QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI DÀNH HẾT CHO EM

Sau khi được bác sĩ đội y Diệp Chi đồng ý khi nào kết thúc tranh đấu World Cup sẽ dẫn anh về nhà không chút do dự, huấn luyện viên Lâm nhắn lại tin này cho huấn luyện viên Lưu và đội trưởng Sài ngay trong đêm khuya. Trước tiên anh muốn xin nghỉ phép trước hai tháng kia, sau đó lại xin giúp đỡ cho đội bác sĩ của Diệp Chi.

Hơn nữa, lúc thuyết trình lại lý do xin phép nghỉ anh còn kể ra một nguyên nhân thật dài.

Cuối cùng anh bị huấn luyện viên Lưu cho vào danh sách đen.

Hơn hai mươi ngày tiếp theo, Diệp Cho toàn tâm toàn ý một lòng đặt trên công việc ở tổ chữa bệnh.

Trình độ giải phẫu còn khó khăn và phức tạp hơn so với những gì đoán trước rất nhiều, tổ chữa bệnh phá lệ tiến hành quá trình cách cẩn thận, tổng cộng chia thành ba giai đoạn làm việc, ở giữa còn thêm rất nhiều giai đoạn phục hồi và bồi dưỡng.

Đối với việc chữa trị cho những tổn thương của vận động viên, cơ hội thử lần này chỉ xem như mạo hiểm một lần. Còn hiệu quả trị liệu chân chính mà nói là miệng vết thương phải khép lại hoàn toàn, sau khi đánh giá phục hồi chuyên nghiệm, nếu có thể thành công, thì sẽ có nhiều kinh nghiêm quý báu và là tài liệu tham khảo cho các loại hình trị liệu liên quan.

Ở trong giai đoạn phẫu thuật thứ ba sau khi hoàn thành, cũng là lúc bắt đầu thi đấu World Cup ở Munich, cuối cùng Diệp Chi cũng về đơn vị để đi theo đoàn bác sĩ, trước tiên là rời khỏi tổ chữa bệnh, đi máy bay tới Munich.

Đội bắn súng mới đến đây được một ngày, Lâm Mộ Đông đi đến sân bay, máy bay vừa mới hạ cánh, anh chạy tới bế cô gái nhỏ đặt lên trên chốc vali hành lý, đẩy thẳng ra khỏi sân bay.

“Thật sự lần này không cần đi, phục hồi giai đoạn sau và điều dưỡng đều có các đoàn đội chuyên môn rồi, chúng ta chỉ cần theo dõi hiệu quả hồi phục, tiến hành các đánh giá định kỳ là được rồi.”

Cuối cùng cũng gặp được huấn luyện viên Lâm, Diệp Chi vui mừng phấn khích không dừng lại được, cô lôi kéo cánh tay áo của anh, ngửa đầu lên nhìn, không ngừng nói chuyện: “Cuộc giải phẫu rất thành công, cũng không biết là mức độ hồi phục nhiều hay là ít. Thân thể bệnh nhân còn có rất nhiều y học hiện đại không thể nào đánh giá chính xác tình huống được, chỉ có thể liên tục quan sát…”

Lâm Mộ Đông cúi đầu, khuôn mặt anh dịu dàng ôn hòa, im lặng lắng nghe cô nói.

Cô gái nhỏ tự mình nói chuyện không ngừng nghỉ một lúc, cô mơ hồ nhận ra hình như cô chưa cho huấn luyện viên Lâm cơ hội nói chuyện, ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt đen trầm ấm và ánh sáng dung túng hiền hòa trong đó, trên mặt cô bỗng ửng hồng lên: ” Em nói nhiều lắm sao…”

“Không nhiều lắm.”

Lâm Mộ Đông vuốt ve mái tóc của cô, đem mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt vén ra đằng sau tai: “Anh thích nghe.”

Anh nhìn cô, đôi mắt đen trầm ấm yên tĩnh khẽ chuyển động, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô: “Em nói, nói cái gì anh cũng thích nghe.”

Diệp Chi khẽ mím môi, nhịn không được trượt xuống vali, vô cùng vui mừng ôm lấy cánh tay ánh, phía sau như có một cái đuôi nhỏ vẫy vẫy xung quanh người anh.

