PHƯỢNG KHUYNH THIÊN LAN

Gió thổi ngôn từ chìm sâu xuống đáy, gò má ôn nhu dựa sát vào nhau.

Lý Phù Chu ngẩng đầu, bờ môi lướt qua gương mặt Thái Sử Lan.

Thái Sử Lan bỗng nghiêng đầu sang một bên tránh né.

Ngay lập tức, nàng ngồi dậy, yên lặng sắn ống tay áo, gom mớ tiễn rải rác đầy đất lại, đứng lên nói:

– Huynh tới thật đúng lúc, chỗ này có một ít tiễn, phiền huynh mang đi.

Lý Phù Chu ngồi dưới đất phủi đầu gối. Nhìn nàng bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hắn chợt thấy lòng mình man mác buồn.

Hắn nhận lấy cái túi, ngón tay chạm đến tay nàng, Thái Sử Lan cũng không rụt về. Ngón tay nàng lạnh lẽo lướt qua bàn tay hắn, sau đó rất tự nhiên thu về trong tay áo.

Khoảnh khắc ấy, Lý Phù Chu thật sự rất muốn cầm chặt bàn tay lạnh như băng kia của nàng, dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm nó.

Hắn đã từng hoài nghi bản thân mình không đủ ấm áp để sưởi ấm nữ tử lạnh lùng, nghiêm nghị và đầy kiêu ngạo kia, vậy cho nên thời khắc nàng mở miệng chất vất, hắn do dự, cũng đồng thời để vuột mất tâm ý quý báu của nàng.

Mà giờ khắc này, khi chạm tới đầu ngón tay nàng của nàng, hắn chợt cảm thấy đau lòng cùng thất lạc, bỗng nhiên muốn bản thân phải trở nên dũng cảm, muốn quên hết chuyện cũ đau thương, muốn tìm về Lý Phù Chu biết giận biết cười của năm năm về trước, muốn niết bàn trong ánh mắt nàng, sống lại lần nữa, mở ra một vòm trời mới.

Ngay chính hắn cũng không hiểu rõ, hắn là đang muốn cứu rỗi bản thân hay thành toàn cho nàng. Bởi hắn nhớ kỹ bóng lưng nàng trong buổi đầu gặp gỡ, càng nhớ kỹ dáng vẻ tươi cười, ấm áp của nàng khi cùng hắn ăn bánh uống rượu.

Hắn biết, rất nhiều năm trước, nữ tử cao ngạo lạnh lùng này hẳn là đã phải trải qua vô vàn đau thương. Cho dù nàng có bằng hữu, nhưng những ký ức và khoảng trống ấy vẫn được nàng chôn sâu trong lòng, không để ai hay, cũng không để ai phải quan tâm lo lắng.

– Thái Sử Lan. – Hắn dựa vào cửa, khẽ thở dài, – Nàng từng nói, không có ánh sáng vĩnh hằng, cũng không có đêm tối mãi mãi, nhưng đêm tối chung quy vẫn sẽ lùi vào dĩ vãng.

Động tác của Thái Sử Lan dùng lại, hàng mi rủ xuống. Ngay khi Lý Phù Chu cho rằng nàng sẽ không đáp lại, nàng bỗng nghiêng đầu liếc đầu vai mình.

Lý Phù Chu vô thức đưa mắt nhìn theo, thân thể lập tức cứng đờ.

Trên trường bào màu xanh lam của Thái Sử Lan không biết từ khi nào có thêm một vệt nước nhàn nhạt.

– Nếu như trong đêm tối, huynh còn đang thở dài rơi lệ… – Nàng nói, -…thì sẽ chẳng thế nào thấy được ánh ban mai đầu tiên.

Nói rồi, nàng lập tức cúi đầu, tiếp tục làm việc của mình. Một luồng gió thổi qua, cánh cửa từ từ khép lại.

Lý Phù Chu đứng lặng nhìn vào trong, chỉ thấy ánh sáng như phiến quạt đang dần khép lại, còn nàng, đang đứng ở tận cùng ánh sáng.

Muôn vàn tâm tư chìm nổi, đến giờ khắc này, ngay cả một tiếng thở dài dường như cũng đã là quá trễ.

Hắn phải làm cách nào mới khiến nàng hiểu, hắn thở dài rơi lệ chẳng phải do đêm đen u tối, mà chính bởi cảm động, mừng rỡ không nén nổi ở một khắc gặp gỡ trong ánh bình minh?

Hắn phải làm cách nào mới khiến nàng hiểu, hắn đã trông thấy tia nắng ban mai đầu tiên, nhưng bởi ánh dương kia quá mức xán lạn, cho nên hắn không tự chủ được mà nhắm mắt lại, tới khi mở ra nhìn lại thì ánh nắng kia đã đi xa?

Cánh cửa hoàn toàn đóng chặt, Lý Phù Chu chậm rãi xoay người. Một lúc lâu sau, hắn bỗng vọt lên tường thành.

Ngày đó, tất cả sĩ binh đều thấy một bóng lưng xanh nhạt đứng trên thành thét dài chiến đấu, thấy vũ khí bén nhọn dưới tay áo lam sắc của hắn vẽ vô số đường trên không trung, máu tươi theo mũi kiếm bắn ra bốn phía, cô độc mà tang thương đến lạ.



Một đêm này, ở đại doanh thượng Phủ binh…

Một đội binh sĩ xếp thành hàng dài, bước đi chỉnh tề, mũi thương hướng về phía ánh trăng đỏ nhạt, tiếng khẩu lệnh đứt quãng vang vọng, không có lấy một chút yên tĩnh.

Chính giữa đại doanh mơ hồ truyền tới tiếng người tức giận quát lớn cùng âm thanh vỗ án, chỉ là quân kỷ đại doanh quá sâm nghiêm, cho nên không ai dám tùy tiện lại gần khi không có chỉ thị.

Một thiếu niên bỗng nhiên bước ra từ một gian phòng. Người nọ đi ở chỗ khuất sáng, bước chân nhẹ nhàng ổn định.

– Thai Bách trưởng! – Ngay khi hắn đi ra, một đội binh lính tuần tra vừa lúc đi qua, binh sĩ đi trước lập tức cung kính chào hỏi.

Hắn không thể không cung kính, bởi thiếu niên trước mặt tuy tuổi còn trẻ, nhưng lại xuất thân từ dòng họ lớn, đồng thời là một nhân tài của doanh Quang Vũ, càng hiếm có hơn là tuy người nọ là con cháu thế gia, nhưng không hề mắc bệnh nhà giàu, mới gia nhập thượng Phủ binh có một, hai tháng mà đã dùng chính sức mình leo lên chức vị Bách Phủ trưởng. Có thể nói, hắn chính là người lên chức nhanh nhất trong đại doanh thượng Phủ binh trong vòng nhiều năm qua.

Tiền đồ vô lượng như vậy, ai lại không muốn nịnh bợ?

– Tiểu Tư. – Thai Thế Đào mỉm cười gật đầu, liếc nhìn đội ngũ tuần tra, – Đây hẳn là lần thứ năm trong tháng các huynh đệ đi tuần đêm rồi nhỉ? Thật khổ cực cho mọi người quá!

