PHƯỢNG KHUYNH THIÊN LAN

Editor: Imelda Phạm

           Kể từ đêm mà Thái Sử Lan và Tô Á bắt được Hỏa Hổ, địa vị của các nàng trong lòng người phủ Bắc Nghiêm đã có sự đổi khác sâu sắc, thái độ của bọn họ đối với hai người từ khinh miệt chuyển sang sợ hãi. Tất cả mọi người đều không thể nào quên đi hình ảnh nữ tử đứng dưới màn mưa hôm đó, kéo theo tên tội phạm khét tiếng, ánh mắt lạnh lùng, lời nói trang nghiêm, khiến cho Phủ doãn không dám hé răng nửa lời.

Tuy rằng vẫn có người gây khó dễ như trước, nhưng bọn họ đã không còn dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống mà đối xử với các nàng nữa, phương thức cũng có vẻ lén lút hơn. Ví như, bọn họ lật lại án đọng mấy năm, thậm trí là mười năm trước bắt nàng thẩm tra, còn nói cấp trên yêu cầu trong vòng mười ngày phải phá án xong xuôi, nếu không liền mất chức; lại ví như phái nàng đi giao thiệp với đám hắc bang to gan lớn mật, lệnh cho nàng mau chóng dẹp yên nổi loạn, trả lại cuộc sống bình yên cho bách tính; hay như cử nàng đi trông coi ty ngục, sau đó giữa đêm len lén thả tù binh,…

Kết quả, bản án năm xưa đến tay nàng, Thái Sử Lan liền cho gọi tất cả những người bị tình nghi, nhân chứng, còn có hàng xóm láng giềng tới cùng một gian phòng, sau đó một mình vào trong. Tất cả mọi người đều cười trộm, chờ nàng trở thành trò cười cho thiên hạ – bắt đầu với một vụ án giết người, do trước đây chứng cứ không đủ, lại thêm rắc rối phức tạp, đã từng qua tay không biết bao nhiêu quan tra án có bề dày kinh nghiệm, nhưng trước sau đều không cách nào giải quyết. Hiện tại vụ án đã chìm xuống từ lâu, một phân khả năng phá án xem chừng cũng không có. Hơn nữa, nàng còn để tất cả ở chung một phòng, việc làm này lại càng thể hiện sự ngu dốt đến cùng cực. Lúc đó, Thôi quan Ngô còn nói, nếu như nàng có thể tìm ra hung thủ theo cách này, hắn nguyện ý bò ngược ba vòng ở cửa nha môn.

Không bao lâu sau, bên trong vọng ra tiếng người gào khóc, tiếp đó, Thái Sử Lan mở cửa đi ra, dẫn theo một người mà ai ai cũng từng cảm thấy trung thực đáng tin.

“Nhân chứng” gào khóc cạnh nàng, lại còn khai báo tường tận hành vi phạm tội, lời nói rõ ràng, chặt chẽ không một khe hở. Phủ Bắc Nghiêm nhanh chóng triệu tập bảy sư gia pháp luật có kinh nghiệm lâu năm tới phân tích tình tiết vụ án, ai nấy đều không thể không thừa nhận, người này quả nhiên là hung thủ.

Phá giải kỳ án mười năm vỏn vẹn trong một buổi sáng. Khổ chủ khua chiêng gõ trống, tự mình chạy tới nha môn diễn trò miễn phí. Thôi quan Ngô dưới sự bức ép của Tô Á, không thể làm gì khác ngoài việc bò ngược ba vòng trước cửa nha môn như đã nói, hắn còn vừa bò vừa ngước nhìn Thái Sử Lan, mong nàng thức thời lên tiếng giải vây. Kết quả, Thái Sử Lan thậm trí không thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một cái, lại còn đứng một bên thảo luận với Tô Á chuyện Cảnh Thái Lam bị tiêu chảy.

Thôi quan Ngô thực muốn bùng cháy. Thế nhưng, nghĩ lại ngày đó, hung thủ giết người ở trước mắt Thái Sử Lan khóc lóc khai báo tội ác, trong lòng không khỏi rét run, đành phải cắn răng tiếp tục sự nghiệp…

Lại nói, ngày đó Thái Sử Lan liên hệ với hắc bang, yêu cầu bọn họ không được lạm dụng vũ lực để thu phí bao hộ. Ngay phút đầu đi vào tổng đà của đám người kia, nàng đã gặp phải nguy hiểm, suýt chút nữa bị vây nhốt, nhưng không lâu sau khi trò chuyện cùng bang chủ, hắn ta liền nhiệt tình tiễn nàng tới tận ngoài cửa, không chỉ đáp ứng yêu cầu của nàng mà còn không ngừng vỗ ngực cam đoan, “Từ nay về sau, Thái Sử cô nương chính là bằng hữu của hội Kim Đao bọn ta, nếu như cô nương gặp phải chuyện gì, cứ việc nói với ta một tiếng!”

Sau đó, hắn còn sai người khua chiêng gõ trống tiễn biệt, khiến cho đám quan lại nha dịch chỉ có thể ngây ngốc đứng nhìn, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao…

Có người không nén nổi tò mò chạy tới hỏi bang chủ hội Kim Đao, ai ngờ lão gia hỏa kia lại không chịu hé răng nửa lời. Sau cùng chỉ ha ha cười một tiếng, nói: “Ta kiếm cơm trên giang hồ, lấy nghĩa khí làm đầu, Thái Sử Lan lại có ân với hội Kim Đao ta. Món đó là bảo vật mà bên trên chỉ định muốn ta cống nạp, nếu như không nhờ có nàng, lão Mãnh ta có mười cái đầu cũng không đủ bồi thường…Ta cảnh cáo ngươi, cô nương này không phải người thường, nếu biết điều thì đừng đắc tội với nàng.”

Lời chỉ nói cho tri kỉ, cuối cùng lại lặng lẽ truyền ra, tới nỗi không những trên dưới phủ nha, mà người cả thành Bắc Nghiêm đều biết “Thái Sử Lan không phải người thường, đến lão đại hội Kim Đao cũng phải sợ nàng.”

Còn chuyện quan lý ngục tốt “không cẩn thận để quên chìa trên ổ khóa”. Mặc dù thật sự là vậy, nhưng chìa khóa giống như tự dưng trở thành một đống rác rưởi, khiến cho không những trọng phạm không ra được, mà đến ngay cả ngục tốt cũng không cách nào mở cửa.  Chuyện này xảy ra hết lần này tới lần khác, mà phía Thái Sử Lan lại nói có manh mối quan trọng, không ngừng thúc giục mang phạm nhân ra chỉ chứng. Bên này hối thúc, bên kia tình hình cam go. Làm mất hay làm hỏng chìa khóa đều là trọng tội, cuối cùng, đám ngục tốt đành phải chém đứt song sắt đưa người rời đi, sau đó lặng lẽ tu sửa. Không may, trong khi họ đang lén lút sửa lại nhà ngục, thì bên trên lại phát hiện. Kết quả, ngày hôm sau, toàn bộ đám ngục tốt này đều bị phái ra ngoài trăm dặm trông coi thôn Đen.

