QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI DÀNH HẾT CHO EM

Sài Quốc Hiên mạnh mẽ chạy về phía trước vài bước, lại cứng nhắc dừng lại.

Ở trên sân, cô gái nhỏ không biết chạy đến từ lúc nào đang nỗ lực nhón nhón chân, cô sờ sờ trán của Lâm Mộ Đông, kéo lấy tay của anh, nhẹ giọng nói vài câu gì đó.

Lâm Mộ Đông được cô nắm tay, từng bước từng bước rời khỏi vị trí ngắm bắn.

Trạng thái vừa nãy của anh hiển nhiên không đúng, anh đứng đó rũ tầm mắt không động đậy, dường như đối với mọi thứ xung quanh đều không có chút cảm giác, cơn cáu gắt thô bạo ở đáy mắt u tối đã gào thét muốn nhảy ra, tay phải vẫn đang không ngừng run rẩy.

Nhưng Diệp Chi vừa kéo lấy anh liền bước đi.

Vô cùng an tĩnh, ngoan ngoãn đến mức dường như khác hẳn hoàn toàn với hơi thở sắc bén làm tổn thương người làm tổn thương ta vừa nãy đã lẩn quẩn xung quanh anh vậy.

Biết rõ những lúc Lâm Mộ Đông đang mất kiểm soát có thể sẽ không có cách khống chế bản thân mình, Sài Quốc Hiên cắn chặt răng, ông nhanh bước đi đến đè thấp giọng nói: “ Diệp đội y, tình huống của Mộ Đông có chút phức tạp, vì……vì sự an toàn của cô, có lẽ cô phải giao cậu ấy lại cho tôi xử lý…….. ”

Diệp Chi khẽ ngẩn người, cô ngẩng đầu lên vừa định mở miệng, thì lực đạo ở trên tay đã siết chặt tay cô lại.

Chỉ là khẽ siết lại mà thôi, giống như là sợ sẽ nắm đau cô vậy, anh rất nhanh liền thả lỏng ra một chút, rồi lại không chút sai lệch mà quay trở về trạng thái khép hờ như lúc ban đầu.

Lâm Mộ Đông vẫn rũ mi mắt, sống lưng cứng ngắc, không có nhìn cô, cũng không nhìn về phía Sài Quốc Hiên.

Dường như anh đang tạm thời mất đi năng lực giao tiếp với thế giới bên ngoài, thậm chí sau một câu “Anh đau” kia, anh đã không còn phát ra bất kỳ một âm thanh nào nữa.

Nhưng bàn tay nắm lấy tay của cô, đến hiện tại vẫn không có buông ra.

Diệp Chi mím mím khóe môi, cô cũng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ấy, rồi nhìn vào Sài Quốc Hiên cong cong đôi mắt: “ Không sao đâu ạ. ”

Sài Quốc Hiên sợ sẽ kích thích đến Lâm Mộ Đông, lại lo lắng Diệp Chi ở cùng anh sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó. Tiến cũng không được mà lùi cũng không xong ông còn muốn nói thêm, cô gái nhỏ đã rất nghiêm túc mà bước về phía trước một bước, đem anh giấu ở phía sau lưng.

Cô quá gầy yếu, đứng cùng với Lâm Mộ Đông gần như chỉ là một đứa bé nhỏ xíu, nhưng cô lại cố gắng dang rộng cánh tay, che chắn cho người ở sau lưng: “ Huấn luyện viên Lâm rất lợi hại, em ở bên cạnh huấn luyện viên Lâm sẽ rất an toàn đấy ạ. ”

Sài Quốc Hiên không thể giải thích, ông hít sâu một hơi vội vàng ngẩng đầu, bỗng đôi mắt đột nhiên nhẹ nhàng chấn kinh.

Sau lần xảy ra sự cố ấy, đây là lần đầu tiên, sau khi Lâm Mộ Đông bóp cò súng, nhanh như thế anh đã có phản ứng đối với thế giới bên ngoài.

Đáy mắt sâu xa trầm tối dường như tạm thời được một cỗ ấm áp mềm mại nào đó xoa dịu đi, có ánh sáng sự tàn bạo và đầy rẫy những vết thương tầng tầng lớp lớp mà xuyên qua nhau, một chớp thoáng qua.

