QUAN HỆ THẾ THÂN


---------------------------------------------------------

Khi Hứa Thừa Yến tỉnh dậy, đã là trưa ngày hôm sau. Bên cạnh trống rỗng không có người, Hạ Dương đã đi đến công ty.

Hứa Thừa Yến đứng dậy, nhất thời cảm thấy đầu óc có chút choáng váng. Có thể là tối hôm qua ở trên du thuyền hóng gió bị cảm lạnh. 

Hứa Thừa Yến đành phải xuống giường, ở trong ngăn kéo lấy ra thuốc trị cảm, uống thuốc xong lại tiếp tục nằm lên giường. Lại bởi vì bị cảm nên thân thể có chút khó chịu. Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại, nép vào chăn bông rồi lại ngủ thϊếp đi lúc nào không biết, đến tận chiều tối mới tỉnh lại.

Chỉ là không biết vì cái gì, rõ ràng đã uống thuốc rồi, nhưng sau khi tỉnh dậy lại càng thấy chóng mặt hơn. Bất quá Hứa Thừa Yến mạnh mẽ đánh lên tinh thần, đi rửa mặt thay đồ.


Buổi tối còn có lớp, Hứa Thừa Yến thay xong quần áo, ở phòng bếp tùy tiện ăn chút gì đó liền đi ra ngoài. Bên ngoài gió rất lớn, Hứa Thừa Yến đi ở trên đường vốn đang có chút choáng váng đầu, hiện tại bị gió thổi qua mới thanh tỉnh được một chút.

Lớp học đàn bắt đầu lúc 7 giờ rưỡi, Hứa Thừa Yến đến trường sớm hơn nửa tiếng, rót một cốc nước nóng rồi ngồi vào phòng làm việc nghỉ ngơi.

Một lúc sau, có người vào văn phòng.

Người tiến vào là một vị giáo viên nam đã hơn ba mươi tuổi, nhìn thấy Hứa Thừa Yến ở trong văn phòng liền ngạc nhiên nói: "Tiểu Hứa tới sớm vậy."

"Thầy Lý." Hứa Thừa Yến cười chào hỏi.

Thầy Lý đi đến chỗ ngồi phía sau Hứa Thừa Yến, mở cửa sổ bên hông cho thông gió, lại nhìn thoáng bầu trời, không khỏi cảm thán: "Hình như trời sắp mưa a..."


"Rõ ràng ngày hôm qua còn nắng, vậy mà hôm nay liền lạnh đến không chịu được." Thầy Lý thở dài một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt chú ý đến một nơi nào đó bật cười: "Có người đang tỏ tình." 

Nghe xong, Hứa Thừa Yến cũng có chút tò mò đi tới bên cửa sổ, nhìn thấy cách đó không xa trên quảng trường nhỏ, một đám người trẻ tuổi vây xung quanh một chỗ, rất náo nhiệt.

Ở giữa đám đông là một chàng trai đang cầm trên tay một bó hoa hồng lớn. Người chung quanh còn đang không ngừng ồn ào: "Ở bên nhau! Ở bên nhau!"

Thầy Lý cười cười, nhịn không được lại cảm thán: "Tuổi trẻ thật tốt a!"

Hứa Thừa Yến nhìn nhóm thanh niên 17, 18 tuổi trên quảng trường, biểu tình trên mặt cũng bất tri bất giác nhu hòa lại: "Đúng vậy."

Tuổi trẻ thật tốt!

"Tiểu Hứa vẫn còn trẻ." Thầy Lý vỗ vỗ bả vai Hứa Thừa Yến: "Không giống tôi, đều đã hơn ba mươi tuổi."


Hứa Thừa Yến cười cười, không nói gì. Kỳ thật cậu cũng không còn trẻ nữa. Ít nhất là bây giờ, cậu không thể trở lại tâm trạng như khi cậu  mười tám tuổi.

Hứa Thừa Yến nhìn nhìn chàng trai cầm hoa hồng, trong lòng đột nhiên có chút hâm mộ. 

Mười tám tuổi thật là tốt.

Dám yêu dám hận, không màng tất cả.

Tuổi trẻ là như vậy, đơn thuần lại mãnh liệt.

Nhìn nhận một người rồi sẽ không chịu buông tay, tình nguyện dù cho đâm vào vỡ đầu chảy máu.

Cậu cũng chính vào năm 18 tuổi gặp được Hạ Dương. 

Sau đó liền lún vào ——

Rốt cuộc ra không được.

Kết thúc lớp học buổi tối đã chín giờ rưỡi. Hứa Thừa Yến thu thập cầm phổ xong, đang định xuống lầu thì vừa vặn đụng phải Thầy Lý. 

Thầy Lý đang từ trong văn phòng đi ra, thấy Hứa Thừa Yến liền vẫy vẫy tay: "Một lát nữa có muốn cùng nhau ăn khuya không Tiểu Hứa?" 
Hứa Thừa Yến còn choáng váng đầu liền trả lời: "Cơ thể hơi khó chịu, tôi phải đi về trước thôi."

Thầy Lý nhìn thoáng qua phát hiện sắc mặt Hứa Thừa Yến thật sự hơi tái nhợt, liền nói: "Vậy cậu nhớ nghỉ ngơi thật tốt đi." 

Hứa Thừa Yến lịch sự gật đầu tạm biệt, sau đó xuống lầu rời đi.

Vừa lúc Hứa Thừa Yến trở lại căn hộ, một âm thanh nhắc nhở tin nhắn đột nhiên phát ra từ điện thoại. Hứa Thừa Yến lấy qua mở khóa xem thì phát hiện là tin nhắn của Hạ Dương. Hứa Thừa Yến click mở khung thoại, nhìn thấy Hạ Dương gửi tới một định vị địa điểm, là ở quán bar.