Thôn Đen có thể coi là nhà lao đặc biệt lâm thời, giam giữ vô số trong phạm quân sự âm hiểm xảo trá. Những người bị phái tới trông coi nơi này, mười người thì có đến chín bị bức tới phát điên.

Mấy chuyện tương tự vậy cũng có kết quả khiến người ta kinh ngạc. Dần dần, chuyện như thế ít đi, mỗi người trước khi làm chuyện xấu đều sẽ do dự – vạn nhất lại có kết quả đáng sợ thì phải làm sao?, hay chăng cũng sẽ suy nghĩ một điều – mình có khả năng gánh vác hậu quả về sau hay không?

Thời gian trôi qua, cuộc sống của Thái Sử Lan ở nơi này cũng ngày càng an ổn. Phần lớn là vì người trong phủ Bắc Nghiêm đều gió chiều nào theo chiều ấy, không dám động tới nàng nữa, lại thêm thanh danh của nàng trong dân chúng ngày càng vang dội. Từ ngày nàng tới gặp lão bản hội Kim Đạo, mấy dược đường nổi danh làm giàu bất nhân bắt đầu ra sức quyên tiền, quyên thuốc, phát miễn phí cho dân ở các thôn trấn hay có bệnh lỵ. Nhờ đó, bách tính lại càng tán dương nàng nhiều hơn, ngày nào cũng có người trên đường lên chợ bán hàng ghé qua chỗ nàng, để rau dưa và trái cây tươi mới ở cửa. Ở trong thành, hội Kim Đao luôn ngấm ngầm giúp đỡ Thái Sử Lan, khiến cho các thương hội trong thành không ai dám bắt nạt nàng.

Phần thưởng cho việc bắt được Hỏa Hổ cũng đã được phát, vạn lượng bạc không thiếu một phân. Mặt khác, bởi nàng là đệ tử doanh Nhị Ngũ, cho nên thành tích năm này của doanh cũng nhờ đó mà tăng thêm, riêng Thái Sử Lan được ban huân chương ngợi khen “Oai vũ”, sau khi nhậm chức sẽ tăng thêm một bậc. Cộng thêm công lao đưa ra ý kiến quan trọng khi trước, tương lai khi nhập sĩ, Thái Sử Lan có thể trực tiếp trở thành quan thất phẩm. Có thể nói, chuyện này sánh ngang năm năm phấn đấu của kẻ khác.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó đã gần một tháng qua đi, mọi thứ dần dần đi vào quỹ đạo, Ngay cả ngày phán quyết của Hỏa Hổ trong đại lao cũng đã được định.

Cùng lúc đó, tiền thuế và lương thảo cũng được áp tải vào kinh, Lệ kinh cũng có một vài chuyện lớn. Ví như Khang vương tham gia tỷ võ cùng Đông Đường đại thắng, được thái hậu trọng thưởng; hay như Khang vương dâng tấu, nói doanh Quang Vũ thiết lập cơ sở ở nhiều nơi, vô cùng hao tốn tiền bạc, kiến nghị thái hậu dựa vào thứ hạng công lao để dẹp bỏ bớt phân doanh. Đương nhiên, trong chuyện này, doanh Nhị Ngũ không tránh khỏi việc đứng mũi chịu sào. Lại nói bệ hạ đã lâu không vào triều, nghe đâu là do mắc bệnh đậu mùa, mặc dù không ai xác minh tin đồn, nhưng lại có người nói đã từng thấy ban đêm hoàng cung tổ chức “Cung đậu tiễn thần” – một nghi thức cầu phúc của hoàng tộc được cử hành mỗi khi có người mắc bệnh đậu mùa. Bởi vậy, người cả Lệ kinh đều nhao nhao suy đoán, ai ai cũng lo lắng cho sức khỏe bệ hạ.

Lúc Thái Sử Lan nghe được tin này, liếc mắt nhìn sang liền thấy Cảnh Thái Lam đang vừa ăn đồ vặt vừa thản nhiên chơi bóng cao su, cười tới nỗi nước miếng văng đầy mặt đất. Bệnh đậu mùa tuy rằng không có, nhưng miệng nở đầy hoa đậu thì đúng là sự thật.

Từ đêm Hỏa Hổ bị bắt, trời lúc nào cũng đổ mưa lớn, hôm nay cũng không phải ngoại lệ. Bởi vì độ ẩm không khí quá cao, quần áo lẫn chăn bông đều bị thấm nước mà trở nên nặng trịch, nhớp nháp khó chịu. Thế cho nên, mỗi ngày Triệu Thập Tam đều phải đốt lửa hơ chăn cho Cảnh Thái Lam.

“Mưa lớn quá!” Trong lúc chạng vạng, Thái Sử Lan đứng trước song cửa, nhìn ra màn mưa xối xả bên ngoài, đột nhiên nói ra một câu.

Tô Á đứng cạnh nàng nhìn mưa, ánh mắt cũng không giấu nổi vẻ lo lắng.

Mưa lâu như vậy vốn đã không bình thường, lại cộng thêm lời ngày đó Hỏa Hổ nói, trong lòng hai người đều dấy lên cảm giác bất an.

Đúng lúc này, xa xa đột nhiên truyền tới tiếng động lớn, cùng tiếng bước chân hỗn độn của người dân. Triệu Thập Tam lập tức phái người đi dò la thì biết được “mấy ngôi nhà lâu năm không được tu sửa bên phố Ngưu Nhai bị mưa lớn đánh sập.”

Thái Sử Lan nghe xong, giống như rốt cục cũng đưa ra quyết định gì đó, bỗng xoay người, nói: “Đi!”

“Đi đâu?”

“Tới đại lao gặp Hỏa Hổ.”

….

Đêm khuya, đi lại trong hẻm nhỏ chỉ nghe thấy tiếng bước chân đạp vào vũng nước, phát ra những tiếng *lõm bõm*, nước mưa liên tục rơi xuống, xối ướt áo quần. Trên mặt đất, nước xoáy thành vòng, ở giữa đen ngòm sâu hoắm, chỉ có phía ngoài sáng lên ánh bạc.

