QUẢ PHỤ XINH ĐẸP Ở BIÊN QUAN

Tống Điềm dời tầm mắt xuống dưới...

Lúc này, Cố Hiển Thành đang thở hổn hển, hắn cảm giác có một chỗ rất không nghe lời, thấy ánh mắt của nàng hắn lập tức kéo chăn mỏng lên đắp lại.

Cố Hiển Thành tất nhiên không là không muốn xấu mặt trước mặt nàng, lại không ngờ, động tác này ở trong mắt Tống Điềm lại có ý nghĩa khác.

Hắn biết rồi sao?

Nên thấy xấu hổ?

Tống Điềm có chút đau lòng, vì thế nàng cố nén lại, trấn định nói: "Không phải lúc ở trong sơn động chúng ta đã nói rồi sao, sau này ta sẽ chăm sóc cho ngài, Tướng quân làm gì vậy?"

Cố Hiển Thành: "..."

Tống Điềm rũ mắt tiếp tục nói, "Ta không để ý, Tướng quân cũng đừng để ý, cứ dưỡng thương cho tốt, chỉ cần những cái khác có thể hồi phục, cái này cũng không sao..."

Cố Hiển Thành vẫn đang chìm trong sự xấu hổ, càng không phản ứng kịp lời nói ẩn ý của nàng, Tống Điềm thừa dịp hắn ngây người, tiếp tục dùng cái khăn ướt lau xuống eo hắn.

Theo động tác của nàng, Cố Hiển Thành lúc này cứng đờ người giống như bức tượng điêu khắc, hắn có nghĩ thế nào cũng không ngờ được, nàng giống như biến thành người khác, hắn nắm chặt tay vài lần rồi lại buông ra, rốt cuộc vẫn không thể nhịn được nữa.

Nếu nàng chủ động như vậy, hắn sao còn phải giả vờ làm Thánh nhân nữa.

Vì thế Cố Hiển Thành lặp lại chiêu cũ, đưa tay kéo mạnh cả người Tống Điềm lại gần.

Tống Điềm: "?"

Nàng không rõ Cố Hiển Thành muốn làm cái gì, lặp đi lặp lại vài lần như vậy, nàng vẫn lo Cố Hiển Thành bị thương, ráng chống đỡ không muốn đè lên người hắn, chỉ là càng nhích tới nhích lui, cái chăn mỏng vô dụng kia đã bị ném sang một bên, còn đùi của Tống Điềm lại có cảm giác cái gì đó chọc vào.

Thứ gì đó cứng rắn.

Là vũ khí tuỳ thân của Đại tướng quân sao?

"Đừng động." Cố Hiển Thành nghiến răng nghiến lợi.

Tống Điềm không kịp nghĩ nhiều, "Tướng quân, ngài buông ta ra.. Vết thương của ngài..."

"Thương thế của ta không sao cả." Thanh âm Cố Hiển Thành có chút kìm nén.

Chỉ cần ôm nàng như thế này, đau đớn gì đó đều bị hắn vứt lên trên chín tầng mây.

"Nàng để ta ôm một lát, đừng cử động, nàng không động ta liền không đau." Cố Hiển Thành vậy mà lại xin nàng, Tống Điềm sửng sốt, nháy mắt liền không dám cử động.

*

Cố Hiển Thành cuối cùng cũng được như ý nguyện, ôm được người vào lòng.

hắn chưa từng ôm qua nữ nhân nào, không biết người trong lòng thế mà lại vừa mềm vừa thơm, khiến hắn yêu thích không muốn buông ra.

Nàng rất nhỏ nhắn cũng gầy, gầy đến mức khiến hắn đau lòng, cánh tay hắn không dám dùng sức, sợ, không cẩn thận sẽ làm đau nàng.

Hai má Tống Điềm nóng bừng, đây cũng là lần đầu tiên nàng bị một nam nhân ôm vào lòng như thế.

Sức lực hắn tuy lớn nhưng rõ ràng rất cẩn thận.

Trong lòng nàng tràn ngập cảm giác an toàn. Khoé môi Tống Điềm không tự chủ mà cong lên.