– Đúng vậy. – Thập Phu trưởng thở dài, – Cũng chẳng còn cách nào khác, tướng quân nói gần đây Tây Phiên không an phận, cho nên phải gia tăng tuần tra, ai cũng vất vả bận bịu.

– Phải. – Thai Thế Đào gật đầu, – Có điều lần trước huynh bị kiết lỵ, giờ còn chưa khỏi hẳn, đêm nay cứ để ta làm thay, thấy thế nào?

– Chuyện này…chuyện này không phải lắm!… – Thập Phu trưởng ngượng ngùng nói. Thai Thế Đào không rảnh nghe hắn lằng nhằng, trực tiếp cầm xà mâu, đội tiêu ký, lại hỏi khẩu lệnh, sau đó đẩy hắn sang một bên.

Thập Phu tưởng nhìn Thai Thế Đào với vẻ cảm kích rồi quay về nghỉ ngơi. Thai Thế Đào cầm mâu tuần tra quanh quân doanh, rất nhanh đã tới chủ trướng ở gần đó.

Lúc này, trong chủ trướng, tiếng nói chuyện vang lên không dứt. Thai Thế Đào thản nhiên tới gần, bóng người cầm mâu phản chiếu trên giấy dán của sổ. Đám người Biên Nhạc Thành nhìn sang, không mấy để ý mà tiếp tục thảo luận.

Cửa trướng khép hờ, tiếng trao đổi đứt quãng truyền ra.

-…Lại có thể vòng qua Thiên Kỷ lẫn chúng ta để đến Bắc Nghiêm!

-…Sao có thể đi qua? Chắc chắn có đường nhỏ, không thì cũng là có nội gián!

-…Bây giờ không phải lúc nói chuyện này. Triều đình đã hạ lệnh cho chúng ta và Thiên Kỷ chờ đợi ở quan Thanh Thủy, vậy mà Thiên Kỷ lại rút quân mai phục, như thế là sao?Chúng ta tiếp tục ở lại hay rút quân đây?

– Kỷ Liên Thành có tư tâm, chúng ta há có thể học hắn làm xằng! Mệnh lệnh triều đình há có thể trái!

– Nhưng chúng ta ở quan Thanh Thủy mai phục mà không cứu Bắc Nghiêm, rồi sau này Bắc Nghiêm sẽ nghĩ về chúng ta thế nào?

– Đó là mệnh lệnh của triều đình!

-…Thật không hiểu tại sao Thái hậu lại hạ lệnh như vậy? Để Bắc Nghiêm làm tiêu hao quân lực của Tây Phiên? Nực cười! Đám người kia của Bắc Nghiêm có thể chống đỡ được mấy ngày chứ? Một khi thành bị phá, quân Tây Phiên xuôi Nam, ai sẽ là người thu dọn tàn cục? Chỉ e hiện tại Bắc Nghiêm đã thất thủ rồi mà thôi!

Ngoài cửa sổ, cái bóng cầm mâu trước giờ không nhúc nhích bỗng run lên.

-…Nào có chuyện đó. Nghe nói gần đây Bắc Nghiêm xuất hiện một nhân vật, lại còn là một nữ tử, tên là Thái…gì đó Lan. Nàng chẳng qua chỉ là một đệ tử doanh Nhị Ngũ, ấy vậy mà dám lâm trận đoạt quân quyền, đẩy Trương Thu đang muốn đầu hàng từ đầu thành xuống, lại lệnh cho thanh niên trai tráng của Bắc Nghiêm lập tức nhập ngũ. Hiện tại nàng đang dẫn người tử thủ Bắc Nghiêm, cũng đã chống đỡ được mấy ngày rồi…

– Có điều ngoại thành Bắc Nghiêm đã bị phá, tường thành nội thành vừa thấp bé vừa thiếu tu sửa, vũ khí lẫn lương thảo trong thành đều không đủ, có thể chống đỡ đến hiện tại đã xem như là kỳ tích rồi, chỉ e chẳng kiên trì được mấy ngày nữa…

Người trong phòng thảo luận với khí thế ngất trời, vậy nên không ai để ý cái bóng cầm mâu trên cửa sổ đã biến mất tự khi nào.

Đồng hồ nước tí tách đi qua một hồi, nửa đêm về sáng, quân doanh vắng vẻ triệt để.

Vút…

Đúng lúc này, một mũi tên lửa gào thét xé ngang trời đêm, phá vỡ sự yên tĩnh của thượng Phủ binh lúc này.

Hỏa tiễn “bùm” một tiếng bùng cháy trên cửa sổ, đồng thời đâm thủng sự an bình một đêm này. Gần như ngay lập tức, tổng tướng Biên Nhạc Thành từ trên giường bật dậy, vọt ra ngoài như một cơn gió.

Ông ta vừa bước ra, một bóng người tựa ma quỷ từ bụi cỏ gần đó đã nhanh nhẹn chui vào trong trướng. Người nọ quen cửa quen nẻo lần mò đi vào thư phòng, mở ra một ngăn tủ.

Các loại quân lệnh được đặt chỉnh tề trong ngăn kéo, từ đội ngàn người đến trăm người đều có đủ, còn hổ phù và những lệnh bài có bậc cao hơn thì được khóa trong tủ ngâm, tướng lĩnh thông thường cũng không biết ở đâu.

Người tới trộm lệnh phù dường như không có hứng thú với hổ phù gì gì đó, ngay cả lệnh bài chỉ huy một đội ngàn người cũng không cầm lấy, chỉ cầm lên một lệnh bài đội trăm người nhét vào ngực áo, sau đó xoay người đi ra.

Phía sau bỗng vang lên tiếng vật gì đó xé gió lao tới, tên ăn trộm kia nghiêng người, né được đường đao hung mãnh.

Ánh trăng soi rõ mặt hắn, người ra tay ngẩn ra, cả kinh nói:

– Thai Thế Đào!

Thiếu niên nửa đêm đi trộm lệnh bài đứng một chỗ, cười nói:

– Là ta!

Vẻ mặt hắn không thoáng chút hoang mang, chỉ là hơi tiếc nuối – Không ngờ rằng tổng tướng lại cẩn thận, ngay đến thư phòng cũng an bài hộ vệ trông coi lệnh bài.

– Đệ đang làm gì thế? – Hộ vệ kia nhíu mày nhìn thiếu niên mà mình trước giờ có ấn tượng rất tốt.

– Như huynh thấy đấy, trộm lệnh bài.

– Tại sao lại làm thế?

– Cứu người!

– Người nào?

Thiếu niên không nói gì nữa, chỉ mím chặt môi, đôi mắt trắng đen rõ ràng sáng lấp lánh trong đêm tối.

Hộ vệ kia nhìn Thai Thế Đào, vẻ mặt nghiêm nghị, hạ giọng lạnh lùng:

– Trả lệnh bài về chỗ cũ! Ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Tổng tướng sẽ trở về ngay bây giờ, đệ đừng có tự mình tìm đường chết!

Thai Thế Đào thoáng trầm mặc, thở dài một hơi, nói:

– Được! Đa tạ huynh! – Nói rồi sờ tay vào ngực.

Hộ vệ kia thở phào một hơi, tiến lên một bước giơ tay đón lấy.