Hỏa Hổ bị nhốt ở tầng sâu nhất trong địa lao, hệ thống trông coi dày đặc, mà ngay bên trên chính là ba mươi tù binh núi Long Mãng. Ba mươi tên cướp này ở nơi đây không hề giống với ở tù, ngược lại giống như đang trong kỳ nghỉ phép, hàng ngày được phơi nắng, cơm tù cũng là loại tốt, lúc nào cũng lớn tiếng khoác lác, tiếng cười nói vang lên không ngớt. Theo như lời Thôi quan, bọn họ đã báo án lên trên, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy ý kiến phúc đáp. Thế mà Hỏa Hổ bị bắt sau lại rất nhanh đã có án tử. Có người nói vốn là trảm lập quyết*, nhưng chủ quản ty tam pháp là Khang Vương bỗng dưng nảy sinh hứng thú với tên này, nói muốn tự mình quan hình chấp pháp, trước tiên phải bắt hắn ta khai ra mọi tội lỗi, sau đó sẽ xử phạt rõ ràng theo luật.

(*lập quyết: lập tức hành quyết)

Sau khi tiên đế băng hà, Khang vương trở thành người mà hoàng thái hậu tin tưởng nhất. Vậy nên, lời hắn nói ra không ai dám cãi lại, ngày chết của Hỏa Hổ cũng nhờ đó mà được lùi về sau.

Ngục tốt trông coi địa lao thấy Thái Sử Lan đi tới thì lộ vẻ khó xử, không biết có nên để nàng vào không. Thế nhưng, sau khi nghĩ tới nhóm người bị phái đi thôn Đen khi trước thì không khỏi rùng mình, đành ngoan ngoãn nghe theo lời nàng.

Hỏa Hổ vừa nhìn thấy người tới là Thái Sử Lan thì sắc mặt liền thay đổi, vội hỏi: “Trời vẫn mưa sao?”

Tuy rằng hắn ở trong địa lao, không cách nào nắm bắt tình hình thời tiết bên ngoài, nhưng mấy ngày nay trên người ngục tốt nồng đậm hơi nước, dụng cụ trong lao cũng ẩm ướt khác thường, thực sự khiến hắn đứng ngồi không yên.

Câu nói đầu tiên của hắn không phải hỏi về vụ án của mình, ngược lại tỏ ý quan tâm đến thời tiết, điều này khiến Thái Sử Lan không khỏi có chút cảm khái, gật đầu, “Ta tới là muốn hỏi ngươi, lời ngươi nói hôm đó đáng tin chứ?”

“Thật ra ta xuất thân từ nhà quan, tổ tiên là Công bộ thị lang Đông Đường, chuyên phụ trách xây dựng đê điều, các công trình bằng gỗ, đặc biệt tinh thông các vấn đề về thủy lợi. Trong nhà có để lại một cuốn “Sông sơ” ghi lại toàn bộ kinh nghiệm cả đời trị thủy của ông. Trong đó có một chương tổng hợp các phương pháp đặc biệt giúp nhận biết tình trạng đê điều, rất có ích cho việc dự đoán lũ lụt….” Hỏa Hổ thở dài, “Nếu như trận mưa này có thể dừng lại trong vòng nửa tháng, đê Nghi Bá sẽ không có gì đáng lo. Nhưng bây giờ đã gần một tháng, mưa vấn kéo dài không ngớt, chỉ e con đê sẽ sớm ngày sụp đổ.”

“Viết những gì người biết được vào đây.” Thái Sử Lan đưa giấy bít cho hắn, “Ta sẽ đi xin chỉ thị của Phủ doãn.”

Hỏa Hổ xấu hổ lắc đầu, “Ta không biết chữ…”

Thái Sử Lan ngẩn ra, Hỏa Hổ lại cười, “Mà dù cho ta có viết được, Phủ doãn cũng sẽ không để ý đến lời ngươi nói. Năm ngoái, đê Nghi Hà đã được tu sửa, nhưng ta lại nghe ra vô số lỗ hổng bên trong, hơn nữa cọc gỗ cũng đã mục nát rất nhiều. Ngươi nghĩ xem, rốt cuộc bọn họ đã củng cố thế nào? Tiền đi đâu hết? Hắn là quan lớn nơi này, việc tu sửa đê điều do hắn phụ trách, ngươi nói coi, đã xảy ra chuyện gì?”

Thái Sử Lan yên lặng, Hỏa Hổ thở dài, “Ngày đó thời gian quan sát quá ngắn, ta không biết được nhiều. Nếu như có thể để ta ra đó kiểm tra cẩn thận một lần nữa, có lẽ còn đoán ra nơi nào trên đê dễ vỡ nhất, bách tính và đồng ruộng khu nào dễ gặp nạn nhất. Nhưng mà bây giờ, e rằng…”

Thái Sử Lan chăm chú nhìn hắn một hồi, sau đó xoay người rời đi. Tiếng bước chân của nàng đạp lên vũng nước vang dội trong không gian.

Ra khỏi địa lao, nàng đi thẳng tới tiền đường.

Tiếng trống vang lên lúc nửa đêm khiến mấy tên lính canh gác nhảy dựng lên, Phủ doãn bên trong cũng vội vàng mặc y phục rồi chạy đến tiền đường. Kết quả, vừa đi ra liền thấy người tới là Thái Sử Lan, sắc mặt ông ta lập tức đổi khác.

“Thái Sử Lan!” Trương Thu lạnh mặt, quát chói tai, “Đêm hôm khuya khoắt, ngươi nổi điên cái gì thế hả?”

“Sinh mệnh vạn người, ngàn mẫu ruộng tốt, tai họa ôn dịch.” Thái Sử Lan nói, “Chừng đó cũng đủ khiến ta nổi điên.”

“Ngươi có ý gì?”

“Đê Nghi Bá sắp sụp.”

Đám người đối diện yên lặng một hồi, sau đó đồng loạt cười lớn.

Phụ trách thủy lợi là Tôn Đồng Tri và đại sứ sở Hà bá – Kim Chính cũng vừa lúc có mặt, là hai trong số những người đầu tiên phát ra tiếng cười chế giễu.

“Ngươi nói nhăng nói cuội gì vậy…”Tôn Đồng Tri cười đến gập cả người, “Đê Nghi Hà mới xây xong có mười năm, năm ngoái còn vừa được tu sửa. Dù ngươi có muốn nói bừa thì cũng nên suy nghĩ một chút chứ!”

“Thái Sử Lan, ngươi đừng nói nhảm nữa. Đừng tưởng Phủ doãn đại nhân bao dung ngươi thì ta cũng phải tha cho ngươi. Ngươi nói vậy là có ý gì? Muốn bảo ta thất trách sao?” Kim Chính cười xong lại bày ra bộ mặt nghiêm trang, trừng mắt nhìn nàng.

“Thái Sử Lan, ngươi quá phận rồi đó!” Thôi quan Ngô nói, “Ngươi là Phó điển sử, thủy lợi là chuyện của Đồng Tri đại nhân và sở Hà bá, ngươi có tư cách gì mà nhúng tay vào?”

