-----------------------------------------------------
"Đền tiền đi." Hứa Thừa Yến nhặt nhánh cây kia lên, ngẩng đầu đối diện tầm mắt nam nhân: "Chi phí sửa cái giường này bao nhiêu?"
Hạ Dương không trực tiếp trả lời, thuận thế ngồi ở một bên mở lòng bàn tay ra để lộ hai mảnh mộc bài kia:"Vậy cái này em đền thế nào?"
Hứa Thừa Yến nghĩ nghĩ một chút rồi khẽ thăm dò: "Vậy để tôi viết lại một cái khác nhé?"
Hạ Dương nhất thời trầm mặc không nói gì, an tĩnh cầm tấm mộc bài trong tay. Qua một lúc lâu sau, Hạ Dương mới lên tiếng: "Không giống nhau."
Cho dù có viết lại cái khác một lần nữa cũng không giống.
Hạ Dương đứng dậy cho qua chuyện này: "Thôi bỏ đi, không cần em bồi thường nữa đâu."
"Hả?"
Hạ Dương xuống giường, không nhanh không chậm dặn dò: "Bạn nhỏ lần sau nhớ phải ngoan ngoãn một chút, đừng để gặp rắc rối nữa là được."
Nói xong, Hạ Dương liền đi vào trong biệt thự. Hứa Thừa Yến vẫn nằm trên giường lười nhìn về hướng biệt thự, không nhúc nhích gì mà chỉ tiếp tục phơi nắng.
Mãi đến chạng vạng tối, Hứa Thừa Yến mới vào nhà. Mà ngay khi cậu trở lại phòng khách thì thoáng nhìn thấy một thân ảnh trên ban công.
Hứa Thừa Yến bước tới liền nhìn thấy nam nhân đang dựa vào lan can, trên tay phải kẹp một điếu thuốc, tay trái thì cầm tấm mộc bài. Tàn thuốc sắp cháy đến đầu ngón tay, nhưng hắn cũng không chút để ý mà chỉ cúi đầu xuống chăm chú nhìn tấm mộc bài.
Tấm mộc bài đã cất giữ cẩn thận bốn năm nay đột nhiên bị làm hỏng, Hạ Dương cau mày, vẻ mặt càng ngày càng lãnh đạm. Đột nhiên, hắn cảm nhận được gì đó liền quay sang bên cạnh thì trông thấy thiếu niên đang đứng cách đó không xa.
Hạ Dương nhanh chóng phản ứng lại dập tàn thuốc đi, thuận tay đặt tấm mộc bài lên trên bàn rồi chậm rãi lên tiếng: "Bác Văn nói em hôm nay hơn mười một giờ mới thức dậy, sao lại muộn vậy?"
Hứa Thừa Yến trả lời: "Tôi tỉnh lại thì đã thấy đến giờ đó rồi."
"Như thế muộn quá." Hạ Dương đi tới, ôn nhu xoa xoa đầu bạn nhỏ của hắn: "Sau này hãy dậy sớm một chút."
"Tôi sẽ cố gắng." Hứa Thừa Yến tùy ý gật gật đầu.
Nói xong, Hạ Dương rời khỏi ban công đi về phía phòng khách. Hứa Thừa Yến vẫn đứng đó, nhìn theo bóng lưng Hạ Dương. Thẳng đến khi Hạ Dương đã đi xa thì cậu mới thu hồi tầm mắt, quay sang nhìn về phía cái bàn.
Tấm mộc bài vẫn còn để trên bàn, Hứa Thừa Yến bước tới cầm nó lên. Cậu nhìn chằm chằm hai mảnh mộc bài bị gãy làm đôi trong tay một lúc lâu, sau đó lại nhìn về phía phòng khách.
Hạ Dương không ở trong phòng khách, chắc là đã trở về phòng hắn. Nhưng lão quản gia thì lại có ở đó, đang cầm bình tưới nước cho mấy chậu hoa.
Hứa Thừa Yến suy nghĩ một chút rồi đi về phía quản gia.
"Bác Văn ơi, bác có keo dán không ạ?"
Sau khi lấy được keo dán từ chỗ lão quản gia, Hứa Thừa Yến liền trở về phòng. Cậu ngồi vào bàn, thử ghép hai mảnh mộc bài lại với nhau một lần nữa. Có điều cho dù cậu có ghép lại như thế nào thì giữa tấm mộc bài vẫn có một khe hở rõ ràng, làm cách nào cũng không che được.
