lặng trước cơn sóng lớn, không biết lúc nào sẽ bùng nổ.

Lúc này, Thái Sử Lan đã bị Dung Sở tự mình lôi xuống núi. Nàng rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là không giận mà uy, rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là lạnh thấu tâm can.

Dung Sở không có giết nhân yêu kia, nhưng sắc mặt kẻ kia so với chết còn thảm hại hơn. Rõ ràng là hắn cảm thấy còn sống trở về tuyệt đối so với tự sát kinh khủng hơn rất rất nhiều. Nhưng Dung Sở không cho hắn chết, hắn cũng không dám không nghe. Thái Sử Lan còn nhớ rõ lúc hắn đứng lên, nàng thấy cả quần hắn đều ẩm ướt, khí phách hiên ngang thấy chết không sờn lúc trước, thời điểm đó đều như bị nghiền ra bã. Nàng không thể hiểu nổi, trên đời này ngoài cái chết ra, còn gì đáng sợ hơn nữa đây?

Nàng liếc mắt nhìn sang Dung Sở đang nhếch môi cười. Người này ngày thường vui vẻ nhàn nhã, vậy mà một khi thật sự tức giận, khí chất không giận mà uy liền phút chốc bùng phát, giống như một vị thần xua tan đi mây mù bao quanh, để lộ một thân lấp lánh ánh vàng.

Có lẽ, người kia tuy rằng không ngừng khiêu khích Dung Sở, nhưng cũng sẽ không bao giờ dám vượt qua giới hạn của hắn. Cho nên, khi Dung Sở thật sự "không vui", người đó sẽ lập tức lùi lại một bước, thậm chí còn phải nghĩ cách khiến cho Dung Sở hết giận?

Thật là một đám người biến thái mà!

Thái Sử Lan đưa tay vén màn xe ngựa. Trên núi phía sau bóng người chớp động, đám hộ vệ của Dung Sở còn đang xử lí chiến trường lộn xộn ban nãy cùng những người bị thương. Động tác thuần thục dứt khoát, xem ra đều là "tay nghề lâu năm" cả.

Có lẽ đối với việc này, Dung Sở cũng sẽ có cách giải quyết riêng của mình. Nhưng nhất thời nửa khắc, nàng cũng không thể nghĩ ra. Thái Sử Lan tự biết tò mò chuyện người khác là không tốt. Nhưng là khi nhìn thấy dưới ánh trăng mờ nhạt, gương mặt vô cùng xinh đẹp của Dung Sở lúc đó lại hết sức yên tĩnh, trong lòng không khỏi suy đoán một phen.

Tấn quốc công quyền cao chức trọng, gia tộc Dung thị thế lực hùng hậu. Có thể, hoặc nên nói là dám đối với hắn thể hiện dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ như vậy, chắc hẳn cũng chẳng phải kẻ nào thân phận tầm thường. Dựa vào giọng điệu mà vừa rồi nhân yêu kia thuật lại, rất có thể là một vị công chúa cao quý bệnh hoạn đầy người nào đó. Về phần nguyên nhân tại sao Dung Sở lại tức giận như vậy, Thái Sử Lan lại đột nhiên không muốn nghĩ tiếp nữa.

Xe ngựa dừng lại, Dung Sở từ nãy đến giờ không nói một lời bỗng xốc màn xe lên. Hóa ra là đã tới Thai phủ.

- Ta không đi vào. - Hắn nói, - Xe ngựa của ta đưa nàng về phủ, hẳn là Thai phủ cũng không dám làm khó nàng.

Thái Sử Lan thật ra cũng chẳng thèm quan tâm đến thái độ của Thai phủ thế nào. Nhưng vẫn là vì sự quan tâm hiếm gặp của hắn mà gật đầu tỏ vẻ cảm ơn.

- Hôm nay nàng thắng cuộc ở hội. - Dung Sở chăm chú nhìn nàng, xác định nàng từ đầu đến cuối không biết được chân tướng, lúc này cũng không nở nụ cười như mọi khi, chậm rãi nói - Thật ra phần thưởng không chỉ là được yêu cầu ta một việc...

Thái Sử Lan nhìn hắn, con ngươi đen trắng rõ ràng, mát lạnh như suối nước. Dung Sở bỗng nhiên do dự, không nói tiếp, mỉm cười:

- Quên đi. Ta nghĩ có một số chuyện nàng cũng không có hứng thú.

Thái Sử Lan gật gật đầu, cũng không hỏi là chuyện gì, xoay người rời đi. Nàng cảm thấy Thai phủ hiện tại cũng không thể ở lâu thêm, tốt nhất vẫn nên sớm lấy túi hành lí, bán chút đồ bên trong rồi mua lấy vài bộ quần áo rời đi. 

- Đợi chút.

Nàng quay người. Dung Sở vén rèm, lấy ra mấy bình nhỏ.