“Thái Sử Lan.” Phủ doãn Trương ngược lại không cười, ánh mắt âm u, “Nửa đêm ngươi tới đây đánh trống, nói nhăng nói bậy, quấy nhiễu đồng liêu, vượt quyền vượt cấp nhúng tay vào chuyện thủy lợi, theo lệ phải bị xử phạt. Thế nhưng, niệm tình ngươi lần đầu vi phạm, ta sẽ không truy cứu, mau mau trở về đi!”

“Sinh mệnh vạn người, ngàn mẫu ruộng tốt.” Thái Sử Lan híp mắt nhìn bọn họ, gật đầu, “Thì ra cũng không sánh bằng với tôn nghiêm, mặt mũi, thành tích cùng tư lợi của các ngươi.”

“Làm càn!”

“Đê Nghi Bá vừa mới tu sửa năm ngoái, có đích thân Trần thị lang tới giám sát. Ngài còn khen ta canh phòng nghiêm ngặt, công trình thủy lợi vững chắc kiên cố. Ngài là bậc thầy về thủy lợi, chẳng lẽ kiến thức lại không sánh bằng ngươi?” Tôn Đồng Tri lạnh lùng nói, “Nếu như người vẫn tiếp tục ăn nói xằng bậy, nhiễu loạn lòng người, vậy đừng trách ta không khách khí!”

“Chuyện của ta, ta tự chịu trách nhiệm. Loại man nữ ngu dốt như ngươi đừng có xía mõm vào! Cút!” Đại sứ sở Hà bá – Kim Chính giận tím mặt.

Phũ doãn Trương cũng vươn tay, phất phất tay áo.

“Không cần cãi vã nữa, toàn lời vô ích.” Hắn thản nhiên nói, “Bản phủ trước giờ đối xử bình đẳng với thuộc hạ. Tuy ngươi phạm sai lầm, nhưng chung quy cũng là vì lo nghĩ cho muôn dân bách tính, thế nên bản phủ cho ngươi cơ hội ra đê điều tra, đem chứng cứ rõ ràng về đây. Còn nữa, chuyện này là do ai nói với ngươi?”

“Hỏa Hổ nói.” Thái Sử Lan trả lời, không chút do dự.

“Ha ha…” Lại một trận cười to nữa vang lên, vẻ mặt giận giữ của đám người chuyển thành giễu cợt nồng đậm. Lúc này, ngay đến Phủ doãn Trương cũng không nhịn được mà bật cười.

“Trời ạ! Còn tưởng cao nhân ở đâu chỉ điểm.” Kim Chính cười lớn, “Hóa ra lại là nghe lời nhăng cuội của một tên tử tù. Hơn nữa hắn ta còn từng giết người vô số. Thái Sử Lan, ngươi điên rồi sao?”

“Lén lút qua lại với đạo tặc, lại còn đem lời nói của hắn chuyển tới công đường.” Thôi quan Ngô giận dữ, “Thái Sử Lan, ngươi cho rằng chúng ta không dám xử lý người doanh Nhị Ngũ hay sao?”

“Thật tiếc vì không đưa Cảnh Thái Lam tới đây.” Thái Sử Lan nghiêng đầu nói với Tô Á, “Sắc mặt mấy kẻ này rất có tính tham khảo.”

Tô Á nghe xong mím môi, vội vã cúi đầu.

Sắc mặt đám người đồng loạt tối sầm lại. Mắng chửi vô ích, ầm ĩ cũng vô ích, nữ nhân kia cứ lẳng lặng đứng ở nơi đó, dùng ánh mắt “các ngươi diễn hay lắm” nhìn bọn họ. Thật khiến người ta tức chết!

Mặc dù biết rõ nàng phải nghe theo lời mình, biết rõ kẻ bại là nàng. Thế nhưng không hiểu tại sao, trong lòng ai nấy đều có cảm giác uất ức khó chịu, giống như bị nhét đầy cỏ tranh, giống như gặp phải một trận thảm bại.

Trên đời này, có một loại người, dù rằng ở thế bất lợi, nhưng vẫn khiến các ngươi có cảm giác bản thân bị giẫm dưới chân.

“Thái Sử Lan, ngươi quá trớn!” Lát sau, Trương Thu gằn từng chữ, “Cho ngươi lấy công chuộc tội. Như vậy đi, ngươi nếu đã kiên quyết cho rằng con đê sắp sặp, kiên trì muốn xen vào chuyện này, vậy ta phái ngươi tới khúc đê dưới thôn Tam Điền kiểm tra tình hình đê Nghi Hà, sau đó hồi báo với bản phủ. Nếu thật sự đê bị chìm, Tam Điền có thương vong, vậy ngươi cứ việc ở lại mà giải quyết, hiểu chưa?”

Thái Sử Lan nhìn hắn, vẻ mặt thờ ờ, lát sau cúi người một cái rồi xoay lưng rời đi.

Ngay lúc đó, phía sau truyền đến tiền cười nhạt của Kim Chính, “Tốt nhất ngươi hãy cầu cho lời ngươi nói không phải sự thật đi! Địa thế Tam Điền vốn thấp, dù cho đê vỡ ở nơi nào, Tam Điền cũng sẽ phải gánh chịu hậu quả mà thôi. Nếu ngươi đã muốn bảo vệ dân chúng, vậy cứ việc tới đó mà đồng sinh cộng tử cùng nhân dân. Hoặc ngươi cũng có thể đi rêu rao khắp nơi tin “Đê Nghi Hà sắp vỡ”, để xem có ai tin hay không. Ha ha…”

Thái Sử Lan giống như không nghe thấy, vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

Trương Thu trầm mặc nhìn theo bóng lưng nàng, một lúc sau quay đầu nhìn Tôn Đồng Tri. Ánh mắt hai người ngập đầy ý tứ.

….

Sau khi trở về phòng, Thái Sử Lan trực tiếp ngồi xuống viết một phong thư rồi tìm Triệu Thập Tam, nói: “Tìm một người có thể tin tưởng, giao cho chủ tử của ngươi.”

Đối với giọng điệu ra lệnh này của Thái Sử Lan, Triệu Thập Tam đã sớm quen thuộc. Hắn giơ tay nhận lấy phong thư, thuận miệng nói, “Chuyện này còn phải tùy tình hình, Quốc công không phải người mà ai muốn cũng có thể gặp.”

“Ai nói muốn gặp hắn.” Thái Sử Lan liếc hắn, ánh mắt kỳ quái, “Bình hoa như hắn có thể lôi đi lấp sông à?”

