QUẢ PHỤ XINH ĐẸP Ở BIÊN QUAN

Trong triều hôm nay, có thể nói là cực kì náo nhiệt. Nếu hôm qua đã coi như được xem kịch hay thì hôm nay lại càng thấy được nhiều hơn.

Vừa mới lên triều, Bệ hạ ngay trước mặt bá quan đã tuyên cáo Thánh chỉ phong thuởng, ban cho Đại tướng quân roi đánh Vương, thưởng ngàn lượng hoàng kim, một toà nhà, cùng trăm rương châu báu ngọc thạch.

Ban thưởng lớn như vậy đủ khiến người ta nhìn mà nghẹn họng.

Vàng bạc châu báu thì cũng thôi đi, nhưng roi đánh Vương là có ý gì?

Đánh ai?

Vương gia trong triều, chẳng phải chỉ có Ngô Vương sao?

Chẵng lẽ là vì chuyện ở huyện Võ Công nên muốn thay Đại tướng quân trút giận.

Mọi người thổn thức không thôi.

Ngay cả Cố Hiển Thành cũng không ngờ đến chuyện này, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.

Lương Thừa đế để Hoàng Đức Toàn đọc xong Thánh chỉ thì cười nói: "Hiển Thành à, mấy cái ban thưởng này ngươi phải nhận đấy, đối với công lao của ngươi đều không đáng giá nhắc tới, so với lòng trẫm vẫn còn kém xa."

Đã nói đến mức này, Cố Hiển Thành không thể không nhận, đành phải tiến lên cảm ơn.

Lương Thừa đế vừa lòng nở nụ cười.

Bãi triều, nhóm đại thần đi thành từng nhóm nhìn nhau, Đại tướng quân chưa hồi kinh đã sắp xếp tứ hôn, vừa về thì ban vô số hoàng kim, ngọc thạch, quyền lực lại có cả mỹ nhân, cái gì cũng đều cho, nếu không phải đã thăng lên đến Nhất phẩm, sợ là còn được lên cao nữa, như vậy xem ra, không hề so kém với cái vị trí dưới một người trên vạn người kia (Thái tử, Ngô Vương).

Nhưng bọn họ chỉ dám nghĩ mà không dám nói ra miệng, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cao lớn ở phía, trong lòng bất giác nghĩ về lời đồn đãi ở trong kinh đợt trước.

Trong lúc nhất thời không tránh khỏi nghi kị.

Chẳng lẽ lại đúng như lời đồn, thân thế của Đại tướng quân còn có ẩn tình?

Kinh thành có lẽ sắp có sóng to gió lớn...

*

"Bệ hạ có ý gì vậy?"

Đợi bá quan rời đi hết, Cố Hiển Thành tiếp tục bị giữ lại.

Lương Thừa đế cười đáp: "Lần trước ngươi ở huyện Võ Công chịu thiệt, Trẫm đều biết, cho dù là nhi tử của Trẫm cũng sẽ xử lý theo lẽ công bằng, roi đánh Vương này Trẫm ban cho ngươi, ai dám dị nghị?!"

Cố Hiển Thành: "Thần cũng không có lá gan lớn như vậy, chuyện trước đây đều đã qua rồi, chỉ cần Ngô Vương điện hạ không ở ngay trước mặt động chạm, roi đánh Vương này thần không dùng được, vẫn nên trả lại Bệ hạ đi thôi."

Cố Hiển Thành khinh thường việc mượn tay người khác, nếu có thù hắn sẽ tự mình báo.

"Tướng quân nhận lấy đi, kì thật ý Bệ hạ cũng không để ngài thật sự dùng, mà là vinh dự a..." Hoàng Đức Toàn đứng bên cạnh khuyên nhủ.

Dám hỏi, ban cho thần tử roi đánh Vương, đây là tín nhiệm cùng coi trọng lớn đến mức nào chứ, Cố Hiển Thành hẳn cũng hiểu nặng nhẹ trong chuyện này.

Lương Thừa đế không cho hắn có cơ hội cự tuyệt, lập tức hỏi: "Cung yến sắp xếp vào lúc hoàng hôn ngày mai, có thể chứ?"

Cố Hiển Thành tự biết không sớm thì muộn sẽ phải dự nên đành đáp ứng.

