QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI DÀNH HẾT CHO EM

Một loạt hành động như trong võ thuật xảy đến, cô gái nhỏ quá bất ngờ, cô không kịp đề phòng.

Cô chưa lấy lại được xíu tinh thần nào, còn chưa hiểu cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, huấn luyện viên Lâm tự tăng thêm một khối lượng lớn công việc cho mình, lại không chịu nghe lời lén lút đi tới đây, lúc anh định đứng lên thì Diệp Chi ấn bả vai anh ngồi xuống, đứng thẳng, giáo dục một cách nghiêm túc.

“Làm việc phải kết hợp với nghỉ ngơi, huấn luyện viên bận rộn như vậy, lại tự tìm thêm công việc cho chính mình.”

“Không nghỉ ngơi cho tốt, còn không ngủ đủ.”

“Vụng trộm đi ra ngoài, anh còn không chịu nói trước với em.”

Giọng nói của cô mềm mại, nhẹ nhàng như sáp, còn mang theo một chút sợ hãi khi mới gặp ác mộng, một bên cô còn nghiêm túc nhắc nhở huấn luyện viên Lâm, môt bên cô nhẹ nhàng đâm bả vai anh từng chút một.

Lâm Mộ Đông nghe cô nói xong, một lúc sau anh mới chậm chạp kéo lại tinh thần, há miệng thở dốc không nói nên lời, lông mi anh khẽ buông xuống nhìn cô.

Cô gái nhỏ yên tĩnh nằm trong lòng ngực anh, thật hòa thuận, khuôn mặt tinh xảo mềm mại, đô lông mày thanh tú giãn ra, con ngươi trong trẻo.

Tâm hồn anh dần dần bình lặng xuống, an ổn một lần nữa, tất cả những căng thẳng và vô cùng lo lắng như vừa được một bàn tay mềm mại phủi đi sạch sẽ, chỉ còn lại vui vẻ, hòa thuận, từng tia ấm áp tràn ngập thân thể anh, len lỏi vào từng tế bào.

Sau một hồi căng thẳng cực độ, thật khó khăn nhưng cuối cùng cũng thả lỏng, bộ dạng uể oải ủ rũ lâu nay cuối cùng theo khe hở biến mất, chỉ còn tiếng nói chuyện nhẹ nhàng lại mềm mại ở lại.



Diệp Chi hiện tại còn đang nghiêm túc phê bình, giáo dục lại huấn luyện viên Lâm, cô vừa ngẩng đầu, bỗng nhiên giọng nói nhẹ hơn lúc nãy.

Cô gái nhỏ khép miệng lại, hai cánh tay vòng qua ngực anh, ôm lấy cả người lại lại, cô giơ bàn tay lên cẩn thận quơ quơ: “Huấn luyện viên Lâm.”

Thân thể Lâm Mộ Đông không tự chủ được chìm vào trong vô thức, trong phút chốc bừng tỉnh.

Cả người anh đều thả lỏng, lúc này, thậm chí ngay cả tính cảnh giác cơ bản nhất của anh biến mất trong thoáng chốc, tim đập nhanh, anh ngồi im một lúc mới có thể dần dần lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng sờ cái đầu nhỏ đang rúc trong ngực: “Thật xin lỗi.”

Anh đứng thẳng, cúi đầu hôn lên trên tóc của cô: “Em nói đi, anh sẽ nghe thật kỹ.”

Diệp Chi đau lòng anh, từ trong lòng ngực anh chui ra bên ngoài, lôi kéo anh về phía giường ngủ, nói: “Trên mặt đất không được thoải mái, lên giường nằm ngủ.”

Lâm Mộ Đông bị cô kéo hai cánh tay đẩy đi, liền chống vào mép giường đứng lên.

Trong gian phòng này chỉ có một cái giường lớn duy nhất, Diệp Chi ấn anh ngồi xuống dưới, lại đem chăn nhấc lên đắp lên người anh, giải thích: “Ngủ cho thật tốt, em không thấy mệt mỏi, trước tiên anh phải ngủ một giấc đầy đủ đã, có chuyện gì thì lát nữa chúng ta nói sau.”

Cô cuộn tròn chân ngồi ở trên giường, giống một người lẻ loi đơn nhỏ bé, cả khuôn mặt đều nghiêm túc còn thật sự định đứng lên, dường như cô không biết mệt, cứ qua lại bận rộn liên tục.