Hứa Thừa Yến loay hoay trong phòng cả đêm, sau đó tìm một chiếc bút lông tô đậm lại chữ viết trên tấm mộc bài. Đến sáng hôm sau, cậu cầm tấm mộc bài trong tay đi tìm Hạ Dương.
Hạ Dương đang xem văn kiện trong thư phòng, Hứa Thừa Yến đứng ở cửa tận lực không làm ra tiếng động quấy rầy hắn. Nhưng Hạ Dương thật ra lại chú ý tới thân ảnh ở cửa, buông văn kiện xuống hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Hứa Thừa Yến đi tới, đưa tấm mộc bài qua cho hắn: "Tôi sửa được rồi."
Hạ Dương nhìn đến tấm mộc bài khẽ sửng sốt. Nó đã được ghép lại một lần nữa, tuy rằng ở giữa vẫn còn một khe hở nhưng nếu không nhìn kỹ thì cũng không thể thấy được. Hơn nữa, chữ viết trên đó cũng đã rõ ràng hơn trước rất nhiều, chắc hẳn đã được tô lại.
Hạ Dương nhìn tấm mộc bài, trầm mặc không nói gì. Hồi lâu sau, hắn mới lên tiếng: "Không cần em phải nhọc lòng như vậy đâu, dù sao cũng đã gãy rồi."
Hứa Thừa Yến đứng ở một bên, cười cười: "Dùng keo dán vẫn có thể chắp vá lại một chút."
Hạ Dương vuốt ve chữ viết trên mộc bài, cuối cùng bèn cất nó vào trong ngăn kéo.
Hứa Thừa Yến lui về phía sau vài bước, không định quấy rầy Hạ Dương làm việc thêm nữa nên nói: "Tôi ra ngoài trước."
Hứa Thừa Yến đóng cửa phòng lại rồi đi xuống lầu. Bên ngoài trời lại hửng nắng vàng rất đẹp, cậu quyết định đi ra sân đến giường lười nằm nghỉ ngơi.
Cách đó không xa, Kỳ Kỳ cùng Tiểu Ôn đang đùa nghịch trên bãi cỏ. Hứa Thừa Yến nhìn một mèo một chó, tầm mắt trở nên nhu hòa. Kỳ Kỳ chạy tới chạy lui quanh sân, Tiểu Ôn cũng lon ton chạy theo khắp nơi.
Hứa Thừa Yến an tĩnh nằm trên giường lười phơi nắng, dần dần mơ màng sắp ngủ. Bất quá không lâu sau, cậu chợt nghe thấy tiếng Kỳ Kỳ.
"Gâu gâu!" Kỳ Kỳ hấp tấp chạy tới chỗ cậu, dùng đầu cọ cọ vào lòng chủ nhân trông có vẻ như rất nôn nóng.
Hứa Thừa Yến ôm lấy Kỳ Kỳ xoa xoa đầu nó hỏi: "Sao vậy?"
"Gâuu!" Kỳ Kỳ nhìn về một hướng nào đó sủa sủa vài tiếng.
Hứa Thừa Yến dường như đã hiểu ra được gì đó, vì thế đứng dậy xuống giường đi theo Kỳ Kỳ. Kỳ Kỳ ở phía trước dẫn đường, xuyên qua sân. Bất tri bất giác, Kỳ Kỳ đã dẫn chủ nhân nó đi tới bên cạnh bức tường rào.
Hứa Thừa Yến hơi ngửa đầu lên, đánh giá bức tường cao tầm hai ba mét trước mặt, khẽ nhìn kỹ thêm một chút thì phát hiện trên đó có một chiếc đĩa bay đồ chơi bị mắc kẹt.
Hứa Thừa Yến nhìn sang chú chó lớn bên cạnh không khỏi thốt lên: "Mày làm thế nào mà để đồ chơi bay lên trên tận bức tường cao này vậy?"
"Gâuuu!" Kỳ Kỳ trưng ra một khuôn mặt vô cùng vô tội.
Hứa Thừa Yến không còn cách nào khác, đành phải tới gần tiếp tục nghiên cứu bức tường.
Mặt khác, trong thư phòng. Hạ Dương đang ngồi đối diện màn hình laptop xử lý công việc. Trong phòng rất yên tĩnh cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí thinh lặng này.
