QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI DÀNH HẾT CHO EM

Lưu Nhàn: “…… ”

Lưu Nhàn hít sâu một hơi, trong đầu không thể khống chế được mà hiện ra cảnh tượng Lâm Mộ Đông vừa cởi quần áo vừa xoay vòng vòng.

Sau đó bà không kìm được mà run rẩy một hồi.

“Cái này à __ mục này không cần quan tâm đâu, cái danh sách này của em chắc là của năm ngoái đấy, tôi quên mất chưa có điều chỉnh một số thay đổi.”

Lưu Nhàn liếc nhìn cái tủ lạnh hình người đang ở bên cạnh một cái, nhanh chóng đem cảnh tượng đáng sợ ở trong đầu xóa sạch đi, đem cái bảng biểu kia nhét vào trong tay của Diệp Chi: “Nhiệm vụ của em đã hoàn thành rồi, cực khổ cho em rồi, tôi tiễn em ra cửa…..”

Bà vừa mới kéo theo Diệp Chi đi ra ngoài được vài bước, Lâm Mộ Đông bỗng nhiên đứng bật dậy.

Lúc anh ngồi đó, khí thế ở trên người không có nổi bật đến thế. Nhưng hiện tại vừa đứng lên, thân hình cao to vạm vỡ lập tức liền lộ ra nét vô cùng lãnh đạm áp bức, đến cả Lưu Nhàn cũng vì cơn chột dạ khi nãy mà đình trệ câu nói, bà giấu đầu hở đuôi ho nhẹ hai tiếng.

Lưu Nhàn không chắc anh có nhìn thấy cái danh sách kia hay không, thôi thì phòng cháy còn hơn chữa cháy, bà đem cô gái nhỏ vẫn còn đang ngây ngây ngẩn ngẩn kéo ra phía sau lưng: “Huấn luyện viên Lâm, có chuyện gì không?”

Lâm Mộ Đông không có nhìn bà, anh cầm hộp súng ở trên bàn lên: “Tập bắn.”

Anh cầm hộp súng lên, lúc này Diệp Chi mới chú ý đến tạo hình hoàn chỉnh của chiếc hộp mà khi nãy bản thân mình đã bỏ kẹo vào.

Chiếc hộp được làm từ chất liệu gỗ với màu đen thuần, có hoa văn rồng bay được khắc bằng mạ vàng. Rồng vàng kiêu ngạo bá đạo chiếm giữ hết toàn bộ thân hộp, khiến cho chiếc hộp ấy trông càng đặc biệt tàn ác hung bạo hơn.

Thật giống như ai dám nhìn một cái, thì sẽ bị hung hăng ngoạm một ngụm vậy.

Diệp Chi bỗng dưng sinh ra chút kính nể đối với chiếc hộp ấy, cô hơi mím khóe môi lại, thu hồi tầm mắt âm thầm lùi về sau nửa bước.

Động tác của cô rất nhỏ, nhưng tầm mắt của Lâm Mộ Đông lại đột nhiên quét qua đấy.

Diệp Chi ngây ngốc, trốn ở sau lưng của Lưu Nhàn, khe khẽ thò nửa cái đầu ra ngoài.

Đôi mắt của Lâm Mộ Đông vẫn còn lãnh đạm trước sau như một, không biết rốt cuộc anh là đang nhìn cô, hay là đang nhìn đội viên đang tập bắn ở phía sau cô nữa đây.

Diệp Chi vẫn không dám nhìn thẳng vào anh, đôi mắt không an phận mà xoay vòng vòng, tầm mắt của cô cẩn thận xoay chuyển ở nơi khóe mắt và cặp chân mày sắc sảo của đối phương.

Không biết thế nào, từ nơi đó Diệp Chi thấp thoáng lờ mờ có thể đọc ra được chút tâm trạng không hài lòng của anh.

……..

Vậy chắc có lẽ anh đang nhìn đội viên rồi đây.

