QUAN HỆ THẾ THÂN


-----------------------------------------------------

Từ trong mộng tỉnh lại, Hứa Thừa Yến nhìn căn phòng vắng vẻ xung quanh, nhất thời ngẩn ra. Vị trí bên cạnh thì trống không, Hứa Thừa Yến đứng dậy xoa trán, trong đầu cảm thấy có chút choáng váng nhưng so với tối hôm qua thì tốt hơn rất nhiều.

Hứa Thừa Yến xuống giường đi uống thuốc cảm trước, tiện tay nhìn điện thoại liền phát hiện đã là giữa trưa. Thứ hai không có lớp nên Hứa Thừa Yến ở nhà nghỉ ngơi, cũng không ra cửa.

Mãi đến chạng vạng tối, Hứa Thừa Yến thấy Hạ Dương còn chưa trở về, liền gọi một cuộc điện thoại cho hắn. 

"A Dương, buổi tối có trở về không?" Hứa Thừa Yến hỏi.


"Buổi tối có việc." Giọng nói đầu dây bên kia có chút lạnh lùng, nói xong liền cúp máy.

Hứa Thừa Yến nhìn lịch sử cuộc gọi trên điện thoại chỉ có vài giây, cậu đã quen với việc này rồi. Dù gì Hạ Dương rất bận, thỉnh thoảng còn phải tăng ca hay gì đó, không về nhà cũng là chuyện bình thường.

Hứa Thừa Yến đứng dậy, đang định vào bếp tìm đồ ăn thì chuông cửa đột nhiên vang lên. Hứa Thừa Yến đi tới xem ai nhấn chuông, nhìn thấy là Giang Lâm đang đứng bên ngoài liền mở cửa ra.

"Anh dâu! Buổi tối muốn đi ra ngoài ăn tôm hùm đất không?" Giang Lâm ngẩng đầu thăm dò, nhìn quanh căn hộ hỏi: "Anh em đâu?"

Hứa Thừa Yến trả lời: "Tối nay anh ấy có việc."

"Haiz..." Giang Lâm gãi gãi tóc: "Vậy hai chúng ta cùng đi?"

"Được." Hứa Thừa Yến gật đầu đồng ý. Dù sao buổi tối Hạ Dương cũng không trở về, đi đâu ăn đều giống nhau.


Hứa Thừa Yến về phòng thay quần áo, sau đó liền cùng Giang Lâm ra ngoài. Giang Lâm phụ trách lái xe, đi tới một nhà hải sản bên bờ sông. 

Tuy rằng chỉ có hai người ăn, bất quá Giang Lâm vẫn gọi một phần lớn tôm hùm đất xào cay. Hứa Thừa Yến nhìn nhìn, bất đắc dĩ hỏi: "Nhiều thế này chúng ta ăn có hết không?"

"Ăn hết, ăn hết!" Giang Lâm vội vàng gật đầu. Chờ đến sau khi tôm hùm đất được đưa lên đầy đủ, Giang Lâm gấp không chờ nổi vội mang lên bao tay, bắt đầu lột vỏ. 

Hứa Thừa Yến ăn một con tôm hùm đất nhỏ trước, thấy hơi cay nên nhanh chóng uống một hơi đồ uống. Giang Lâm thì lại không sợ cay, càng cay ngược lại càng thích, ăn đến nỗi môi đều đỏ rực, còn đang không ngừng bóc vỏ tiếp tục ăn. 

Bất tri bất giác, hơn một nửa số tôm hùm đất trên bàn đã bị ăn sạch. Giang Lâm ăn cay đến có thể nóng lên liền cởϊ áσ khoác ra, vén tay áo lên. Khi Giang Lâm đang chuẩn bị tiếp tục ăn tôm hùm đất, đột nhiên nhận thấy trên cánh tay của mình nổi đầy đốm đỏ.


"Anh dâu!" Giang Lâm tức khắc kêu lên một tiếng sợ hãi, hai tay duỗi đến trước mặt Hứa Thừa Yến: "Anh xem tay của em bị làm sao vậy?"