Hai người đã cách xa nhau đều bận rộn với công việc cả một mùa xuân, thời tiết bây giờ đã chuẩn bị bước sang mùa hè, nhiệt độ cùng ánh nắng mặt trời lên sớm hơn, vừa bước ra khỏi sân bay, ánh nắng mặt trời hơi chói mắt  sáng rực rỡ nghênh đón bọn họ.

Lâm Mộ Đông cố ý mang theo một chiếc áo chống nắng chuyên dụng để che nắng cho cô gái nhỏ, ôm người con gái vào trong ngực, tỉ mỉ mặc đồ cho cô ấy, nắm chặt bàn tay dẫn cô suốt đường đi.

Cuối cùng cũng đợi được đến lúc về đoàn bác sĩ, những đội viên trong nhóm anh phấn khích tung tăng cả một buổi chiều.

Sài Quốc Hiên còn cố ý dẫn cả tổ đội mà ông ấy huấn luyện cùng tới đó ăn cơm, tiếp đón Diệp đội y, người luôn từ xa cung cấp các kế hoạch phục hồi và huấn luyện cho thật tốt.

“Kỳ World Cup lần này, đấu thử nghiệm Thế vận hội Olympic, những người đến đây đều là đội hình vận động viên chuyên nghiệp, lại vất vả cho Diệp đội y rồi.”

Sài Quốc Hiên rót một ly rồi đưa nó qua, ông cười ha hả nói đùa với Diệp Chi: “Từ cái lần thi đấu Giải Vô Địch Thế Giới kết thúc, nhóm người này không có Diệp đội y trông nom, tất cả không dám yên tâm thi đấu.”

Từ chỗ huấn luyện viên Lâm, ông ấy đã nghe được không ít báo cáo về cô trong một thời gian dài, tuy rằng là người lãnh đạo đội xạ kích, nửa năm rồi ông cũng không nhìn thấy Diệp đội y, nhưng đối với cô gái nhỏ này, ông không thấy gì lạ lẫm. Hiện tại, lại nhìn thấy Lâm Mộ Đông ngồi im lặng bên cạnh Diệp đội y đưa đĩa rau cho cô, không xin nghỉ, không báo cáo cũng không khiến người khác phải nén cảm xúc lại, một đám người ngồi xúc động muốn chết.

Huấn luyện viên Lưu chắc chắn là người cảm động nhất trong những người ở đây, bà nắm lấy bàn tay cô gái nhỏ, thở nhẹ nhõm nén nước mắt: “Diệp đội y, cuối cùng em đã trở lại rồi, toàn thể đội xạ kích đều đón chào em…”

Nhìn thế trận trước mắt, Diệp Chi bị dọa đến hoảng sợ, sắc mặt cô tự nhiên ửng đỏ, vội vàng nói nhỏ nhẹ cảm ơn mọi người.

Lưu Nhàn không cho phép cô nói cảm ơn, bà ấy vội vã thanh minh bằng cách gắp vài miếng lạp xưởng Đức vào bát cho cô.

Cô và Lâm Mộ Đông cùng ở lại đó, đến ngày hôm sau, Lưu Nhàn đành phải lôi Lâm Mộ Đông ra khỏi danh sách đen, bởi vì bà còn phải tiến hành chọn người huấn luyện cho trận đấu, và bố trí số người đi theo một lần nữa, từ đó về sau lại khôi phục vòng tròn thường ngày, mỗi ngày đều phải trả lời huấn luyện viên Lâm “Cô gái nhỏ thích cái gì”, “Phải mang quà tặng gì để tặng cho ba mẹ vợ.”

Trong khoảng thời gian này, trạng thái của Lâm Mộ Đông hồi phục rất rõ ràng, Sài Quốc Hiên vui mừng đến mức cả ngày cứ cười toe tỏe, cố ý gạt Lâm Mộ Đông để ông ấy tự trả tiền rồi còn tạo ra một danh sách linh tinh lộn xộn nói đó là tiền thưởng.

Huấn luyện viên Lưu, người hoàn toàn xứng đáng nhận giải thưởng “đồng nghiệp đáng tin cậy nhất và có thể giao tiếp nhiều nhất với huấn luyện viên Lâm”, tối ngày bà đều trông ngóng Diệp Chi có thể quay về đội sớm hơn.