Anh thu lại mi mắt, đứng đó không chút động đậy, âm thầm duy trì một chút khoảng cách với cô, đến cả những sự cáu kỉnh và âm u kia cũng không chịu để cô gái nhỏ nhìn thấy, tầm mắt dán chặt vào chiếc bóng nho nhỏ ở dưới ánh đèn thật lâu.

Sài Quốc Hiên há miệng, đáy lòng lại vô thức hiện lên một suy nghĩ có thể nói là xa vời.

Ông đấu tranh một hồi, cuối cùng cũng tránh ra, giúp đội y cầm lấy hòm thuốc, ông dẫn hai người đi về phía phòng nghỉ ngơi của sân vận động.

Nghi thức bế mạc vẫn đang tiếp tục, đội Trung Quốc đã đề xuất nghiêm chính khiển trách với bên tổ chức, camera man biết điều dời ống kính đi, mọi thứ vẫn đang tiếp tục bình thường ở sau lưng bọn họ, không có mấy ai chú ý đến biến cố ở bên này.

Sài Quốc Hiên giúp hai người họ mở cửa ra, ông đưa hòm thuốc qua cho cô: “ Bọn tôi ở ngay trước cửa, cô cùng cậu ấy nghỉ ngơi một lúc đi, nếu có chuyện gì thì lập tức gọi bọn tôi…….. ”

Diệp Chi nghiêm túc nói cảm ơn, cô muốn cùng Lâm Mộ Đông đi vào, bỗng cảm nhận được lực đạo ở trên tay khẽ dừng lại, cô chớp chớp đôi mắt: “ Đi vào nào. ”

………không được dọa đến cô.

Trong đầu vẫn đang hỗn độn, cuồn cuộn khuấy động đến phát đau, khi tất cả ý thức đều bị giam cầm trong ngõ cụt và không nơi nào có thể tránh thoát, chỉ còn lại duy nhất một mệnh lệnh đang lúc ẩn lúc hiện.

Lâm Mộ Đông bị cô kéo lấy, anh dần dần lùi về phía sau một bước.

Diệp Chi buông hòm thuốc trong tay xuống, tiến về phía anh, lại đặt thêm một bàn tay lên.

Hai bàn tay của cô gái nhỏ bao bọc lấy bàn tay của anh, lòng bàn tay mềm mại dán sát vào tay anh, đem anh kéo về phía bản thân mình.

Thần sắc của cô nghiêm túc trở lại: “ Em biết, em hiểu về PTSD, cũng đã làm qua rất nhiều cuộc tư vấn. ”

Lâm Mộ Đông vẫn đứng ở trước cửa.

Hai người vốn dĩ đứng cách nhau không quá xa, Diệp Chi tiến về phía trước một bước, cô liền không thể tránh khỏi mà va vào tầm nhìn của anh.

Lâm Mộ Đông dùng toàn lực dời tầm mắt đi, anh ép bản thân mình lên tiếng: “ Anh…… ”

Kết nối lại với hiện thực trong tình trạng như thế này gần như là tự ngược đãi bản thân, cơn đau đớn ở trong đầu phút chốc liền kịch liệt nổ ra, Lâm Mộ Đông hít một hơi thật sâu, anh nói ra từng chữ từng chữ một: “ Anh sẽ khiến em bị thương. ”

Anh nhắm chặt mắt lại, giọng nói ngắt quãng: “ Đi, một mình anh……. ”

Trạng thái hiện tại của Lâm Mộ Đông ngược lại còn tệ hơn cả ban nãy, Sài Quốc Hiên có chút lo lắng, ông tiến lên trước một bước muốn dời đi sự chú ý của anh, chợt Diệp Chi đã ngẩng đầu lên.

“ Em không sợ. ” Cô gái nhỏ đánh gãy lời anh, tựa như xoa dịu mà nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng anh, “ Em biết dỡ cánh tay đấy nhé. ”

Sài Quốc Hiên: “ …… ”

Đây có lẽ là ám hiệu gì đó giữa đội y và huấn luyện viên Lâm nhỉ.

Cái ám hiệu này tựa hồ vẫn rất có tác dụng, Lâm Mộ Đông ngừng lại câu nói, chân mày chậm rãi nhíu lại, cảm xúc kịch liệt dâng trào dưới đáy mắt cũng từng chút từng chút nhạt dần đi.