Mấy ngày nay cô đã nhiều lần nghe người khác nói qua Lâm Mộ Đông là một vị huấn luyện viên rất nghiêm nghị, biểu hiện của đội viên hơi không hợp cách sẽ liền bị anh không chút lưu tình mà phê bình trừng phạt. Diệp Chi mới đến có mấy hôm, mà cô đã nhìn thấy không ít những đội viên bị Lâm Mộ Đông phạt chạy vòng quanh, nhắm chuẩn hoặc viết bảng kiểm điểm.

Hiện tại sắp đến ngày thi đấu rồi, yêu cầu nghiêm khắc như thế này có lẽ cũng là rất cần thiết nhỉ.

Diệp Chi quay đầu nhìn nhìn, phối hợp lùi lại hai bước, trả lại cho anh một tầm nhìn hoàn chỉnh.

Lâm Mộ Đông liếc nhìn cô gái nhỏ đội y kia một lúc, chân mày nhíu lại càng chặt hơn. Không nói thêm gì nữa, anh thu lại tầm mắt, vớ lấy hộp súng đi về phía phòng huấn luyện độc lập ở trong góc khuất.

Đợi thân ảnh đó biến mất sau cánh cửa, Lưu Nhàn cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, vỗ vỗ trước ngực vài cái, dẫn theo Diệp Chi đi ra khỏi sân tập huấn.

Diệp Chi được bà dẫn đi, nhịn không được lại quay đầu nhìn.

“Đó là phòng tập bắn riêng biệt, vốn dĩ đặc biệt chuẩn bị cho những đội viên qua vài hôm sẽ phải đi thi đấu dùng cho yên tĩnh.”

Lưu Nhàn tưởng cô tò mò, ân cần giải thích: “Trong đó toàn bộ đều dùng vật liệu cách âm, cửa sổ cũng đều được làm rất tỉ mỉ đến cả một tia sáng cũng không lọt vào được. Tấm bia điện tử có thể phát ra ánh sáng, chủ yếu dùng để tập trung tinh thần điều chỉnh trạng thái.”

Lưu Nhàn cũng đã từng vào đó tập bắn qua vài lần, đến bây giờ nghĩ lại còn phát sợ, lắc lắc đầu: “Sau này bởi vì thiết kế quá mức biến thái, trừ huấn luyện viên Lâm ra, thì không còn ai dùng nó nữa…..”

Diệp Chi nghiêm túc lắng nghe, cô quay đầu nhìn về phía cánh cửa đang khép chặt ấy.

“Đừng nghĩ nữa, đáng sợ lắm. “Lưu Nhàn vỗ vỗ vào bả vai của cô, “Công việc của em đã làm rất tốt rồi. Tình huống của huấn luyện viên Lâm có chút đặc thù, cậu ta thường xuyên phải đến bệnh viện, những mục kiểm tra trị liệu toàn diện còn nhiều hơn đội chúng ta nữa….”

Diệp Chi ngẩng đầu: “Cổ tay của anh ấy bị thương rất nghiêm trọng sao?”

Bị thương rồi thì phải chú ý nghỉ ngơi điều dưỡng, phải lập một kế hoạch phục hồi chức năng hợp lý, nếu như cổ tay đúng thật không thể chịu đựng việc nhắm và bắn trong khoảng thời gian dài, cứ tiếp tục tập súng chỉ có thể khiến tình hình càng thêm tồi tệ hơn thôi.

Diệp Chi có chút do dự, có cần đi nhắc nhở anh ấy một câu không nhỉ.

Cô và Lâm Mộ Đông thực sự không quá thân quen, nhưng bản năng của cô cảm thấy, đối phương có lẽ không giống kiểu người sẽ chịu ngoan ngoãn nghe theo lời khuyên của bác sĩ.

Nghe thấy câu hỏi của cô, Lưu Nhàn theo bản năng quét nhìn xung quanh một hồi, sau khi xác định Sài Quốc Hiên không có ở đây, bà liền cười khổ lắc đầu: “Tôi cũng không biết. “

Diệp Chi hơi ngẩn người.

“Trong đội không cho nhắc đến chuyện này. “Lưu Nhàn đè thấp giọng nói, giải thích cho cô nghe, “Là vào lúc dẫn đội ra ngoài thi đấu đã xảy ra chút sự cố, trị liệu xong mới quay lại, bọn tôi cũng không biết đã có chuyện gì.”