Vốn tưởng rằng hôm nay đến đây là có thể tạm kết thúc, không ngờ, vừa ra khỏi Điện, người Đông cung đã đến mời hắn qua, Thái tử?

Cố Hiển Thành do dự xong cũng khẽ gật đầu.

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

*

Đông cung.

Thái tử Duật sinh ra lúc trời có dị tượng, lúc ấy bách quan hưng phấn, tựa như trời cao đã ban cho bọn họ một Thái tử tài giỏi, Lương Thừa đế cũng hết sức vui vẻ, hạ lệnh trùng tu Đông cung, từng ngọn cây cọng cỏ ở nơi này đều đã được Quốc sư cùng Thuật sĩ bói toán sắp xếp cẩn thận, là nơi hội tụ điềm lành của đất trời, nhất định có thể dưỡng Thái tử bình an trưởng thành.

Nhưng ai ngờ, từ lúc Thái tử Duật lên mười tuổi đến nay, bỗng nhiên mắc phải căn bệnh lạ, thân thể cũng ngày càng yếu đi, hôm sau không bằng hôm trước.

Bệ hạ biết được liền nổi cơn thịnh nộ, đem Quốc sư cùng Thuật sĩ năm đó bắt lại, toàn bộ xử tử, những thứ được cho là hội tụ phong thuỷ kia, toàn bộ đều bị bỏ đi, thậm chí Đông cung bây giờ, so với Lãnh cung cùng vắng lặng giản đơn hơn vài phần.

May mà, mọi người chỉ nói Thái tử Duật thanh tâm quả dục, cũng chưa từng dị nghị gì, nhiều năm như vậy, hắn vẫn sống đơn giản qua ngày.

Đây là lần đầu tiên Cố Hiển Thành đến Đông cung, hắn nhìn cảnh tượng ở đây cũng có chút giật mình, vừa vào chính điện liền có mùi thuốc nồng đập vào mặt, bên trong còn truyền ra tiếng ho khan.

"Điện hạ, Tướng quân đến." Tiểu thái giám dẫn đường bẩm báo, rất nhanh, sau bình phong có một nam tử đi ra, Thái tử Duật hôm nay không lên triều, nhìn tình hình này, có lẽ là bệnh tình tái phát.

Sắc mặt trắng bệch, nhìn qua trông rất suy yếu.

"Bái kiến Điện hạ."

"Đại Tướng quân không cần khách khí."

Hai người ngồi đối diện nhau, thái giám thân cận bên cạnh Thái tử pha trà.

Thái tử Duật mở lời: "Hôm nay ta bệnh, không thể lấy rượu tiếp đãi Đại tướng quân, lấy trà thay rượu, kính Đại tướng quân một ly."

Cố Hiển Thành vội vàng nhận lấy, "Trà cũng tốt, rất tốt!" Nói xong, hắn cạn một hơi.

Uống xong hai người hàn huyên vài câu: "Ba năm trước Đại tướng quân rời kinh, lúc ấy thân thể Cô bệnh không thể đưa tiễn, thật sự cũng tiếc nuối. Tính ra, Cô cũng chưa gặp Đại tướng quân được mấy lần."

Cố Hiển Thành đáp: "Thái tử điện hạ có lòng, nên dưỡng tốt thân thể mới phải, khi nào muốn gặp thần chỉ cần sai người truyền lời là được."

Thái tử Duật cười khẽ: "Đại Tướng quân nể mặt Cô là được rồi."

Lời nói này, khiến Cố Hiển Thành trầm mặc.

"Điện hạ là Thái tử, thần chỉ là kẻ quê mùa, là Điện hạ cho thần mặt mũi, Bệ hạ coi trọng khiến Thần sợ hãi trong lòng."

"Đại tướng quân không cần sợ hãi, đây xác thực là những điều ngài xứng đáng nhận." Thái tử đáp.

"Chuyện lúc trước ở huyện Võ Công, cô cũng đã nghe qua, Đại tướng quân chịu thiệt rồi."

Cố Hiển Thành cười: "Đều là nam nhân, thiệt hay không thiệt cũng không cần để ý nhiều như vậy, chỉ là tính thần thẳng thắn, sợ đã đắc tội Ngô Vương điện hạ mà không biết, Ngô Vương điện hạ e là sẽ hiểu lầm."

Thái tử Duật chỉ cười không đáp.