“Ngươi…”

“Đê Nghi Hà sắp sụp, thế nhưng ta không thể trông cậy vào quan phủ bản địa, vậy nên chỉ có thể dựa vào hắn mà thôi.” Thái Sử Lan nói, “Xin hắn phái người tới, thu xếp vật liệu, gỗ, đá, bao cát, tìm được người có tay nghề thì càng tốt. Về phần hắn, tốt nhất khỏi tới.”

“Ách…” Triệu Thập Tam nghĩ thầm, chủ tử nghe được lời này nhất định nổi giận…

“Hắn tới lại cần có người hầu hạ, chỉ tổ phiền thêm thôi.” Thái Sử Lan vừa nói vừa sắp xếp quần áo, “Còn nữa, nhờ ngươi chăm sóc Cảnh Thái Lam.”

“Để làm gì ạ…ma ma.” Cảnh Thái Lam không biết đã tỉnh từ lúc nào, lờ đờ đứng trước cửa, hỏi.

“Ta xuống thôn.”

“Con đi cùng.”

“Không được.”

Cảnh Thái Lam bày ra góc độ bốn mươi lăm độ thiên sứ nhìn nàng, Thái Sử Lan trực tiếp ngó lơ, đi tới đi lui thu dọn quần áo.

Một lúc sau, tiểu tử xoa xoa khuôn mặt, lững thững trở về phòng, không phát biểu thêm gì nữa.

….

Đêm đó, một người cưỡi khoái mã rời khỏi Bắc Nghiêm, chạy thẳng đến thành Đông Xương.

Tây Nam thành Đông Xương có một trang viên tên “Nhã viên”, vốn là biệt viện của vị thương nhân giàu có trong thành, chỉ là gần đây đã được dùng làm nơi ở tạm cho vị quý nhân nào đó trong kinh. Lúc này, mặc dù đêm đã về khuya, nhưng trong viện vẫn sáng ánh đèn đuốc, bóng người đi lại tấp nập, thể hiện rõ sự náo nhiệt, phồn hoa nơi đây.

Phía Đông vườn hoa, sâu trong thư phòng, ánh đèn sáng tỏ, Dung Sở rảnh rỗi nửa ngồi nửa nằm trước án, trước mặt là chồng chồng lớp lớp công văn thư tín.

“Làm tốt lắm!” Hắn mở một phong công văn, cẩn thận xem xét, sau đó cười khẽ.

Trên mặt giấy có ghi “Sự kiện tập kích bất ngờ của thổ phỉ núi Long Mãng”, tiếp theo là “Sự kiện Thông thành.”

Tổng phụ tá của hắn là Văn Tứ đứng thẳng bên cạnh, lúc này mới cầm một xấp thư có ký hiệu đặc biệt lên, cười nói: “Chủ tử, đây là mật thư ghi lại toàn bộ việc lớn bé liên quan đến Thái Sử cô nương mà Thập Tam gửi tới, tại sao người lại không xem?”

“Nàng ngã bệnh sao?”

“Dạ không.”

“Bị thương?”

“Không có.”

“Bị người khác bắt nạt?”

“Không có.”

“Tâm trạng không tốt?”

“Hình như cũng không có.”

“Ở cùng Cảnh Thái Lam vô cùng vui vẻ, lại còn ức hiếp người khác?”

“Cái này có.”

“Hàng ngày tranh chấp, cộng thêm đánh lộn?”

“Chắc chắn có.”

“Vậy còn xem cái gì nữa?” Dung Sở lười nhác mở ra một phong thư có dấu ấn của thành Bắc Nghiêm, “Không bệnh không họa, một đường gieo vạ, người người không may, mình nàng bất bại. Ah, đúng rồi, khẳng định Thập Tam còn nói trong thời gian qua Phù Chu đã lấy lòng Thái Sử Lan thế nào nữa.”

“Chủ tử không nóng lòng sao?” Văn Tứ cười cười.

“Tâm tư Phù Chu quá sâu, lại thêm sự kiện trong quá khứ.” Dung Sở cười nhạt, nụ cười mang theo vài phần ngạo khí, vài phần thong dong, “Bọn họ gặp được nhau, ban đầu càng tươi đẹp, tới cuối càng không hay.”

“Văn Tứ ngu dốt, không rõ ý chủ tử.”

“Cho dù Phù Chu đã động lòng, nhưng tâm chướng chưa giải, lúc này vẫn không cách nào hiểu rõ lòng mình. Chính huynh ấy cũng không biết làm sao để tỏ rõ thái độ.” Dung Sở nói, “Mà Thái Sử Lan là người kiêu ngạo bậc nào? Nàng không động tâm thì thôi, một khi đã phải lòng người khác, sau lại nhận ra Lý Phù Chu do dự hoặc lui bước…Ngươi đoán, nàng sẽ làm gì?”

Văn Tứ suy nghĩ một lúc, bất ngờ trợn tròn mắt, “Chủ tử, là người cố ý để hai người bọn họ chung đụng lẫn nhau?”

Dung Sở chỉ cười không nói.

Văn Tứ len lén liếc nhìn chủ tử của mình, nghĩ thầm người này thời niên thiếu quỷ quyệt như hồ, gian xảo không gì sánh được, khiến cho người người trong triều đều phải tránh xa, không ai dám dây vào. Mấy năm nay xa chuyện triều chính, giấu tài giấu nghệ, những tưởng thời gian thấm thoát thoi đưa, hắn đã không còn như trước, ai ngờ gian trá âm hiểm đã sớm ngấm sâu tới tận xương tủy, không những không suy giảm, ngược lại càng thêm lợi hại.

“Thuộc hạ đã hiểu ý chủ tử.” Hắn trầm ngâm, nói, “Người sớm đã phát hiện Thái Sử cô nương dường như có ý với Phù Chu, nếu như lúc này người ngang bướng ở lại bên nàng, ngăn cản nàng và Phù Chu tiến thêm một bước, nàng nhất định sẽ chán ghét người, sau đó càng nghiêng về phía Phù Chu.”

“Bài xích một người, đồng thời cũng sẽ càng thêm yêu thích người còn lại.” Dung Sở cười bất đắc dĩ, “Tuy ta cũng sợ nàng bị nàng bài xích, nhưng nếu không để nàng tiếp xúc với Phù Chu, chỉ e rằng Phù Chu trong lòng nàng sẽ trở thành một người hoàn mỹ không chút chút tì vết, để đến khi phát giác sự thật sẽ đau lòng không nguôi.”

Văn Tứ liếc nhìn Dung Sở, nghĩ thầm – nói thật dễ nghe, thật biết quan tâm, chủ tử thật sự nghĩ vậy đấy chứ?