Đón lấy ánh mắt của cô gái nhỏ, Lưu Nhàn than nhẹ một tiếng: “Biết rõ thì không nói, mấy người muốn dò hỏi đều bị đội trưởng Sài đuổi hết về. Ông ấy chỉ bảo bọn tôi nói chuyện với cậu ấy nhiều vào, cậu ấy muốn làm gì cứ để cho cậu ấy làm, không được ngăn cản…..”

Cho nên cho dù biết đối phương hiện tại tập bắn sợ là đối với thương thế ở cổ tay chỉ có hại chứ không có lợi, nhưng cũng không thể mở lời can thiệp.

Diệp Chi mím mím khóe môi, quay đầu nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt kia.

Lưu Nhàn thay cô kéo cửa ra: “Mỗi lần cậu ấy tập bắn thời gian không hẳn là quá lâu, tôi còn phải đi giám sát buổi huấn luyện, không tiễn em về được rồi.”

Diệp Chi gật gật đầu nói cảm ơn, cô đứng nhìn Lưu Nhàn đang sửa lại tư thế động tác cho các đội viên một lúc, rồi xoay người đi về văn phòng làm việc của bản thân.

Buổi tối hôm đó, Diệp Chi mơ một giấc mơ.

Cô dường như đã thật sự nhìn thấy căn phòng mà Lưu Nhàn đã miêu tả kia.

Vô cùng u tối, một chút ánh sáng cũng không có, một chút âm thanh cũng không nghe thấy, áp bức đến nỗi có chút hít thở không thông.

Lâm Mộ Đông cầm khẩu súng, vẫn là dáng vẻ lãnh đạm không chút dậy sóng của ngày thường, xa xa anh đang nhắm bắn về phía cô.

Diệp Chi quay đầu, ở phía sau bản thân mình cô nhìn thấy một tấm bia điện tử đang phát ra ánh sáng.

Không biết là thế nào, mà càng sợ cô càng không trốn được, đến cả giọng nói của không phát ra được. Diệp Chi hứng lấy miệng súng tối om om, nhìn vào Lâm Mộ Đông và ngón tay đang đặt trên cò súng, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh.

……..

Tiếp đến, cổ tay cầm súng của Lâm Mộ Đông nhẹ nhàng nghiêng đi một chút.

Nhiệt độ nóng rực bức người dán vào tai cô rồi lướt qua, viên đạn ghim thẳng vào hồng tâm của tấm bia mà không lệch chút nào.

Diệp Chi ngồi bật dậy.

Lồng ngực của cô nhẹ nhàng nhấp nhô, giữa trán chi chít những giọt mồ hôi lạnh.

Máy tính còn chưa tắt, ánh sáng xanh chiếu dọc xuống, rơi trên những vật trưng bày vẫn còn xa lạ trong căn hộ của huấn luyện viên.

Giống như biết được cô vừa mơ thấy ác mộng, điện thoại cũng theo đó tham gia cuộc vui, nó bỗng dưng ù ù đổ vài hồi chuông.

Diệp Chi nhẹ nhàng rùng mình một cái, không dám cử động nữa.

Căn hộ cô mới vừa dọn vào chỉ có vài món nội thất tiêu chuẩn và các món đồ trang trí, vô cùng lạnh lẽo, nhìn vào trông giống như vị huấn luyện viên Lâm kia vậy, không hợp tình người gì cả. Dường như đến cả sofa cũng đột nhiên cộc cộc cộc mà di chuyển qua bên này, nghiêm nghị yêu cầu cô viết một bảng kiểm điểm 1000 chữ vì đã tự tiện nằm mơ ác mộng.

Diệp Chi lắc lắc đầu nhỏ, đem cái tưởng tượng của bản thân mình nhanh chóng vứt ra khỏi đầu.

Diệp Chi sờ sờ đầu tóc của bản thân, nhỏ giọng khích lệ cho bản thân mình: “Đừng sợ, đừng sợ….”