Ngay khi đó, tuyết quang lóe lên, thứ mà Thái Thế Đào móc ra từ trong lồng ngực lại là một thanh đoản đao! Ánh đao lóe sáng làm chói mắt hộ vệ nọ, đồng thời sống đao đã đập mạnh vào sườn tai hắn.

Bộp một tiếng, hộ vệ kia yếu ớt ngã xuống.

Thai Thế Đào dang tay đỡ lấy hắn, sau khi đặt hắn dựa vào tường thì hơi cúi người.

– Đại ca, đa tạ huynh. – Hắn nói, – Nhưng mà ta không thể.

Ngay sau đó, hắn xoay người rời đi.

Hắn vừa lách người qua cửa sổ, tiếng gió rít đã vang lên bên tai, xem ra tổng tướng đã trở về.

Biên Nhạc Thành mặt đầy tức giận. Ban nãy ông ta phán đoán hướng tiễn bắn tới, sau khi vội vàng chạy tới thì chỉ tìm thấy một bộ cung nỏ giản dị, một sợi dây thật dài dắt cò tiễn bị một viên gạch đè lên.

Nói vậy, thích khách có thể ở đâu? Bắn hòn đá trúng viên gạch là có thể kéo cò phát tiễn rồi, đi đầu tìm vị trí thực sự của hắn cơ chứ?

Chúng tướng vây quanh bộ cung nỏ giản dị, ánh mắt vừa cảnh giác vừa tán thưởng – tán thưởng là bởi mặc dù loại cung nỏ đơn giản này ai trong doanh cũng có thể chế tạo ra, nhưng tính toán chuẩn xác để bắn trúng cửa sổ như vậy cũng chẳng phải dễ dàng; còn cảnh giác thì đương nhiên là do họ không tìm ra được thích khách nọ, đêm nay sao có thể ngủ yên?

Bởi lý do này, chúng tướng không dám trở về trướng của mình, tất cả đều ở bên người Biên Nhạc Thành để bảo vệ ông.

Bên này, Thai Thế Đào đã thuận lợi trở về doanh trại của mình, dùng lệnh bài điều động đội binh một trăm người của mình, đồng thời tới chuồng ngựa nhận ngựa, dùng vải mềm bao lại tất cả móng ngựa rồi nói với thuộc hạ rằng tổng tướng có nhiệm vụ bí mật cần hắn thực hiện, thế nên kinh động càng ít người càng tốt.

Thai Thế Đào rất được Biên Nhạc Thành yêu quý, hàng ngày cũng thường ở trong thư phòng tham gia giúp đỡ quân vụ cho ông ta, cho nên tất cả mọi người đều không mảy may nghi ngờ.

Thai Thế Đào đương nhiên không muốn kéo huynh đệ vào nguy hiểm, chỉ là một người xuất trại khó khăn hơn trăm người xuất trại rất nhiều, cho nên hắn tính để sau khi bản thân thuận lợi rời đi thì sẽ lệnh cho các huynh đệ trở về. Lúc đó, các huynh đệ không biết không có tội, có khiển trách gì thì để mình hắn chịu là được rồi!

Hắn dẫn theo binh lính của mình ra ngoài bằng cửa Tây, binh sĩ giữ cửa vốn đã quen với việc đội thám báo hoặc tiếp ứng thường ra ngoài vào nửa đêm nên cũng không để ý, liếc nhìn lệnh bài treo trên hông hắn rồi lập tức mở then chốt cửa.

Thai Thế Đào để các huynh đệ dắt ngựa ra trước, còn mình thì ở lại sau cùng. Ban đầu, hắn vốn đã có thể thuận lợi ra ngoài, thế nhưng chợt nhớ bản thân có một bộ kim ty nhuyễn giáp và bảo kiếm mà Dung Sở đưa tặng khi trước, cùng một ít thuốc trị thương thượng hạng, vừa rồi do quá vội vã nên chưa kíp mang theo, lại nghĩ Thái Sử Lan đang ở nơi hung nguy, cần nhất là những thứ này, cho nên lại quay về lấy, chờ tới khi lấy xong đi ra thì binh sĩ giữ cửa đã chờ sẵn ở đó, vừa thấy hắn liền tiến lên ngăn cản.

Sau lưng bỗng có người hét lớn:

– Ngăn hắn lại!

Thai Thế Đào cả kinh quay đầu, chỉ thấy dưới ánh đuốc sáng rực, Biên Nhạc Thành vội vã tiến tới, phía sau chính là hộ vệ bị hắn đánh ngất ban nãy.

Thai Thế Đào lập tức hiểu ra, là do hắn ra tay không dứt khoát nên đối phương mới tỉnh lại nhanh như vậy. Nhưng lúc này hối hận cũng đã quá muộn, việc cần làm chỉ có một – xông ra ngoài!

Bốp – hắn huých khuỷu tay, đánh ngất binh sĩ giữ cửa, sau đó lập tức tung người nhảy lên, dùng kiếm đỡ lấy chìa khóa đang rơi xuống.

Thai Thế Đào vừa hướng về phía cửa, vừa vươn chân đạp một binh sĩ đang nhào lên ngăn cản.

– A! – Một người khác bị đầu gối hắn đá trúng bộ vị trong yếu, đau đớn hét lên một tiếng.

Chìa khóa rốt cuộc được tra vào ổ. Hắn dùng lực xoay mạnh – Không mở được!

Lúc này, Thai Thế Đào mới sực nhớ ra, cửa cổng đại doanh thượng Phủ binh của Biên Nhạc Thành biến thái nổi danh thiên hạ, cửa lớn ngày nào cũng đổi khóa ngẫu nhiên, cách thức và khẩu lệnh mở khóa chỉ có người trực biết được.

Thai Thế Đào vận sức, “cạch” một tiếng, chìa khóa đã bị gãy, kẹt ở trong ổ.

– Vô sỉ! Vô sỉ! – Biên Nhạc Thành nổi trận lôi đình, đứng ở xa hét lớn, – Thai Thế Đào! Ngươi là đang tìm đường chết có đúng không! Để xuống! Để xuống cho ta!

Lão tướng vốn yêu tài, cho nên không hề hạ lệnh tiễn thủ bắn tên hay tiến hành vây công. Ông muốn cho hắn một con đường sống, muốn hắn biết đường quay đầu.

Thai Thế Đào làm như không nghe thấy, vứt khóa sang một bên, bỗng nhiên giơ kiếm lên.

Bảo kiếm mà Dung Sở tặng hắn như ánh chớp lóe lên trong đêm.

Hai tay cầm kiếm của Thai Thế Đào không chút do dự chém xuống!

Keng! – Âm thanh vang dội, ổ khóa bị cắt thành hai nửa. Thai Thế Đào tung người vọt ra ngoài.

– Phản! Phản rồi! – Biên Nhạc Thành không nhịn được nữa, hét lớn, – Tiễn thủ, bắn!

Lấy Thai Thế Đào làm tâm, tiễn đen lao tới như mưa.

Khoảnh khắc lao ra khỏi cửa, Thai Thế Đào nhanh nhẹn trở tay ném cửa lưới chắn ngang lên. Âm thanh “phập, phập” vang lên liên tục, vô số mũi tên cắm lên lưới chắn, một số ít xuyên qua khe hở, xé gió lao về phía Thai Thế Đào.