Anh cúi đầu xuống, mi mắt khe khẽ rũ xuống, anh đứng ở trước cửa, cả người đều ngoan ngoãn khong thôi. Diệp Chi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, rồi thuận lợi dắt anh vào cửa.

Cánh cửa được nhẹ nhàng đóng lại.

Lâm Mộ Đông bị Diệp Chi kéo vào phòng nghỉ ngơi, anh vẫn một mực an tĩnh ngồi trên ghế sô pha, cho đến khi nghe thấy một tiếng khóa cửa lạch cạch, anh mới có cảm giác mà khẽ động đậy.

Diệp Chi đi đến bên cạnh anh, kéo lấy tay của anh, giúp anh tháo xuống miếng băng dán cơ bắp.

Cô gái nhỏ vô cùng an tĩnh, cũng không nói chuyện, cô chỉ từng chút từng chút xé miếng băng dán xuống sau đó cuộn lại, cúi đầu giúp anh mát xa cổ tay.

Lúc Lâm Mộ Đông bắn súng nhất định phải toàn lực khống chế cổ tay, gân bắp thịt đã hình thành các tổ chức mô sẹo khiến cổ tay không thể kéo duỗi ở biên độ lớn như thế, cho nên hiện tại không thể nào không đau được.

Nới lỏng xoa bóp sẽ càng đau hơn nữa.

Nhưng Lâm Mộ Đông lại không có tí phản ứng nào, đến cả tiếng hít khí lạnh trầm thấp ẩn nhẫn trong quá trình mát xa như bình thường cũng không có, anh chỉ khẽ rũ tầm mắt, nhìn vào bàn tay đang bận rộn ở giữa cổ tay của bản thân mình.

Trong phòng nghỉ rất an tĩnh, Diệp Chi cúi đầu xuống, cẩn thận nhấn vào hướng đi của cơ bắp vừa mát xa vừa nới lỏng, lực đạo cẩn trọng dè dặt.

Lâm Mộ Đông khép mắt lại.

Trước kia mỗi lần không cam tâm muốn thử bóp cò súng, anh đều sẽ bị cảm giác cáu kỉnh khó chịu bao trùm lấy, căn bản không cách nào bình tĩnh được trở lại.

Nhưng lần này tựa hồ không còn giống thế nữa.

Các đầu ngón tay hơi lạnh bận rộn giữa cổ tay của anh, được nhiệt độ cơ thể của anh dần dần sưởi ấm. Dường như có thể cảm nhận được hơi thở rất dịu dàng lướt qua bàn tay của anh, níu chặt lấy anh, dắt anh ra khỏi những hồi ức đáng sợ kia.

Cứ thế tiếp diễn, cơn đau nhói chân thật từ giữa cổ tay truyền đến, đưa anh về đến thực tại chân chính.

Anh có thể không khiến cô lo lắng.

Lâm Mộ Đông chậm rãi giơ tay trái lên, xoa nhẹ thùy tai mỏng manh của cô gái nhỏ.

Diệp Chi chớp chớp mắt, cô ngẩng đầu lên.

Mái tóc ngắn mềm mại suôn mượt rũ xuống nương theo động tác của cô, cọ qua ngón tay của Lâm Mộ Đông, khiến động tác của anh cũng theo đó khẽ đình trệ.

“ Có lạnh…….. ”

Lâm Mộ Đông nhắm mắt lại, tiếp tục câu nói: “ Có lạnh hay không?”

Thần sắc của anh trông có vẻ rất bình tĩnh, âm giọng cũng dịu dàng, nhìn vào trông giống như đã hoàn toàn khỏi lại, anh nhẹ nhàng vuốt ve thùy tai của cô gái nhỏ.

Diệp Chi rụt bả vai lại, vành tai từng chút từng chút đỏ lên, cô vùi đầu vào lắc đầu: “ Không có ạ…… ”

Cô sờ sờ vào mạch đập của Lâm Mộ Đông, rồi ngẩng đầu lên.

Lâm Mộ Đông rũ mắt, khẽ cúi thấp đầu, anh vẫn đang tránh né ánh mắt của cô.

Ánh mắt của anh an tĩnh đến lạ thường, không chút sóng gió, giống như đã kết lên một lớp băng tuyết thật mỏng.

Diệp Chi dần dần nhíu mày lại.