Đối với ánh mắt oán thầm của thuộc hạ, Dung Sở chẳng mảy may để ý. Hắn nâng cằm, ưu thương lo lắng thở dài, “Aizz, đương nhiên, ta cũng lo rằng sau khi Lý Phù Chu rời xa nàng một thời gian sẽ suy nghĩ thông suốt, minh bạch lòng mình, chấp nhận quên đi tất cả mà theo đuổi nàng. Hơn nữa, ngay từ đầu nàng đã có ý với huynh ấy… Đến lúc đó, ừm… tám phần mười ăn nhịp với nhau.” Hắn xòe tay ra, “Cái này không được, ta tuyệt đối không đồng ý.”

Cho nên, hắn phải nhân lúc Lý Phù Chu còn chưa nghĩ thông, chưa thể hoàn toàn buông xuôi quá khứ mà kéo Thái Sử Lan về bên người, khiến Thái Sử Lan biết được sự do dự và bất an của Phù Chu?

Văn Tứ thở dài, thầm cảm thấy may mắn vì bản thân không phải kẻ địch của người này.

Nhưng mà…

“Chủ tử, lẽ nào lần này người thực sự động tâm?” Văn Tứ cười ám muội, vẻ mặt không mấy tin tưởng.

Dung Sở không đáp, lát sau mới lên tiếng, giọng điệu ung dung, “Ta thực sự không hiểu, tại sao nàng có thể không thích ta ngay từ cái nhìn đầu tiên…”

Văn Tứ cười nhạt – hơ, nữ nhân thích người ngay lần đầu gặp gỡ còn thiếu sao? Không phải đều bị người đá sang một bên rồi ư?

Có điều…ừm, đã biết ghen tị, âm thầm ra tay, chung quy là dấu hiệu tốt, ít nhất cho thấy chủ tử có ý với nữ nhân. Chuyện lão phu nhân ở Lệ kinh ngày đêm lo lắng ít nhiều đã có chuyển biến. Vị chủ tử này đương nhiên không cảm thấy có gì bất ổn, chỉ có đám thuộc hạ bọn hắn là ngày đêm chịu dày vò, lúc nào cũng bị lão phu nhân thúc giục như muốn đòi mạng, không ngừng hỏi thăm hắn đã có nữ nhân nào hay chưa, trách bọn họ không dẫn mối cho chủ tử…

Văn Tứ thở dài. Cuối cùng cũng nhìn trúng một người, có điều, độ khó chuyện này có vẻ cao nha…

Dung Sở cúi đầu, tiếp tục đọc công văn, giống như cũng chẳng để “nỗi tiếc nuối” vừa nói vào trong lòng, sau đó bỗng nhiên “a” một tiếng.

“Sao vậy ạ?”

“Tình hình Bắc Nghiêm hình như không ổn.” Dung Sở nói, “Bây giờ đã vào cuối mùa lũ, khi trước ta phái người đi xem xét đê Nghi Hà, hối báo nói tất cả đều ổn, nhưng là cọc tiêu đo mực nước khi xưa đã không thấy nữa, cho nên không cách nào xác định chính xác, chỉ biết mực nước năm nay không thấp. Chỉ cần không có mưa lớn kéo dài, chắc chắn sẽ không xảy ta chuyện gì. Nhưng mà gần đây… mưa liên miên như vậy…”

“Chủ tử đừng lo.” Văn Tứ đáp, “Sào đo mực nước có thể đã bị ngư dân nhổ đi. Còn đê Nghi Hà vừa được tu sửa năm ngoái, năm nay tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề.”

“Chính vì vậy ta mới cảm thấy kỳ lạ.” Dung Sở nói, “Năm ngoái vừa củng cố đê điều, tại sao không ai phát hiện thiếu mất cọc tiêu? Nếu như đã phát hiện tại sao không bổ sung? Rốt cuộc bọn họ có thực sự tu sửa cẩn thận hay không?”

“Sao có thể chứ!…” Văn Tứ lúc này cũng cả kinh, “Bắc Nghiêm hay xảy ra lũ lụt, củng cố đê điều là chuyện tất yếu. Nếu không nhỡ có một ngày đê vỡ, thương vong vô số, ruộng tốt khó khăn lắm mới có được mấy năm nay đều sẽ bị hủy. Mười năm khổ cực mất trắng trong chốc lát, ai có thể chịu trách nhiệm đây?”

“Năm ngoái tu sửa đê Nghi Hà, phủ Băng Nghiêm dâng thư thỉnh cầu cấp bạc, hai bộ Hộ – Công nói tình thế Ngũ Việt căng thẳng, ngân khố không đủ nên muốn cự tuyệt. Là do ta dâng thư thỉnh cầu, bộ Hộ khó khăn lắm mới trích ra được mười vạn lượng bạc.” Dung Sở lạnh lùng nói, “Nếu như có người dám bòn rút…”

Sắc mặt Văn Tứ lúc này cũng thay đổi, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Không thể, trách nhiệm việc này quá lớn.”

“Đừng coi thường lòng tham của con người.” Dung Sở yên lặng, sau đó nói nhỏ, “Nàng đang ở Bắc Nghiêm, Phù Chu lại bị điều đi nơi khác…Xem ra, ta phải đi một chuyến.”

“Nhưng không phải ngài cần ở đây với Kiều đại nhân sao?” Văn Tứ cười khổ. “Mấy ngày nay nếu như không phải có ngài ngăn cản, nàng sớm đã đuổi theo mấy người Thái Sử cô nương rồi.”

“Vậy nên trước khi rời đi, ta phải để nàng tới chỗ khác.” Dung Sở đứng lên, “Đi!”

“Làm thế nào ạ?”

“Điệu gà ly sơn!*”

(*Điệu gà ly sơn: À vâng! Mọi người đoán không sai, câu gốc của nó thực sự là điệu hổ ly sơn đấy ạ!)

….

Phía trong Tây uyển, lầu gác thanh nhã xinh tươi, mành cửa che phủ. Phía sau tấm rèm, Kiều Vũ Nhuận đang ngồi ngay ngắn lắng nghe mật báo từ Tây Cục.

“Sự việc núi Long Mãng phải xử lý cho tốt, không được để lại bất kỳ tai họa ngầm nào.”

Tên thái giám ngồi dưới ả cười nói: “Việc này phủ Bắc Nghiêm đã biết. Hơn nữa chính Trương Thu cũng dây dưa trong đó, cho nên tất nhiên sẽ an bài ổn thỏa. Xin đại nhân yên tâm.”

“Hiện tại có quá nhiều người đang nhìn vào, tạm thời không nên động thủ.” Kiều Vũ Nhuận nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nói, “Chờ tới khi Trương Thu giải quyết xong đám người doanh Nhị Ngũ, các ngươi hãy đem nhóm thổ phỉ núi Long Mãng còn sót lại kia…” Ả đột nhiên dừng lại, sóng mắt lưu chuyển, nở nụ cười sâu xa.