Thai Thế Đào cũng không quay đầu mà chạy thẳng tới chỗ con ngựa được buộc cách đó không xa. Cũng may hắn có giao tình với quân đầu giữ ngựa, cho nên lấy được con ngựa tốt nhất trong chuồng.

Phập – Một mũi tên lướt qua đám tên còn lại, chuẩn xác xuyên qua khe hở trên áo giáp, găm sâu vào đầu vai Thai Thế Đào. Người bắn ra mũi tên này chắc chắn là cao thủ – chính là Biên Nhạc Thành tự mình ra tay!

Thai Thế Đào vẫn không quay đầu, nhón chân một cái, thân thể bật lên, thoạt nhìn giống như bị tên bắn ngã, nhưng ai tinh ý sẽ phát hiện thực ra hắn đang mượn thế tiễn, tung người nhảy lên ngựa.

Vừa ngồi lên ngựa, Thai Thế Đào đã không chút do dự nhổ tên trên vai xuống. Máu tươi bắn ra, mũi tên còn mang theo chút thịt bị hắn ném mạnh xuống đất.

Bốn phía bỗng nhiên trở nên yên ắng, ai ai cũng bị quyết tâm cùng sự kiên nghị của thiếu niên trước mắt dọa sợ, ngay cả Biên Nhạc Thành cũng phải giật mình hét lớn:

– Thai Thế Đào! Tại sao lại phải làm vậy?

– Ân nhân của thuộc hạ! Tỷ tỷ của thuộc hạ! – Thai Thế Đào cũng hét lớn đáp lại, – Bị vây ở Bắc Nghiêm!

– Cho dù như vậy ngươi cũng không thể tự ý như thế! Đây là tội chết!

Thai Thế Đào bỗng nhiên quay đầu.

Một đường lao ra khỏi cửa, liều mạng chạy đi, thiếu niên chưa một lần quay đầu, lúc này lại quay đầu nhìn lại, đôi con ngươi đen trắng rõ rằng, phản chiếu ánh lửa hừng hực.

– Thuộc hạ là nam nhân, là quân nhân, nhưng cũng là đệ đệ của tỷ ấy. – Hắn chậm rãi nói từng chữ, – Trước kia thuộc hạ từng bất lực nhìn tỷ ấy bị người ta khi dễ, cũng từng thề với trời, nhất định sau này phải là chỗ dựa vững chắc cho tỷ ấy!

– Ngươi có biết ngươi làm vậy là đang xúc phạm…

Thai Thế Đào giơ roi ngựa lên, chỉ vào Biên Nhạc Thành.

Máu tươi ồ ồ chảy xuống từ vai hắn, nhưng động tác vẫn mạnh mẽ, dứt khoát như cũ.

– Ai cũng có chí hướng riêng của mình, không nên dùng sinh mạng uy hiếp lẫn nhau. Các người có thể ở trong trướng bình tĩnh thượng nghị làm cách nào bỏ mặc Bắc Nghiêm, có thể nhắm tiễn vào ta. – Từng câu từng chữ rõ ràng, vang vọng đất trời, – Còn ta, ta chỉ muốn lập tức xông tới cứu nàng. Dù cho các người có để ta chết trên lưng ngựa, thì đầu ta vẫn sẽ hướng về Bắc Nghiêm!



Một chốc yên lặng như tờ, vạn quân nhìn lên lưng ngựa nhuốm máu, lại nhìn thiếu niên kia, quên cả thở cùng ngôn từ.

Thai Thế Đào không ngừng chạy, trường tiên giơ lên lại hạ xuống, tuấn mã tung cước vọt đi, để lại sau lưng đám bụi đất tung bay mù mịt.

Không một ai tiếp tục bắn tên.

Đội tiễn thủ tuy vẫn đang căng cung, nhưng rồi lại lặng lẽ hạ xuống.

Bỗng nhiên, một Phó tướng dậm chân mắng to, mắng một lúc lâu, dậm tới lúc không thấy bóng dáng Thai Thế Đào đâu nữa mới quay sang hỏi Biên Nhạc Thành:

– Tướng quân, chúng ta đuổi theo chứ?

Biên Nhạc Thành đứng lặng rất lâu.

Lão tướng đóng quân nhiều năm ở Tây Lăng này dõi mắt nhìn về hướng Thai Thế Đào rời đi, nhãn thần xao động.

Tròng mắt già nua phảng phất phản chiếu cảnh tượng sa trường chập chờn nhiều năm trước, hình như khi ấy cũng có một người quyết tâm rời đi như thế, có ngữ điệu chia tay quyết tuyệt như thế, có dũng khí mặc kệ vạn người, ta vẫn dợm bước như thế, có quyết tâm hừng hực hệt vậy.

Năm tháng rực rỡ đã bị vùi sâu dưới mưa gió cuộc đời ấy, hôm nay dường như đã tái hiện trên một người khác.

Lão tướng chinh chiến sa trường nhiều năm, thoáng chốc như sống lại thời niên thiếu căng tràn nhiệt huyết khi trước.

Biên Nhạc Thành như nghe thấy thứ gì đó trong thân thể đổ xuống trong nháy mắt, sau đó, một mầm non tươi mới lặng lẽ đâm chồi nảy lộc từ đống phế tích kia.

Ông quay đầu, híp mắt nói:

– Đuổi theo cái gì?

– Hả?

– Tình hình chiến đấu bên Bắc Nghiêm không rõ. – Biên Nhạc Thành khoan thai nói, – Thế Đào tuổi còn trẻ, cần phải rèn luyện nhiều hơn. Tuy rằng việc lần này có hơi mạo hiểm, nhưng cứ để hắn dẫn người đi dò thám quân tình, làm tiên phong thám báo cũng tốt.

– Vâng! – Chúng tướng lớn tiếng đáp, – Tổng tướng anh minh!

– Lát nữa nhớ phải ghi thêm một mục xuất binh… – Biên Nhạc Thành chắp tay sau lưng, chậm rãi về trướng, – Già rồi~ trí nhớ không tốt như trước nữa… Nên đi ngủ, đi ngủ thôi…

– Vâng!

Đoàn người tản ra, xa xa, tiếng vó ngựa dần dần biến mất.

Trong bóng đêm, lão tướng quay đầu, trong mắt phản chiếu tia lửa, chăm chú nhìn về Bắc Nghiêm.

…Đứa nhỏ này…

Mong ngươi sẽ thành công.



Ngày thứ bảy, trước cửa thành Bắc Nghiêm, ánh lửa ngợp trời, Tây Phiên đột ngột tăng binh, Bắc Nghiêm đã sức cùng lực kiệt, dần dần khó mà chống chịu được thêm nữa.

Bảy ngày nay, người trong thành dựa vào cô thành nhiều năm thiếu hụt tu bổ, dựa vào ba nghìn quân, hơn vạn bách tính, dựa vào lực lượng ít ỏi đến đáng thương cùng với vũ khí hỏng được sửa lại một cách kỳ lạ, rõ ràng nên bị đánh tan từ trận đầu, vậy mà bảy ngày qua đi, trải qua hơn mười cuộc chiến, bọn họ lại vẫn có thể đứng vững trên tường thành của mình.