Lâm Mộ Đông vẫn muốn nói thêm gì đó, chợt bị cô gái nhỏ giơ một tay lên, nhẹ nhàng đặt lên miệng.

Xúc cảm mềm mại ấm áp chạm vào đôi môi, nơi lồng ngực của anh bỗng nhiên dậy lên vài gợn sóng, rồi lại âm thầm rơi vào một vòng xoáy càng sâu hơn.

Lâm Mộ Đông nghe lời không nói gì nữa, anh rũ mắt xuống.

Diệp Chi buông tay ra, đi vòng đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống, nhoài người lên đầu gối của anh.

Cô ngẩng mặt lên, nắm lấy bàn tay của Lâm Mộ Đông, giọng nói thật nhẹ nhàng: “ Nếu anh không muốn nói chuyện, thì có thể không nói. ”

Lâm Mộ Đông đã từng tiếp nhận điều trị liên quan đến bệnh PTSD, anh hiểu rất rõ cái gì gọi là “biểu hiện bình thường”, lực tự kiềm chế cũng đủ để anh kiểm soát bản thân mình và đưa ra những đáp án chính xác.

Anh vẫn luôn ép buộc bản thân mình như thế này.

Hốc mắt của Diệp Chi có chút xót, cô dùng sức mím chặt khóe môi, nửa quỳ xuống, vùi đầu vào lòng của anh.

Lực đạo của cô gái nhỏ rất mềm mại, nghiêng người vùi vào giữa cánh tay anh, dụi dụi từng chút một tựa như một chú mèo sữa, cô duỗi tay ra ôm chầm lấy anh.

Tư thế nửa quỳ như thế này rất phí sức, Diệp Chi lại không muốn cứ thế lui đi, cô đang run run rẩy rẩy nỗ lực duy trì thăng bằng, bỗng nhiên có một bàn tay dán sát vào sau lưng cô.

Một lực đạo không có tiếng động, bỗng nhiên đem cả người cô ôm lên.

Sau đó lại tựa như thăm dò, động tác của anh thật chậm rãi, thật cẩn thận dè dặt, đem cô đặt trên đùi của bản thân mình.

Diệp Chi giật cả mình, cô theo bản năng nắm chặt lấy quần áo của Lâm Mộ Đông, đang muốn ngẩng đầu lên, chợt bị lực đạo dán ở sau lưng nhẹ nhàng khống chế lại.

Một tay anh đặt ở sau đầu của cô, để cô tựa lên bả vai siết chặt đến cứng nhắc của mình.

“ Đừng nhìn. ”

Giọng nói của Lâm Mộ Đông rất trầm thấp, cuối cùng không còn là sự bình tĩnh mà anh đã cố gắng duy trì trong trước đó nữa, một tay anh ôm lấy cô, giọng nói khàn đặc đến mức nghe thôi cũng cảm thấy đau: “ Không tốt đâu, đừng nhìn. ”

Diệp Chi dựa lên bờ vai của anh, cô chần chừ một lúc, rồi nghe lời mà gật gật đầu.

Anh không cho cô nhìn, cô liền không ngẩng đầu. Chỉ ngoan ngoãn mà ngồi ở trên đùi anh, do dự một lúc, cô dò đầu đến giữa cổ anh nhẹ nhàng cọ cọ.

Mái tóc mềm mại quét qua giữa cổ, lực đạo thật mềm mại, hơi thở tươi mát hơi lạnh phả vào hầu kết của anh.

Hô hấp của Lâm Mộ Đông khẽ đình trệ, bàn tay ôm lấy cô siết chặt lại, giọng nói anh hơi khàn: “ Em đang làm gì thế?”

“ Giải tỏa căng thẳng. ”

Cô gái nhỏ rất nghiêm túc, lại có chút khổ não, cô dang rộng cánh tay ôm lấy bả vai của anh, đọc luận văn cho anh nghe: “ Số liệu nói rằng, sự bầu bạn của động vật nhỏ có thể chuyển hướng lực chú ý một cách rõ ràng. Có thể giúp người ta điều chỉnh trạng thái, xoa dịu cảm xúc không tốt, giảm nhẹ áp lực……… ”

Cô có chút buồn rầu: “ Tốt nhất là mèo nha, nhưng mà bây giờ mua mèo hình như không kịp nữa, em thay thế nó một chút, không biết có hữu dụng hay không……… ”

Hầu kết của Lâm Mộ Đông động đậy, anh dần dần nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi.