“Vâng.” Tên thái giám khẽ gật đầu, cười nói, “Đáng tiếc ngày đó không thể giữ người ở lại Thông thành. Đám người kia quả thật mạng lớn. Nhưng mà hiện tại bọn chúng đã tới Bắc Nghiêm, tự nhiên sẽ có phương pháp khác đối phó với Thái Sử Lan. Bây giờ hai vị trợ giáo đều đã bị điều đi nơi khác, muốn đem ả ta nhào nặn tròn méo còn không phải dễ như trở bàn tay hay sao?”

Kiều Vũ Nhuận nghe tới hai chữ “trợ giáo” thì tái mặt, môi mỏng mím lại, lạnh lùng nói, “Ả ta cũng thật có bản lĩnh, lại có thể khiến Lý Phù Chu…” nói tới đây, ả hừ nhẹ một tiếng, không muốn nói nữa.

Tên thái giám không hiểu ý ả nên không dám đáp lời. Kiều Vũ Nhuận cau mày, “Bọn họ thành công thoát khỏi Thông thành khiến ta cảm thấy có hơi bất an. Nếu như không mau mau giải quyết những kẻ này, vạn nhất sự việc núi Long Mãng sáng tỏ, chúng ta mặc dù không có gì đáng lo, nhưng chung quy không thoát khỏi phiền toái. Hơn nữa điện hạ…cũng sẽ trách tội. Đáng ra ta nên đích thân đứng ra giải quyết…nhưng mà Dung Sở…”

“Quốc công giống như đã bị Thái Sử Lan mê hoặc, lại có thể cam tâm vì ả mà chống đối đại nhân.” Thái giám tỏ vẻ khinh thường, “Thật không biết nữ nhân kia có gì tốt đẹp? Hay chăng là do Quốc công đã nhìn quen các thiên kim xinh đẹp, nên hiện tại mới nhất thời bị nữ tử hung ác này hấp dẫn? Nam nhân như vậy, chắc cũng chỉ có tiện nhân Thái Sử Lan kia mới để ý…”

“Câm miệng!”

Thái giám hoảng sợ, ngạc nhiên nhìn Kiều Vũ Nhuận – không phải nàng rất có thành kiến với Dung Sở sao? Tại sao mình mắng hắn vài câu để nàng vừa ý, nàng ngược lại không nghe lọt tai?

“Cẩn thận họa từ miệng mà ra!” Kiều Vũ Nhuận nói, giọng điệu u ám, “Có một số người, ngươi không đủ tư cách để bàn luận!”

Thái giám mặc dù không phục, nhưng cũng không dám nói nữa. Kiều Vũ Nhuận im lặng một lát, vỗ vỗ mật thư trong tay, dứt khoát nói, “Dù sao ta cũng không thể ở lại nơi này nữa. Mau chuẩn bị ngựa cho ta, ta muốn thừa dịp đêm tối đi đến Bắc Nghiêm…”

Lời còn chưa dứt, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng người, “Kiều đại nhân, Tấn Quốc công tới, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng.”

Kiều Vũ Nhuận nghe vậy thì ngẩn ra, sắc mặt tái xanh, cắn răng nói, “Lại nữa rồi! Đúng là âm hồn bất tán mà!” Ả suy nghĩ một chút, nói, “Nói với Quốc công ta không được khỏe, đêm nay không muốn tiếp khách, mong Quốc công thứ lỗi.” một mặt quay đầu quát khẽ, “Trúc Tình, còn không mau thu dọn đồ đạc, bất kể giá nào đêm nay ta cũng phải rời đi!”

Nói xong, ả xoay người lại, đã thấy rèm che bên ngoài lay động, tiếng cười của Dung Sở truyền tới, “Sức khỏe Kiều đại nhân không tốt? Đây nhất định là chuyện lớn, ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn đây? Vừa lúc tùy tùng của ta có biết chút thuật Kỳ Hoàng, chi bằng để hắn tới bắt mạch cho Kiều đại nhân…” Nói tới đó, hắn bỗng nhiên quay đầu quát mắng đám tay chân của Kiều Vũ Nhuận đang nỗ lực ngăn cản mình, “Ngươi, còn ngươi nữa, đúng, chính ngươi đấy! Các ngươi còn ngây ngốc ở đó làm gì? Không mau mau đi mời đại phu cho Kiều đại nhân đi!”

Kiều Vũ Nhận nghe vậy, trong đầu vang lên hai chữ “không ổn”, vội vàng bảo thái giám kia lui sang một bên, sau đó vén màn che. Y phục ả ta xốc xếch, nửa bờ vai hé lộ, bộ ngực sữa lấp ló dưới làn áo mỏng.

Ả thở hồng hộc, dịu dàng nói, “Quốc công chờ chút… Ta là bệnh cũ tái phát, chỉ cần uống một viên thuốc ở đây, tĩnh dưỡng ba ngày là khỏe thôi… không cần mời ai cả…nhân gia…nhân gia đã cởi áo đi ngủ rồi…” càng nói càng xấu hổ, giọng cũng ngày một nhỏ đi.

Bước chân Dung Sở quả nhiên chậm lại. Kiều Vũ Nhuận cười thầm – Y phục của ta cởi rồi, xem ngươi xông tới kiểu gì! Nếu ngươi dám, ta có thể cho ngươi thềm phiền trước mặt thái hậu.

“Kiều đại nhân có bệnh cũ sao?” Giọng điệu Dung Sở giống như bừng tỉnh ngộ, “Ta nhớ ra rồi. Hình như trước kia từng nghe thái hậu nhắc qua, nói là nóng trong người. Lúc đó thái hậu nói phương thuốc tốt nhất là mật gấu tươi, chỉ là khi ấy khó mà có được. Cũng may ta đã nhớ kỹ, vừa lúc hiện tại mang theo bên người, hay là thử xem sao…”

“Ta đã cởi y…” Kiều Vũ Nhuận không nghĩ tới hắn bá đạo như vậy, gấp tới độ hét lớn lên.

*Xoẹt* một tiếng, Dung Sở không hề ngừng lại, bỗng nhiên xé rách màn che, sau đó ném thẳng tấm vải về phía giường nằm. Ngay lập tức, Kiều Vũ Nhuận đang định đứng lên bị đánh bật trở về, thân người cũng bị tầng tầng lớp lớp vải màn che khuất.

Không chờ ả kịp phản ứng, Dung Sở đã nhanh chân bước đến, cười nói, “Kiều đại nhân thật cần cũ, đã bệnh nặng như vậy nhưng vẫn triệu tập thủ hạ đén nghị sự.”, hắn vừa nói vừa quay sang tên thái giám, “Đêm hôm khuya khoắt, Kiều đại nhân trong người không khỏe, ngươi còn ở đây làm gì? Còn các ngươi nữa…” hắn chỉ vào hai đại nha đầu Trúc Tình và Lê Phách, “Thân thể chủ tử không khỏe, còn không  biết đường nấu thuốc bưng trà?”