"Đúng rồi, hôm qua Nguỵ Quốc công gặp Đại tướng quân xong cũng khá vừa lòng, ngày mai cung yến hẳn là Nguỵ Tam cô nương cũng tới, Đại tướng quân đã biết chưa?"

Nụ cười trên mặt Cố Hiển Thành dần nhạt đi.

"Chưa từng nghe nói."

Thái tử Duật nói tiếp: "Phụ hoàng có ý tứ hôn, nhưng hình như Tướng quân không nguyện ý?"

Nếu đã nói đến đây, thấy Thái tử cũng là người thẳng thắn, Cố Hiển Thành cũng không gạt hắn: "Phải, ta không nguyện ý."

"Vì sao? Cô nghe nói, Nguỵ Tam cô nương ở kinh thành, xét mỹ mạo cũng đứng số một số hai, rất nhiều thanh niên tài tuấn cầu còn không được đấy."

Cố Hiển Thành: "Vậy cứ thành toàn cho bọn họ đi."

Bản tướng có thê tử rồi! Nhưng lời này hắn không dám nói ra.

Nghĩ đến mấy lời Lưu Dương dặn dò vẫn đành phải nhịn xuống, nhưng hắn cũng là người cứng đầu, biểu cảm trên mặt đều viết rõ mấy chứ không tình nguyện.

Thái tử Duật bị hắn chọc cười.

Hắn cúi đầu như đang suy tính điều gì, lát sau liền nói, cũng không khuyên nữa.

"Nếu đã như vậy, thì xem duyên phận đi, không có duyên thì dù có cưỡng cầu cũng không thể nào."

Lời này khiến Cố Hiển Thành thoải mái hơn, gật đầu: "Đa tạ Điện hạ đã hiểu."

"Cô hiểu cũng vô dụng." Thái tử Duật cũng nói thẳng.

"Người tứ hôn là Phụ hoàng." Hắn cười, Cố Hiển Thành cũng hiểu, gật đầu: "Vậy thì đa tạ Điện hạ nhắc nhở."

Uống xong mấy chén trà, Thái tử Duật tựa như mệt không chống đỡ nổi nữa.

Cố Hiển Thành kịp thời đứng dậy, "Điện hạ chú ý nghỉ ngơi, thần cáo lui."

"Được, đợi Cô khoẻ hơn lại mời ngươi đến ngồi."

"Dạ!"


Cố Hiển Thành khom người cáo lui, bước nhanh rời khỏi Đông cung.

Hắn đi rồi, Đông cung to lớn như vậy lại quay về dáng vẻ yên tĩnh, tiểu thái giám vừa pha trà kia lúc này đang quỳ thấp bên cạnh Thái tử Duật, thái tử nhìn chén trà còn hơi nước quẩn quanh trước mặt, "Thời An có phải cũng sắp về không?"

"Bẩm Điện hạ, Lục đại nhân cho người báo, chỉ còn khoảng hai ngày đường nữa là về tới ạ."

"Tốt!"

*

Ở trong cung cả một buổi sáng, Cố Hiển Thành thật sự mệt mỏi.

Hắn bận bịu đến cơm cũng chưa ăn.

Hiện tại chỉ mong có thể nhanh chóng về tiểu viện mà hắn tâm tâm niệm niệm kia, cho dù có phải ăn cơm thừa của nàng cũng cảm thấy thoải mái từ tận đáy lòng.

Ai ngờ, vừa ra khỏi cửa cung, Lưu Dương đã chặn đường.

Nhìn ra hắn không bình thường, Cố Hiển Thành đen mặt: "Đừng bảo là ngươi đến nói cho ta biết, ban ngày không được qua chỗ nàng?"

Lưu Dương dở khóc dở cười.

Cố Hiển Thành thiếu chút nữa đã phát hoả: "Có thôi đi không! Thân thủ của bản tướng, ai có thể theo dõi ta?!"

Lưu Dương mỉm cười: "Ta tìm ngài, là vì chuyện khác."

Cố Hiển Thành hoài nghi nhìn hắn: "Chuyện gì?"

Lưu Dương nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Ngày mai là mồng Tám tháng Chạp, Bệ hạ thiết yến trong cung, hành tung của ngươi lúc khác ta không xen vào, nhưng cung yến ngày mai, nhất định phải theo sát ta."

Cố Hiển Thành nhíu mày: "Có ý gì?"

"Ý chính là, ta và ngươi phải ở cùng một chỗ, không được tách ra."