Lâm Mộ Đông cúi người, kéo tay cô dừng lại: “Anh không muốn ngủ.”

Diệp Chi giật mình.

“Không muốn ngủ.”

Lâm Mộ Đông ngồi ở một phần bên hông giường: “Anh chỉ muốn tới nhìn em thêm mấy lần, muốn nghe tiếng em nói chuyện.”

Cả đôi mắt anh đều hiện lên hai chữ mệt mỏi, đôi con ngươi tĩnh mịch thư thái hơn lúc nãy, anh lẳng lặng nói với cô: “Em nói với anh đi, anh thích nghe.”

Diệp Chi nhẫn nhịn không để bản thân nổi giận, cô nén một hơi cười nói: “Làm sao lại còn có người thích nghe người ta nói nha…”

Lâm Mộ Đông nắm tay cô không buông, Diệp Chi cũng không thể nói anh buông tay cô ra đươc, cô chỉ đành chống cánh tay, xê dịch tiến lên phía trước.

Giường rất mềm mại, đại khái tấm đệm là lò xo, cô vừa mới ngồi xuống, đã bị chao đảo lật lên lật xuống nhẹ nhàng.

Cô gái nhỏ hoảng sợ, cả người đều xiêu vẹo, đầu cô không kịp đợi ngã vào đống chăn thì một cách tay vững vàng đã kịp thời ôm lấy cô.

Áo sơ mi và quần được may vừa vặn với người, bộ đồ dễ dàng phác họa ra đường cong cơ thể dẻo dai và cơ bắp khỏe khắn phía dưới.

Nhiệt độ cơ thể anh ấm áp hài hòa, lại mang theo mùi hương quần áo sạch sẽ, hương thơm quen thuộc ôm cả người cô vào trong lòng.

Tư thế này cũng không có cái vấn đề gì, nhưng lại ở trong khung cảnh một giường một đệm, đêm khuya thanh vắng ngồi cùng môt nơi bỗng nhiên trở nên kỳ quái khó hiểu.

Có điều thứ này từ trước đến tận bây giờ cô vẫn thấy rất xa lạ, trên chỗ nghỉ ngơi xuất hiện một chút nhiệt độ ấm áp kì lạ lại hơi mơ hồ, xuyên thấu qua từng mảnh vải quần áo len lỏi đến ánh đèn vàng sưởi ấm vô cùng yên tĩnh.

Diệp Chi theo bản năng nắm lấy ống tay áo anh: “Lâm Mộ Đông…”

Lâm Mộ Đông sợ cô không chú ý sẽ lăn ra khỏi giường, anh lập tức bế cô gái nhỏ lên, cúi người đặt cẩn thận ở trên đầu giường, nghe thấy tiếng cô gọi: “Ừ?”

Cô từ lâu đã biết về huấn luyện viên Lâm, một người có trình độ hiểu biết về yêu đương thiếu thốn trầm trọng, Diệp Chi bị không khí trước mắt khiến cô thấy hơi hồi hộp, lại lo lắng là do bản thân cô nghĩ nhiều, theo bản năng chui vào lồng ngực anh, giấu mặt vào trong đó: “Anh…vì sao anh lại phải đặt cái giường lớn ở trong phòng…”

Ngực Lâm Mộ Đông bỗng nhiên gặp trở ngại, anh hơi cúi đầu.

Cô gái nhỏ mềm nhĩn, lồng ngực cô đột nhiên thấy hơi ngột ngạt, cả đầu cô đều chôn vùi vào trong lòng ngực anh, không chịu chui ra.

Giọng nói của cô lại mềm nhũn, khe khẽ, một dòng nhiệt ấm áp cô vừa thở ra, nhẹ nhàng dây dưa, quẩn quanh trên da thịt anh.

Từng dòng cảm giác lạ lẫm, tê dại khi bị đè lên lồng ngực lại nổi lên, từng bước một xâm chiếm lấy tinh thần anh.

Lâm Mộ Đông không tự giác thu lại cánh tay, khóe miệng căng cứng, giọng anh khe khẽ, nói: “Không phải là anh, là ý của bác gái.”