Binh lính Tây Phiên cũng đã phát điên cả lên. Bọn chúng tuyệt đối không ngờ rằng sẽ gặp phải một cục xương khô khó gặm như vậy, kế hoạch đánh chiếm bất ngờ xem như đã hóa thành bọt nước, chuyện đoạt Bắc Nghiêm rồi thuận thế xuôi Nam cũng bởi bảy ngày này mà trở nên xa với. Chẳng cần đến thám báo điều tra bọn chúng cũng biết tất cả đường lui đều đã bị chặn, cho nên hiện tại chỉ có thể tử chiến đến cùng, đoạt lấy Bắc Nghiêm, đặt nơi đây làm cứ điểm, sau khi nghỉ nơi và phục hồi lực lượng thì mới có cơ hội đột phá vòng vây.

Trên thành dưới thành, ai nấy đều quyết chiến đến cùng, trong lúc chém giết tắm máu, liều mạng vật lộn, không ngừng chống trả, thì trong đầu hết thảy binh lính lẫn người dân Nam Tề đều hiện lên một ý nghĩ mơ hồ.

Tại sao viện binh mãi vẫn chưa đến?

Vì sao hai đại quân doanh là Thiên Kỷ và thượng Phủ gần như vậy mà không bên nào chịu xuất binh?

Vì sao ngay đến hành tỉnh Tây Lăng cũng không có động tĩnh gì?

Vì sao bọn họ không có xuất binh, thậm chí còn không phái người chặn đứng đường lui của Tây Phiên? Còn có, vì sao quân tiếp viện của Tây Phiên có thể ngang nhiên vượt qua hai đại quân doanh, khiến cho Bắc Nghiêm lâm vào cảnh họa vô đơn chí.

Ai nấy đều ngập tràn tuyệt vọng cùng bi phẫn, thức ăn bọn họ được cung cấp cũng càng ngày càng thô. Giờ đây, đối hai đại doanh Thiên Kỷ và thượng Phủ, trong lòng họ chỉ còn sự phẫn nộ đến vô hạn.

Người duy nhất đứng trên đầu thành trước sau vẫn không lộ vẻ gì chỉ có Thái Sử Lan.

Nàng không thể lãng phí thời gian vào việc ca trời thán đất, từ trước đến nay, nàng chỉ biết bản thân nhất định phải giải quyết tốt sự việc này, bất luận phải trả giá ra sao!

Chiến sự khẩn cấp, Cảnh Thái Lam bên người nàng luôn luôn được Triệu Thập Tam ôm lấy, chờ một ngày thành bị phá, nó sẽ được Triệu Thập Tam dẫn theo người bỏ chạy. Với võ công của đám người Triệu Thập Tam, muốn bảo đảm an toàn cho Cảnh Thái Lam trước vạn quân là chuyện có thể làm được.

Cảnh Thái Lam nắm chặt tay Tiểu Ánh. Gần đây, nó rất ít khi chịu để Triệu Thập Tam bế, giống như đang cố thể hiện “bản lĩnh nam nhi” trước mặt Tiểu Ánh, dù cho cô bé căn bản không thể nhìn thấy.

Hai đứa nhỏ không có cách nào nhìn xuyên tường thành, thấy được cảnh tượng công kích phía dưới, thế nhưng chúng vẫn có thể dựa vào tiễn phong mãnh liệt lục này cùng với tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền tới để cảm giác được nguy cơ đang ngày một tới gần. Thỉnh thoảng sẽ có binh lính Tây Phiên bò lên được đến đầu thành, nhưng lại lập tức bị một đao chém xuống, thậm chí có khi máu của kẻ địch còn văng lên cả giày nhỏ của Cảnh Thái Lam, khiến cho sắc mặt nó trở nên trắng bệch, thế nhưng trước sau vẫn không hề nhúc nhích.

Bất động – đây không phải do Thái Sử Lan bắt, mà chính là mục tiêu nó đặt ra cho chính mình.

– Tỷ tỷ. – Nó cất tiếng gọi Tiểu Ánh, – Khi nào thành bị phá, tỷ nhất định phải theo sát đệ.

– Được, đệ đệ. – Tiểu Ánh nắm lấy tay Cảnh Thái Lam, nửa người che khuất trước mặt nó. Cảnh Thái Lam lại lặng lẽ dịch qua một bên, che chắn cho tiểu cô nương.

Hai đứa nhỏ nhường tới nhường lui, vẻ mặt thánh khiết, tràn ngập tinh thần hi sinh.

Khóe miệng Triệu Thập Tam giật giật – Tiểu tổ tông, ngài lại chơi trò tình thâm gì thế? Che chở cái gì chứ? Không phải phía trước ngài có tới mười mấy hộ vệ mình đồng da sắt đấy sao? Với đà này, cho dù tên có mọc cánh cũng không chạm nổi một cọng tóc của ngài đâu!

Hắn liếc mắt nhìn Thái Sử Lan – bảo ngươi bồi dưỡng tình cảm? Ôn nhu, săn sóc, khoan nhượng, nữ tính? – Ta nhổ vào!

Bỗng nhiên, một tiếng nổ vang trời, tường thành rung động kịch liệt, bụi đất mù mịt, một số binh sĩ đứng không vững ngã ngồi xuống đất, sau đó đứng lên ngơ ngác nhìn nhau.

Sắc mặt Thái Sử Lan tái xanh. Nàng chăm chú nhìn tường gạch trước mặt, chỉ thấy một khe nứt to bằng ngón tay đang dần đi lên, tường thành lập tức sụp xuống một khoảng trước mắt bao người.

Một sụp đổ tuy rằng ngắn ngủi, nhưng lòng mọi người đã lạnh xuống trong nháy mắt – Tây Phiên rốt cuộc đã vận thuốc nổ tới đây, chôn dưới đất phá thành.

– Triệu Thập Tam! – Thái Sử Lan quát lên chói tai – Đưa Cảnh Thái Lam đi!

Triệu Thập Tam không nói hai lời, lập tức bế Cảnh Thái Lam lên, vừa chạy vừa quay đầu nói với Lý Phù Chu:

– Tiên sinh, nhờ người chiếu cố tốt Thái Sử Lan, đây là thỉnh cầu của Quốc công!

– Không cần hắn thỉnh cầu. – Lý Phù Chu khẽ nói, – Ta cũng sẽ làm.

– Ta không đi! Ta không đi! – Cảnh Thái Lam liều mạng giãy dụa trong lòng Triệu Thập Tam, dang hai tay về phía Thái Sử Lan, – Ma ma! Ma ma!

– Nghe lời! – Giọng nói Thái Sử Lan vẫn bình tĩnh, rõ ràng như cũ, – Ta sẽ lập tức tới cạnh con!

– Ma ma gạt con! Gạt con!

– Nếu như ma ma gạt con, vậy chúng ta sẽ mãi mãi không gặp lại nhau nữa!

Cảnh Thái Lam đờ người, dường như bị câu nói của nàng dọa sợ. Nó còn chưa kịp nghĩ xem lời kia của nàng có nghĩa là gì thì đã bị Triệu Thập Tam ôm chặt lấy.

Nó cố gắng vươn tay về phía Tiểu Ánh:

– Theo đệ! Theo đệ!