Cánh tay Giang Lâm nổi đầy vết đỏ, Hứa Thừa Yến lại nhìn trên người Giang Lâm thì phát hiện trên má cũng nổi lên vết đỏ, vội vàng nói: "Giống như bị dị ứng."

"A?!" Giang Lâm đầy mặt khϊếp sợ.

"Hẳn là bị dị ứng tôm hùm đất." Hứa Thừa Yến đứng dậy: "Mau, chúng ta đến bệnh viện trước."

"Nhưng trước kia em ăn tôm hùm đất cũng chưa từng bị dị ứng......" Giang Lâm nói thầm, có phần không nghĩ ra.

Hứa Thừa Yến không dám chậm trễ, vội vàng đưa Giang Lâm đến một bệnh viện tư nhân gần đó. Trên đường đi, chứng dị ứng của Giang Lâm càng ngày càng nghiêm trọng, cả khuôn mặt đều sưng lên. 

Giang Lâm ngồi ở ghế phụ nhìn vào kính chiếu hậu, nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của mình cả người đều lạnh đi. 
"Xong rồi xong rồi, em thật xấu!" Giang Lâm lại gãi lên mặt: "Sao lại còn ngứa như vậy!"

Xe ngừng lại ở ngã tư đường chờ đèn đỏ, Hứa Thừa Yến nhìn qua Giang Lâm nói: "Trước tiên đừng gãi, em càng gãi bệnh tình sẽ càng nghiêm trọng."

"Nhưng mà nó rất ngứa a!" Giang Lâm chỉ cảm thấy trên mặt ngứa đến không chịu được, trên cánh tay cũng rất ngứa.

Thật vất vả chịu đựng được đến bệnh viện, Hứa Thừa Yến vội vàng đăng ký cho Giang Lâm rồi mang Giang Lâm đi tìm bác sĩ. Hai người bận rộn ở bệnh viện cả buổi tối, đây là lần đầu tiên Giang Lâm bị dị ứng, triệu chứng của bệnh lại càng nghiêm trọng, chỉ có thể ở lại bệnh viện truyền nước biển. 

Giang Lâm nằm ở trên giường, mặt mày ủ dột. Hứa Thừa Yến bồi ở bên cạnh, phòng ngừa Giang Lâm lại gãi loạn ở trên người. Nhưng Giang Lâm vẫn luôn than trên mặt rất ngứa, Hứa Thừa Yến đành phải đi siêu thị trong bệnh viện mua khăn tắm rồi dùng nước lạnh thấm ướt chườm lên trên mặt cho Giang Lâm.
Sau một hồi bận rộn, đến khi nhìn lại đã hơn 10 giờ tối.

Hứa Thừa Yến vẫn luôn tự tay chườm khăn ướt đắp mặt cho Giang Lâm, nhưng chườm lạnh chỉ có tác dụng lúc đầu, sau đó không có tác dụng gì nữa, Giang Lâm vẫn bị ngứa không chịu nổi. Hứa Thừa Yến đành phải đi tìm bác sĩ, kê một loại thuốc mỡ bôi ngoài da.

Phòng truyền dịch của Giang Lâm ở tầng ba, mà lấy thuốc lại ở tầng một. Hứa Thừa Yến cầm đơn thuốc, nhanh chóng xuống tầng một mua thuốc mỡ rồi vội vàng xoay người trở lại tầng ba. 

Vừa lúc Hứa Thừa Yến lên tầng hai thì vô tình liếc mắt nhìn trong sảnh chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Nam nhân mặc áo khoác màu đen, đưa lưng về phía Hứa Thừa Yến, trong tay cầm một cái bình giữ ấm, đang cúi đầu gửi tin nhắn trên điện thoại di động.
Hứa Thừa Yến nhìn bóng dáng kia, thoáng chút kinh ngạc. 

Hạ Dương tại sao lại ở bệnh viện? Là bị bệnh sao?