Thực ra Diệp Chi đã có linh cảm từ trước, cô không biết cảm giác bây giờ là thả lỏng hay còn có gì khác, khẽ thở dài: “Là như vậy à.”

Bỗng nhiên cô tạm dừng lại một lát, ngẩng đầu đầy kinh ngạc, ánh mắt từ từ trợn tròn.

Rất ít khi Lâm Mộ Đông dùng đến hai từ bác gái.

Vòng quan hệ xã hội của anh rất hạn hẹp, hầu như chỉ dừng lại ở bên trong đội của anh, anh cũng không đi chào hỏi hay nhận biết người nào. Hơn nữa loại tình cảm đi tìm cô như thế này, có thể anh sẽ không bao giờ chủ động nói với người khác.

Trừ khi…người khác này chính là mẹ cô.

Hàng loạt thông tin về việc cha cô rút về, còn nữa, mẹ cô bỗng nhiên phát tiền lì xì tiêu vặt đều đã được giải thích.

Mẹ của cô cho hai người bọn họ một gia phòng với giường đôi thật lớn.

Diệp Chi hóa đá trong lồng ngực Lâm Mộ Đông, cố hết sức để có thể tiêu hóa những chuyện cô vừa hiểu ra, cô vẫn không dám tin như cũ, vừa định nói thêm gì đó, Lâm Mộ Đông lại cẩn thận tỉ mỉ, trình bày tiếp thêm một câu.

“Còn có một gian phòng khác.”

Lâm Mộ Đông ôm cô, lấy chăn che cho cô một cách cẩn thận, chu đáo: “Chờ đến lúc nào em không còn sợ, anh sẽ ở.”

Diệp Chi: “…”

Lâm Mộ Đông: “…”

Lâm Mộ Đông: “?”

Diệp Chi: @@

Diệp Chi nhanh chóng loại bỏ mấy suy nghĩ tưởng tượng lộn xộn linh tinh trong đầu mình, ngẩng đầu lên nhưng lại xấu hổ đến mức không biết nên nói cái gì, cô chui vào trong chăn thật nhanh, cuộn mình thành một tổ tò vò nho nhỏ.

Trong ngực cô còn đang đập bang bang, cả khuôn mặt đỏ, bỏng rát như bị lửa thiêu rụi.

“A a a a a” Cô đang suy nghĩ cái gì thế này.

Có phải là bị nhóm bạn cùng phòng tận tình khuyên bảo, dạy dỗ về việc bảo vệ bản thân nhiều quá, ngược lại cô vô tình hiểu thêm một đống những thứ không nên hiểu.

Cô gái nhỏ không nghĩ tới vừa rồi lại nghĩ đến chuyện đẩy xe cùng huấn luyện viên Lâm, lúc này cô xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, cô ôm đầu chui vào bên trong kiểm điểm bản thân sâu sắc, còn lẩm bẩm lải nhải lăn thêm một vòng.

Bên người yên tĩnh lại trong mấy giây, một lực nhẹ nhàng cách tấm chăn chuẩn xác đặt trên lưng cô.

Diệp Chi nước mắt lưng tròng “ô” một tiếng.

Nhất định huấn luyện viên Lâm không biết cô đã suy nghĩ cái gì, dù có biết thì đại khái anh ấy cũng sẽ không hiểu, nếu như anh ấy hiểu thì chắc hẳn có thể bị dọa sợ chạy mất rồi.

Cô còn đang lo lắng suy nghĩ, bàn tay kia đã muốn kéo cả người cô lại gần, thêm một chút nữa, bàn tay nhẹ nhàng mở chiếc chắn ra bên ngoài.

Cô gái nhỏ da mặt mỏng, cắn cắn môi định chạy trốn, nhưng bả vai bị bàn tay kia nhẹ nhàng túm lấy, cả người cô rơi vào một vòng ôm thật ấm áp.

“Cho nên…”

Lâm Mộ Đông lên tiếng, nhưng câu nói của anh không rõ ràng, lòng bàn tay anh che phủ lên đỉnh đầu cô, đem cả đầu cô ấn vào trong lòng ngực.

Anh hơi cúi thấp đầu, kề sát vào lỗ tai cô, trong giọng nói của anh có một chút nhẹ nhàng, chậm rãi lại mềm mỏng trầm thấp, tựa như yên ắng nói: “Còn sợ hãi phải không?”