Diệp Chi không biết tại sao lại thế này, vụng trộm lôi tay áo huấn luyện viên Lâm, nhìn anh nói thật nhỏ: “Hình như mọi người hơi nhiệt tình quá mức…”

Lâm Mộ Đông cúi đầu, dụi vào đầu cô, cũng kiên nhẫn ngồi nói thật nhỏ trả lời cô gái: “Bởi vì tất cả mọi người đều rất nhớ em.”

Diệp Chi thực sự tin tưởng anh, cô chớp đôi mắt, con ngươi sáng lên nói: “Thật vậy ạ!”

“Thật sự.” Lâm Mộ Đông gật đầu, đợi thêm mấy giây, lén lút dưới gầm bàn nắm lấy tay cô: “Em đã đi khá lâu rồi.”

Lúc đầu Diệp Chi còn chưa thích ứng được với việc lén lút nắm tay trước mặt người khác, nhìn thấy lông mi hơi rũ ánh mắt nhìn xuống dưới của anh, trong lòng cô bỗng thấy xót xa, cô vẫn ngoan ngoãn để anh nắm, tay kia thì dò xét xuống phía dưới, nhẹ nhàng đặt lên trên mu bàn tay anh: “Chỉ thời gian này thôi, sau này không đi nữa.”

Lưu Nhàn: “…”

Lưu Nhàn và đội trưởng đội ném đĩa đổi chỗ ngồi cho nhau.

Khó tìm được thời gian để thả lỏng, một bữa cơm ăn tới hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng mỗi người trong nhóm mới vui vẻ trở về khách sạn.

Vẫn như thường lệ, nhóm huấn luyện viên sẽ không quay về ngay, mà tụ tập ở buồng trong khách sạn, đun nước nấu một nồi mì ăn liền, ngồi sát với nhau nghiên cứu những chuyện sẽ xảy ra trong lần thi đấu sắp tới.

“Không có thay đổi gì lớn.”

Lưu Nhàn tựa vào ghế sô pha, bà lật từng trang thông báo: “Súng cầm tay/súng ngoài trời, ném đĩa bên ngoài, nhắc nhở các vận động viên chú ý tới thời tiết cực đoan như mưa gió, mức độ kiểm tra ma túy tăng lên, phối hợp với cuộc kiểm tra ma túy trên máy bay sẽ được tiến hành lần thứ hai.”

“Để đối phó với những tình huống sửa chữa kết quả kiểm tra ma túy với mục đích ác ý đã phát sinh trước đây, Liên đoàn bắn súng quốc tế đã tiến hành một cuộc điều tra nghiêm khắc, xác nhận những vận động viên khác không có vi phạm sử dụng ma túy trái phép trong Giải Vô Địch Thế Giới này.”

Bà lại lật sang một tờ khác, tiếp tục đọc: “Tính chất của sự việc cực kỳ tồi tệ, một số chức danh nhân viên kiểm tra đo lường sẽ bị loại bỏ, cảnh cáo và thông báo một cách nghiêm trọng, hủy bỏ mọi tư cách hành nghề trong phương diện thể thao…So với chúng ta nghĩ thì còn nghiêm khắc hơn rất nhiều, đoán chừng là muốn hung ác nữa.”

Diệp Chi ngồi nghe dự thính ở trên ghế sô pha, không ngờ sau những chuyện này lại nhấc lên náo động như vậy, cô không giấu nổi bản thân mở lớn hai mắt.

Cô dịch người, vừa mới ngồi thẳng để lắng nghe một chút bỗng nhiên nhận ra sức lực trên đôi bàn tay đang nắm của cô cứng đơ một chút.

Diệp Chi chớp mắt, cúi đầu nhìn Lâm Mộ Đông.

Lâm Mộ Đông tựa lưng vào sô pha, đôi mắt đen vẫn bình tĩnh thâm thúy như thế, mặt mũi đều yên tĩnh, giống như chút sức lực vừa rồi chỉ là ảo giác.

Diệp Chi hơi hơi cắn nhẹ môi dưới, cô lặng lẽ trở tay nắm lại tay anh.

“Sang năm tổ chức thế vận hội Olympic, có hành động nghiêm khắc uy hiếp chỉ là chuyện bình thường.”