Trong phòng ngủ chỉ có tiếng vận hành của máy điều hòa, nó yên tĩnh đến đáng sợ. Diệp Chi nhắm mắt lại, cẩn thận dè dặt, đem cái điện thoại đang đặt ở bên cạnh gối đầu khều về phía mình.

Đầu ngón tay thon nhỏ run rẩy mò mẫm, một lần, rồi hai lần, thật không dễ gì mới khều được cái điện thoại đến bên cạnh mình.

Diệp Chi lấy hết dũng khí, đôi mắt khe khẽ hé ra một khe hở nhỏ.

……

Là Đường Nguyệt.

Diệp Chi thở phào một hơi thật dài, nhẹ nhàng vỗ vào trước ngực mình vài cái, cô cầm điện thoại lên, vuốt mở đoạn tin nhắn mà Đường Nguyệt vừa mới gửi đến.

Đường Nguyệt: Hôm nay tớ trực đêm, ngủ đến giờ mới tỉnh!

Đường Nguyệt: Sao đột nhiên lại cần đến bệnh án chấn thương cổ tay thế……nhanh như vậy mà đã có đội viên chịu phối hợp cố ý bị thương, để cho cậu triển khai công việc đội y của cậu rồi à!

Đường Nguyệt: Cổ tay bị thương thì phải đến khoa ngoại xương khớp nhỉ? Ở đây tớ vừa hay có số điện thoại của khoa bên đấy, lát nữa tớ sẽ hỏi thử giúp cậu.

Đường Nguyệt: Mấy ngày nay cậu thế nào rồi? Công viện vẫn thuận lợi chứ, có gặp được anh đẹp trai nào không?

Diệp Chi không nhịn được cong cong đôi mắt, cúi đầu trả lời tin nhắn cho Đường Nguyệt.

Trực đêm chỉ vào những lúc bệnh nhân nằm viện có tình huống khẩn cấp mới phải bận rộn, Đường Nguyệt hiện tại đang rất rảnh rỗi, không ngờ rằng thế mà cô vẫn còn chưa ngủ, lập tức hưng phấn rồi kéo theo Diệp Chi cùng nhau tám chuyện.

Hai người cậu một câu tớ một câu tám chuyện một lúc lâu, Diệp Chi cuối cùng cũng dần dần không còn cảm thấy đáng sợ thế nữa.

Đường Nguyệt còn phải đi bổ sung bệnh án, cô ấy hưng phấn hỏi thăm cuộc sống hàng ngày của đội y cùng cô xong, liền không quấy rầy cô nữa, xoay đầu chiến đấu cùng các thực tập sinh mới đến trong khoa.

Diệp Chi đặt điện thoại xuống, cảm thấy có chút khát nước.

Bộ đồ ngủ ở trên người cũng có chút ươn ướt, dính sát vào người khiến cô cảm thấy lạnh lẽo khó chịu. Diệp Chi dứt khoát mò mẫm mở đèn lên, vén chăn leo xuống giường, điều chỉnh nhiệt độ máy lạnh cao thêm một chút, rồi đi thay một bộ đồ ngủ khác sạch sẽ dễ chịu, lại rót cho bản thân một ly sữa bò nóng, bỏ vào đấy thêm một viên đường vuông.

Bị dày vò từ nãy đến giờ, Diệp Chi triệt để không buồn ngủ nữa.

Diệp Chi dứt khoát không miễn cưỡng bản thân mình nằm xuống nữa, cô uống từng ngụm sữa bò nhỏ, ôm lấy máy tính, làm ổ trong sofa ở phòng khách.

Trên màn hình là tất cả các bệnh án có liên quan đến việc chấn thương cổ tay trong vận động được tìm thấy trong những năm gần đây.

Những năm nay cô vẫn luôn làm nghiên cứu về quá trình hồi phục chấn thương trong vận động, ngược lại đối với những loại tổn thương bình thường cô rất ít khi xem qua, hôm nay nghe Lưu Nhàn nói về những chuyện trước kia, thấp thoáng cô cảm thấy vết thương của Lâm Mộ Đông vốn không giống bị chấn thương trong lúc thi đấu.

Nhưng sự tồn tại của nó, đúng thật vô cùng ảnh hưởng đến việc Lâm Mộ Đông đi tham gia thi đấu.