Diệp Chi giật mình.

Cô từ từ ngẩng đầu, mở to đôi mắt nhìn Lâm Mộ Đông trong mấy giây, bỗng nhiên trong lòng cô thấy lặng lẽ bủn rủn.

Cô đã biết tại sao Lâm Mộ Đông cho dù đã mệt muốn chết như vậy, nhưng anh vẫn nhất định chống đỡ không chịu đi ngủ, còn muốn tiếp tục nghe cô dạy dỗ anh.

Đội bắn súng có nhiều chuyện phải làm như vậy, nhiều công tác cần tập trung như vậy. Đầu tiên anh hoàn thành tất cả các công việc, sau đó từ ngàn dặm xa xôi bay qua đây, chỉ là muốn đến nhìn cô, muốn cùng cô đón lễ mừng năm mới.

Anh muốn ở cùng một chỗ với cô, nhưng lại không muốn khiến cô sợ hãi.

Diệp Chi từ từ nắm lấy tay anh, sức lực cắn môi dưới không vô tình cũng mạnh hơn lúc trước.

“Không được cắn.”

Lâm Mộ Đông nhăn đôi mày lại với nhau, ngón trỏ của anh đưa lên nhẹ nhàng chạm vào cánh môi dưới vừa bị cô cắn đang dần trở nên trắng bệch, nói: “Sẽ đau, muốn cắn thì cắn anh đi.”

Ngón tay anh hơi lành lạnh, ấn nhẹ nhàng lên cánh môi dưới của cô, cực kỳ giống một nụ hôn dịu dàng đến tột cùng.

Trong lòng Diệp Chi còn thấy hơi khó chịu, cô buông đôi môi đang bị cắn ra, đầu hơi dụi xuống phía dưới, đôi môi nhẹ nhàng chạm lên trên bàn tay anh.

Cô vùi đầu xuống, một nửa giọng nói êm ái mềm mại còn giấu bên trong cổ họng, âm thanh vụng về lại hơi phiền muộn: “Có…em có sợ hãi một chút. Nhưng không phải là đặc biêt sợ, anh không cần lo lắng, chỉ là em còn có một chút, chỉ là một chút rất rất nhỏ thôi…”

Cô vẫn còn sợ hãi, cho nên anh cũng không thể vì vậy mà rời khỏi cô.

Mỗi một chữ mà cô nói ra, đôi môi sẽ nhẹ nhàng co vào tay anh, dù chỉ một chút thôi, nhưng cực kỳ giống một người chạm vào một người, dường như đó là nụ hôn mềm mại lại mát lạnh như chuồn chuồn lướt trên mặt nước.

Lâm Mộ Đông tập trung nhìn cô, hơi thở anh chậm chạp, ứ đọng lại.

toàn bộ Động tác cô gái nhỏ làm với anh chỉ là những lần vô ý, chỉ là thói quen dựa dẫm trên người anh muốn mượn lực, cô thở sâu, muốn nói tiếp, khi cô vừa mới ngẩng đầu lên, bỗng nhiên Lâm Mộ Đông cúi đầu xuống hôn cô.

Diệp Chi tạm thời ngưng thở, theo bản năng đem những lời ô ô sắp nói nuốt về.

Tiếng hít thở của Lâm Mộ Đông có phần nặng nề, anh hít một hơi thật sâu rồi thở ra, luồng khí từ anh chạm lên trên xương quai xanh của cô, có phần mạnh mẽ, dường như anh đã nhẫn nhịn một cảm xúc nào đó từ rất lâu rồi.

Anh ôm cô vào lòng, từng chút một, anh thăm dò muốn thử tách đôi môi cô ra.

Diệp Chi hít sâu một hơi, cô khẽ ngẩng đầu, nhắm mắt lại.

Cô gái nhỏ run rẩy nhưng cố tình lại càng thêm dũng cảm, chiếc cổ thon dài tinh tế, trắng nõn lại mềm mại mảnh mai, cô gắt gao nắm lấy tay áo anh, đuổi theo anh nửa bước cũng không rời.

Cánh tay Lâm Mộ Đông cố định sau lưng cô, con ngươi nhìn cô càng sâu hơn.

Môi chạm môi quấn quýt gắn bó,  đầu lưỡi cuốn lấy nhau, ướt át mềm mại, thăm dò đối phương nhấm nháp hương vị.

Hơi thở của anh càng dồn dập nóng bỏng, anh cố tình dừng lại ở động tác trên nhưng càng cẩn thận dịu dàng hơn, nhẹ nhàng dây dưa, chiếm lĩnh đầu lưỡi cô.



Không biết đã qua bao lâu, Lâm Mộ Đông hình như đã nhận ra cái gì, bỗng nhiên anh tách ra lùi về phía sau, đúng lúc bắt được thân thể cô gái mềm nhũn trượt xuống người anh.

Diệp Chi tê liêt trong lòng ngực anh, cả hai mắt đầy ắp hơi nước, một nụ hôn khiến cô sắp không thể hít thở nổi, cô liều mang thờ từng hơi một thật nhanh.

Quả thât, chỉ thiếu chút nữa là cô sẽ bị ngạt thở.

Hơi thở Lâm Mộ Đông cũng loạn nhịp giống như cô, anh ôm cả người cô vào trong ngực, nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu, giọng nói hơi nghẹn lại mang theo vẻ bất đắc dĩ, vuốt ve an ủi: “Không thể thở nổi, tại sao lại không chịu nói với anh?”

Diệp Chi ghé vào trong ngực anh, liều mạng thở mạnh, hơi ho khan, mọi vật trước mắt cô đều trở nên mơ hồ, nghe thấy anh hỏi thì cô không kìm được, uất ức ngẩng đầu, đôi mắt mở to đầy vẻ trách cứ nhìn anh một cái.

Lại còn hỏi cô.

Có nói anh, thì anh nhất định sẽ dừng lại bất chợt.

Nói không chừng, sau này có thể vì cô thấy sợ hãi mà bỗng nhiên dừng lại, bởi vì cô thấy đau mà bỗng nhiên dừng lại, bởi vì cô không cẩn thận hắt xì một cái thôi anh cũng bỗng nhiên dừng lại.

Diệp Chi ngẫm nghĩ lại những điều ấy, cô cảm thấy mình còn cả một chặng đường dài ở phía trước.

Lâm Mộ Đông bị trừng mắt đến phát sợ, thử sờ sờ lên trán cô, lại ôm cô đặt lên vị trí cao hơn một chút, dùng lòng bàn tay lau những giọt mồ hôi  mỏng trên vầng trán tinh tế của cô.

Anh sợ cô khát nước, muốn đi lấy nước giúp cô, nhưng anh lại không muốn buông tha cho cô dễ như vậy, cho nên đơn giản hơn, anh bế cô lên đi cùng nhau.

Cô gái nhỏ thật ngoan, lại mềm nhũn nhỏ bé, mềm mại thơm mát, dù ôm cô một lúc cũng không thấy vất vả.

Bởi vì vừa rồi hôn môi nên quần áo của cô bị rối loạn một chút, cổ áo hơi mở rộng, lộ ra một mảng lớn trắng nõn, làn da cô thật mỏng, khung xương tinh tế nhỏ bé, xương quai xanh tinh xảo đến từng đường nét.

Lâm Mộ Đông ôm cô, nhưng đôi mắt thâm thúy lại không tự chủ được, anh khẽ nhắm hai mắt vào, đè nặng nó xuống.

Nước đã được đun sôi từ lâu rồi, hiện tại nó còn âm ấm. Lâm Mộ Đông lấy ra một chiếc cốc giấy, đầu tiên là đổ chút nước vào cốc giấy, tráng vòng quanh sau đó lại đổ nước sang một chiếc cốc trống không bên cạnh, cuối cùng anh mới rót nước ra cốc cho cô uống.

Những động tác kia chỉ là những hành động lặp lại rất bình thường, nhưng nhìn anh làm, không hiểu vì sao chúng lại có vẻ gọn gàng và bình tĩnh.

Anh hạ mi xuống, một tay vẫn ôm cô. Chỉ trong một vài giây ngắn ngủi vừa rồi anh làm một lúc hai việc, nhưng một chút cũng không thể nhìn ra anh mất kiểm soát. Những ngón tay dài, trắng, hơi lạnh đều đặn cầm lấy bình đun nước một cách vững vàng, hình dáng xương bàn tay hiện rõ ràng, anh làm từng công việc một đâu vào đấy.

Diệp Chi thật vất vả mới ổn định lại hơi thở, cô nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, tựa vào bở vai rộng lớn phía sau lưng, đầu dựa lên cổ anh: “Huấn luyện viên Lâm.”

Lâm Mộ Đông buông bình nước xuống,cầm cái cốc giấy vừa được rót ra đưa đến bên môi cô: “Ừ?”

Diệp Chi nhấp môi, cúi đầu, ngoan ngoãn uống nước từ cái cốc trong tay anh: “Khi đó em…”

Ngón tay cô cong lên chạm vào chỗ cửa tay áo hơi vén lên, giọng nói thật cẩn thận, nếu như không chú ý lắng nghe sẽ không nghe thấy: “Làm cho anh lo lắng sao?”

Lâm Mộ Đông tạm dừng lại.

Diệp Chi đưa ngón tay, cách một lớp áo sơ mi nhẹ nhàng trọc trọc vào vị trí trái tim anh.

Từ trước cho tới nay, Lâm Mộ Đông đều đưa ra những yêu cầu vô cùng nghiêm khắc đối với bản thân, hình như đã quá khắt khe rồi.

Dường như anh đã thành thói quen che giấu đi cảm xúc chân thật của mình, cho dù đó là cảm xúc gì, bởi vì cho tới bây giờ, anh luôn bị lời chỉ dạy về những sai lầm, trong đầu anh tin tưởng chắc chắn rằng, vào thời điểm anh không thể kiểm soát nổi cảm xúc, dù anh có làm gì cũng đều sai trái, cho nên anh càng xúc động, theo bản năng, anh càng phải áp chế, nhẫn nại.

Suy nghĩ trong đầu anh càng dao động mãnh liệt, bản năng của anh càng từ chối mạnh.

Vì thế, một số chuyện ngay từ lúc đầu thật ra không sai, một chút cũng không hề sai, nhưng là do anh đưa vào trong phạm vi này.

Nhưng hôm nay thậm chí anh muốn nhịn cũng không được.

Diệp Chi ấn ấn vào trái tim anh, phía bên dưới vẫn còn đang đập bang bang đầy kịch liệt, đuổi theo lòng bàn tay đang chọc vào anh của cô, dường như muốn nói chuyện thầm kín cùng cô.

Lâm Mộ Đông hạ tầm mắt xuống, bắt gặp đôi mắt đen trắng ướt át của cô gái trong ngực.

Anh gật đầu: “Anh đã rất lo lắng.”

Lo lắng vì anh muốn từng giờ từng phút phải nhìn thấy cô, ngay cả những thứ may mặc ngăn cách giữa hai người cũng khiến anh thấy quá vướng víu, anh phải được đụng chạm tới cô một cách chân thực, phải là cảm giác hoàn toàn chân thật có được cô.

Lo lắng đến mức, cho dù cô gái của anh đã khôi phục lại bình thường, có thể hoạt bát tung tăng sáng sủa như thường ngày, nhưng anh vẫn không thấy yên tâm như cũ, anh vẫn muốn giấu cô vào trong lòng ngực mặc cho có thế nào.

Vẫn phải ôm, vẫn chở che.

Yếu hầu Lâm Mộ Đông khẽ nuốt nhẹ hai lần, cuối cùng anh vẫn không nói thêm câu gì, chỉ nhẹ nhàng đặt đôi môi lên trên mái tóc cô, đem cô ôm thật sâu vào trong lồng ngực.

Diệp Chi giấu mình vào giữa hai cánh tay anh, trán cô đặt gần cổ anh, cọ xát nhẹ.

“Thật ra…em thậm chí không còn nhớ đã xảy ra chuyện gì…”

Diệp Chi cụp đôi mắt xuống, giọng nói thật nhẹ: “Em đoán là trước kia em đã gặp chuyện gì đó, nhưng bởi vì nó không tốt, cho nên bác sĩ của em đã nghĩ biện pháp khiến em quyết hết mọi thứ.”

“Một khi đã gặp chuyện gì thì không có cách nào có thể quên đi hoàn toàn, nếu gặp phải cảnh tượng giống như vậy, những kí ức đó sẽ bỗng nhiên xuất hiện.”

Cô dừng lại một lúc, ngẩng đầu.

Lâm Mộ Đông nhìn vào cô, đôi mắt tối đen im lặng mà chăm chú, anh lẳng lặng lắng nghe những gì cô nói.

“Cho nên em…em định đến chỗ bác sĩ thêm một lần nữa.”

Trái tim Diệp Chi khẽ nảy lên một nhịp, đôi bàn tay đang choc vào chỗ trái tim anh nhẹ nhàng rút ra, ôm lấy anh.

Lâm Mộ Đông đã từng gặp bác sĩ không có chuyên môn một lần, ông ta đưa cho anh những gợi ý rất rồi tệ, những gợi ý này không chỉ khiến anh mất rất nhiều thời gian để giải quyết, mà nó còn liên quan đến bản thân Lâm Mộ Đông, cũng bởi vì trải qua những trải nghiệm xấu như thế nên bản thân anh thấy mâu thuẫn, không biết cón nên tiếp tục nhận trị liệu.

Cô đã từng hỏi qua huấn luyện viên Sài, có ít nhất là gần nửa năm trời, mỗi lần nói đến việc tiếp nhận trị liệu, Lâm Mộ Đông đều trả lời lại: “Không cần thiết.”

Là do anh không muốn nhìn thấy người bác sĩ kia.

Thật ra Diệp Chi cũng không biết chính xác lựa chọn mà cô đưa ra là đúng hay là sai, nhưng chỉ còn một cơ hội duy nhất đang diễn ra ngay trước mặt, theo bản năng cô không muốn bỏ qua cho bất kì cơ hội nào.

Trong phòng im ắng lạ, tiếng hít thở dồn dập lại cẩn thận rối rắm vào nhau, ánh sáng ngọn đèn vàng ấm áp buông xuống.

Cô gái nhỏ lấy ngón tay sờ soạng, chỉ một lúc tiến vào trong lòng bàn tay rộng lớn, nhẹ nhàng nắm tay anh, cố gắng tinh thần nói: “Huấn luyên viên Lâm…Anh có thể đi cùng để giúp em không?”

Bàn tay Lâm Mộ Đông hơi cứng đờ.

Ánh mắt anh hơi khép lại, lưng không một tiếng động cương cứng, hình như bị lời nói của cô khiến anh không thể khống chế được nổi lên cảm xúc nào đó, anh chầm chậm đè ép nó xuống, lại vùi vào làn nước tĩnh lặng nơi đấy con ngươi một lần nữa.

Diệp Chi nín thở chờ anh trả lời, suy nghĩ trong lòng cô phôi phai từng chút một.

Cô cố gắng kéo khóe môi, ánh mắt cong lên đầy tinh tế, lại chủ động nắm lấy lòng bàn tay anh: “Không sao, em biết anh rất bận rộn. Vậy anh cứ đi làm việc của anh, thực ra em không có bất cứ chuyện gì, nói sợ hãi chỉ là em muốn anh ở bên cạnh em nhiều hơn một chút mà thôi…”

Cô không muốn khiến mình càng thêm áp lực, giọng noi vừa nhẹ vừa nhanh, cô lẩm bẩm, không biết nên nói cái gì.

Còn chưa nói hết, những lời còn lại đột nhiên bị một nụ hôn nhẹ nhàng nuốt xuống.

Lâm Mộ Đông xoay tay nắm lấy bàn tay cô.

Anh hôn cô, sau một trận hôn kéo dài, đôi môi cô trở nên ấm áp, chạm vào đôi môi ấy, anh nói dịu dàng: “Được.”

Diệp Chi sững sờ, ngước mắt lên nhìn anh.

Đôi con ngươi đen yên tĩnh, cả ánh mắt anh chỉ có hình bóng cô.

Lâm Mộ Đông nhìn cô, lông mày khẽ cong lên, thật mềm mại, trầm lặng như một buổi sớm mai đầy yên tĩnh sau trận tuyết mới: “Đừng sợ, anh đi cùng em.”

Cô gái nhỏ của anh không hề biết, chỉ cần là những lời cô nói, cái gì anh cũng có thể làm được.

Cô ấy dắt anh đi, anh sẽ đi theo cô.

Cô cười một cái,anh đã xé trái tim ra giao cho cô.

Bình luận

Truyện đang đọc