QUAN HỆ THẾ THÂN


-----------------------------------------------

Hạ Dương thuận thế nói: "Vậy tối hôm đó đến nhà hàng Mộ Quang ăn nhé?"

Hứa Thừa Yến cũng biết nhà hàng này, là do Giang Lâm thường xuyên nhắc tới với cậu, danh tiếng cũng rất tốt nên liền gật đầu đồng ý.

Hạ Dương hỏi: "Sau đó chúng ta lại đi xem phim được không?"

Hứa Thừa Yến nhất thời không trả lời.

Hạ Dương thấy vậy liền lên tiếng nhắc nhở: "Năm tiếng em đã hứa rồi đấy."

"Anh cứ quyết định là được." Hứa Thừa Yến khẽ cười một tiếng: "Năm tiếng cũng đủ rồi."

"Được."

"Vậy 6 giờ gặp nhau đi." Hứa Thừa Yến cười cười: "Lần này đừng đến muộn nữa đấy."


"Sẽ không đâu."

Nói xong, Hứa Thừa Yến xoay người đi chụp nội cảnh. Còn Hạ Dương thì đứng bên cạnh ghế sô pha, từ xa nhìn về thân ảnh chiếm trọn tầm mắt của mình. Nhưng Hạ Dương cũng không ở lại studio bao lâu đã rời đi.

Hạ Dương lên lầu, đi tới văn phòng của Viên Liệt. Viên Liệt còn đang phê duyệt tài liệu, nhìn thấy Hạ Dương đến liền ôn hòa hỏi: "Sao thế?"

Hạ Dương không nói gì, chỉ im lặng đi tới ngồi xuống ghế ngồi đối diện Viên Liệt.

Viên Liệt đã sớm quen với sự lãnh đạm này của Hạ Dương nên cũng không ngại gì, lại mon men hỏi tiếp: "Cậu ấy không ở trong studio à?"

Hạ Dương: "Em ấy ở bên đó."

Viên Liệt lặng lẽ quan sát biểu tình trên mặt Hạ Dương, nhất thời cũng không nhìn ra sự biến hóa gì nên không để ý thêm nữa, tiếp tục chỉnh lý tài liệu.


Hạ Dương ngồi ở đối diện, cứ xuất thần nhìn xuống mặt bàn như đang tự hỏi cái gì đó. Qua một lúc lâu sau, Hạ Dương mới ngẩng đầu lên, chậm rãi hỏi: "Rạp chiếu phim tư nhân lần trước cậu nhắc tới là ở đâu?"

Viên Liệt nghe hắn hỏi vậy thì hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, rất có hứng thú mà thăm dò: "Anh muốn mời cậu ấy đi xem phim?"

"Ừm, em ấy đồng ý rồi."

"Nơi đó cách nhà hàng Mộ Quang cũng không xa lắm, ngay bên kia đường thôi." Viên Liệt cười tủm tỉm, lấy từ trong ngăn kéo ra một tấm thẻ hội viên hắc kim: "Tốt nhất là anh nên dùng thẻ hội viên của tôi, có dịch vụ dành riêng đấy."

Viên Liệt đưa thẻ hội viên qua cho hắn, vẻ mặt có chút ý vị thâm trường nói: "Tuyệt đối thích hợp cho mấy cặp đôi hẹn hò."

Một tuần không dài cũng không ngắn. Nhưng đối với Hứa Thừa Yến thì cũng không có gì khác biệt, mỗi ngày đều có một đống công việc cần làm, khối lượng công việc còn càng ngày càng nặng hơn nữa. Chờ đến khi Hứa Thừa Yến phản ứng lại thì bất tri bất giác đã tới thứ bảy rồi.


Hứa Thừa Yến lấy điện thoại qua gửi tin nhắn cho Hạ Dương, xác nhận lại thời gian cùng địa điểm hẹn gặp hôm nay một chút.

【 Sáu giờ chiều gặp nhau tại nhà hàng Mộ Quang nhé? 】

Sau khi gửi tin nhắn xong, Hứa Thừa Yến đợi thêm một lát nữa cũng không thấy hồi đáp, chắc là Hạ Dương còn đang bận làm việc nên không thấy tin nhắn.

Cách đó không xa, trợ lý hét to gọi cậu: "Anh Chu ơi, sắp bắt đầu rồi."