- Bình màu đen bôi ngoài vết ứ, bình màu đỏ là thuốc uống, mỗi ngày uống một lần. - Ánh mắt hắn dừng lại trên cổ nàng, - Đừng quên dùng. Nàng vốn đã không xinh đẹp gì, bị như vậy lại càng giống quỷ nữ treo cổ.

Một tia ấm áp vừa nhen nhóm trong lòng Thái Sử Lan lập tức bị dập tắt.

- Ngươi thì tốt rồi. - Nàng im lặng một hồi, sau đó giật lấy hai bình nhỏ, - Chẳng khác gì đàn bà.

Nàng cất bình thuốc vào trong người, quay người bước đi, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn vẻ mặt hắn.

...

Xe ngựa nơi góc đường không có lập tức rời đi. Dung Sở chờ đến khi người nhà nàng đích thân ra của đón Thái Sử Lan vào mới chậm rãi trở về.

Xe ngựa nhẹ nhàng đung đưa, khuôn mặt Dung Sở khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày.

Vừa rồi, thật ra là muốn hỏi nàng, có nguyện ý cùng hắn về kinh hay không?

Muốn hỏi nàng, có muốn trở thành một người nắm giữ hết thảy trong tay hay không?

Muốn nói cho nàng biết ý nghĩa thật sự của lễ hội ngày hôm nay. Muốn nói thật ra là muốn chọn lựa một thiếu niên ưu tú, đưa vào nơi quan trọng nhất cũng là nguy hiểm nhất - triều đình Nam Tề. Nhưng cuối cùng, hắn lại vừa ý nàng.

Hắn nhìn rõ được bản lĩnh của nàng, vốn không nên bị chôn vùi nơi mảnh đất An Châu xa xôi này.

Nhưng mà...một khắc cuối cùng, hắn lại thay đổi chủ ý.

Giây phút ấy, khi nàng bị treo lên, dây thừng gắt gao siết lấy cổ nàng, lại giống như thít chặt hô hấp của hắn, khiến hắn hít thở không thông.

Lòng hắn đột nhiên mềm nhũn, quyết định vứt bỏ kiên trì của bản thân.

Kinh thành tuy rực rỡ, quyền lực tuy mê người. Nhưng ẩn sau sự phồn thịnh xa hoa ấy, lại là biết bao sát khí gian trá, mưu mô tính toán.

Có lẽ...nàng không thích hợp. 

Vậy hãy cứ để đóa hoa băng lạnh xinh đẹp này ở lại nơi đây, để gió nam ấm áp chậm rãi hòa tan nàng thôi...

Xe ngựa lộc cộc tiến về phía trước, trong đêm đen tĩnh lặng, thân xe càng lúc càng xa, vẫn thẳng tiến về nơi tối tăm u ám kia.

...

Thái Sử Lan vừa tiến vào Thai phủ, liền biết kế hoạch trốn chạy của nàng đêm nay coi như chết non.

Quản gia Thai phủ tiến tới cửa lớn đón nàng, bà mụ đi sau lập tức dẫn nàng tới viện của Thai Bách. Nơi đó đèn đuốc sáng trưng, xem ra mọi người đều vẫn ở đó.

Thai gia có quy củ của Thai gia. Cơm chiều đều ăn trong viện của Thai Bách, nam nhân ngồi ở nhà chính, nữ nhân ngồi trong phòng nhỏ. Lúc này đã quá cơm chiều vài canh giờ, vậy mà tất cả mọi người đều tụ tập đầy đủ ở đây, quả nhiên là chuyện hiếm có khó tìm. Thái Sử Lan nhếch môi cười lạnh. Mấy ngày trước, oán khí vốn đã phủ đầy nơi đây, hôm nay nàng lại phá hủy chuyện tốt của Thai Thế Vi, sự nghi hoặc cùng oán hận của người nhà Thai thị hôm nay cuối cùng cũng phải bùng nổ.

Thái Sử Lan vừa tới, liếc mắt liền thấy Thai Thế Đào giữa đám nam nhân, lén lút nháy mắt ra hiệu với nàng, vẻ mặt lo lắng. Nàng nhìn hắn một cái, tâm trạng cũng tốt hơn một chút.

Trong sảnh, Thai Bách cùng Thai phu nhân đã mũ áo chỉnh tế ngồi chính giữa. Trên bàn, thức ăn sắp xếp ngay ngắn, đã nguội lạnh từ lâu. Mấy thiếp thất cùng tiểu thư khác theo thứ tự ngồi ở hai bên, một đám thắt lưng thẳng tắp, ánh mắt sáng quắc. Vẻ mặt Thai Thế Vi đặc biệt hưng phấn, mặc dù hai mắt sưng đỏ, nhưng không giấu nổi vẻ nóng lòng chờ xem kịch hay.