Nếu không năm ngoái Lâm Mộ Đông cũng sẽ không xuất hiện trên tờ danh sách, đến năm nay lại bị gạch khỏi danh sách đội viên chính thức.

Trong nước và ngoài nước có chút chênh lệch múi giờ, phòng thực nghiệm bên kia hiện tại còn đang là ban ngày. Diệp Chi gửi vài bức thư qua email cho thầy hướng dẫn và các bạn học, lại cẩn thận xem qua các tư liệu hiện có trong điện thoại của bản thân mình.

Kim giây tích tắc tích tắc trôi đi.

Diệp Chi lật xem từng trang từng trang những mục bệnh án kia, đem nội dung của phần phục hồi chức năng trích ra ghi chú hết lại, chuẩn bị cùng hạng mục bắn súng vận dụng so sánh riêng biệt đối với các nhóm cơ và xương khớp.

Có lẽ là bởi vì cơn ác mộng trong đêm nay, Diệp Chi lại nhớ đến đôi mắt ấy.

Trông giống như một vực sâu u tối tĩnh mịch không nhìn thấy đáy, sợ là chỉ cần tiến đến gần một chút thôi, sẽ liền bị nuốt vào trong đấy.

……….

Giữa cầu thang truyền đến tiếng bước chân không nặng không nhẹ.

Sài Quốc Hiên cả người ướt đẫm sương đêm, không biết đây là lần thứ mấy ông đi lôi Lâm Mộ Đông nửa đêm đi tập bắn súng từ trong sân bắn ra ngoài, rồi đẩy anh vào căn hộ tập thể của huấn luyện viên.

Căn hộ thuộc kiểu độc lập, mỗi một tầng đều có hai phòng đối diện nhau, cấu tạo của nó cũng giống như các căn chung cư bình thường. Sài Quốc Hiên sợ anh lại tự mình lén chạy ra ngoài tập bắn, nên đành áp tải Lâm Mộ Đông đi lên từng tầng lầu, đi đến lầu ba, đột nhiên quét mắt nhìn thấy từ trong khe cửa lóe ra một chút ánh đèn lờ mờ.

Mấy vị huấn luyện viên đều là do Sài Quốc Hiên một tay dẫn dắt mà ra, ông ghét nhất mấy loại người thức khuya không ngủ nghỉ cho đàng hoàng, ảnh hưởng đến trạng thái không nói, còn là đang chà đạp thân thể của mình.

Nhưng ông lại không nỡ nổi nóng với Lâm Mộ Đông, Sài Quốc Hiên nhịn một bụng tức, thấy thế thần sắc của ông lại càng trầm trọng hơn nữa.

Nhìn thấy ông ngừng lại bước chân, Lâm Mộ Đông cũng ngừng theo, xoay người nhìn vào ông.

Nhìn thấy thần sắc của Lâm Mộ Đông vẫn không chút dao động, không biết hối cải, Sài Quốc Hiên hít một hơi thật sâu, dùng lực nhéo nhéo ở giữa trán.

Sài Quốc Hiên là một huấn luyện viên đã già rồi, ông đã từng bắt các đội viên vi phạm kỷ luật làm ủy viên kỷ luật trong vòng nửa năm, ông tin chắc rằng nếu để người phạm sai lầm đi dạy dỗ người khác thì đây sẽ là cách tốt nhất để khắc sâu vào trí nhớ và đề cao tinh thần giác ngộ.

Tuy rằng không rõ là ai đang sống trong đấy, nhưng bất luận là ai, chỉ cần làm chuyện sai trái, thân là người dẫn đội ông đều có tư cách dạy dỗ.

“Cậu____ ”

Sài Quốc Hiên dằn lửa giận xuống, gọi Lâm Mộ Đông lại, chỉ vào cánh cửa kia.

Tin chắc rằng bản thân có thể giáo huấn người khác, Sài Quốc Hiên trừng mắt nhìn Lâm Mộ Đông, mệnh lệnh vang vang có lực: “Đi, đi nói với người trong đó, không được thức khuya, mau chóng đi ngủ!”

Bình luận

Truyện đang đọc