Ngoại trừ một tin nhắn định vị thì không còn gì khác. Hứa Thừa Yến lấy chìa khóa xe đành phải lại lần nữa ra cửa.

Vừa đi vào quán bar, Hứa Thừa Yến ngửi thấy mùi rượu trong phòng, dạ dày liền có chút khó chịu. Trong quán bật máy sưởi nên không khí có chút ngột ngạt, ánh đèn đủ màu sắc lủng lẳng trên trần càng khiến Hứa Thừa Yến càng khó chịu, đầu choáng váng đến không tả được.
Hứa Thừa Yến xoa giữa chân mày, xuyên qua đám người đi lên lầu hai, tìm phòng bao. Khi đẩy cửa vào, Hứa Thừa Yến liếc mắt một cái liền thấy được Hạ Dương đang ngồi trên sô pha. 

Trên bàn đã lăn lóc vài vỏ chai rượu, Hạ Dương lười biếng dựa nửa người vào trên sô pha híp mắt lại, giống như là uống say rồi. Mà trong phòng trừ bỏ Hạ Dương còn có ba người khác. 

Trì Dật cũng đang uống rượu, thấy Hứa Thừa Yến đến liền cười tủm tỉm nói: "Yến Yến uống rượu không?"

"Lái xe tới, không uống." Hứa Thừa Yến theo lịch sự vẫn trả lời hắn.

"Không uống rượu liền mất hứng a!" Trì Dật cười như không cười nhìn Hứa Thừa Yến.

Hứa Thừa Yến không để ý đến hắn, đi tới bên người Hạ Dương nhẹ giọng hỏi: "A Dương, trở về không?"

Hạ Dương nhìn sang cậu, gật đầu đáp ứng rồi đặt ly rượu trong tay xuống bàn, hướng những người khác nói: "Tôi đi trước."
"Hạ thiếu đi thong thả, hẹn lần sau gặp lại." Trì Dật cười tủm tỉm: "Đến lúc đó tôi cũng gọi Tu Trúc tới, chúng ta cùng nhau tụ họp."

"Đúng đúng đúng, có thể kêu Tu Trúc tới uống rượu."

"Cũng đã nhiều năm không gặp Tu Trúc, bây giờ cậu ấy đã trở lại rồi sao? Vậy đến lúc đó nhất định phải dẫn cậu ấy tới chơi."

Hạ Dương nghe cuộc đối thoại của mấy người bọn họ liền nhíu mày, lên tiếng ngắt lời: "Thân thể cậu ấy không tốt, đừng dẫn cậu ấy đi uống rượu."

"Cũng đừng dẫn cậu ấy đi lung tung đến mấy chỗ rối loạn kia." Hạ Dương chậm rãi nói.

"Được được được! Đều nghe Hạ thiếu!"

Hứa Thừa Yến đứng ở một bên nghe hắn nói xong, hai mắt liền rũ xuống. Hóa ra Hạ Dương cũng sẽ có lúc quan tâm một người như vậy. Hứa Thừa Yến cúi đầu, biểu tình trên mặt không chút thay đổi, xoay người rời khỏi phòng. 
Xe dừng ở bên ngoài, Hứa Thừa Yến ngồi lên xe liền trầm mặc không nói. Hạ Dương từ trong quán bar đi ra, sau khi lên xe cũng không nói chuyện, tựa lưng vào ghế rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. 

Sau khi trở lại căn hộ, Hạ Dương lúc này mới lên tiếng hỏi: "Có hoành thánh không?" Hứa Thừa Yến có chút mệt mỏi nhưng vẫn đi về phía phòng bếp, một bên trả lời: "Hẳn là còn có."

Hứa Thừa Yến đi tới tủ lạnh mở tủ, lấy ra một phần hoành thánh đã được bọc cẩn thận, đi vào phòng bếp. Sau khi hoành thánh đã được nấu chín, Hứa Thừa Yến hướng phòng khách gọi một tiếng: "A Dương!" 

Hạ Dương liền đứng dậy, đi vào bàn ăn bên này.

Hứa Thừa Yến vẫn còn hơi chóng mặt nên định về phòng ngủ nghỉ ngơi trước. Mà khi Hứa Thừa Yến đi ngang qua người Hạ Dương, chợt ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng của hắn. Hứa Thừa Yến thu hồi tầm mắt, làm bộ như chưa phát hiện cái gì, cũng không có ý định hỏi hắn. 
Chỉ là có điểm mệt mỏi.

Trở lại phòng ngủ Hứa Thừa Yến đi tắm rồi uống thuốc, sau đó nằm lên giường, cơ thể mệt mỏi cộng thêm đầu óc nặng nề liền mê man ngủ thϊếp đi.

Hứa Thừa Yến ngủ thật sự sâu, còn mơ một giấc mộng. Mơ thấy cảnh mình tỏ tình với Hạ Dương năm mười tám tuổi.

"Anh Hạ!" 18 tuổi Hứa Thừa Yến năm mười tám tuổi lấy hết can đảm, vươn tay ôm lấy người trước mắt rồi lại nhanh chóng buông ra: "Em thích anh!"

Thời trẻ luôn mãnh liệt như vậy. 

Bất chấp tương lai, không sợ bị thương. 

Mười tám tuổi, thật tốt.

--------------------------------------------

Mười tám tuổi ở bên Hạ Dương, gần 5 năm hy sinh đủ thứ vậy mà thứ nhận lại chỉ là con số 0 cùng tổn thương. 

Bánh cá nhỏ: Mọi người ơi, bình luận cho tui có động lực edit với nào, chứ mới vào học lại mà tui đã thấy đầu xoay vòng luôn rồi! 

Bình luận

Truyện đang đọc