Ôm một lát, Tống Điềm lại cảm thấy không thoải mái, bởi vì ở đùi nàng vẫn cảm nhận được thứ "vũ khí" kia cấn đến mức đau, vì thế Tống Điềm nhỏ giọng nói, "Đại tướng quân, có thể cất vũ khí đi trước không?"

"Vũ khí?" Cố Hiển Thành sửng sốt.

"Chân ta bị cấn đau..." Tống Điềm nhỏ giọng đáp.

Cố Hiển Thành liếc mắt xuống dưới, nháy mắt, hô hấp hắn liền nặng nhọc hơn.

"!!!" Cánh tay cũng tăng thêm vài phần sức lực.

Tống Điềm không rõ nên nhìn hắn, Cố Hiển Thành cũng nhìn lại nàng, đáy mắt ửng đỏ.

"Đó không phải là vũ khí." Cố Hiển Thành khàn khàn mở miệng.

Không phải vũ khí?

Tống Điềm chậm rãi cúi đầu nhìn lại một lần nữa, lúc nàng xác định rõ vị trí thì trong nháy mắt, cả người đều đỏ lên.

Đỏ tưởng chừng như sắp nhỏ máu.

Sao... sao có thể...

Đại tướng quân... không phải bị thương... có bệnh kín...

Trong đầu Tống Điềm hỗn loạn, trên mặt cũng trống rỗng, Cố Hiển Thành lúc này rốt cuộc cũng buông lỏng tay, hai người đồng thời giảm bớt chút cảm xúc xấu hổ.

Nếu có thể...

Hắn kỳ thật cũng không vội như vậy... nhưng hắn là nam nhân, đối với nàng có dục vọng là bình thường.

Cố Hiển Thành chưa từng nói ra, rất nhiều đêm, hắn đối với nàng sẽ có một chút tâm tư khó có thể mở miệng, những tâm tư đó xuất hiện trong giấc mộng của hắn.

Nếu có thể, hắn cũng không muốn để nàng biết sớm như vậy.

Cố Hiển Thành nhắm mắt, dần dần bình tĩnh lại, "Xin lỗi."

"Không... không trách ngài!" Tống Điềm hoảng loạn nói.

Là nàng hiểu lầm.

"Ta tưởng là ngài... tóm lại đều là do ta không đúng..." Nếu nàng biết hắn vẫn có phản ứng bình thường, tuyệt đối sẽ không giúp hắn lau người.

Tống Điềm hiện tại cực kì xấu hổ, cũng rất hối hận.

Mà Cố Hiển Thành cuối cùng cũng ý thức được sự khác thường của nàng, liền hỏi lại: "Nàng tưởng rằng cái gì?"

Giờ phút này, Tống Điềm đã nóng đến mức đầu muốn bốc khói.

"Ta tưởng... ngài bị thương đến chỗ đó... nên mới không chú ý!"

Nàng nói rất nhanh, càng về sau âm thanh lại càng nhỏ, nhưng rơi vào tai Cố Hiển Thành, nháy mắt hắn liền hiểu.

Nàng tưởng hắn bị thương?

Không chú ý?

"...chỉ cần những cái khác có thể hồi phục, cái này cũng không sao..."

Bên tai hắn vang lên những lời nàng nói lúc nãy, sắc mặt Cố Hiển Thành tối sầm, triệt để hiểu rõ.

"Nàng cho rằng bản tướng, không được?"

Hai chữ "không được" bị hắn nghiến răng nói ra.

Tống Điềm giật mình, cực kì quẫn bách, "Ta không nghĩ thế."

"Nàng có!"

"Ta thật sự không có."

Cố Hiển Thành giận dữ bật cười, nếu nói vừa rồi hắn còn cố kị điều gì, hiện tại hoàn toàn không cần. Một lần nữa, hắn kéo nàng vào trong lòng, chỉ là lần này, không đơn giản chỉ để nàng ngồi lên đùi, hắn bị thương ở chân, tay vẫn còn hoạt động tốt, một tay chống, tay còn lại kéo nàng nằm xuống giường, nghiêng người một cái đè lên trên, hoàn toàn bao phủ thân hình mảnh khảnh bên dưới.