Hứa Thừa Yến để điện thoại xuống, đưa áo khoác cho trợ lý rồi đi về phía bờ biển. Trợ lý ôm áo khoác đứng ở một bên, nhìn Hứa Thừa Yến để chân trần bước vào trong biển.

Lúc này, trên người Hứa Thừa Yến mặc một bộ quần áo tươi mát mùa hè, chậm rãi đi dạo trong làn nước biển, mỉm cười trước ống kính, rất có cảm giác mùa hè. Chỉ là hiện tại đã vào thu, nhiệt độ mấy ngày nay cũng tương đối thấp, cho nên khi chụp ngoại cảnh ở trong nước cũng sẽ rất lạnh.
Sau khi chụp xong cảnh biển, trợ lý vội vàng bước tới khoác áo khoác cho Hứa Thừa Yến. Hứa Thừa Yến đã lạnh đến nỗi co rút người lại, lấy điện thoại từ phía trợ lý thì thấy được Hạ Dương trả lời...

【 Được. 】

Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua thời gian, hiện tại đã là giữa trưa 12 giờ rồi, cũng còn kịp.

"Anh Chu, anh lên xe trước đi." Trợ lý ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.

Hứa Thừa Yến gật đầu, vào trong xe bảo mẫu thay lại quần áo cũ của mình. Buổi chiều còn phải về công ty tiếp tục làm việc, Hứa Thừa Yến có chút buồn ngủ tựa lưng vào ghế ngồi, được một lúc đã ngủ thϊếp đi.

Trợ lý ở bên cạnh thấy cậu mệt như vậy thì cũng không quấy rầy nữa, yên lặng ngồi một bên canh chừng. Mãi đến khi xe dừng lại, trợ lý mới nhẹ giọng gọi một tiếng: "Anh Chu."
Hứa Thừa Yến ngủ không sâu lắm, vừa nghe thấy tiếng gọi đã lập tức tỉnh lại. Cậu vẫn còn có chút mơ mơ màng màng, khẽ xoa xoa chân mày. Mấy ngày nay cậu đều ngủ không ngon, tối nào cũng chỉ ngủ được chập chừng đứt quãng, ban ngày có đôi lúc còn ngủ thϊếp đi trên xe.

Hứa Thừa Yến nghĩ nghĩ một chút, bèn quay sang nói với trợ lý: "Cậu giúp anh mua thêm ít thuốc nữa đi, loại cậu mua lần trước không có hiệu quả gì cả."

Trợ lý sửng sốt, liền đáp lại: "Anh Chu, thuốc không thể uống bừa được."

"Cũng không có uống bừa mà." Hứa Thừa Yến nói: "Cậu giúp anh mua loại thuốc khác thử xem, bằng không anh ngủ không được."

Trợ lý nhất thời có chút do dự, nhưng lại không có biện pháp từ chối, cuối cùng cũng đành đáp ứng: "Vậy để em đến hiệu thuốc lần nữa xem sao."

Hứa Thừa Yến cảm ơn rồi xuống xe, đi vào công ty.
Buổi chiều phải chụp ảnh trong nhà, Hứa Thừa Yến sau khi làm tạo hình xong liền ngồi đợi trên ghế sô pha. Nhân viên đang bố trí bối cảnh, Hứa Thừa Yến có chút nhàm chán dựa vào gối ôm, buồn ngủ đến mức sắp ngủ thϊếp đi nhưng vẫn cố gắng đánh tinh thần lên.

Sau khi đã bố trí bối cảnh xong, Hứa Thừa Yến liền đứng dậy đi làm việc. Mà đang khi chụp được một nửa thì cậu đột nhiên nhận thấy một thân ảnh quen thuộc không biết đã đến studio từ bao giờ. Hứa Thừa Yến sửng sốt nhưng cũng rất nhanh phản ứng lại, giả vờ như cái gì cũng chưa phát hiện mà thu hồi tầm mắt, tiếp tục công việc.

Thẳng đến khi nhϊếp ảnh gia chụp xong, Hứa Thừa Yến lúc này mới đi về phía Hạ Dương hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

"Tới đón em."

"Mới có hơn bốn giờ mà." Hứa Thừa Yến có chút bất ngờ: "Bên này chụp xong thì tôi cũng có thể tự mình qua đó thôi."
Hạ Dương: "Anh sợ sẽ đến trễ."