Hình phạt để xử lý thật sự là quá mạnh, nhưng cũng không phải khác bình thường. Sài Quốc Hiên đã đi theo hơn năm trận đấu, ông ấy chỉ hơi kinh ngạc một chút, lúc sau đã hiểu rõ lý do: “Không phải là lần đầu tiên, lúc trước có một đoàn vận động viên, trước một tháng thi đấu bỗng nhiên tiến hành kiểm tra thuốc, đội ngũ chạy cự ly dài thật sự chỉ dùng một chút thuốc để nâng cao thành tích, mấy năm nay đã gây ra ảnh hưởng lớn…”

Đội trưởng lớn tuổi ngồi thẳng người lên, ông nhân cơ hội này nhắc nhở nhóm huấn luyện viên trẻ tuổi còn kinh xuất: “Nghiêm khắc hơn là chuyện tốt, bản thân là người đứng đắn, công minh, không có suy nghĩ sai lệch, không có gì phải sợ việc nghiêm khắc.”

“Chắc chắn chúng ta không có vấn đề gì, phải nghiêm khắc quản lý khống chế việc ăn uống, cũng không được tùy tiện dùng bất cứ thuốc gig, nước uống đều có các chuyên gia nhìn.”

Lưu Nhàn gật đầu, bà khép lại bản thông báo: “Không có gì thay đổi thì là thế. Quy định mới đã được điều chỉnh để thích ứng với nhiều sân chơi, chắc hẳn là không khác biệt nhiều?Trạng thái của các thành viên trong nhóm gần đây cũng khá tốt, huấn luyện viên Lâm…”

Vốn dĩ bà còn đang chờ huấn luyện viên Lâm đến tiếp quản và báo cáo về tình hình của đội bắn súng, ngồi đợi một lúc cũng không nghe thấy anh nói chuyện, bà nghiêng mặt sang: “Huấn luyện viên Lâm?”

Lâm Mộ Đông tỉnh táo lại, lắc đầu: “Không có việc gì.”

Rất ít khi Lưu Nhàn nhìn thấy anh mất hồn như vật, hơn nữa, hiện tại Diệp đôi y đã quay về rồi, còn ngồi trên tay vị ghế sô pha bên cạnh anh kia kìa, tình huống này càng thêm kỳ lạ nha.

Trong khoảng thời gian này, trạng thái của Lâm Mộ Đông đã chuyển biến lên khá tốt, không khí căng thẳng ở đội bắn súng lúc trước cũng theo trạng thái của anh dần dần giảm bớt, nhưng hiện tại Lưu Nhàn nhìn thấy anh, bà mơ hồ có linh tính gì đó không được thích hợp.

Lưu Nhàn lại quay lại nói tiếp những lời lúc nãy, một bên báo cáo trạng thái và tình huống của các thành viên trong nhóm, một bên lén lút ngẩng đầu nhìn phía Sài Quốc Hiên.

Sài Quốc Hiên hơi nhíu mày, chỉ liếc nhìn qua anh vài lần, không nói gì.

Lưu Nhàn nói xong, huấn luyện viên đội súng trường cũng đứng lên báo cáo, mỗi một người đại diện cho nhóm của mình lần lượt đứng lên nói.

Sau khi xong thi đấu World Cup là đến thế vận hội Olympic, khi thế vận hội chấm dứt lại chuyển sang thi đấu tập huấn của thế vận hội, các đội bắn súng đều chuẩn bị rất đầy đủ, những chuyện cần phải làm lúc trước ngược lại không có nhiều lắm. Mấy huấn luyện viên dẫn đầu mỗi người nói thêm một câu, tình huống của các đội ngũ đều được báo cáo rất là nhanh.

Thời gian không còn sớm nữa, nhóm huấn luyện viên phân chia công việc xong xuôi rồi, cuối cùng là chuyển sang ăn mì ăn liền, khi hoàn thành mọi việc ai nấy tự trở về phòng nghỉ ngơi để chuẩn bị, buồng trong chỉ còn lại có Diệp đôi y và một vài người thường trực của đội xạ kích.

“Đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Sài Quốc Hiên không còn kìm nén được lo lắng nữa, ông chuyển sang bên vỗ vỗ bả vai anh: “Còn có điều gì lo lắng sao? Đừng lo, nói với chúng tôi, chúng tôi góp ý cho…”

Ông đội trưởng lớn tuổi còn chưa kịp nói hết câu đã bị Lưu Nhàn ngồi ở bên cạnh véo cho một cái thật nhẹ.

Sài Quốc Hiên hé miệng sững sờ, nhìn thấy người từ trên tay vị ghế gô pha trượt nhẹ nhàng xuống dưới, cô gái nhỏ ôm đầu gối, ngồi xổm trước mặt huấn luyện viên Lâm, ông ấy đang còn mờ mịt thì được Lưu Nhàn kéo lại đúng lúc.

Lâm Mộ Đông bị nắm tay tay áo lắc nhẹ, anh lập tức hoàn hồn, ánh mắt nhìn xuống dưới.

Diệp Chi ngửa đầu, trong đôi mắt chỉ có con ngươi sạch sẽ tràn đầy ấm áp, mỏng như ánh đèn màu vàng.

Lông mi Lâm Mộ Đông hơi khép xuống dưới, anh nhìn cô nở nụ cười nhẹ nhàng, nâng bàn tay lên xoa nhẹ trên đầu cô.

Anh đứng dậy, xoay người ôm cả người con gái trước mặt mình vào lòng, nhẹ nhàng đặt cô lên ghế sô pha, vuốt lưng cô: “Anh không sao.”

Những hơi thở khác thường trên người anh lập tức thu lại chỉ trong vài giây, anh bỏ qua mọi suy nghĩ, đôi mắt sâu và đen đã khôi phục lại sự im lặng bình thản lúc trước, anh đứng thẳng dậy: “Đội trưởng Sài, huấn luyện viên Lưu, không có việc gì nữa thì chúng tôi đi về trước.”

Huấn luyện viên Lâm có thể trong một lúc nói ra nhiều lời như vậy, đã tiến bộ so với trước kia nhiều lắm rồi, theo lý thuyết thì không có gì cần lo lắng.

Nhưng trong lòng Lưu Nhàn dù có làm sao vẫn cảm thấy không được bình thường, bà hơi nhíu mày, nhận ra hiện tại Lâm Mộ Đông càng cất giấu tâm sự kín đáo hơn so với trước kia: “Thật sự không có vấn đề gì? Diệp đôi y của chúng ta vừa mới xuống máy bay, còn phải nghỉ ngơi cho thật tốt đấy, nếu như cậu mà không chăm sóc tốt cho người ta…”

“Nhất định chăm sóc tốt.”

Lâm Mộ Đông chặn ngang lời bà ấy đang nói, hàng mi hơi nhíu lại liền buông xuống.

Dường như anh còn định giải thích thêm bản thân anh sẽ làm gì để chăm sóc thật tốt cho Diệp đôi y, huấn luyện viên Lưu cảm thấy chính bản thân bà vừa nói sai rồi nên hối hận quá mức, bà liều mạng ra dấu hiệu cầu cứu với Diệp Chi đang bị anh giấu ở phía sau, để cô biết ý mau chóng đem cái người huấn luyện viên Lâm ở trước mặt bọn họ lại bắt đầu màn báo cáo muộn màng rời đi càng sớm càng tốt.

Diệp Chi có phần hơi mơ hồ chớp chớp mắt, cuối cùng cỗ cũng hiểu được một chút ý tứ của huấn luyện viên Lưu, rất phối hợp khẽ gật đầu, nắm lấy bàn tay Lâm Mộ Đông đứng lên, cô kiễng gót chân nói với anh mấy câu.

Lâm Mộ Đông hơi nghiêng người xuống, khẽ cúi đầu để lắng nghe cô nói.

Giọng nói của cô gái nhỏ rất là nhẹ, cô hơi ngước lên, những sợi tóc mềm mại chiếu qua ánh sáng ngọn đèn trở nên ấm áp, hòa thuận lại vui vẻ, vươn bàn tay lôi kéo anh, như một viên kẹo bông gòn.

Bất luận là đi làm lại chuyện gì, chắc chắn đều lãng phí thời gian mà thôi.

Lâm Mộ Đông dừng lại, còn chưa kịp bắt đầu nói những thứ đang dang dở, anh chỉ nói tạm biệt với Sài Quốc Hiên và Lưu Nhàn một cách ngắn gọn, nắm bàn tay Diệp Chi đưa cô ra khỏi phòng.

Khách sạn ở bên tổ chức World Cup tốt hơn nhiều so với bên thành phố F, hành lang được chiếu sáng bởi một loạt bóng đèn, căn phòng rộng rãi, thiết bị bên trong cũng rất đầy đủ tiện nghi.

Đội thi đấu cũng chia cho Diệp Chi một gian phòng, nhưng khi anh ấy đến, gian phòng đã bị Lâm Mộ Đông nâng cấp thành buồng trong, hành lý cũng được chuyển đến đó. Lâm Mộ Đông nắm tay cô, đang định vào thang máy để trở về phòng, có một lực rất nhỏ trên tay bỗng nhiên kéo anh lại.

Lâm Mộ Đông dừng bước chân, ánh mắt khẽ hỏi.

“Có muốn ra ngoài đi dạo một lúc không?”

Diệp Chi không biết anh đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà linh tính mách bảo cho cô biết nhất định là anh có tâm sự, cầm tay anh, cố gắng nghĩ ra lý do: “Em nghe nói bên Đức có nhiều rượu lắm. Em muốn nhìn những bình rượu đó trông thế nào…”

Hơi thở Lâm Mộ Đông hơi ngưng trệ, ánh mắt ánh nhu hòa nhìn xuống dưới, vuốt tóc cô: “Không đi được.”

Anh tạm ngưng một lúc, đáy mắt nhiễm một tầng ý cười hơi mỏng, giọng nói anh trầm ấm dịu dàng: “Bác gái nói em uống rượu rất kém, khi uống say ở tiệc rượu còn khiêu vũ như ngôi sao nhỏ, không thể uống ở bên ngoài.”

Diệp Chi: “…”

Chưa bao giờ cô biết me Diệp nhà cô lại có quan hệ tốt với huấn luyện viên Lâm như vậy nha, Diệp Chi khẽ căng tròn mắt, vòm tai hơi ửng đỏ nói: “Em…em có thể không uống rượu nha…”

“Anh cũng không thể uống rượu.”

Lâm Mộ Đông nhẹ nhàng trả lời lại câu nói của cô, bả vai nghiêng về phía sau tựa lên tường chỗ giữ thang máy, một tay anh còn vòng qua lưng cô, đem cả người con gái trước mặt ôm vào trong lòng: “Nhưng nếu chúng ta tới đó uống coca, có thể sẽ bị người ở đó nghĩ chúng ta tới gây sự.”

Diệp Chi: “…”

Sau đó huấn luyện viên Lâm bắt đầu học tập nói chuyện, giống như làm vậy là lừa gạt, rất không tốt.

Cô gái nhỏ không có ý nghĩ nản lòng, cô ngoan ngoãn ghé lên trên vai anh, còn cố gắng nghĩ xem có thể dẫn anh đi tới chỗ nào để hết buồn phiền, bỗng nhiên hàng mi của cô được một bàn tay mát mẻ vuốt ve.

Diệp Chi ngẩng đầu lên, nhìn thấy nơi đáy mắt anh vẫn thâm thúy, bình tĩnh như thường.

Lâm Mộ Đông nhìn cô, nói nhẹ nhàng: “Anh không sao, em không cần lo lắng.”

Kiểm tra thuốc không có gì mà phải lo lắng, từ trước tới nay, cho dù là trạng thái anh có kém tới đâu, anh cũng chưa bao giờ dùng mấy loại thuốc chống trầm cảm hay rối loạn lo âu tinh tinh kia. Cho dù là việc kiểm tra thuốc có tiến hành kiểm tra cả những người ngồi bên ngoài vòng thi đấu, anh cũng không xảy ra vấn đề gì.

Nhưng lệnh xử lý của hội bắn súng lần này, chắc chắn có thể gây ra một vài thay đổi khác.

Cô gái nhỏ của anh chắc không hiểu rõ, đội trưởng Sài và huấn luyện viên Lưu có lẽ ngay hiện tại không thể ý thức hết được, nhưng không bao lâu nữa họ sẽ phải xem lại những chuyện này, để suy nghĩ cẩn thận cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

Yết hầu Lâm Mộ Đông hơi chuyển động khẽ, tiến sát đến bàn tay đang buông xuống của cô, mắt anh hơi hạ thấp, cầm tay cô: “Anh chỉ là…còn đang nằm mơ.”

Hình như Diệp Chi thấy mình không nghe rõ: “Mơ cái gì vậy…”

Lâm Mộ Đông lắc đầu.

Tiếng tháng máy đến kêu lên một tiếng, anh không nói gì nữa, cúi người ôm cô vào lòng, để cho cô tựa vào bả vai của anh: “Có mệt không?”

Diệp Chi ôm bờ vai anh, còn hơi do dự: “Không mệt nhiều lắm…”

“Vậy quay về phòng chơi một lúc nữa.”

Lâm Mộ Đông ôm cô, giọng nói trầm ấm ôn hòa khiến lồng ngực anh chuyển động nhẹ nhàng, một bàn tay bảo vệ ở phía sau cô, hơi thở ấm áp, bình tĩnh, vững chãi bao bọc cô: “Chúng ta không ra khỏi cửa.”

Diệp Chi cứng miệng sững sờ, không nói lời nào, trong lòng khẽ co rụt lại.

Vào lúc bầu trời tối đen, cô không dám đi ra bên ngoài, anh có thể nhớ cẩn thận chi tiết như thế.

Thời gian bọn họ ở cùng nhau càng ngày càng lâu, mỗi lúc Lâm Mộ Đông càng nói nhiều hơn trước, cũng sẽ nhẹ nhàng mỉm cười với cô, vẻ lạnh lùng trên người anh dường như phai nhạt đi nhiều, giống như thật sự bị cô kéo vào thế giới bình thường.

Nhưng anh học tập quá nhanh.

Anh không ngừng học hỏi những thứ này, cũng học được cách che giấu tâm sự, cất giấu hơi thở ảm đạm lạnh lẽo, trước kia vốn dĩ cảm xúc tiêu cực lạnh lùng hung dữ của anh lộ ra một chút, nhưng hiện tại bị che giấu một cách chặt chẽ.

Diệp Chi mím chặt môi, ôm bờ vai anh, cúi đầu dựa vào chỗ hõm của bảo vai, cọ xuống nhẹ nhàng.

“Mơ cái gì thế…”

Cô hơi kéo cánh tay lại, âm thanh ôn nhu mềm mại lại hơi khàn, nói thêm: “Anh lén lút nói cho em biết…giấc mơ sẽ không phát hiện ra đâu, chúng ta cùng nhau thực hiện.”

Cô ngửa đầu, hai má mềm mại cọ vào anh, cách tay kéo nhanh: “Chúng ta có thể cùng nhau nằm mơ không?”

Huấn luyện viên Lâm của cô rất lợi hại, anh đã làm gần tốt rồi, nhưng kiểu này không được, phải lôi kéo tay cô, không thể tách cô ra bên ngoài tâm trí của anh được.

Bọn họ phải cùng nhau, cô với anh, bất luận là đến đâu, đến khi nào, hai người sẽ ở bên nhau.

Cô gái nhỏ ngẩng đầu, trong đôi mắt phân biệt rõ trắng đen hiện lên ánh sáng trong trẻo, nghiêm túc nhìn anh, khóe môi hơi cong lên.

Giọng của cô mềm mại, lại còn bất ngờ có thêm một phần bướng bỉnh, chớp mắt nhìn anh: “Chúng ta phải cùng nhau mơ.”



Cánh tay Lâm Mộ Đông khẽ cứng lại.

Anh cúi đầu, im lặng một lúc, bỗng nhiên anh nhấc tay lên ấn nút mở thang máy.

Diệp Chi chủ động di chuyển sang bên, từ trong cánh tay anh trượt xuống dưới, ôm quần áo giúp anh: “Đi đâu thế…”

“Đi tập súng.”

Giọng nói của Lâm Mộ Đông hơi trầm, tay phải anh hạ xuống trong im lặng, đem cô ôm vào trong lòng, cũng đồng thời ôm cả quần áo vào, nhẹ nhàng nói: “Cục cưng, cùng anh đi tập súng.”

Bình luận

Truyện đang đọc