"Có muốn bản tướng chứng minh với nàng một chút không hả?"

Cố Hiển Thành nhìn chằm chằm người bên dưới gằn từng chữ, hắn cực kì tức giận, hô hấp nóng bỏng phun lên cổ Tống Điềm, chỗ này rất trắng, từ lâu Cố Hiển Thành đã phát hiện qua.

Lúc ở bên ngoài tiểu viện Trần gia thôn, Tống Điềm vừa quay lưng đi hắn đã chú ý đến cần cổ mảnh khảnh của nàng, hiện tại cuối cùng đã được như ý nguyện.

Cố Hiển Thành không bận tâm nữa, cúi đầu hôn xuống.

Toàn thân Tống Điềm run lên.

Cảm giác xa lạ truyền đi khắp người, một bên run rẩy một bên không nhịn được muốn tránh, nhưng thợ săn sao có thể bỏ qua cho con mồi của mình, tay Cố Hiển Thành hơi dùng sức, Tống Điềm liền không có cách nào nhúc nhích.

Chỉ là hắn rất vội vàng, rất gấp gáp, lại còn là người thô tục, bắt được con mồi rồi cũng chỉ biết gặm cắn, hoàn toàn không biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc.

Cần cổ tuyết trắng của nàng nhanh chóng hiện đầy dấu vết đỏ tươi, Tống Điềm rốt cuộc nhịn không được.

"Ngài đừng... đừng để lại dấu..."

Nàng yếu ớt phản kháng, tuy không thể làm lay động Cố Hiển Thành nửa phần nhưng cũng gọi được một tia lý trí của hắn về, Cố Hiển Thành ngẩng đầu nhìn.

Hai mắt hắn phiếm hồng.

Hắn có chút xúc động, loại xúc động này đốt lên từng ngọn lửa ở lồng ngực hắn, tìm không thấy đường ra.

Nàng trắng như vậy.

Vừa chạm vào liền có dấu.

Vì thế Cố Hiển Thành liền chuyển mục tiêu lên đôi môi hồng hào, nơi này hẳn không cần cố kị, vì thế hắn cúi đầu, dán lên môi nàng.

"A..." Đau quá.

Đây là phản ứng đầu tiên của nàng.

Tống Điềm trước giờ chưa từng cùng ai hôn môi, càng không biết hôn môi có cảm giác như thế nào.

Nàng giống như người chết đuối, khó thở, vất vả lắm mới có cơ hội lấy hơi hai cái thì đã bị lưỡi của hắn thần tốc tấn công. Bên trong quân doanh vốn yên tĩnh, ngay cả tiếng gió cũng không có, vậy mà lại có tiếng nước mơ hồ, khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Môi Tống Điềm sưng lên, lưỡi cũng tê rần.

Nàng nghiêng đầu trốn tránh, hai bên tai đỏ bừng.

Cuối cùng, Cố Hiển Thành cũng coi như có chút lương tâm, buông tha cho nàng.

Hắn ghé vào tai nàng, dồn dập thở dốc.

Thứ "vũ khí" lại ngẩng đầu lên, nhưng Tống Điềm không dám nói lung tung gì nữa.

Cố Hiển Thành nhìn nàng, đưa tay vén lọn tóc ướt át bên thái dương ra, đôi mắt nàng sũng nước, đôi môi đỏ rực. Hắn lấy tay xoa xoa, Tống Điềm khẽ hừ nhẹ.

"Đau~~"

Trong mắt Cố Hiển Thành loé lên một tia hối hận, "Là ta không tốt."

Hắn hơi nâng người lên, thân mật hôn lên má nàng, "Đừng lo lắng, ta rất khoẻ." Cố Hiển Thành lại vòng về cái đề tài vừa nãy.

"Đợi mấy ngày nữa, ta sẽ mời người xem ngày."

Gió thu thổi qua, Tống Điềm khép lại hàng lông mi thật dài, trong lòng bỗng nhiên an tĩnh lại.

"Ừm."

