QUÝ NỮ TRỌNG SINH: HẦU PHỦ HẠ ĐƯỜNG THÊ


"Ngươi dám đánh ta, ngươi là cái đồ thứ nữ đê tiện mà cũng dám đánh ta?" Thẩm Thanh Từ muốn tát ngược trở lại, nhưng nhìn thấy nét bi phẫn trên khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Thanh Dung, còn có hận ý ẩn nhẫn trong đôi mắt kia, nàng không cách nào xuống tay được.
“Ngươi đi qua tiễn hắn lần cuối đi."
Thẩm Thanh Dung giống như người mất hồn, nàng đi tới một bên, gió thổi qua bộ quần áo đơn bạc của nàng, giống như là đang thổi tan xương mù, bạc phơ lạnh lạnh, sâu kín lạnh lùng.
“Ai, đưa ai?”
Thẩm Thanh Từ vuốt vuốt khuôn mặt của chính mình, nàng không thích Thẩm Thanh Dung với thanh âm âm dương quái khí của hiện tại.

Nàng đưa ai đi, nàng không nghĩ ra mình phải đưa ai?
“Đưa ai, ngươi không biết phải đưa ai sao?” Thẩm Thanh Dung chỉ vào trong viện treo đầy câu đối phúng điếu màu trắng, "Thẩm Thanh Từ, ngươi nói ngươi rốt cuộc là từ đâu tới? Ngươi nói ngươi rốt cuộc có tâm hay không? Cha vì ngươi đã chết, hiện tại đại ca cũng vì ngươi mà chết.

Ngươi nói là huynh muội chúng ta làm hại ngươi, hiện tại đại ca đã dùng mạng của hắn trả cho ngươi rồi, ngươi nói, còn chưa đủ sao?"
"Ngươi biết hắn là làm sao chết không?"

Thẩm Thanh Dung đi bước một tiếp cận.
Cũng là làm Thẩm Thanh Từ từng bước một lui về phía sau.
Nàng tựa hồ là đã biết cái gì, chính là lại không thể thừa nhận, cũng là không dám thừa nhận.
"Hắn là vì ngươi mà chết," "ha ha......" Thẩm Thanh Dung cười, nhưng nước mắt lại vô thức rơi xuống phía dưới.

"Hắn là bị ngươi bức tử, hắn vì ngươi mà gánh tội chết thay cho An Đông ca ca của ngươi.

Hoàng thượng đem hắn ngũ mã phân thây, liền để chết toàn thây cũng không được."
“Thẩm Thanh Từ, ta nói cho ngươi, tâm ngươi sẽ đau sao, ngươi nói cho ta, những gì huynh muội chúng ta thiếu ngươi đã trả hết chưa?”
Nàng vẫn cười, nhưng không ai biết, trong lồng ngực nàng lúc này nín nhịn một loại đau đớn tột cùng.
Nàng làm sao lại có một muội muội như vậy, như thế nào lại có một muội muội vô tình như vậy a....
Thẩm Thanh Từ ngã ngồi ở trên mặt đất.

Một sân màu trắng treo đầy câu đối phúng điếu, giống như là ác quỷ giống nhau, thỉnh thoảng đối với nàng gào thét lớn, rít gào..........
Nàng không phải cố ý, nàng thật sự không phải cố ý.
Nàng không có nghĩ tới, muốn cho đại ca chết, nàng thật sự không có nghĩ tới……
“Tỷ nhi, tỷ nhi……”
Nãi ma ma vừa thấy Thẩm Thanh Từ đột nhiên khóc lên, đều là bị doạ tới rồi.


Bà vội vàng bế Thẩm Thanh Từ lên, vỗ vỗ bả vai nho nhỏ của nàng, "tỷ nhi không khóc, không có việc gì, không khóc a."
Chính là Thẩm Thanh Từ lại vẫn nhắm mắt lại lớn tiếng khóc lóc, càng ngày càng là khóc đến tê tâm liệt phế, khàn cả giọng.
Mà lúc này Thẩm Văn Hạo chính quỳ gối ở bên ngoài, trong tay còn cầm một cái trống bỏi đã hỏng, tới hiện tại hắn còn chưa có phản ứng lại.
“Ngươi đang làm cái gì?”
Thẩm Định Sơn đối với nhi tử đang quỳ trên mặt đất lớn tiếng gào thét.
“Cha, ta không có làm cái gì a.”
Thẩm Văn Hạo thật sự thập phần oan uổng, hắn chỉ là nghĩ đến muốn nhìn muội muội một lát, vừa lúc đến liền thấy trống bỏi của muội muội đặt ở một bên.

Hắn chỉ muốn cầm lên, sau đó đặt vào tay của muội muội.

Kết quả muội muội đột nhiên khóc lên, đột ngột làm hắn trở tay không kịp, hắn giật mình làm rơi trống bỏi xuống đất, rồi sau đó hình như chân hắn dẫm lên, đem trống bỏi làm hỏng rồi.
Thẩm Định Sơn tức giận dùng sức đạp vỡ một cái bàn, cũng là đem Thẩm Văn Hạo doạ tới rồi.
“Ngươi nói, ngươi như thế nào có thể như thế đối với muội muội ngươi?”
"Cha", Thẩm Văn Hạo há to miệng, chính là lại thật sự không biết nên biện giải cho chính mình như thế nào.

“Mẫu thân ngươi vì huynh muội các ngươi, một mình một người mang theo A Ngưng sống sót, các ngươi biết không?”
Thẩm Định Sơn vỗ vỗ ngực của chính mình, nơi này hắn đau a, thật sự đau a.

"Nàng một mình mang theo A Ngưng, lại phải ở trong một căn phòng rách nát, A Ngưng chính mắt nhìn thấy nương mình bệnh nặng rồi chết, nàng mới chỉ có 4 tuổi.

Nàng đi quỳ trước người trong thôn, cầu xin người trong thôn giúp nàng chôn mẫu thân.

Sau đó, nàng mỗi ngày đi lên núi nhặt củi, đưa cho người ta để báo ân, còn chính mình ở trong căn phòng tàn tạ rách nát, mỗi ngày chỉ ăn cái bánh bao đã đen thui, một cái nàng có thể ăn đến 3 4 ngày.

Nàng khi đó, đói chỉ có thể gặm bánh bao qua ngày, khát liền phải uống nước ở trong sông..


Bình luận

Truyện đang đọc