Dường như anh muốn buông tay ra đặt cô gái nhỏ ở trong lòng xuống, nhưng chỉ là động đậy cánh tay mà thôi, loại cảm xúc nào đó bị cưỡng ép khắc chế và giam cầm trong cơ thể lại lần nữa dâng lên.

Cánh tay của anh dần dần siết chặt lại, anh không động đậy nữa.

Sao lại không hữu dụng được chứ.

Cô gái nhỏ ôm lấy bả vai của anh, động tác vụng về lại dịu dàng, mềm như bông mà cọ vào người anh, có một độ ấm rõ ràng dán lên cổ của anh, nóng bỏng đến mức khiến anh phát đau.

Cô gái nhỏ của anh.

Của anh.

Có một suy nghĩ rõ ràng dâng lên không chút lưu tình, sắc bén mà phân tách lớp sương mù dày đặc. Lâm Mộ Đông hít một hơi thật sâu, tựa như sợ rằng sẽ dọa đến cô, cánh tay anh từng chút từng chút ôm lấy cô, đem cô siết chặt vào lòng.

Vào thời điểm anh chặt ôm lấy cô, tất cả những suy nghĩ còn sót lại đều đã trở nên nhạt nhòa hơn.

Đã từng số lần bị nghẹt thở, bởi những cơn ác mộng vẫn luôn lặp lại và hồi tưởng, mỗi lần như thế anh phải dùng hết sức lực mới có thể thoát khỏi, tất cả đều bị thổi bay trong phút chốc chỉ còn lại một cái bóng mờ ảo.

Chỉ còn lại xúc cảm và độ ấm chân thật.

Chui vào trong lòng anh.

Thật ấm áp dịu dàng.

Diệp Chi ngồi ở trên đùi anh, cô ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, đôi mắt sạch sẽ trong veo, phản chiếu bóng dáng của anh.

Lâm Mộ Đông nhìn lấy cô.

“ Hữu dụng. ”

Giọng nói của anh rất trầm thấp, trầm đến mức khàn đặc, cánh tay anh dùng sức đến nỗi gần như cứng ngắc: “ Hữu dụng, em đừng đi. ”

Diệp Chi chớp chớp đôi mắt: “ Em không có đi nha. ”

Dường như cô đã hiểu ra được chút gì đó, cô thu cánh tay lại, dán lên vùng cổ nóng hổi của Lâm Mộ Đông, thật nghiêm túc hứa hẹn với anh: “ Em sẽ không từ chức đâu. Phải chữa khỏi tay cho anh, em đem mình thế CHƯƠNG  cho anh, nếu chữa không khỏi em sẽ không đi đâu hết…….. ”

Lâm Mộ Đông khép mắt lại, anh nhẹ giọng đánh gãy lời cô: “ Em đừng nói như thế. ”

Hô hấp của anh có chút nặng nề, anh gắt gao ôm chặt lấy cô gái nhỏ mềm mại ở trong lòng, âm giọng trầm thấp đến nỗi không nghe rõ: “ Anh sẽ tưởng thật đấy. ”

Chỉ cần tay không chữa khỏi, cô sẽ không rời đi.

Có một khoảnh khắc, anh lại sinh ra một ý nghĩ có chút điên cuồng.

…….

Nhưng không thể được.

Cô đã hao phí biết bao nhiêu tâm tư, biết bao nhiêu nỗ lực, biết bao nhiêu sự nghiêm túc.

Anh không có tư cách đi phá hoại tâm huyết của cô.

Lâm Mộ Đông chậm rãi điều chỉnh lại hô hấp, anh lại lần nữa đem cảm xúc áp chế trong một phạm vi có thể kiểm soát được, đem cô gái nhỏ kéo vào lòng. Anh đang định mở miệng, đột nhiên tầm mắt ngưng đọng.

Trước đó Diệp Chi vẫn luôn quanh quẩn ở bên chân anh, trạng thái của anh lại không tốt, cho nên cũng không có nhận ra. Hiện tại đã đem cô ôm lấy đặt ở trên đùi, ống quần nương theo động tác của cô khe khẽ nhấc lên cao, vừa liếc mắt liền nhìn thấy một mảng sưng đỏ chói mắt ở nơi mắt cá chân trắng nõn.

