QUẢ PHỤ XINH ĐẸP Ở BIÊN QUAN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiểu Thất nháy mắt bảo Tống Điềm mau đuổi theo, trước khi nàng đi còn nhỏ giọng dặn: "Triệu ma ma tài giỏi lắm, là người đại tướng quân rất tín nhiệm, cô yên tâm, bà ấy sẽ an bài thỏa đáng"

Tống Điềm cảm kích nhìn hắn, vội đi luôn.

Triệu ma ma dẫn Tống Điềm vào sâu bên trong quân doanh.

"Theo quy tắc, chúng ta lo việc nội vụ đều phải ở trong quân doanh này, có việc gì liền lập tức hỗ trợ binh lính, nhưng đại tướng quân nhân hậu, thương tình chúng ta đều là người già, phụ nữ và trẻ em nên đều ở hậu phương, hơi xa doanh trướng của binh sĩ một chút."

Triệu ma ma vừa đi vừa giới thiệu về tình huống trong quân, Tống Điềm cẩn thận lắng nghe, ghi nhớ từng cái một.

"Bên này là nơi giặt quần áo, chúng ta biên quan thiếu nước làm gì cũng phải khẩn trương, ngày thường sẽ thay phiên nhau giặt, nhưng cũng không được giặt quá nhiều, dùng nước lưu ý phải tiết kiệm."

"Bên này là phòng chứa củi, việc chẻ củi, nhóm lò có người phụ trách, cô cũng không cần quan tâm."

"Bên này là y quán, chủ yếu lo liệu việc chữa trị trong quân, nếu bình thường mà có ốm sốt, đau đầu thì báo ta, ta sẽ sắp xếp."

Triệu ma ma nói nhanh, Tống Điềm cũng không dám lơ là, vừa nghe vừa gật đầu, Triệu ma ma cũng quay lại quan sát nàng mất lần, thấy thái độ nàng nghiêm túc cũng yên tâm hơn vài phần.

"Đứa nhỏ mấy tuổi rồi? Trượng phu cũng ở trong quân à?"

Tống Điềm vẫn luôn tập trung nghe nhất lời chưa phản ứng kịp, chờ nàng lấy lại tinh thần mới trả lời, "Được một tuổi rưỡi rồi ạ."

"Cha nó ở vị trí nào?"

Tống Điềm hơi mím môi, không biết trả lời sao cho phải, nghĩ ngợi vẫn là nên nói thật, "Kỳ thật, ta cũng không rõ tung tích của hắn."

Triệu ma ma dừng bước, quay lại nhìn nàng. Một lát sau trong lòng bà liền sáng tỏ.

Biên quan chiến trang liên miên, không rõ tung tích e là đã... mà thôi.

Triệu ma ma đổi chủ đề: "Đây, đến nhà bếp rồi."

Tống Điềm lập tức ngẩng đầu nhìn lên, nháy mắt liền giật mình.

Nhà bếp này...

Nàng từng có cơ hội đến nhà bếp của tửu lâu lớn nhất trong thị trấn, phòng bếp đó còn khiến nàng kinh ngạc rất lâu, nhưng nhà bếp ở trước mắt này lớn gấp mấy lần nơi đó.

Không, ít nhất phải gấp mười!

Triệu ma ma đánh giá nét mặt của nàng, thở dài: "Ta không biết trước đây ngươi làm gì, nhưng đừng tưởng rằng làm đầu bếp trong quân là việc nhàn hạ, trước khi ngươi đến đã có hai người không chịu được phải rời đi rồi, Thành Dương quân có khoảng 5000 người, nấu cho 5000 ăn, ngươi biết là như thế nào không?"

Tống Điềm... không biết...

Nàng chưa từng nghĩ đến điều này, cho nên hiện tại liền thấy khiếp sợ.

Hiển nhiên, Triệu ma ma cũng cảm thấy nàng là một nữ tử yếu đuối, huống hồ nhìn vẻ ngoài của nàng chính là như vậy.