Nàng nói rất nhẹ nhàng.

mắt Cố Hiển Thành sáng lên, lại tiếp tục kề sát hôn hôn.

Giống như tiểu hài tử, lần đầu tiên đạt được món đồ coi như trân bảo mà nâng niu trong lòng...

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Hôm nay trời đẹp, tâm tình Phúc Quý cũng rất tốt.

Hắn canh giữ ở bên ngoài doanh trướng của Đại tướng quân, không cho bất cứ người nào tới gần.

Ngay cả Phó Ngạn định vào cũng "vô tình" bị Phúc Quý ngăn cản.

"Nghe nói tướng quân tỉnh rồi, ta có việc muốn báo cáo với tướng quân."

"Phó tổng binh, ngài tốt nhất nên chờ một lát." Phúc Quý cười nói.

"Vì sao?"

Phúc Quý cười không đáp.

Nói đùa, Tống trù nương ở bên trong hắn còn không vào được nữa là.

Phó Ngạn giống như đã đoán ra điều gì, đưa mắt nhìn doanh trướng, cười nói: "Bên trong có người?"

Phúc Quý làm vẻ cao ngạo ừ một tiếng.

"Tống trù nương?"

Phúc Quý nheo mắt lại.

Phó Ngạn nháy mắt đã hiểu.

"Được, ta ở đây chờ thêm một lát."

Phúc Quý ha hả cười, "Ừ, chúng ta cùng nhau chờ."

Ở trong trướng, Cố Hiển Thành cùng Tống Điềm nghe rất rõ ràng cuộc nói chuyện bên ngoài, "..."

"Ta... ta đi trước... ngài bận chính sự đi..."

Tống Điềm chỉnh trang lại tóc tai lộn xộn, còn có chăn gối hỗn loạn trên giường, rõ ràng chột dạ, Cố Hiển Thành nhìn hai má ửng hồng của nàng mà không hề muốn tha cho nàng đi chút nào, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ừ một tiếng.

"Buổi chiều lại đến nhé?"

Tống Điềm đỏ mặt nói nhỏ: "Ngài tỉnh rồi, ta xem tình hình đã, còn phải chuẩn bị bữa tối..."

"Bản tướng không khoẻ!" Cố Hiển Thành bật thốt lên.

Tống Điềm: "...Không rảnh rỗi như ngài."

Giọng nói của nàng có chút hờn dỗi, Cố Hiển Thành rất hưởng thụ điều này: "Đến đây đi, cho nàng nghỉ phép mấy ngày."

Tống Điềm: "... Vốn dĩ ta cũng chưa có ngày hưu mộc hoàn chỉnh, mấy ngày nữa định sẽ trở về Trần gia thôn."

Cố Hiển Thành vừa nghe vậy liền nóng nảy.

"Về làm cái gì?"

Bên kia rốt cuộc có chuyện gì, so với hắn còn quan trọng hơn.

Tống Điềm đáp: "Về thăm Xuân Hoa tỷ a, đã hứa với tỷ ấy từ trước rồi."

Cố Hiển Thành rõ ràng không muốn để nàng đi, hiện tại hắn chỉ muốn thời thời khắc khắc giữ nàng bên cạnh mình, nhưng nhìn bộ dáng chờ mong của Tống Điềm, Cố Hiển Thành cũng không muốn làm nàng thất vọng.

"Đợi một thời gian nữa đi, chân ta lành rồi về cùng nàng."

Tống Điềm giật mình, "Không cần! Chân ngài muốn lành còn phải tĩnh dưỡng hồi lâu, nếu ngài không yên lòng thì tìm người đi cùng ta là được, không sao đâu."

Cố Hiển Thành tổn thương.

Có một loại vợ vừa đến tay liền muốn rời khỏi hắn, hắn buồn bực không nói nữa, Tống Điềm cười nói: "Ta ra ngoài trước."

Tống Điềm vừa ra ngoài liền gặp Phúc Quý cùng Phó Ngạn cười tủm tỉm đứng bên ngoài, bộ dáng hai người rõ ràng là đang hóng chuyện, Tống Điềm đỏ mặt khẽ gật đầu xem như chào hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc