QUẢ PHỤ XINH ĐẸP Ở BIÊN QUAN

Trở về doanh trướng, Tống Điềm kể lại mọi chuyện cho Tiểu Điềm nghe, Tiểu Điềm nghe xong liền kinh ngạc mở to hai mắt: "Điềm Điềm tỷ lợi hại thật! Thế mà lại có được lời bảo đảm của đại tướng quân!"

Về phần Tống Điềm, nàng cũng không quá vui mừng, khi còn ở Trần gia thôn nàng cũng đối xử với Cố Hiển Thành như bao người thôi.

Tiểu Điệp thấy khó hiểu, "Điềm Điềm tỷ, tướng quân muốn thưởng, sao tỷ lại không cần?"

Tống Điềm nghĩ ngợi, vì sao lại không cần?

Thứ nhất, nàng xác thực không muốn gì cả, thứ hai... nàng vào quân doanh làm nhưng cũng là kí công khế chứ không phải nô lệ được mua về. Cái gọi là "thưởng" cũng giống như chủ nhân ban ân vậy. Nói đi nói lại cũng chỉ là bát canh gà, thưởng rồi, lần sau làm chuyện gì cũng có gánh nặng tâm lý.

Nghĩ vậy nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt cười: "Ta thật sự không muốn thứ gì cả, hiện tại ăn ở trong quân, ta thấy đủ rồi."

Tiểu Điệp cũng là người đơn giản không nghĩ nhiều, cười nói: "Không sao, dù sao tướng quân cũng đã mở miệng. Chúng ta cứ nhớ chuyện này đã!"

Tống Điềm cười không đáp, nàng đi cho Tiểu Bảo ăn rồi nghỉ ngơi.

Cả ngày hôm nay làm bữa sáng xong chưa kịp nghỉ bao lâu, hiện tại thực sự rất mệt, nhanh chóng cùng nhi tử nhắm mắt lại...

Chỉ là trong quân nhanh chóng lan truyền tin tức, chưa đến một canh giờ đã truyền đi khắp nơi, thậm chì còn có nhiều phiên bản khác nhau.

Có người nói buổi sáng đại tướng quân ăn bánh bao của Tống trù nương xong, hương vị ngon kinh người liền ngày đêm tơ tưởng, nhịn không được liền gọi nàng đi làm mì canh gà. Cũng có người nói bệnh cũ của đại tướng quân tái phát đau đớn khó nhịn, ăn canh gà của Tống trù nương xong thì liền khỏi, sắc mặt hồng hào.

Tóm lại là thêm mắm dặm muối ngày càng khoa trương.

***

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Tống Điềm ngủ một đến giờ Tý, đến khi dậy đã không thấy Tiểu Điệp ở trong trướng. Nguyên lại là Đậu Khấu nhịn không được vội tìm nàng ấy hỏi chuyện, hai người nói chuyện bên ngoài trướng.

Tiểu Điệp ngáp ngắn ngáp dài: "Có chuyện gì~~"

Đậu Khấu kéo áo nàng, "Tiểu Điệp tốt, những lời trước đây ngươi nói còn tính không?"

"Lời gì?"

"Chính là chuyện đổi chỗ nha, không phải ngươi vẫn luôn muốn làm cơm tối sao, hiện tại chúng ta đổi, ngươi theo La tỷ, ta đi làm cơm sáng, thế nào?"

Tiểu Điệp nghe vậy thì sửng sốt, "Hiện tại ngươi lại muốn đổi?"

"Đúng vậy, chúng ta đi tìm La tỷ, La tỷ nhất định sẽ đồng ý, xong nhờ La tỷ nói với Triệu ma ma, khẳng định không thành vấn đề."

Tiểu Điệp nhíu mày, "Nhưng mà... ta không định đổi."

Đậu Khấu sửng sốt, "Vì sao nha, lần trước ngươi bảo làm cơm sáng thì sẽ không thường xuyên gặp được huynh của ngươi còn gì? Hổ cánh quân chạng vạng mới trở về, trời chưa sáng đã lại đi, một tháng rồi ngươi cũng chưa gặp huynh ấy đúng không?"

"Đúng là như vậy..."

"Cho nên chúng ta đổi đi, ngươi làm cơm tối vậy có thể thường xuyên gặp huynh của ngươi."

Tiểu Điệp nhìn nàng, lại quay về nhìn thoáng qua doanh trứng, "Nhưng huynh ta từng nói, làm việc phải đến nơi đến chốn, không được kén cá chọn canh... Hiện tại ta làm cơm sáng vẫn rất vui vẻ, không cần đổi đâu."

Đậu Khấu nghe vậy liền nóng nảy, ngữ khí cũng không tốt, "Ngươi nói vậy là có ý gì hả, bảo ta kén cá chọn canh sao?"

Tiểu Điệp ngẩn người, "Ta không có ý đó mà..."

"Được rồi, không cần nói nữa, ta đã biết, hiện tại ngươi có chỗ tốt để đi, đương nhiên sẽ không nhớ đến ta, ngươi cũng đừng quên, nàng ta không có bối cảnh gì, thể hiện tài năng cũng nhất thời thôi, chờ sau này ngươi hối hận cũng đừng đến tìm ta."

Đậu Khấu lạnh lùng nói xong liền xoay người rời đi, Tiểu Điệp bị nàng nói liền lặng người đứng một chỗ, một lúc sau phản ứng lại mới cảm thấy buồn cười, thái độ thay đổi cũng nhanh thật.

Tiểu Điệp trở về trướng không ngờ Tống Điềm đã tỉnh, mà cuộc nói chuyện kia hiển nhiên nàng đã nghe thấy.

Tiểu Điệp xấu hổ cười cười, "Điềm Điềm tỷ..."

Tống Điềm sẽ không đánh giá cách làm người của người khác, chỉ là đối với chuyện của Tiểu Điệp nàng vẫn để bụng, nên hỏi: "Nàng ta vừa nói muội với huynh muội là chuyện như nào?"

Tiểu Điệp không ngờ nàng lại hỏi chuyện này, liền đáp: "Chính là ca ca ta ở Hổ cánh quân, bọn họ luôn phải đi canh gác, giờ Dậu trở về, giờ Mẹo xuất phát, thời điểm hắn trở về là vào lúc ta đang nghỉ ngơi nên đều không gặp được, ca ca cũng không cho gặp vì không muốn ta mệt mỏi... Cho nên lúc trước ta mới nói chuyện cùng Đậu Khấu, nếu làm cơm tối thì có thể gặp huynh ấy."

Tống Điềm hiểu rõ, nàng cũng không biết an ủi Tiểu Điệp như nào, chỉ nói: "Không sao, thế gian này vạn sự khó lường, huynh muội các ngươi ở cùng một quân doanh, sao phải lo không có cơ hội gặp mặt!"

Tiểu Điệp cười: "Điềm Điềm tỷ nói đúng."

Mà ở nơi khác, Đậu Khấu nổi giận đùng đùng trở về doanh trướng của nàng, đúng lúc gặp La thị, La thị trực tiếp hỏi nàng: "Ngươi muốn đi nấu cơm sáng?"

Đậu Khấu sửng sốt, vội vàng giải thích: "Ta... ta không! La tỷ... ta..."

La thị ngắt lời: "Không cần giải thích, ngươi muốn đi thì cứ đi, dù sao ta cũng chỉ cần nói với Triệu ma ma một câu là được, ngươi rảnh rỗi đi tìm Tiểu Điệp không bằng trực tiếp nói với ta phải nhanh không? Cơm sáng e là sẽ ngày càng nhiều việc, ngươi đi thì ta sẽ tìm một người khác thế chỗ là được."

Đậu Khấu cắn môi, vội tiến lên một bước: "La tỷ! Ta sai rồi... ta không đi, ta không đi nấu cơm sáng, ta đi theo tỷ... La tỷ!"

La thị nhàn nhạt nhìn nàng một cái, "Khi ngươi đi theo ta, ta đã nói ngươi sẽ không học được cái gì đâu, sao không sớm từ bỏ ý định đi?"

Đậu Khấu hoảng hốt trong lòng, nói: "Ta biết, nhưng ta muốn làm cơm tối để rèn luyện! Ta không bao giờ muốn đổi làm cơm sáng, tỷ cho ta một cơ hội đi!"

La thị không đáp lại, quay người rời đi để Đậu Khấu ở tại chỗ đấm ngực dậm chân, âm thầm hối hận.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Doanh trướng của Triệu ma ma cũng ở đằng sau nhưng cách nhà bếp một đoạn, rộng mở an tĩnh.

Sau khi hết việc bà trở về doanh trướng thì liền sửng sốt, lúc sau liền cười nói: "Sao nay lại rảnh rỗi đến đây ngồi?"

La thị đến trước mặt bà, tay cầm một hộp thức ăn, cười nói: "Hôm nay không vui, tìm ma ma tâm sự, ma ma có rảnh không?"

Triệu ma ma: "Còn phải hỏi, vào đi thôi."

Một đĩa hành hoa trộn cay, một vò rượu, một đĩa đậu phộng, La thị lần lượt lấy ra bày lên bàn.

"Ta không khéo tay, làm cũng vội vàng, cũng chỉ chuẩn bị được nhiêu đây, ma ma đừng ghét bỏ."

Triệu ma ma thấy tỷ ta còn chuẩn bị cả rượu, ánh mắt cũng thay đổi: "Ngươi uống rượu vào thì ngày mai làm việc thế nào?"

"Ma ma cẩn thận quá, ma ma không uống ta uống, hiện giờ mới qua giờ Tý, chỉ có cơm sáng bọn họ mới vội, còn ta tận buổi chiều cơ mà."

Triệu ma ma không có ý kiến gì, hỏi tiếp: "Thế có chuyện gì?"

La thị cười, cười đến cực vui vẻ: "Cũng không có gì, là muốn nói với ma ma, nhà bếp có Tống trù nương mới đến đó không phải sao, ngươi đem cơm tối giao cho nàng ta đi, để ta nhẹ gánh."

Sắc mặt Triệu ma ma dần trở nên nghiêm túc, bà không thể ngờ: "Dù sao chuyện cũng đã qua lâu vậy rồi, vẫn không muốn ở lại đây sao?"

La thị chỉ cười: "Tay nghề này của ta, mỗi ngày ở trong quân làm cơm sẽ làm các tướng sĩ uất nghẹn, thực sự không cần phải như vậy, hà tất làm khó người khác?"

Triệu ma ma trầm mặc, "Không phải tướng quân làm khó người khác..."

"Ta biết" La thị ngắt lời, "Là do cái tên trượng phu đã thành ma kia phó thác, hắn chết cũng chết rồi còn muốn nhốt lão nương ở chỗ này, thật là..."

La thị cười mắng nhưng bi thương trong mắt lại thập phần rõ ràng.

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||

Một lát sau, Triệu ma ma thở dài: "Nếu ngươi không thích làm bếp, có thể đi giặt quần áo? Ngoại trừ hai chỗ này, nơi khác... quá mức vất vả, tướng quân sẽ không đồng ý."

La thị cười: "Ta làm đầu bếp thì món ăn toàn cặn bã khó ăn, ma ma để ta đi đi giặt quần áo, tướng sĩ e sẽ phải mặc đồ rách tung toé rồi."

"..."

"Xem ra ngươi vẫn muốn đi."

La thị cũng nghiêm túc lại, "Đúng vậy."

"Bên ngoài loạn như vậy, ngươi muốn đi nơi nào?"

"Trời đất bao la, đi đâu chả được, dù sao ta cũng không muốn ở lại đây nữa," Ngữ khí La thị kiên định, ngửa đầu tu một ngụm rượu, nói tiếp: "Dù sao ta cũng là từ loại địa phương kia đi ra, nếu không phải gặp được con ma kia thì ta cũng sẽ không ở đây, lúc trước hắn còn hoa ngôn xảo ngữ (1) nói yêu ta bảo hộ ta cả đời, kết quả được mấy năm đã buông tay nhân gian, không ở bên ta thì thôi đi dựa vào đâu bắt ta sống theo ý nguyện của hắn chứ... Triệu ma ma, người khác không hiểu ta chả nhẽ bà cũng không hiểu sao?"

Triệu ma ma thở dài, cuối cùng, tự rót cho mình một chén rượu.

La thị cười: "Ai có chí hướng của người đấy, ta thấy Tống Điềm này cũng khá tốt, thích nấu nướng, ta không thích vậy nhường cho nàng đi..."

Một lát sau, Triệu ma ma mới đáp, "Được, ta nghĩ cách giúp ngươi."

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Hôm nay vẫn như mọi khi, giờ Dần canh ba Tống Điềm đi đến nhà bếp.

Thực đơn hôm nay có bánh bao hoa cuộn thịt.

Tuy rằng nàng mới đến hai ngày nhưng người phục vụ cơm sáng đều rất tín nhiệm năng lực của Tống Điềm, cho nên khi nghe thấy thực đơn hôm nay bọn họ liền cảm thấy món này không hề bình thường, Tống trù nương nhất định có thể khiến bọn họ kinh ngạc.

Mà đúng là như vậy, Tống Điềm cũng không để họ phải thất vọng.

"Hôm nay chúng ta làm nhân thịt hành hoa nhục đậu khấu cay."

Vừa nghe vậy, mắt của mọi người đều sáng lên, "Đây là bánh bao cuộn gì vậy? Chưa từng nghe qua nhỉ?"

"Nhưng ta đoán sẽ ngon lắm! Cần phải chuẩn bị những gì vậy, ta lập tức làm luôn."

Tống Điềm giải thích: "Thái hành đi, càng nhiều càng tốt, nhân thịt nữa, không cần băm quá nát, đừng băm nhỏ quá như nhân sỉu cảo, khi ăn nhai sần sật rất ngon."

Tiểu Điệp nghe xong liền hiểu: "Cái này ta biết! Để ta băm!"

Từ sư phụ hỏi, "Bột thì sao?"