Sưng to hơn bên còn lại rất rất nhiều.

Tầm mắt của Lâm Mộ Đông dán chặt lên một mảng sưng đỏ ấy, đáy mắt anh dần dần trở nên nặng nề hơn.

Diệp Chi vẫn chưa phát hiện ra, cô ngồi trên đùi anh, không có chút cảm giác nguy cơ mà nhẹ nhàng đung đưa hai chân, cô vùi đầu vào nghiên cứu rốt cuộc tại sao Lâm Mộ Đông lại cao đến thế.

Mắt cá chân bị thương bất tiện cho việc đi lại, cô đã tiêm cho bản thân mình một mũi phong bế rồi mới ra khỏi cửa, ngoại trừ lúc tiêm phong bế đúng thật vô cùng đau đớn như những gì thầy cô đã dạy, nhưng lúc này đây đã không còn chút cảm giác gì nữa rồi.

Đêm qua lúc nửa mơ nửa tỉnh, cô nhớ Lâm Mộ Đông đã nói chuyện với cô.

Lâm Mộ Đông hỏi cô, nếu như anh làm chuyện gì đó bất lợi đối với việc chữa trị, thì cô có giận anh hay không.

Đại não thường sẽ theo bản năng tránh né những tình cảnh có thể dẫn đến chấn thương, Lâm Mộ Đông sẽ không tùy tiện đi làm chuyện gì đó, trừ phi anh đã gặp phải chuyện gì đó càng quan trọng, quan trọng đến mức không thể tránh khỏi.

Diệp Chi có thế nào cũng không yên tâm được, nên cô len lén chạy đến đây.

Lúc đến sân thi đấu Lâm Mộ Đông vẫn đang chuẩn bị bắn súng, cô lo lắng không chịu được, nhưng vẫn không có chạy đến quấy rầy anh.

Lâm Mộ Đông có trách nhiệm của bản thân mình, chuyện này đối với anh còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.

Diệp Chi từ đầu đến cuối đều đợi ở bên cạnh sân đấu, đợi đến khi phần bắn súng kết thúc, thành tích được thông báo ra, cô mới lập tức tiết lộ thân phận nhanh chóng chạy đến đó.

Sau đó liền kéo dài đến tận bây giờ.

Gần như đã quên mất vết thương ở cổ chân, cô gái nhỏ vẫn chưa phát hiện ra bản thân mình đã lộ tẩy, cô nghiêng đầu đánh giá người đang ôm bản thân mình.

Thời gian bọn họ ở bên cạnh nhau càng lúc càng nhiều, Diệp Chi theo thói quen mà tin cậy vào anh, cô đã không còn nhạy cảm với khí thế ở trên người anh nữa.

Phải một lúc lâu sau mới cảm nhận được có gì đó không đúng, Diệp Chi chớp chớp đôi mắt, cô cẩn thận thuận theo ánh mắt của Lâm Mộ Đông nhìn nhìn xuống dưới, rồi nhẹ nhàng “ah” một tiếng.

Lâm Mộ Đông khẽ ngước mắt lên.

Cô gái nhỏ dường như đã rất lâu chưa có sợ anh, giờ đây cuối cùng cũng hậu tri hậu giác mà khẩn trương lên, cô mím chặt đôi môi, chột dạ cúi gằm mặt xuống.

Sau đó chậm rãi, từng chút từng chút thuận theo hai chân của anh leo tuột xuống, cô định thử biến mình thành chất lỏng rồi chuồn khỏi hai tay anh.

Lâm Mộ Đông siết lại cánh tay, nhẹ nhẹ nhàng nhàng kéo cô về lại.

Một chút thiếu hiểu biết cuối cùng cũng hoàn toàn bị đè ép xuống, anh rũ đôi mắt, cơn sóng to gió lớn ở đáy mắt lặng lẽ tập hợp lại.

Lâm Mộ Đông cúi đầu xuống, anh cúi người đem cô gái nhỏ đang cố gắng chui lại vào lòng bản thân mình kéo ra ngoài, nhẹ nhàng đỡ lấy gương mặt của cô, ánh mắt thâm thúy đen láy, âm giọng trầm thấp.

“ Em bị làm sao thế?”

Bình luận

Truyện đang đọc