Cũng may đám hộ vệ của Dung Sở đã biết tiểu cô nương này có tầm quan trọng thế nào với Cảnh Thái Lam, cho nên cũng tiện tay xốc Tiểu Ánh. Tiểu Ánh tuyệt vọng quay đầu nhìn tường thành, rốt cục không nhịn được mà rơi nước mắt:

– Cha tỷ…đệ đệ tỷ còn ở tron thành.

Cảnh Thái Lam nhìn Tiểu Ánh, lại nhìn sang Triệu Thập Tam, cuối cùng cũng không nói muốn Triệu Thập Tam trở vào trong thành cứu người thân của Tiểu Ánh.

Đứa nhỏ này, cuối cùng cũng biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm khi đứng trước bờ vực sống chết.

Triệu Thập Tam vui mừng xoa đầu hắn, lần đầu tiên hắn sinh lòng cảm kích với sự giáo dục đặc biệt mà Thái Sử Lan dành cho Cảnh Thái Lam.

Xoa xoa một hồi, hắn mới nhớ ra thứ hắn đang sờ chính là cái đầu quý giá nhất thiên hạ, cho nên đây chính là tội lớn mất đầu. Nghĩ tới đây, sắc mặt Triệu Thập Tam đã trắng bệch.

Cảnh Thái Lam rúc đầu vào lòng hắn, nức nở:

– …Thúc thúc, đa tạ thúc…

Triệu Thập Tam ngẩn người, khóe mắt bỗng cay xè. Hắn miễn cưỡng hắng giọng, ôm chặt đứa nhỏ trong lòng thêm một chút.

Đám hộ vệ xếp thành đội hình, ôm lấy hai đứa bé, tìm đường ít người xông xuống dưới thành. Tiểu Ánh ngửi được mùi máu trong không khí, khuôn mặt nhỏ bé tái xanh:

– Đệ đệ…thật nhiều người chết…Vì sao không có ai tới cứu chúng ta? Chúng ta là con dân của hoàng đế, chẳng lẽ ngài ấy mặc kệ chúng ta sao?

– Không phải! – Cảnh Thái Lam thét lên chói tai, – Hắn không có! Hắn đang ở đây!

Tiểu Ánh bị giọng nói quá lớn của Cảnh Thái Lam làm giật mình, ngạc nhiên quay đầu “nhìn” nó. Cảnh Thái Lam bình tĩnh lại trong thoáng chốc, buồn bã cúi đầu thật thập.

– Hoàng đế… – nó lẩm bẩm, -…hoàng đế thì có cái gì…

Vạt áo Triệu Thập Tam hơi hé mở, góc áo phủ lên gương mặt nhỏ nhắn của Cảnh Thái Lam, phảng phất mùi máu tanh. Cảnh Thái Lam khó khăn lắm mới hất được góc áo kia sang một bên, nó quay đầu, ánh mắt xuyên qua đao quang kiếm ảnh, hướng về phía Thái Sử Lan đang đứng yên trong màn bụi mù.

Đây là lần đầu tiên nó bị ép rời xa nàng kể từ khi hai người gặp mặt, cũng rất có thể là lần cuối cùng cả hai nhìn thấy nhau.

Đôi mắt đứa nhỏ ngân ngấn lệ, lại kiên quyết không chịu để nước mắt rơi.

– Hoàng đế… – Nó lẩm bẩm, – Ta muốn…trở thành một hoàng đế…chân chính.



Trên tường thành, ánh mắt Thái Sử Lan từ đầu tới cuối đều gắt gao nhìn theo hướng Cảnh Thái Lam rời đi, còn Lý Phù Chu lại trước sau chăm chú nhìn nàng.

– Chúng ta…cũng đi thôi. – Hắn nói.

Thái Sử Lan quay đầu nhìn hắn.

Trong ánh mắt nàng không có khiển trách, chỉ có nghi hoặc. Cho dù nghe hắn nói thế, nàng vẫn không hề cảm thấy kỳ lạ hay nổi giận.

Lý Phù Chu chợt có cảm giác vừa yêu vừa hận vẻ bình thản này của nàng, yêu là bởi nàng quá đặc biệt, quá kiên nghị, giống như hoa tuyết trên núi cao, hận là bởi trong lòng hắn hiểu rõ, khi đứng trước mặt một người khác, nàng không hề như vậy.

Không phải như vậy.

Nhưng là, dường như chính nàng cũng không nhận ra điều đó.

Yêu hận qua đi trong chốc lát, hắn lại nở nụ cười.

– Nàng đã tận lực rồi, nhưng tình thế đã không thể cứu vãn nữa. – Hắn nói, – Ở lại nơi này, chẳng qua là khiến chiến trường nhiều hơn một thi thể mà thôi. Viện quân…sẽ không đến đâu.

Thái Sử Lan cúi đầu nhìn đám lính Tây Phiên đang bận rộn với đống thuốc nổ ở bên dưới.

– Ta biết viện quân sẽ không tới. – Nàng nói, – Nhưng ta lại có cảm giác…viện quân…nhất định sẽ tới, chỉ cần ta cố gắng kiên trì thêm một khắc nữa thôi.

Ánh mắt nàng liếc qua ngoại thành Tây Phiên, hạ xuống sông núi phía xa xa, phảng phất có tiếng võ ngựa đang cấp tốc hướng về phía này, phảng phất có người nói với nàng – Chờ ta, chờ ta thêm một khắc nữa!

Cho nên, dù đã biết là hy vọng xa với, nhưng nàng vẫn kiên trì ở lại nơi đây.

Lý Phù Chu nhìn một bên mặt của nàng, lại nhìn ánh mắt trong suốt của nàng cùng vẻ chờ mong hiếm có. Giờ khắc này, nàng có thêm mấy phần dịu dàng, giống như bông hồng ẩn hiện nơi chiến trường, hiên ngang hướng về phía ánh mặt trời.

Ai sẽ trở thành ánh dương mà nàng chờ mong?

Hắn khép mắt, lại nghe Thái Sử Lan nói bên tai:

– Tối nay, ta muốn tới đại doanh Tay Phiên.



– Ta chỉ mong nàng có thể kiên trì thêm một đêm nữa. – Cùng lúc này, Dung Sở đang cau mày nói với Chu Thất ở phía đối diện, – Còn có, ta hy vọng nàng sẽ không làm vài chuyện điên rồ mà ta không muốn thấy.

– Chúng ta đã sắp tới Bắc Nghiêm rồi. – Chu Thất nhìn bản đồ, nói.

– Đáng tiếc chỉ có thể đem theo bộ binh, làm lỡ thời gian. – Dung Sở khẽ thở dài, lại nhìn hướng Tây Nam, – Từ đầu đến cuối ta đều cảm thấy Tây Phiên có thể bất ngờ tập kích Bắc Nghiêm là do có mật đạo. Chỉ cần mật đạo còn tồn tại, Tây Phiên vẫn có thể tiếp viện lực lượng và vũ khí, chuyện này cực kfy bất lợi đối với Bắc Nghiêm. Đáng tiếp ta không kịp…nếu không đã cố cắt đoạn con đường tiếp tế kia trước rồi.