Hứa Thừa Yến theo bản năng đi về phía nam nhân, còn chưa kịp tới gần thì đã thấy hắn đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên.

Hứa Thừa Yến hơi hé miệng chuẩn bị gọi: "Hạ... "

Chỉ là khi Hứa Thừa Yến còn chưa kịp nói xong đã nhìn thấy Hạ Dương đứng dậy đi về phía bên phải. Hứa Thừa Yến nhìn theo tầm mắt của Hạ Dương đi đến, liền thấy được Thẩm Tu Trúc từ góc bên cạnh đi ra.

Hứa Thừa Yến sửng sốt, tức khắc dừng bước chân. 

Mà cách đó không xa, Thẩm Tu Trúc đi tới bên người Hạ Dương, trong tay còn cầm một tờ phiếu kiểm tra. Hạ Dương đem bình giữ ấm đưa qua, động tác tự nhiên cầm lấy phiếu kiểm tra của Thẩm Tu Trúc cúi đầu nghiêm túc nhìn, lại thường thường nói chuyện trao đổi cái gì đó với người bên cạnh.
Thẩm Tu Trúc an an tĩnh tĩnh đứng ở bên người Hạ Dương, trên mặt nở một nụ cười nhẹ. Tiểu thiếu gia Thẩm gia vốn dĩ lớn lên rất đẹp, khi cười rộ lên đôi mắt đều sáng ngời. 

Trong đại sảnh người đến người đi không ngớt, nhiều người đến bệnh viện để chăm người nhà hoặc là cùng người yêu đến khám bệnh. Mà hai người kia đứng chung một chỗ, lại càng giống như một đôi đang yêu nhau. 

Đẹp mắt đến nỗi giống như là một bức họa.

Hứa Thừa Yến nhìn Thẩm Tu Trúc, thấy áo khoác hắn đang mặc trên người cùng với một cái trong tủ quần áo của mình giống nhau như đúc, là Hạ Dương mua cho cậu. Ngay cả khăn quàng cổ Thẩm Tu Trúc đang cầm trên tay, Hứa Thừa Yến nhớ tới lúc ăn tết Hạ Dương cũng tặng cậu một cái có hoa văn giống y như vậy. 

Cậu cùng tiểu thiếu gia, thật giống nhau a! 
Thì ra Hạ Dương nói buổi tối có chuyện, là muốn ở bên bồi Thẩm Tu Trúc. 

Hứa Thừa Yến một mình đứng ở trong góc khuất không chớp mắt, cũng không có can đảm bước tới. Không dám đi qua chào hỏi, cũng không dám đi qua hỏi Hạ Dương vì sao lại xuất hiện ở chỗ này. 

Cậu thực nhát gan! 

Sợ rằng nếu mình hỏi, sẽ nghe được đáp án mà mình hoàn toàn không hề muốn nghe. Giống như chỉ cần bản thân không đi hỏi, liền có thể giả vờ cái gì cũng chưa phát hiện, tiếp tục tự mình dối mình. 

Hứa Thừa Yến lui về phía sau một bước, không còn muốn ở lại chỗ này nữa. Ngay khi cậu chuẩn bị rời đi, cách đó không xa Thẩm Tu Trúc dường như nhận ra điều gì đó liền quay đầu nhìn sang chỗ cậu. Hạ Dương ở bên cạnh cũng chú ý tới chỗ này, thấy được Hứa Thừa Yến.

Hứa Thừa Yến đã không kịp rời đi, đành mạnh mẽ trấn định bản thân bước tới. 
"Hạ Dương"

----------------------------------------------------------

Đau lòng đoạn này nhất: "Cậu thực nhát gan! Sợ rằng nếu mình hỏi, sẽ nghe được đáp án mà mình hoàn toàn không hề muốn nghe. Giống như chỉ cần bản thân không đi hỏi, liền có thể giả vờ cái gì cũng chưa phát hiện, tiếp tục tự mình dối mình." 

Bình luận

Truyện đang đọc