Cố Hiển Thành bị lời nói của hắn làm cho khó chịu, xong cũng chỉ thuận miệng đáp: "Được được được, vậy cũng có nghĩa là, từ bây giờ đến cung yến, bản tướng đi đâu làm gì cũng không sao, đúng không?"

"Đúng!"

"Vậy còn được." Cố Hiển Thành nở nụ cười, chỉ cần không cản trở hắn lúc này thì cái gì cũng xong, hơn nữa còn có cả đêm nay cùng sáng ngày mai, quá tốt.

Hắn xoay người, chuẩn bị nghênh ngang rời đi.

Ai ngờ, cách đó không xa có một tiểu thái giám hớt ha hớt hải chạy đến, "Đại tướng quân! Đại tướng quân!!"

Cố Hiển Thành ong đầu, sắp phát nổ.

"Tướng quân xin dừng bước, Hoàng hậu nương nương cho mời!"

Cố Hiển Thành "..." Có thôi đi không hả?!

*

Sân nhỏ của Tống Điềm ở hẻm Vĩnh Tùng, cách nơi này hai con đường về phía Đông, chính là khu chợ lớn nhất kinh thành.

Nơi này rực rỡ muôn màu, cái gì cũng đều có đủ. Hôm nay Tống Điềm cùng Tiểu Điệp các nàng đi dạo phố, cả một canh giờ cũng chưa đi hết con phố lớn này, hai người hoa cả mắt, cũng mệt mỏi cực kì.

"Ta... ta không đi nổi nữa..." Tiểu Điệp tuỳ tiện tìm một sạp trà ven đường ngồi xuống nghỉ chân, "Mệt quá... kinh thành thật sự rất rộng lớn a..."

Tống Điềm cũng thấy mệt, nên cùng nàng ấy ngồi xuống, gọi một ấm trà.

"Đúng thật là mệt rồi, vậy hôm nay chúng ta đi đến đây thôi. Ngày mai là mồng Tám tháng Chạp, cũng coi như mua đủ nguyên liệu nấu ăn rồi."

Phòng bếp ở trạch viện rất lớn, nhưng lại chẳng có gì hết, gần như là trống rỗng, hôm nay Tống Điềm quyết phải mua cho bằng đủ, không đến mức nấu nướng lại thiếu đồ mà luống cuống tay chân.

"Điềm Điềm tỷ hẳn là chuẩn bị nấu cho Đại tướng quân một bữa ăn ngon đi?" Tiểu Điệp cười trêu.

Tống Điềm cũng không phản đối: "Phong tục dân gian của chúng ta ý à, ngày mồng Tám tháng Chạp rất quan trọng, phải ở nhà ăn bữa cơm đoàn viên, cũng không chỉ vì chàng, mà là tất cả chúng ta."

"Vậy xem ra muội có thể được hưởng lộc rồi."

Tống Điềm cười, chỉ là không biết... ngày mai hắn có thời gian về nhà không...


Kinh thành phồn hoa khiến Tống Điềm mở mang tầm mắt, càng thêm kiên định ý định mở quán ăn, ngay cả sạp hàng nhỏ các nàng đang ngồi đây thôi, một chén trà tưởng chừng rất bình thường nhưng lại có tư vị không hề tầm thường.

Bên trong giống như còn thả thêm trần bì, cam quýt gì đó, còn giống như có cả Kim Ngân hoa cùng một số thứ khác nữa, dù sao uống vào không những giải khát mà còn rất ngon, rất đáng chú ý.

Màn đêm buông xuống, Tống Điềm rửa mặt xong xuôi, Tiểu Điệp hỏi: "Có cần ta trông Tiểu Bảo không?"

Tống Điềm do dự, "Thôi, ta tự trông."

Cố Hiển Thành giờ này còn chưa tới, chắc là sẽ không tốt.

Như Ý cùng Như An cũng đã đi nghỉ, bọn họ ở chung một ngày cũng rất vui vẻ, Tống Điềm trước tiên ôm Tiểu Bảo ru ngủ, sau đó mới tắt nến.

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Cũng không ngoài ý muốn, nửa đêm nàng cảm giác bên cạnh có người liền chậm rãi mở mắt ra.

"Tướng quân?"

Không cần nghĩ cũng biết là Cố Hiển Thành, nhưng mà lại có chút khác việt, hôm nay hắn không ôm nàng như mọi khi mà chỉ ngồi bên cạnh... hình như còn rất tức giận...

"Tống Điềm dụi dụi mắt, "Làm sao thế? Có chuyện gì?"

Cố Hiển Thành sắc mặt phức tạp, nhìn nàng một lát rồi bỗng nhiên chồm lấy ôm vào lòng.

Hắn cũng không biết làm sao, lần này hồi kinh, Hoàng đế rồi Hoàng đế, giống như lên cơn vậy. Tất cả đều bận tâm đến chuyện riêng của hắn!

Hoàng đế thì muốn tứ hôn cái Tam cô nương gì đó, còn Hoàng hậu lại ra sức tác thành cháu họ của bà?!

Hắn bị triệu đến Khôn Ninh cung, còn tưởng rằng có chuyện gì, ai ngờ lại là chuyện hắn không muốn nhất.

Giận dữ về đến đây, thế mà Điềm Điềm lại không đợi hắn.

Tức chết mất!

Hắn ôm chặt nàng trong lòng, bỗng nhiên tức giận cắn một miếng, Tống Điềm giật mình hô lên: "Chàng làm gì thế?"

Cố Hiển Thành không đầu không đuôi đáp: "Yên tâm, ta chỉ chạm vào nàng!"

Tống Điềm: "???"

Hắn không đầu không đuôi nói một câu, khiến Tống Điềm ngẩn ra.

"Là sao cơ?" Nàng nhất thời còn chưa hiểu ý hắn, nhưng Cố Hiển Thành không chịu nói, chỉ báo cáo lại từng việc đã làm hôm nay, cuối cùng mệt mỏi nằm xuống giường.

Tống Điềm nghe hắn một ngày mà nhiều việc như vậy, trong lòng chua xót: "Chàng ăn cơm chưa?"

Cố Hiển Thành ừm một tiếng: "Trên đường đến đã ăn hai cái bánh bao."

Chỉ ăn có hai cái bánh bao?

Tống Điềm càng đau lòng. "Ta đi nấu cơm."

"Thôi, khuya rồi, ta không đói." Hắn không chịu, Tống Điềm cũng chỉ có thể nằm xuống.

"Ngày mai rồi nói, ngày mai là mồng Tám tháng Chạp mà, ta muốn ăn cháo Bát Bảo."

Mắt Tống Điềm sáng lên: "Ngày mai chàng ở đây sao?"

Cố Hiển Thành mở mắt nhìn nàng, có chút không vui: "Không ở đây thì đi đâu?"

"Ta tưởng ngày mai Bệ hạ..."

"Ta cũng không phải cái đuôi của lão." Cố Hiển Thành càng mất hừng, nhíu mày: "Đúng là tối mai có tiệc, nhưng ban ngày ta ở nhà với nàng."

Lòng Tống Điềm ngọt ngào, "Vậy tốt, ngày mai ta làm một bàn thức ăn ngon, chúng ta cùng ăn."

"Ừm." Lúc này Cố Hiển Thành mới vui vẻ.

"Hai nha hoàn kia dùng được không?"

Tống Điềm đáp: "Đều rất tốt, chỉ là ta không quen sai vặt người khác, cũng không có nhiều việc cần sai họ như vậy."

"Ta biết, nên cũng không sắp xếp nhiều người, nhưng nàng phải học đi, tương lai trong viện còn nhiều người hơn."

Tống Điềm nghe hiểu ý hắn, nhỏ giọng đồng ý.

Hắn nhìn thoáng qua, thấy Tiểu Bảo liền do dự, lại nói: "Hiện tại nhiều phòng trống, để đứa nhỏ ở riêng đi, ta tìm cho nàng một nhũ mẫu, được không?"

Tống Điềm do dự chớp mắt: "Cũng được, nhưng Tiểu Điệp cùng Như Ý đều có thể giúp ta trông con, chỉ là sau nếu có mở tiệm, quả thật cũng cần thêm người giúp."

"Mở tiệm?!" Cố Hiển Thành trong nháy mắt bừng tỉnh.

"Đúng vậy!" Tống Điềm hơi mất hứng, "Không phải trước đây nói rồi sao, chàng muốn đổi ý?"

Đổi ý thì cũng không phải, nhưng Cố Hiển Thành quả thật có chút không bằng lòng.

Thời gian hắn có thể tới đây vốn đã ít, Tống Điềm lại đi mở cửa tiệm, vậy chẳng phải không gặp được bao lâu sao.

Hắn rất hiểu tính nàng.

"Ta mặc kệ, sự tình đã quyết chàng đừng hòng đổi ý." Tống Điềm không vui.

Nàng không vui, Cố Hiển Thành cũng chỉ có thể đầu hàng.

"Được được... nàng định mở cái gì, tiệm cơm sao?"

Tống Điềm cười, "Ừm, ta cũng chỉ giỏi mỗi cái này, chàng thấy... có được không?"

Cố Hiển Thành cố ý nói: "Được thì nhất định là được, nhưng nàng nghĩ xem, kinh thành nhiều trù nương như vậy, tiệm cơm càng không thiếu, nàng xác định có thể đấu lại người ta?"

Tống Điềm lại xụ mặt: "Chưa gì đã bàn lùi? Ta được hay không, chẳng lẽ còn phải hỏi?"

"Phải phải phải..." Cố Hiển Thành thấy nàng cáu kỉnh, lập tức vòng tay ôm lấy người, mà thấy nàng còn hứng thú bừng bừng như thế này, hắn lại nổi tâm tư khác.

Hắn đưa tay bắt đầu thăm dò, Tống Điềm vẫn đang chìm đắm trong kế hoạch của mình, bỗng nhiên, tay hắn chạm đến một nơi.

Tống Điềm trừng mắt cúi đầu nhìn theo. Đỏ mặt.

"Ngày mai ta để Phúc Quý đi chọn cửa hàng giúp nàng nhé?" Cố Hiển Thành khàn giọng, động tác cũng dần nhanh hơn.

"Ừm..." ánh mắt Tống Điềm trốn tránh, hắn vẫn tiếp tục không ngừng.

"Sáng mai ta không phải đi, ngủ thêm một lát?"

Tống Điềm "..." đưa mắt nhìn về phía Tiểu Bảo.

"Tiểu Bảo còn ở đây..."

Cố Hiển Thành suýt nữa thì quên mất.

"Vậy... đi qua bên kia?"

Gian giữa còn có một bộ giường sập mềm cạnh cửa sổ, bên trên là cái bàn tứ trác vuông vắn, chỗ ấy hay dùng để đọc sách hoặc thêu thùa may vá, Tống Điềm không muốn đánh thức nhi tử, chỉ có thể đỏ mặt đáp ứng.

Cửa sổ ở phòng này so với ở Trần gia thôn lớn hơn rất nhiều, ánh trăng chiếu rọi sáng bừng, mái tóc dài đen nhánh của Tống Điềm phiêu lãng trên giường, nàng xấu hổ không nhịn được bưng tay che kín mặt.

Mà cái bàn nhỏ kia cũng bởi vì động tác có tiết tấu của Cố Hiển Thành mà rung động dữ dội, trên bàn có một cái bình hoa sứ trắng, là lúc trưa Tiểu Điệp mang vào, bên trong còn cắm một cành thu hải đường, bình hoa cũng không ngừng lay động, cuối cùng khi nó suýt nữa rớt khỏi bàn thì được Cố Hiển Thành nhanh nhẹn tóm lấy, hắn đỡ được bình nhưng đồng thời bên dưới lại càng tiến vào sâu hơn, Tống Điềm run rẩy...

Cố Hiển Thành khẽ rên lên một tiếng, thoáng chốc, buông kiếm đầu hàng...

Hai người dừng lại, Cố Hiển Thành nhìn nàng thật sâu, cuối cùng, cúi xuống khẽ khàng hôn.

Đoá thu hải đường kia cũng không biết bị hắn rút ra khỏi bình từ lúc nào, nhẹ nhàng cài lên tóc mai nàng.

"Xinh đẹp."

Thưởng thức xong, thân dưới hắn lại tiếp tục, Tống Điềm bị đẩy đến mức không thở nổi, nàng giơ tay đẩy hắn ra.

Cố Hiển Thành lại không hề hấn gì.

"Không phải đã nói... ngày mai có thể ngủ thêm chút nữa sao..."

Tống Điềm sửng sốt, nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã tiếp tục không nặng không nhẹ đung đưa, tưởng như nàng chỉ có thể mở to mắt để mặc hắn đòi hỏi...

Bình luận

Truyện đang đọc