"Nhưng mà, trong nhà bếp còn có 6 người đầu bếp khác nữa, phân chia phụ trách ăn sáng, trưa, tối, việc của ngươi cũng không nhiều đến vậy đâu, đi đã, đi xem chỗ ngươi sẽ ở."

Tống Điềm thu hồi ánh mắt, lập tức đuổi theo.

Đi thêm một đoạn, Tống Điềm mơ hồ nghe thấy thanh âm phụ nhân nói chuyện.

"Đến rồi."

Triệu ma ma đứng tại chỗ, mấy phụ nhân kia vốn dĩ đang chuyện trò vui vẻ cũng im bặt nhìn lại, Triệu ma ma vỗ tay: "Mọi người, đến đây một chút."

Mấy phụ nhân kia nghe vậy liền đứng lên, ai nấy cũng tò mò nhìn Tống Điềm phía sau bà.

Tống Điềm cũng nhìn lại các nàng, tổng cộng có khoảng sáu, bảy người, nhiều tuổi nhất trông đã có thể lên chức bà bà rồi, mà nhỏ nhất thì chỉ tầm mười lăm, mười sáu tuổi.

"Đây là..." Triệu ma ma nhìn về phía Tống Điềm.

Tống Điềm lập tức đáp lời: "Ta là Tống Điềm, các vị cứ gọi là Điềm nương là được ạ."

"Tống Điềm là đầu bếp mới, sau này sẽ cùng nhau sinh hoạt, mọi người chào hỏi đi."

"Điềm nương?"

Người đầu tiên lên tiếng là thiếu nữ mười sáu tuổi kia, nàng tự giới thiệu: "Ta là Tiểu Điệp, cũng làm việc ở nhà bếp, phụ trách cắt thái, đây là Đậu Khấu, chúng ta giống nhau."

Hai người này có tuổi tác tương đương với Tống Điềm, đều trẻ tuổi hoạt bát.

Tống Điềm lớn tuổi hơn nên gọi nàng là Tiểu Điệp muội muội.

Tôn nãi nãi thì làm việc ở phòng giặt quần áo, bà cũng là người lớn tuổi nhất ở đây, tuổi cao nên chỉ phụ trách mấy việc lặt vặt. Phòng giặt quần áo còn có một người họ Chu, mọi người gọi nàng ta là Chu thị, tay nghề cũng tốt, phụ trách may vá xiêm y.

Bằng tuổi với Chu thị là La tỷ, cũng làm việc ở trong bếp, phụ trách nấu cơm chiều, Đậu Khấu là phụ tá của nàng.

Cũng không quá nhiều người, Tống Điềm nhanh chóng ghi nhớ.

Triệu ma ma nói: "Ta còn có việc, Tiểu Điệp, Tống Điềm sẽ ở cùng ngươi, ngày mai sẽ bắt đầu phụ trách bữa sáng" Nói đoạn quay sang Tống Điềm, "Còn có vấn đề gì muốn hỏi không?"

Tống Điềm lập tức lắc đầu, "Không có ạ."

Triệu ma ma đi trước. Bà vừa đi, Tiểu Điệp của Đậu Khấu liền ríu rít, "Tỷ vào đây như nào vậy? Làm đầu bếp nữ không dễ đâu đấy."

"Tỷ còn mang theo con nữa, trượng phu cũng ở trong quân à?"

Tống Điềm có chút xấu hổ, nói ngắn gọn, Tiểu Điệp gật đầu: "Không sao, dù sao ở đây hoàn cảnh mọi người cũng đều giống nhau."

Lời này ngược lại làm Tống Điềm thấy tò mò, nếu bảo La tỷ cùng Chu tỷ có hoàn cảnh giống nàng thì không nói, chứ mấy người Tiểu Điệp mới mười sáu tuổi, sao lại giống nhau được. Nhưng Tống Điềm cũng không hỏi lại, Chu tỷ đi tới trước mặt nàng, nói: "Con muội còn nhỏ, bình thường chúng ta sẽ hỗ trợ trông giúp, hài tử tên là gì?"