"Hiện tại cũng quá sớm a." Hứa Thừa Yến bật cười một tiếng.

"Không còn sớm nữa."

Hứa Thừa Yến nghĩ nghĩ rồi nói: "Bây giờ tôi vẫn chưa chụp xong, ước chừng còn phải chụp thêm một tiếng nữa."

"Ừm." Hạ Dương gật đầu.

Hứa Thừa Yến quay lại studio tiếp tục chụp. Đến khi buổi chụp kết thúc thì đã hơn 5 giờ chiều. Hứa Thừa Yến thay quần áo, đội mũ đeo khẩu trang rồi cùng Hà Dương rời đi.

Nhà hàng cơm Tây Mộ Quang cách đây không xa lắm, Hạ Dương đã đặt chỗ trước. Không lâu sau, hai người đến nơi liền đi vào phòng riêng. Mộ Quang là một nhà hàng mới khai trương năm nay, Hứa Thừa Yến là lần đầu tiên đến đây nên không khỏi quan sát đánh giá bốn phía xung quanh.

Hạ Dương cầm thực đơn đưa qua cho cậu, Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua thì thấy phía trên đều là tên những món ăn đầy cầu kỳ liền khẽ nhíu mày.
Hứa Thừa Yến nghiên cứu thực đơn một lúc, sau vẫn đành đưa lại cho Hạ Dương: "Anh có đề cử món nào không?"

Hạ Dương: "Vậy gọi một set menu đại diện đi?"

Hứa Thừa Yến gật đầu, thường thì thực đơn đại diện đều là chiêu bài của nhà hàng nên chắc hẳn sẽ không khó ăn. Vì thế Hạ Dương gọi set menu đại diện cho hai người. 

Chỉ là khi nhân viên phục vụ mang đồ ăn ra, Hứa Thừa Yến liền hơi sửng sốt. Thức ăn trên đĩa thoạt nhìn trông rất tinh xảo, nhưng bên trên lại phủ một lớp kem bơ thật dày trông có cảm giác vô cùng béo ngậy.

Trừ cái này ra, bên cạnh đĩa đồ ăn còn có một ít món điểm tâm ngọt nho nhỏ, thì ra phần ăn đại diện ở đây đều là đồ ngọt. Hứa Thừa Yến cầm cái muỗng nhìn chiếc bánh kem trước mặt, chần chừ một lúc.

Mà Hạ Dương ở đối diện cũng chú ý tới phần ăn này toàn là đồ ngọt liền khẽ nhíu mày, lên tiếng giải thích: "Hôm nay anh cũng là lần đầu tiên tới đây, không biết là có bánh kem."
Hạ Dương: "Xin lỗi... Để anh đổi nhà hàng khác."

Hứa Thừa Yến ngăn lại: "Không sao, không cần phiền phức như vậy đâu."

Cậu quả thật không thích ăn đồ ngọt cho lắm, nhưng lâu lâu ăn một lần thì cũng không sao. Hứa Thừa Yến cầm cái muỗng múc một miếng nhỏ lên, cẩn thận ăn một ngụm. Bánh kem rất mềm mịn, vị bơ nhanh chóng hòa tan nơi đầu lưỡi để lại một vị ngọt dịu. Bánh kem này ăn rất ngon, nhưng hơi quá ngọt.

Trên bàn ăn, không khí có chút trầm mặc. Hứa Thừa Yến mặt vô biểu tình ăn bánh kem, không nói lời nào. Hạ Dương cũng im lặng, không rên một tiếng.

Sau khi ăn xong, Hạ Dương liền hỏi: "Bây giờ đi xem phim nhé? Gần đây có một rạp chiếu phim tư nhân."

Hứa Thừa Yến gật đầu, đứng dậy đi theo Hạ Dương đến đó. Rạp chiếu phim tư nhân ở ngay gần đây, băng qua một con đường là đến.
Tuy nhiên vận may của cả hai không được tốt lắm, khi đang đi trên đường thì ngoài trời đột ngột đổ một cơn mưa lớn không hề báo trước. Cơn mưa kéo đến một cách dữ dội và bất chợt. Trên đường nơi nơi đều là tiếng than thở, người qua đường láo nháo nhanh chóng tìm một nơi trú mưa. 

