PHƯỢNG KHUYNH THIÊN LAN

Giây phút đó, sức sát thương của lời này quả nhiên không gì sánh bằng.

Thái Sử Lan trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt đủ giết ngàn quân. 

Ánh trăng rọi soi nhuyễn tháp, dáng nằm của Dung Sở lúc này kỳ thật vô cùng hấp dẫn, đóa dạ hương tuyết trắng trên tẩm y kỳ thật vô cùng nghệ thuật, nụ cười dịu dàng nơi khóe môi Dung Sở kỳ thật vô cùng xinh đẹp.

Đáng tiếc, kẻ khó hiểu phong tình là Thái Sử Lan lúc này chỉ hận không thể đá văng nhuyễn tháp lẫn người kia bay khỏi khách điếm. Thái Sử Lan hít sâu một hơi, cuối cùng ném thẳng tiểu lưu manh trong tay vào lòng đại lưu manh phía trước. 

" Đói bụng chứ gì? - Nàng nhìn vào Cảnh Thái Lam rốt cuộc cũng tỉnh, nở nụ cười rét lạnh, chỉ tay vào ngực Dung Sở, " Đi mà ăn của hắn ấy!"

Dung Sở: "..."

Triệu Thập Tam đang canh giữ ngoài cửa âm thầm che ngực...

Thái Sử Lan đi nhanh ra khỏi cửa, thở dài một hơi, quyết định phải đổi xuống phòng bên dưới - cách xa hai kẻ điên này một chút!

Tuy nhiên, vừa đi được vài bước, nàng lập tức dừng lại.

Hình như là Dung Sở cố ý chọc giận nàng? Hắn đang muốn làm gì?      Hắn muốn để nàng giận dữ bỏ đi, thuận lợi ở lại cùng Cảnh Thái Lam sao?

Thái Sử Lan cẩn thận nhớ lại, lúc này mới phát hiện thái độ của Dung Sở đối với Cảnh Thái Lam rất không hợp lý. Giống như là...hắn quen biết đứa nhỏ này vậy. Nhưng mà, nếu đã là quen biết, tại sao không thừa nhận? Chẳng lẽ là muốn đuổi nàng đi rồi mới nhận? Rốt cuộc thân phận của Cảnh Thái Lam là thế nào? 

Hơn nữa, để một đứa trẻ hai tuổi một mình ở cạnh hồ ly Dung Sở kia...

Thái Sử Lan vội vàng xoay người trở lại, càng chạy càng nhanh. Có điều, khi gần đến căn phòng kia, nàng bỗng dừng bước. Trong bóng đêm yên tĩnh, bóng người như có như không lóe lên. Nàng nheo mắt nhìn kỹ, cả tòa tiểu lâu, trên nóc nhà, góc ngoặt, trong bóng tối, tất cả những nơi khó phát hiện đều mơ hồ có bóng đen cao lớn đứng đó, không hề nhúc nhích, giống như hòa làm một với tòa nhà. Đây hẳn đều là hộ vệ của hắn? Nói vậy, một khi nàng đã đi ra, thì đừng nghĩ tới việc có thể dễ dàng vào lại, mà cho dù có vào được, cũng không thể nghe được thứ muốn nghe.

Thái Sử Lan dừng chân, ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng quyết định ngồi xuống chân cầu thang. Đây là con đường duy nhất để đi xuống, nếu như Dung Sở muốn mang Cảnh Thái Lam đi, nàng chắc chắn có thể phát hiện. Nàng dựa vào vách tường lạnh như băng, bắt đầu ngửa mặt ngắm sao. Phía trên, Triệu Thập Tam bỗng đưa mắt nhìn nhìn nàng, lộ vẻ mặt cổ quái.

...

Mà lúc này, bên trong phòng quả thật diễn ra một cuộc nói chuyện.

Thái Sử Lan vừa đi, Dung Sở liền đặt Cảnh Thái Lam trong lòng xuống nhuyễn tháp, sau đó lập tức xoay người. Ngay lúc đó, Cảnh Thái Lam đã hoàn toàn tỉnh táo bỗng vươn bàn chân mập mạp chặn lại động tác tiếp theo của Dung Sở. 

"Công...công..." Nó nỉ non, "Không được..."

Dung Sở nhìn nó hồi lâu, sau đó thở dài, ngồi xuống bên cạnh, nói: "Chúng ta trở về, được không?"

Cảnh Thái Lam lập tức lắc đầu quầy quậy.

Dung Sở lại thở dài, "Ta còn đang tự hỏi, chỉ là một bà vú, cho dù có bán mình cấu kết với thị vệ chạy khỏi cung đình, cũng làm sao có thể đem người ra theo, thì ra...thì ra là còn có người góp sức..." Hắn ngồi xổm xuống, đắp chăn cho Cảnh Thái Lam, "Dù sao chúng ta cũng phải về, người còn có trách nhiệm của người, người là..."

Cảnh Thái Lan lại tiếp tục lắc đầu quầy quậy, lắc tới nỗi đầu cũng muốn rớt ra. Dung Sở nhìn thôi cũng cảm thấy choáng váng, giơ tay giữ đầu hắn lại. Cảnh Thái Lam nhân cơ hội đó nhào vào lồng ngực Dung Sở, nghịch nghịch vạt áo hắn, thì thầm: "Không đâu...muốn chơi."

" Có thể trở về rồi chơi."

"Trở về không có..." Cảnh Thái Lam ngẩng đầu, góc bốn lăm độ thiên sứ trong sáng lập tức tái hiện, "Không ai chơi với ta..."

" Người từ khi sinh ra đã không phải để chơi đùa. " Dung Sở lắc đầu, "Tuy rằng hiện tại tin tức còn chưa bị lộ ra ngoài, nhưng cũng không thể giấu diếm mãi. Một khi bị người khác biết, không biết sẽ có bao nhiêu người vô tội phải chịu cảnh đầu rơi máu chảy. Hơn nữa, hoàng thái hậu cũng..."

Cảnh Thái Lam vẫn nghe cái hiểu cái không, nhưng ngay khi Dung Sở nhắc đến hoàng thái hậu, nó liền liều mạng lắc đầu, một tầng nước mắt lập tức phủ đầy đôi mắt to tròn, "Không phải...không phải..."

"Không phải cái gì?" Dung Sở ngạc nhiên nhìn nó.

"Bà ấy không cần ta..." Cảnh Thái Lam nhào vào lòng Dung Sở, đầu vùi sâu trong bả vai hắn. 

Dung Sở ôm lấy nó, nhất thời có chút sững sờ. Đứa nhỏ này, tuy rằng vẫn là trẻ con, nhưng bản thân đã quen thấy nó sống trong vàng ngọc, ngồi trên đỉnh đại điện, phía sau màn che lộng lẫy, chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày hắn lại ở trong lòng mình như lúc này.

Ngay khi Dung Sở ôm lấy Cảnh Thái Lam, vô tình chạm phải cổ tay nhỏ bé, bỗng nhiên ngẩn ra. Hắn lập tức lật lại cổ tay Cảnh Thái Lam, nghiêm túc bắt mạch, sắc mặt trang nghiêm. Hồi lâu sau, đến khi Dung Sở buông tay, Cảnh Thái Lam không biết từ bao giờ đã ngủ gục trên vai hắn, nước miếng chảy ròng. 

Dung Sở vỗ nhẹ tay, nói: "Đi mời danh y giỏi nhất Đông Xương đến đây."

"Vâng"

Danh y rất nhanh được mời tới, lại rất nhanh đi ra, mang theo vẻ mặt ngưng tụ, nói với Dung Sở: "Lệnh công tử thân mắc bệnh lạ, giống như trúng độc. Lão phu vô năng..."

"Được rồi." Dung Sở gật đầu, "Không sao cả, người chết không cần có năng lực."

Đại phu ngẩn ra, còn không kịp phản ứng lại, chợt thấy đỉnh đầu nặng nề, giống như cả bầu trời đè lên, xung quanh lập tức tối mịt. Hắn yếu ớt ngã vào vòng tay Triệu Thập Tam, cho đến chết vẫn không hiểu vì sao bị giết.

"Thu xếp thỏa đáng, sau đó trợ cấp người nhà của hắn" Dung Sở nhàn nhạt phân phó.

"Vâng"

Thi thể đại phu nhanh chóng bị xử lý, thành Đông Xương cũng vĩnh viễn không có cơ hội tìm được một người bỗng dưng mất tích.

Lẽ đời là vậy, kẻ yếu cố gắng tận lực chỉ mong có thể tồn tại, cũng không thể chống đỡ một lần tùy ý phẩy tay của cường giả.

" Chủ tử..." Triệu Thập Tam kính cẩn đứng sau lưng Dung Sở, nét mặt do dự, không thể xác định tâm tư Dung Sở lúc này.

"Có phải ngươi cảm thấy rằng đây là một cơ hội tốt hay không?" Dung Sở khoanh tay đứng lặng, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng cất tiếng.

" Vâng" Triệu Thập Tam nghe vậy cũng không kiêng dè nữa, " Sau khi thái hậu lên nắm quyền, đối với người có rất nhiều cản trở, nếu có thể nắm chắc cơ hội lần này...Dựa vào Long Hồn vệ trong tay người, cùng với thế lực quân đội khi trước của lão quốc công, lại thêm lực lượng giang hồ không gì sánh được của gia tộc Lí đại tổng quản, nhất hô bá ứng, cũng đủ để..."

Dung Sở khoát tay, Triệu Thập Tam lập tức không nói tiếp.

"Chuyện lần này..." Dung Sở xoay người nhìn Cảnh Thái Lam, "Phong tỏa bí mật, không được để lộ ra ngoài."

Nghe vậy, đáy mắt Triệu Thập Tam lập tức lộ vẻ vui mừng - chủ tử phát hiện bí mật kinh thiên này, cũng không để người sống sót trở về, thậm chí phong tỏa bí mật, điều này có nghĩa là người cũng có tâm tư mưu đoạt vị trí kia đúng không?

"Đừng nghĩ nhiều." Dung sở liếc hắn một cái, ung dung nói: "Ta chỉ muốn chờ một chút để xác định rõ ràng mưu tính của Tôn Chính Huệ mà thôi."

Trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy đã mấy ngày đêm, hoàng thái hậu Tôn Chính Huệ bất kể thế nào đều phải biết rồi, theo lý là nên báo cho tam công. Nhưng xem tình hình hiện tại thì rất rõ ràng, người trong triều vẫn không ai hay biết điều gì. Nếu như không phải lực lượng dưới tay hắn trà trộn khắp nơi, tin tức đặc biệt nhanh nhẹn, thì hẳn là hắn cũng bị lừa rồi. Rốt cuộc thì Tôn Chính Huệ muốn làm gì đây?

Liên tưởng đến độc dược trên người Cảnh Thái Lam, lại thêm vẻ mặt của hắn khi nghe đến thái hậu, ánh mắt Dung Sở ngày một thâm trầm.

Mắt thấy sắc trời đã dần sáng, hắn để Cảnh Thái Lam ngủ say, sau đó mở cửa, bước ra ngoài, vừa ngẩng mặt thì lập tức ngây người. Bên cạnh tường hoa dưới lầu, Thái Sử Lan ngồi trên chiếu, đầu gục xuống, dường như đang ngủ. Dung Sở đứng bên người nàng, cúi đầu chăm chú quan sát. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy khuôn mặt của nàng  khi ngủ, ánh ban mai nhẹ nhàng đáp xuống, đôi môi nàng cong cong, không còn vẻ xa cách như thường ngày, nhất thời thiếu vài phần sắc bén lạnh lùng, lại hơn vài phần dịu dàng ấm áp. 

Từ trước tới giờ, hắn luôn có cảm giác diện mạo của nàng rất cứng rắn. Lúc này, quan sát hồi lâu, hắn mới phát hiện thì ra cảm giác của mình sai rồi. Trên thực tế, đường cong khuôn mặt của nàng vừa đúng chuẩn, mang vẻ tuấn mĩ pha trộn giữa nam nhân cùng nữ tử, hàng mi đen dày hơi giương cao, có vài phần cuồng dã cùng sát khí, đôi môi mềm mại mỏng manh, được nắng sớm mơn trợn lại càng trở nên xinh đẹp, hệt như cánh anh đào lung linh tươi tắn.

Nữ nhân này, nếu như khộng trợn con mắt, không nói đôi câu, cũng có thể coi như dễ nhìn...

Còn nếu cười rộ lên, chắc chắn có nét phong tình riêng biệt, có thể miễn cưỡng xem là mỹ nhân...

Dung Sở ngẩn ngơ ngắm nhìn gương mặt nàng, ánh ban mai nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt nữ tử trước mắt, tay hắn vô thức đưa lên...

Bình luận

Truyện đang đọc