Tống Điềm cười đáp: "Như bánh bao bình thường thôi, ngài chắc cũng hiểu."

Từ sư phó gật gật đầu, "Đã hiểu."

Dứt lời mọi người liền bắt tay vào làm việc.

Bánh bao hoa cuộn nhân thịt hành hao nhục đậu khấu cay, ngoại trừ hành thịt cùng vỏ bánh thì quan trọng nhất là nước sốt. Để làm loại nước sốt này cần rất nhiều loại gia vị, ước chừng phải tới mười loại hương liệu nghiền nát xào chế mới thành, mà món này Tống Điềm đã từng làm thử rất nhiều lần, đều sớm ghi nhớ trong lòng, nhưng đấy là trong tình cảnh nàng không có đủ nguyên liệu, dù sao hương liệu cũng quý giá, ở Cố gia hay Trần gia thì chỉ có thể tìm được bốn năm loại là tốt lắm rồi.

Nhưng Thành Dương quân dù sao cũng là quân đội của triều đình, có lẽ do hoàn cảnh địa lý thiếu thốn nguyên liệu nấu ăn nhưng gia vị lại khá đầy đủ.

Tống Điềm từ ngày đầu tiên đến đây đã để ý thấy điều này, nàng yên lặng ghi nhớ xong liền bắt tay chuẩn bị.

"Thơm quá đi."

Tống Điềm chuẩn bị nước sốt xong, Tiểu Điệp ngửi thấy mùi liền đi ra, vẻ mặt tràn đầy hứng thú đối với các loại hương liệu trong tay nàng, nàng ấy đón lấy đưa lên mũi ngửi, nói: "Ta đoán có hồ tiêu, đinh hương, thì là, nhục đậu khấu...?"

Tống Điềm kinh ngạc, "Không tồi, có thể đoán được nhiều như vậy."

Tiểu Điệp ngượng ngùng cười, "Không ai chịu dạy ta cả, ta tự mình nếm thử nhiều, nghe nhiều nên cũng biết một chút."

Tống Điềm cười gật đầu, "Vậy muội theo ta học đi, đây là hương liệu đã được giã mịn, tiếp theo chúng ta thêm vào một muỗng muối, một muỗng mè trắng, hai muỗng ớt bột cùng một muỗng nhỏ hạt tiêu, trộn đều, sau đó, nổi lửa, đợi dầu nóng thì đổ vào..."

Nhiệt độ cao bốc lên khói trắng, xoạt một tiếng, hương liệu liền dâng lên mùi hương nồng nàn, Tiểu Điệp không nhịn được quay ra đằng sau hắt xì, hương liệu cùng ớt rất nồng làm hỗn hợp chuyển sang màu đỏ đẹp mắt.

Ở một bên Từ sư phụ cũng đã nhào bột xong, Tống Điềm đưa tay nhận lấy khối bột.

Đầu tiên lấy một cục bột cán thành hình vuông, ở bên trên quét một lớp nước sốt, sau đó là rải một lớp thịt vụn thật dày, thịt vụn cũng đã được tẩm ướp sơ qua, thoạt nhìn màu sắc cũng hấp dẫn vô vùng, Tống Điềm hào phóng nói: "Không thể bủn xỉn được, linh hồn món này chính là ở lớp nhân này."

Rải đều thịt xong thì rải hành lá thái nhỏ, tiếp theo là cuộn lại, miếng bột hình chữ nhật được cuộn lại thành cuộn, nhân thịt tầng tầng lớp lớp với vỏ bánh mềm, sau đó cắt thành từng khối nhỏ, lấy một chiếc đũa ấn một đường chính giữa để tạo hình hoa, như vậy là hoàn thành.

"Đây là cách lười nhất có thể dễ dàng tạo hình, còn mọi người gói có thể tuỳ cơ ứng biến, Chỉ cần là cuộn thịt xen kẽ vỏ là được, để cho hương vị được ngấm đều!"

Mọi người trầm trồ vỗ tay khen ngợi, ai cũng thấy nàng có ý kiến tạo hình hay vì vậy liền sôi nổi làm theo, nhà bếp đâu vào đấy, vừa qua giờ Mẹo, một đám binh linh liền chen chúc tới.

Mấy ngày nay ngoại trừ nhóm người đã biết từ trước kia còn có mấy người có mặt từ ngày đầu tới rất sớm, bọn họ nhanh chóng đến trước mặt Tống Điềm, tranh nhau chào hỏi, "Tống trù nương! Cho ta trước đi! Ta tới đầu tiên!"

"Ngươi thôi đi, ta tới trước! Đứng sang một bên!"

Tống Điềm bị bọn họ chọc cười, nói: "Không vội, hôm nay ăn bánh bao cuộc, không giới hạn số lượng."

Bình luận

Truyện đang đọc