Tống Điềm nghe vậy vội vàng cảm ơn, "Đứa bé là Tiểu Bảo."

"Tiểu Bảo, tên hay, về sau cùng sống chung thật tốt nhé." Chu thị nở nụ cười.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor.

Hôm nay đại tướng quân trở về nên không ai rảnh đi xem tiểu đầu bếp mới đến, Triệu ma ma an bài xong cũng bận bịu việc khác, có chuyện gì mai lại nói tiếp.

Một lát sau La thị cũng bị gọi đi, bà ấy phụ trách cơm chiều, giờ vừa đúng lúc phải bận rộn.

Ở đây sẽ là hai người cùng ở một doanh trướng, vốn dĩ Tiểu Điệp ở cùng Đậu Khấu nhưng thời gian làm việc của hai người không khớp nhau, một người phụ trách bữa sáng, một người phụ trách bữa tối, vì thế mà tách ra để tránh ảnh hưởng đến giờ nghỉ ngơi. May mắn Tống Điềm đến rồi nên sẽ ở cùng Tiểu Điệp.

Tiểu Điệp là người nhiệt tình, dẫn Tống Điềm vào trong trướng còn giúp nàng gỡ hành lý, Tống Điềm cảm kích vô cùng: "Tiểu Điệp cô nương cứ để ta tự làm là được rồi, ta cũng không có nhiều đồ. Chỉ là, ta còn dẫn theo Tiểu Bảo, buổi tối nếu đứa nhỏ có làm ồn, muội có ngại không?"

Tiểu Điệp nở nụ cười: "Nghĩ gì thế, muội cũng quen rồi, hồi trước còn ở chung một gian phòng với sáu người, tiếng động gì chưa nghe qua chứ, đây có là gì đâu."

Tống Điềm mở to mắt: "Muội... sao lại thế...?"

Tiểu Điệp nhìn ra nghi hoặc của nàng, cười càng tươi: "Tỷ sẽ không nghĩ rằng Thành Dương quân chỉ có chúng ta là nữ quyến đấy chứ. Đóng tại quân doanh khoảng 5000 người nhưng còn ngoài chiến trận nữa kìa, rất nhiều nữ quyến đều theo ra tiền tuyến cả rồi. Bọn họ ý à, mong muốn có thể sát cánh cùng phu quân cũng có thể giúp đỡ việc này việc kia, chúng ta ở nơi này cũng là như vậy."

"Còn có Chu tỷ kia nữa, tay nghề may vá tốt lắm, dưới trướng tỷ ấy còn có mười mấy nữ công nữa, đều đang làm việc ở phòng giặt. Còn ta thì có tay nghề dùng dao nha."

Tống Điềm nghe vậy liền ngạc nhiên vô cùng, Tiểu Điệp nói tiếp: "Tỷ không cần phải lo lắng như vậy."

Tống Điềm hiểu, gật đầu. Hai người lại nói thêm mấy chuyện khác, Tiểu Điệp cũng đại khái hiểu được lai lịch của nàng.

"Dù sao thì chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi, tỷ cứ bình tĩnh đương đầu với nó, Thành Dương quân cũng là chỗ tốt mà."

Tống Điềm gật đầu: "Đúng vậy, nếu muội phụ trách thái thức ăn thì trước đây là ai phụ trách nấu chính?"

Tiểu Điệp nhún vai, "Nơi này đông người, phức tạp lắm, nhiều người đến rồi lại đi, tỷ..."

Tống Điềm: "Ta không có nơi nương tựa, nhất định sẽ quý trọng cơ hội này, muội yên tâm."

"Vậy thì tốt rồi! Ta đến nhà ăn trước nhé, chờ cơm. Hôm nay đại tướng quân về nhà bếp nhất định nấu thịt." Tiểu Điệp nói xong liền tung tăng đi trước,

Tống Điềm nhìn theo bóng lưng nàng, khẽ cười. Khi nàng mười lăm, mười sáu tuổi không có sức sống như vậy.

Khoảng một nén nhang sau, Tiểu Điệp bê hai hộp đồ ăn trở về.

"Cho tỷ, có thịt đấy."

Tống Điềm nhận lấy, cuối cùng nàng cũng dọn dẹp xong hành lý của mình. Hai người cùng ngồi trước bàn, Tiểu Điệp nhìn thấy Tiểu Bảo mới chợt nhớ ra, "Chết, ta quên mất không lấy đồ ăn cho đứa nhỏ."

Tống Điềm cười nói: "Không sao đâu, ta còn bánh bao, lát cho nó ăn một chút là được."

Mở nắp hộp đồ ăn, Tống Điềm ngẩn người, hai món mặn, hai cái bánh bao, không có canh. Một món có thể mơ hồ đoán là cải trắng, món còn lại...

Tống Điềm dùng đũa gắp lên mới phát hiện đấy là thịt xào ớt chuông (1), chẳng qua miếng thịt này toàn màu tương, ớt thì, không cần phải nói, còn tưởng đâu là miếng da chứ.

Tống Điềm bất giác nhớ lại những lời binh lính nói mấy ngày trước, trong nháy mắt liền hiểu hàng ngày bọn họ ăn uống như nào.

Tống Điềm một lời khó nói hết. Tiểu Điềm tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của nàng, cười một tiếng, nhỏ giọng nói: "Tỷ mới đến chắc là chưa biết, đồ ăn quả thật ăn không ngon lắm, nhưng những lời này tỷ cũng đừng nói trước mặt Đậu Khấu nhé, nàng ta lòng dạ hẹp hòi..."

Tống Điềm không hiểu: "Vì sao thế? Trình độ nấu nướng này..."

Tiểu Điệp nhìn xung quanh nói càng nhỏ: "Tình huống của La tỷ tương đối đặc thù... ta sẽ kể cho tỷ sau."

*

Bên trong đại doanh trướng.

Cố Hiển Thành vốn không thích náo nhiệt, binh lính hoan hô xong cũng đều yên tĩnh lại.

Triệu ma ma bê cơm tới cho hắn. Phó Ngạn cũng ở trong trướng.

"Tướng quân, đường xa mệt nhọc, ăn chút đi đã."

Cố Hiển Thành bỏ giấy tờ trong tay xuống, đi về phía bàn, quay qua nói với Triệu ma ma: "Ma ma vất vả rồi, vết thương của Phúc Quý chắc cũng nhanh lành thôi, đợi hắn khoẻ thì mấy việc này cứ để hắn làm."

Triệu ma ma cười, "Vâng."

Triệu ma ma đặt từng đĩa đồ ăn lên bàn, Cố Hiển Thành nhìn thấy các món thì ngẩn người, Phó Ngạn để ý thấy ánh mắt của hắn, nở nụ cười: "Ăn đi, nhớ kĩ những lời huynh từng nói."

Cố Hiển Thành mím môi, cầm đũa lên, vừa ăn được một miếng thì lông mày đã nhíu chặt lại.

Triệu ma ma thấy vậy liền thở dài, "Nếu không để nô tỳ cho La thị..."

Cố Hiển Thành khoát tay, "Không cần."

Hắn bình thản chậm rãi ăn tiếp.

Phó Ngạn không nhịn được nữa, cười nói: "Ngươi cũng thật là, đúng là hán tử, ta đi ăn bánh hấp của Tống đầu bếp đây, gặp lại sau."

Cố Hiển Thành sửng sốt: "Bánh hấp gì?"

(1) thịt xào ớt chuông

(Editor: hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ, còn theo mô tả không được như này đâu:)))))))

Bình luận

Truyện đang đọc