- Chưa ăn cơm chiều đúng không? - Thai Bách câu đầu nói ra cũng không phải hỏi tội giống như suy đoán của Thái Sử Lan. Hắn chỉ tay về phía mặt bàn, lạnh nhạt lên tiếng, - Nếu vậy, ăn no rồi nói, tránh để người ta nói Thai phủ ngược đãi nữ nhi.

Thái Sử Lan nhìn một bàn đầy đồ ăn, dứt khoát ngồi xuống nâng đũa. Lúc trước nàng từ chối lời mời cơm của Dung Sở, bụng sớm đã đói meo.

Giữa một phòng toàn người như hổ rình mồi, nếu là người bình thường, hẳn là đã sớm đã run rẩy sợ hãi. Nhưng lúc này, Thai Bách sau khi quan sát Thái Sử Lan hổi lâu, phát hiện "nữ nhi" này của mình, quả nhiên không coi ai ra gì. Không phải là ra vẻ điên cuồng không coi ai ra gì, mà là thật sự không để sự tồn tại của người xung quanh vào trong mắt. Loại cảm giác này khiến hắn có phần không thoải mái, nghi hoặc trong lòng càng sâu sắc. Thai phu nhân liếc nhìn sắc mặt hắn, ghé tai hắn nói nhỏ:

- Lão gia, người xem bộ dáng này của nàng...Điều mọi người nói, cũng không hẳn không có lí.

Sắc mặt Thai Bách lộ ra vẻ lo lắng, nhẹ gật đầu.

Lúc này, vú già bưng lên một bát canh gà nóng hổi. Khi đi qua bên người Thai phu nhân, để nàng liếc nhìn một cái, gật gật đầu.

Đáy mắt đám người Thai Thế Trúc lập tức tuôn trào vẻ vui mừng. 

Trên một bàn đồ ăn đều đã nguội lạnh, bát canh đang tỏa hương thơm phức trước mặt liên trở nên vô cùng hấp dẫn. Thái Sử Lan lập tức bê bát canh lên miệng...

Vẻ mặt Thai Thế Vi hí hửng đến tột đỉnh, mông không nhịn được hơi nâng lên.

"Phụt", Thái Sử Lan đột nhiên há mồm, nước canh đầy miệng phun thẳng lên mặt Thai Thế Vi.

- Mặn quá đi mất! - Nàng đặt mạnh bát canh lên bàn.

Phía đối diện, Thai Thế Vi cứng ngắc đứng đó. Nước canh từ khuôn mặt hí hứng của nàng từ từ trượt xuống, lướt qua ánh mắt đang nheo lại, chảy qua cánh mũi phập phồng lên xuống, rơi vào khóe miệng của nàng ta...

Mọi người phút chốc sững sờ.

- Càn rỡ! - "Rầm" một tiếng, Thai Bách đập bàn đứng lên, - Thế Lan, ngươi đang làm cái gì đây?

Thai Thế Vi lập tức "òa" một tiếng bắt đầu khóc lóc. Thai phu nhận vội vàng bước tới ôm nàng, lại còn trừng mắt nhìn Thái Sử Lan. Thái Sử Lan vẫn ngồi thẳng lưng, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn nàng ta một cái.

- Ta nói là quá mặn, - Nàng bưng bát canh lên, đưa mắt nhìn quanh, - Không tin? Vậy lên đây nếm thử chút!

Ánh mắt khiển trách của mọi người lập tức biến thành trốn tránh. Thai Bách ho khan một tiếng, gượng gạo nói:

- Quá mặn cũng không thể làm như vậy với muội muội ngươi.

- Có lẽ nàng cũng muốn uống. - Thái Sử Lan chăm chú nhìn Thai Thế Vi, - Nước canh cũng chảy vào miệng rồi. Thế nào, mùi vị không tệ chứ?

Thai Thế Vi nghe vậy, kinh hoàng đẩy Thai phu nhân ra, vội vàng tìm khăn tay lau miệng, chà lên chà xuống hai lần mời phát hiện ra điều bất ổn. Cánh tay nàng ta cứng lại giữa không trung. Bốn phía lặng ngắt như tờ, ai nấy đều cúi gằm mặt, gẩy gẩy ngón tay. Thai Bách lại ho khan, lảng sang chuyện khác:

- Thế Lan, vi phụ có một vấn đề không hiểu. Hôm nay, đặc biệt đợi ngươi đến lúc này, cũng muốn hỏi cho rõ ràng.

- Ồ?

- Từ đêm am ni cô cháy. - Thai Thế Bách chăm chú nhìn nàng, - Hình như ngươi chưa từng kêu vi phụ một tiếng "phụ thân"?

- Vậy sao?

- Tất cả mọi người đều nói ngươi rất kì lạ. - Trán Thai Bách nổi đầy gân xanh, kìm nén tức giận, chậm rãi nói, - Vi phụ vốn không tin. Nhưng hiện giờ, xem ra cũng không thể không tin... Ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?

Bình luận

Truyện đang đọc