Hạ Dương cũng kéo Hứa Thừa Yến chạy tới tòa nhà thương mại đối diện để trốn mưa. Cơn mưa rất dữ dội khiến cả hai ít nhiều gì cũng đều ướt đẫm nước mưa. Hứa Thừa Yến chỉnh sửa lại quần áo của mình, bỗng bất ngờ hắt hơi một cái giống như là bị cảm lạnh rồi. 

Hạ Dương ở bên cạnh liền chú ý tới, lo lắng hỏi: "Em bị cảm à?"

"Không có gì." Hứa Thừa Yến lắc lắc đầu, lại nhắc nhở: "Còn bốn tiếng nữa."

"Ừm."

Hạ Dương dẫn theo Hứa Thừa Yến chạy qua tòa nhà thương mại rồi đi tới rạp chiếu phim tư nhân. Hạ Dương đã đặt sẵn trước một phòng, đến nơi thì lấy tấm thẻ hội viên của Viên Liệt ra đưa cho cô gái ở quầy lễ tân.
Nhân viên lễ tân mỉm cười, kính cẩn nói: "Xin chào quý khách, phòng chiếu phim hai vị đặt trước đã chuẩn bị sẵn sàng rồi ạ."

Bên cạnh có một nhân viên đi tới hướng dẫn hai người đi lên trên lầu. Rất nhanh, nhân viên đã đưa hai người bọn họ đến trước phòng bao, lấy thẻ phòng ra quét mã rồi mở cửa. 

Trước khi đi, nhân viên còn cười nói với bọn họ: "Chúc hai vị có một đêm vui vẻ."

Hứa Thừa Yến vừa nghe thấy lời này thì cảm giác có chút gì đó không đúng lắm, nhưng lại không thể nói ra được là chỗ nào không đúng. Ngay sau đó, Hứa Thừa Yến lại nhận thấy căn phòng bao này có chút dị thường.

Ban đầu, cậu nghĩ rạp chiếu phim tư nhân mà Hạ Dương đưa cậu đến là kiểu rạp chiếu phim như bình thường, một căn phòng nho nhỏ với một chiếc giường sofa êm ái hoặc trải chiếu Tatami ở giữa và một màn hình phía trước để xem phim. Nhưng lúc này đây, trước mặt cậu lại là một căn phòng lớn vô cùng rộng rãi...
Ở giữa có một chiếc giường tròn lớn, bên cạnh là phòng tắm bằng kính trong suốt, còn có thể nhìn thấy bồn tắm đôi siêu lớn ở trong đó. Căn phòng được bao phủ bởi ánh đèn vàng ấm áp, xung quanh còn thoang thoảng mùi hương hoa hồng, không khí thập phần ái muội.

Hứa Thừa Yến vẫn còn hơi mờ mịt không hiểu tình huống này là gì, khẽ liếc nhìn quanh căn phòng một vòng liền cảm thấy nơi này thoạt nhìn không giống như một rạp chiếu phim tư nhân... Mà càng giống một căn phòng chủ đề tình thú hơn.

Nhân viên phục vụ đã rời đi, nhường không gian riêng tư lại cho hai vị khách. Hứa Thừa Yến yên lặng đi tới mép giường liền thấy trên bàn đầu giường có một cái hộp. Cậu cầm cái hộp lên tùy ý mở ra, kết quả ở bên trong nhìn thấy nến tình thú, dây thừng tình thú, còn thêm mấy món đạo cụ tình thú nho nhỏ... Tất cả đều là đạo cụ tình thú.
Hứa Thừa Yến đột nhiên cảm thấy trong tay có chút nặng nề, nói không nên lời. Mà đúng lúc này, cậu nhận ra phía sau có tiếng bước chân đang đến gần. Hạ Dương đã đi tới, đứng sau lưng cậu.

Hứa Thừa Yến khẽ nghiêng người nhìn về phía nam nhân sau lưng, từ tốn gọi: "Hạ Dương."

Hứa Thừa Yến cúi đầu nhìn thoáng qua hộp đạo cụ tình thú trong tay, không nhanh không chậm nói: "Đây là xem phim mà anh nói đấy à?"

----------------------------------------------------

Viên tổng cũng nhiệt tình quá rồi đấy?

Bình luận

Truyện đang đọc