Hắn vừa đến thì đã đảo khách thành chủ, khiến cho Kiều Vũ Nhuận tức đến nghiến răng nghiến lợi. Mắt thấy tên thái giám bị đuổi ra ngoài, hai nha hoàn tay chân luống cuống, ả muốn xuống giường ngăn cản, nhưng lại bởi chính mình quần áo xộc xệch nên chỉ đành trơ mắt ngồi nhìn.

Ả tin, nếu như lúc này ả thật sự bất chấp tất cả chạy ra ngăn cản, nhất định Dung Sở sẽ không ngại hét lớn bị ả phi lễ, phải khiến ả mất hết thể diện mới thôi.

“Kiều đại nhân bệnh cũ tái phát, xin hãy tĩnh dưỡng cho tốt.” Dung Sở quay sang nhìn đám thái giám Tây Cục, “Trong thời gian này, tốt nhất đừng kẻ nào tới quấy rầy Kiều đại nhân. Công việc Tây Cục bận rộn, nếu để Kiều đại nhân phải lao tâm khổ trí quá nhiều, bệnh tình nặng thêm thì phải làm sao? Các ngươi phải biết thông cảm với thượng cấp, đừng có chuyện gì cũng tới tìm nàng.” Nói xong vẫy tay với hộ vệ của mình, “Để ta tiến vào dễ dàng như vậy, thủ vệ nơi này thật quá yếu kém rồi, thế này làm sao chấp nhận được? Tinh lực các công công Tây Cục có hán, không cách nào chăm sóc tốt Kiều đại nhân, vậy ta đây đành góp chút sức mọn.        Người đâu…” hắn cười nói, “Từ hôm nay trở đi, giúp ta bảo vệ Kiều đại nhân cho tốt!”

“Dạ!”

“Tấn Quốc công!” Kiều Vũ Nhuận tức tới nỗi hai mắt tối sầm, run rẩy chỉ tay về phía Dung Sở, “Ngài…ngài muốn giam lỏng ta…”

“Kiều đại nhân nói gì vậy?” Dung Sở nhìn ả, vẻ mặt ngạc nhiên, “Viện tử này không phải phủ đệ của ta, nơi đây cũng không do ta làm chủ. Hai người chúng ta hiện tại đều là khách ở nơi này, sao có thể nói ai giam lỏng ai? Phòng vệ của ngài yếu kém, ngài thân là nữ nhân, thân còn mang bệnh cũ, vạn nhất xảy ra chuyện gì, triều đình trách tội xuống, ta làm sao gánh vác nổi đây? Hiện tại ta vì ngài mà phái hộ vệ của mình tới đây, ngài nên cảm ơn ta một câu mới đúng.”

“Ty chức không dám để Quốc công nhọc lòng.” Kiều Vũ Nhuận mím môi, nhanh chóng khôi phục vẻ lãnh đạm thường ngày, cố gắng kiềm chế lửa giận, gằn từng chữ, “Thân phận Quốc công tôn quý, nên để ty chức bảo vệ ngài mới đúng, sao dám để ngài điều hộ vệ tới đây? Chuyện này, ngộ nhỡ lực lượng hộ vệ của ngài bạc nhược, nếu để bị cướp bị giết, ty chức lại càng không gánh nổi.”

“Nói vậy cũng đúng, thân phận ta quả thực tôn quý hơn Kiều đại nhân.” Dung Sở thản nhiên gật đầu, không ngại nói tiếp, “Hay là như vậy đi, ngài hãy điều phân nửa người Tây Cục đến làm hộ vệ cho ta, thế nào? Ừm…Kiều đại nhân hãy yên tâm, ta sẽ không nói Kiều đại nhân làm vậy là muốn giam lỏng ta.”

Kiều Vũ Nhuận nghe tới đây, không khỏi giơ tay đè ngực.

Chuyện này còn có thể thảm hơn hay không? Người của hắn không đi, người bên mình còn phải tách bớt. Đổi thang mà không đổi thuốc. Dung Sở này, thực quá ác độc rồi.

Ả hít một hơi thật sâu, cười gượng, “Quốc công có lệnh, sao dám không theo. Chỉ là…”

“Vậy cứ thế đi!” Dung Sở trực tiếp cắt ngang lời ả, “Làm phiền. Đa tạ.”

Kiều Vũ Nhuận thiếu chút nữa không thở ra hỏi – ta còn chưa có nói hết…

“Vậy ta đây không quấy rầy thêm nữa.” Dung Sở rốt cục hài lòng, cũng không quan tâm ả bệnh thật hay giả, có người bưng trà rót nước hay không, trực tiếp xoay người rời đi, vừa đi vừa nói với Văn Tứ phía sau, “Mau chóng cho người tới biên cảnh phía Bắc hỏi thăm tình hình Lý tiên sinh, đang yên đang lành sao lại trọng thương? Ai lại có thể thương tổn huynh ấy? Thuận tiện phái người mang thuốc đến…”

Kiều Vũ Nhuận đang muốn đứng dậy, nghe được lời này liền giật mình dừng lại.

Lý Phù Chu bị thương nơi biên cảnh? Lại còn là trọng thương?

Sắc mặt ả tái xanh – phái Lý Phù Chu và Hoa Tầm Hoan đi tới biên cảnh trợ giúp chiến sự là chủ ý của nàng, mục đích chẳng qua là để tách huynh ấy và Thái Sử Lan ra mà thôi, nhưng hiện tại… Huynh ấy lại bị thương nặng?

“Người đâu.” Ả suy nghĩ một lát, rốt cục vẫn là bí mật sắp xếp một phen. Cứ để mấy mật thám Tây Cục chạy tới biên cảnh kiểm tra tình hình trước đã.

Kiều Vũ Nhuận còn nghĩ, đợi trời sáng có nên tìm cách rời đi nữa hay không? Nhưng mà hiện tại lực lượng bên người chẳng còn bao nhiêu. Không những phân nửa bị đoạt mất, lại còn mới phái đi vài người dò la tin tức, bây giờ có thể trông cậy vào ai đây? Trong thời gian ngắn, muốn điều động lực lượng từ phân cục gần đây cũng không phải chuyện dễ dàng. Cái này, làm sao thoát nổi lòng bàn tay Dung Sở?

Ả oán hận thở dài, ném toàn bộ đồ linh tinh trên người xuống, ngủ!

Một khắc kia, khi ả quyết định buông bỏ ý định chạy trốn, có người cũng đã cưỡi khoái mã rời khỏi trang viên.

Bình luận

Truyện đang đọc