Hạ Dương cầm điện thoại qua, liếc mắt một cái liền thấy được ghi chú "Yến Yến" trên màn hình. Ấn xuống nút nghe, trong điện thoại liền truyền đến thanh âm quen thuộc...
"Hạ Dương, có thể giúp tôi mang một cái thang tới đây không?"
"Hửm?" Hạ Dương đứng dậy.
Hứa Thừa Yến: "Tôi đang ở chỗ bức tường rào bên phía cổng nhỏ, giúp tôi lấy một cái thang đến đây với."
"Em cần thang?" Hạ Dương rời khỏi thư phòng, vừa bước xuống cầu thang vừa hỏi: "Làm sao vậy?"
"Cũng không có gì..." Giọng nói trong điện thoại có vẻ ấp úng.
Hạ Dương không trả lời ngay mà trực tiếp đi về phía cổng nhỏ: "Rất gấp sao?"
"Cũng không gấp lắm... Hay là anh nhờ bác Văn mang đến đây giúp tôi cũng được."
Hạ Dương trả lời: "Bác Văn ra ngoài rồi."
"Thảo nào..." Trong điện thoại truyền đến một tiếng thở dài: "Lúc nãy tôi có gọi điện cho bác ấy nhưng không thấy ai bắt máy."
Hạ Dương tăng nhanh tốc độ, rất nhanh đã đi tới cổng nhỏ. Mà ngay khi Hạ Dương vừa ngẩng đầu nhìn lên liền trông thấy trên tường rào có một thân ảnh đang ngồi đó.
Lúc này, thiếu niên đang ngồi trên tường cao gọi điện thoại, còn dưới mặt đất thì là một con chó lớn đen trắng đang ngồi xổm ngóng trông chủ nhân của nó.
Hạ Dương nhìn thiếu niên trên tường rào, khẽ nhíu mày chậm rãi lên tiếng: "Yến Yến, sao em lại leo lên trên đấy?"
Hứa Thừa Yến nghe vậy liền sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía sân thì thấy Hạ Dương đã tới đây. Cậu nhanh tay cúp điện thoại rồi hô to về phía Hạ Dương: "Tôi không xuống được, giúp tôi tìm một cái thang đến đây với."
Hạ Dương chau mày, đứng trước tường rào chất vấn: "Làm sao mà em leo lên đó được thế?"
"Tôi cũng không biết nữa." Hứa Thừa Yến nhịn không được bật cười một tiếng: "Không để ý đã leo lên đây rồi."
Vừa nãy cậu bị Kỳ Kỳ đưa tới chỗ này, tình cờ nhìn thấy bên cạnh có một tảng đá, lúc ấy cậu cũng không suy nghĩ gì nhiều mà trực tiếp dẫm lên đó rồi leo lên tường lấy đĩa bay đồ chơi xuống cho Kỳ Kỳ.
Có điều sau khi cậu leo lên tường được rồi thì chợt phát hiện bản thân không thể xuống được. Tường rào cao tầm 2-3 mét, mà cái tảng đá kia cũng chỉ cao chưa đến đầu gối, muốn quay lại đường cũ leo xuống thì có điểm khó khăn, rất dễ bị ngã.
"Anh giúp tôi lấy một cái thang đến đây đi." Hứa Thừa Yến cười cười.
Hạ Dương nhìn thiếu niên trên tường, lại tiếp tục thở dài: "Mới qua có vài phút không để ý tới em là em lại gây chuyện rồi."
"Có sao?" Hứa Thừa Yến lười biếng ngồi trên tường rào, một chút cũng không nóng nảy.
"Ngày hôm qua không để ý tới em, kết quả em liền làm hỏng cái giường lười." Hạ Dương đi tới cạnh bức tường: "Hôm nay không để mắt một chút thôi mà em leo lên trên tường luôn."
Giống như một đứa trẻ nghịch ngợm không nghe lời vậy.
"Anh mau đi lấy cái thang nhanh đi." Hứa Thừa Yến thúc giục.
"Không có thang." Hạ Dương khẽ nâng tay, xắn tay áo sơ mi lên.
Hứa Thừa Yến suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Thế lấy một cái ghế cao đến đây cũng được."
Hạ Dương vẫn không đáp lại, chỉ duỗi tay ra nói với thiếu niên trên hàng rào: "Nhảy xuống đi."