– Một người chỉ có thể làm một chuyện một lần. – Chu Thất vẫn nhìn bản đồ.

Một vạn quân dưới trướng Thường Tiên Phong giao lại cho các ngươi, kế hoạch tác chiến như cũ, các ngươi tự quyết định đi.

– Chủ tử, gần đây người nói rất nhiều.

Thân thể Dung Sở cứng đờ trong thoáng chốc.

Thật lâu sau, hắn cười khẽ, như bất ngờ, lại như tự giễu.

– Chủ tử nhà ngươi… – Hắn chậm rãi nói, – Khó có được một lần ngốc nghếch, ngươi đừng chê cười.

– Chỉ e lần ngốc này chẳng mang lại kết quả gì. – Chu Thất cuộn bản đồ lại, giương mắt nhìn về phía Bắc Nghiêm. – Lúc trước chung ta gặp được nhân sĩ võ lâm, bọn họ nói Lý tiên sinh đã vào thành, hiện tại đang ở bên người Thái Sử Lan.

– Vậy rất tốt. – Dung Sở thản nhiên nói, – Có Phù Chu ở đó, Thái Sử Lan sẽ an toàn, ta có thể yên tâm hơn nhiều.

– Nhưng mà có người nói, Lý Phù Chu đã để nhân sĩ võ lâm tiếp đỡ phía sau, tự mình vượt qua đại quân, cứu Thái Sử Lan. – Chu Thất tổng kết, – Đi sớm, thời cơ hay, biểu hiện tốt.

– Có phải ngươi muốn nói… –  Dung Sở liếc xéo hắn, – Thái Sử Lan đã động tâm.

Chu Thất yên lặng, không có ý đáp lại.

Dung Sở vỗ nhẹ tay áo mình, vải vóc trắng sáng như trân châu đã hơi ẩn. Mấy ngày nay gió bụi mệt mỏi, ngựa không dừng, đến thời gian thay y phục hắn cũng không có, điều này đối với vị Quốc công xa hoa lãng phí, ngày đổi y phục ba lần mà nói thì đúng là kỳ tích. Hắn nhìn chằm chằm vết bẩn trên áo, ánh mắt có chút mơ màng, dường như lực chú ý hoàn toàn không ở nơi đây.

– Ta chỉ làm việc ta nên làm, đồng thời nhất định có thể làm được, cũng không cần để tâm đến kết quả sau đó. – Dừng lại một lúc, hắn nói tiếp, – Cái gì của ta thì chắc chắn sẽ về với ta, còn nếu như không phải, Dung Sở ta sau này cũng sẽ không phải hối hận.

Ánh trăng len lỏi qua tán cây, đáp xuống chân hắn, rọi sáng con đường như nước chảy phía trước.

Chu Thất không lên tiếng, nhìn nửa bên mặt đặc biệt rõ ràng của chủ tử dưới ánh trăng, đôi chân khẽ thúc vào bụng ngựa, rất nhanh đã đuổi kịp đội ngũ phía trước.

– Quân tiên phong nghe lệnh, cấp tốc tiến lên!



Đêm càng về khuya, trận chiến càng dữ dội.

Quân Tây Phiên gần như đã phát điên, quyết tâm hạ Bắc Nghiêm ngay trong đêm nay. Dưới cờ soái, một bóng người đi tới đi lui, không ngừng hạ lệnh công thành.

Mà phía bên trên, Thái Sử Lan lại cũng phát điên.

– Lên thành! Lên thành! – Nàng bỗng nhiên rút kiếm, một bước nhảy lên đầu thành, – Lôi tất cả bách tính đến đây, kết thành tường người cho ta! Cản bọn chúng lại! Cản bọn chúng lại!

Thanh âm sắc nhọn vang vọng trong tiếng kêu thảm cùng nổ mạng, binh sĩ trên đầu thành nghe được lời này, dường như không thể tin vào tai mình, nhất loạt quay đầu nhìn nàng.

– Cản chúng lại! Cản chúng lại!

– Ngươi điên rồi! – Đám người Hoa Tầm Hoan, Thẩm Mai Hoa cùng kêu lên.

Vương Thiên tổng trước giờ đều yên lặng, lúc này cũng phải gấp gáp cất tiếng khuyên canL

– Không thể! Nếu để bách tính lên thành thì khác nào dùng họ làm bia đỡ đạn!

– Thành phá rồi thì cũng phải chết thôi! – Thái Sử Lan hét lớn, – Kéo người lên cho ta! Kéo lên! Ngăn được thêm khắc nào hay khắc đấy! Ta không muốn thua! Ta không muốn thua!

Mọi người kinh ngạc nhìn nàng, không sao tin nổi – Nàng điên thật rồi!

Cũng không thể trách bọn họ, tính tình Thái Sử Lan vừa kiên cường vừa cứng rắn, gần đây lại phải chịu áp lực quá lớn, sống chết của người cả một thành đè nặng lên vai nàng, trách nhiệm lớn như vậy, một nữ tử làm sao có thể gánh nổi?

Dưới áp lực cùng bức bách vô hạn, nàng phát điên cũng không phải không thể.

Vừa ngộ ra điều này, đáy mắt mọi người đều đồng loạt ngập tràn tuyệt vọng – Ngay đến Thái Sử Lan cũng điên rồi! Trụ cột tinh thần của thành đã sập! Bắc Nghiêm coi như xong rồi!

Bắc Nghiêm đáng ra đã thất thành từ ba ngày trước, trụ được đến này hôm nay đều là nhờ có Thái Sử Lan ở đây. Mọi người cố gắng cắn răng chống đỡ là vì luôn cảm thấy có hy vọng, luôn cảm thấy nữ tử kia giống như một tia sáng rọi xuống nơi thâm sơn cùng cốc, dẫn lối cho bọn họ thoát khỏi thảm cảnh.

Nhưng mà giờ đây…nàng hạ mệnh lệnh đáng sợ như vậy, đây cũng chẳng phải quyết định nàng có thể đưa ra khi còn thanh tỉnh. Nàng thực sự…điên rồi!

– Dẫn người tới! Cản quân địch! – Thái Sử Lan bắt đầu đá lên người binh sĩ, – Nhanh đi! Nếu không…xử phạt theo quân pháp!

– Thái Sử! – Sử Tiểu Thúy giữ lấy tay nàng. Thái Sử Lan gạt mạnh tay, đánh ngã Tiểu Thúy.

– Cút ngay!

– Thái Sử, ngươi điên rồi! Đó là Tiểu Thúy! – Thẩm Mai Hoa đi lên, kéo Thái Sử Lan. Dương Thành cũng chạy nhanh tới, lửa giận ngút trời. Hắn toan đẩy lại Thái Sử Lan nhưng bị Tô Á nhào lên ngăn lại, Trần Mộ cũng ngay lập tức giữ lấy Tô Á.

Mấy người dây dưa thành một đoàn, Hoa Tâm Hoan há miệng kinh hãi, ngay cả Lý phù Chu cũng ngẩn người.

Tây Phiên bên dưới thành đã phát hiện có điểm không đúng. Ban đầu, bọn chúng còn tưởng đây là cái bẫy mà bọn họ bày ra, nhưng dần dần cảm thấy không thích hợp, cho nên tất cả đều dừng công kích, ngẩng đầu nhìn lên.