Hứa Thừa Yến sửng sốt: "Hả?"
"Nhảy xuống đi, anh sẽ tiếp được em." Hạ Dương vẫn duy trì tư thế duỗi tay ra, biểu tình trên mặt cũng rất nghiêm túc.
Hứa Thừa Yến không nhúc nhích, không nhanh không chậm hỏi: "Nếu anh không tiếp được tôi thì phải làm sao?"
"Nhiều nhất cũng chỉ té gãy chân thôi, anh sẽ giúp em tìm bác sĩ."
Giọng điệu Hạ Dương bình đạm nhẹ nhàng, giống như té gãy chân không phải chuyện gì lớn vậy.
Hứa Thừa Yến bị chọc cười, nhịn không được nói: "Tháng sau tôi còn muốn đóng phim nha, té gãy chân anh chịu trách nhiệm à?"
"Anh chịu trách nhiệm." Hạ Dương gật đầu đồng ý.
Hứa Thừa Yến không nói gì, chỉ nhìn xuống nam nhân bên dưới. Hắn đứng đó, trên người mặc sơ mi trắng, một thân sạch sẽ đang vươn tay về phía cậu.
Hứa Thừa Yến nhìn thân hình đơn bạc của nam nhân vẫn là có chút hoài nghi, hỏi lại cho chắc: "Thật sự chắc chắn có thể tiếp được chứ?"
"Chắc chắn."
Hứa Thừa Yến vẫn có chút do dự, không biết có nên nhảy xuống hay không. Tường rào cao tầm 2-3 mét, nếu trực tiếp nhảy xuống sẽ rất nguy hiểm, biện pháp tốt nhất là để Hạ Dương lấy cái thang hoặc là ghế cao gì đó lại đây.
Bất quá cuối cùng, Hứa Thừa Yến vẫn đành hét to với Hạ Dương: "Vậy tôi nhảy đấy."
"Ừm."
Hứa Thừa Yến thay đổi tư thế ngồi xổm trên tường rào, lần đầu tiên cậu nhảy xuống từ chỗ cao như vậy nên có chút khẩn trương. Sau khi chọn lựa kỹ góc độ, Hứa Thừa Yến liền trực tiếp từ trên tường nhảy xuống nhào về hướng Hạ Dương.
Thân thể từ không trung rơi xuống, adrenalin trong cơ thể dị thường tăng lên. Hứa Thừa Yến nghe tiếng gió vù vù bên tai không khỏi nhắm mắt lại, đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống xấu nhất.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cơ thể rơi vào một bờ ngực ấm áp. Hạ Dương vững vàng tiếp được thiếu niên, nhanh chóng ôm cậu vào lòng.
Hứa Thừa Yến theo bản năng vươn tay ra gắt gao ôm chặt bả vai Hạ Dương, nghiêng đầu chôn vào trong cổ hắn. Trên người đối phương có một mùi hương mát lạnh dễ chịu, cậu ngửi được hơi thở quen thuộc này, trong lòng liền bất giác an tâm. Rõ ràng thân hình Hạ Dương thoạt nhìn còn có vẻ đơn bạc nhưng khi được ôm vào trong ngực hắn lại có cảm giác rất an toàn.
Đúng lúc này, tầng mây dày đặc bên trên tản ra, ánh mặt trời liền ló mình ra chiếu rọi xuống mặt đất. Lúc này, hai thân ảnh bên tường rào còn đang gắt gao ôm nhau.
Hứa Thừa Yến vẫn còn duy trì tư thế dựa vào vai nam nhân, thân thể dán sát vào nhau. Cậu còn chưa khôi phục được cảm xúc khẩn trương khi nhảy xuống từ độ cao như vậy, hô hấp dồn dập thở hổn hển.
Mà trong ngực cậu, tiếng tim đập kịch liệt còn đang không có dấu hiệu dừng lại.
Thình thịch, thình thịch...
Nhất thời không thể phân rõ là nhịp tim của ai.
-----------------------------------------------
- "Adrenalin": là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm. Quá trình này xảy ra tương đối nhanh chóng, trong vòng 2 đến 3 phút của sự kiện căng thẳng đang gặp phải.
Leo lên làm gì để rồi xuống không được vậy bạn nhỏ Yến Yến a! Đáng yêu quá đi?