Thái Sử Lan thoát thân ra, cười ha hả, nói:

– Các ngươi không nghe? Được, được lắm! Tự có người nghe ta! – Nói rồi, nàng vọt tới bên tường, thò người hô to, – Long Triều!

Long Triều chẳng biết đã chạy đến từ lúc nào, lập tức ngửa cổ hét lớn:

– Có ta!

– Ngươi dẫn người tới mở ngục giam ở Nam thành, dẫn một nhóm người lên đây cho ta! – Thái Sử lan nói, – Chặn Tây Phiên lại cho ta! Dùng mạng mà chặn! Để cho bọn chúng giết! Giết! Ta có thể chém chết đám quỷ Tây Phiên này! Đi mau!

Mọi người nghe những lời hung bạo, hoang đường này thì đều quay sang nhìn nhau, chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo. Thái Sử Lan khong thèm để ý, cười lạnh, nói:

– Nếu như không nghe, ta lập tức mở cửa thành!

– Ai phải nghe ngươi! – Dương Thành đỡ Sử Tiểu Thúy, nổi trận lôi đình, – Ngươi điên rồi! Ai thèm nghe lời một kẻ điên!

– Ngươi mới điên! Cả nhà ngươi đều điên! – Thái Sử Lan nhe răng trợn mắt quát, – Ngươi đâu! Kéo cả nhà kẻ điên này lên đầu thành cản tên cho ta!

Không một ai đáp lại lời nàng, cũng không ai mảy may nhúc nhích. Mọi người đều nhìn nàng chằm chằm, đáy lòng lạnh ngắt như băng.

Nàng đã không còn nhận ra Dương Thành nữa, nàng thậm chí còn quên mất Dương Thành vốn không phải người Bắc Nghiêm, ở Bắc Nghiêm không có người nhà của hắn.

Tây Phiên mơ hồ nhận ra tình hình phía trên. Bọn chúng yên lặng một lúc, sau đó nhất loạt hét lớn:

– Đầu hàng! Mở thành! Đầu hàng! Mở thành!

– Các ngươi cút ngay! Về nhà mà bú mẹ cả đi! – Hoa Tầm Hoan tức giận nhào lên quát mắng.

Binh lính Tây Phiên không thèm để ý nàng. Bọn chúng rốt cuộc đã nhìn thấy thắng lợi rực rỡ bày ra ngay trước mắt rồi! Thật là không uổng bảy ngày bày đêm đánh chiến ác liệt, liều mạng công thành!

– Đầu hàng! Đầu hàng!

Long Triều hành động rất nhanh, không bao lâu sau đã giải một đám tù phạm bẩn thỉu đến, còn kèm thêm một vài phụ nữ, người già và trẻ nhỏ lên thành. Trong nháy mắt, phía dưới đã truyền đến tiếng khóc vang trời.

Sắc mặt đám người trên đầu thành trắng bệch. Hoa Tầm Hoan nhìn vẻ mặt kiên quyết của Thái Sử Lan, lại nhìn bách tính đang gào khóc bên này, sắc mặt hết trạng lại đỏ, bàn tay hết nắm chặt lại buông ra.

Lý Phu Chu cau mày, tiến lại gần Thái Sử Lan.

Phía xa xa, đám người Triệu Thập Tam dự định trèo xuống từ tường thành phía Tây, chuẩn bị thoát khỏi vòng vây cũng dừng bước. Hắn nghi hoặc quay đầu nhìn lại. Cảnh Thái Lam cũng giống như cảm giác được điều ì đó, bỗng nhiên đạp bụng hắn, muốn hắn dừng lại.

– Ngươi không đáng làm thủ lĩnh! – Mắt thấy bách tính bị xua lên thành, Dương Thành đột nhiên đi tới, nhíu mày nhìn đám binh lính mới vừa rồi còn hừng hực khí thế chiến đấu, giờ lại hoảng hốt buông bỏ vũ khí. Hắn kéo lấy Thái Sử Lan, – Ngươi phải rời khỏi đây ngay!

Thái Sử Lan gạt phắt tay hắn ra, trực tiếp rút trường kiếm. Kiếm quang sáng chói, nhắm thẳng vào mi tâm hắn.

Sử Tiểu Thúy tái mặt, vội vàng nhào tới, giang tay ngăn giữa hai người.

– Có chuyện gì từ từ nói! – Nàng hét lớn, tóc dài tung bay, – Đừng làm bị thương người mình!

– Kẻ không nghe ta đều là địch! – Thái Sử Lan lạnh lùng nói, – Bảo hắn cút ngay!

– Ngươi còn dám ra tay giết ta? – Dương Thành vốn xuất thân từ đêh tử phẩm lưu, xưa nay kiêu căng ngạo mạn. Sau khi bị Thái Sử Lan áp đảo, hay bởi Sử Tiểu Thúy mới ở lại đây. Lúc này, lửa giận ngập trời, hắn sao có thể dung túng cho Thái Sử Lan như đám người Hoa Tầm Hoan, – Ngươi có gan thì giết đi!

Hắn đẩy Sử Tiểu Thúy ra, cười lạnh gạt kiếm của Thái Sử Lan sang một bên:

– Tránh ra!

Thái Sử Lan không nói hai lời, dứt khoát đâm kiếm vào ngực hắn!

Mọi người ngừng thở!

Dương Thành không ngờ nàng thật sự ra tay với mình. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt hoảng sợ, nhưng bởi khoảng cách quá gần nên không kịp né tránh.

Kiếm quang sáng chối, không chút do dự đâm vào ngực Dương Thành.

– Đừng! – Một tiếng rống vang lên, một suối máu chảy xuống.

Máu tươi tràn ra từ đầu vai Sử Tiểu Thúy. Nàng ngã ngửa ra sau, rơi vào lòng Dương Thành.

– Thái Sử Lan! – Dương Thành rít lên như mãnh thú bị thương, tường gạch cũng rung lên bởi tiếng thét của hắn, – Hôm nay trong hai ta nhất định có một kẻ phải chết!

– Thái Sử Lan! – Hoa Tầm Hoan tuyệt vọng nhào đến, đánh về phía Thái Sử Lan, – Ngươi điên rồi!

Ánh đao lóe sáng như tuyết, lúc này Dương Thành cũng đã rút đao ra, hai tay cầm đao, bổ về phía Thái Sử Lan.

Đao phong mãnh liệt, ánh bạc chói mắt. Thái Sử Lan nheo mắt lui ra sau, nhưng gót chân nàng đã là tường thành.

– Dừng tay! – Lý Phù Chu cùng Tô Á song song chạy tới. Lý Phù Chu vung tay đánh văng đao của Dương Thành, Tô Á đánh lên Hoa Tâm Hoan tựa đạn pháo.

Đao của Dương Thành bay lên ghim chặt vào tường thành. Cùng lúc đó, thân thể Hoa Tầm Hoan cũng đập mạnh lên thành.

“Ầm ầm” một tiếng, tường thành rốt cuộc không chịu được thêm nữa, đổ sụp xuống!

Toàn thân Thái Sử Lan dựa trên tường thanh cũng ngửa ra sau, rơi xuống phía dưới!

Bình luận

Truyện đang đọc