Ở một vùng núi xa xôi, cơn mưa rào vừa đi qua làm cho vạn vật như bừng sống lại.
Xa xôi, tiếng gà chó ầm ĩ.
Ở dưới đồng ruộng có tiếng la hét, thúc giục của các hán tử đang làm việc.
Trên đường, bọn trẻ con đang nô đùa ầm ĩ.
Trong xóm có tiếng gà mái kêu đang tìm ổ đẻ, tiếng chó sủa gâu gâu.
Cả một vùng ồn ào mà lại có cảm giác yên bình.
Thẩm Thanh Từ bỗng nhiên bừng tỉnh, giật mình đem đầu mình đụng vào nền đất.
Nàng theo bản năng sờ trán của mình, rồi sau đó giật mình nhìn đôi bàn tay của chính mình, tay nàng......
Một đôi bàn tay nho nhỏ, ngắn ngủn, còn có da thịt mềm mại.
Đây là .........
Nàng trừng lớn đôi mắt, nỗ lực nhìn 4 phía, sau đó vội vàng đứng lên, hướng một phía chạy tới.
Đây là lúc nàng 4 tuổi, đôi tay này là tay của nàng khi 4 tuổi, 4 tuổi cũng là lúc nàng mất đi mẫu thân.
Theo trí nhớ mơ hồ của mình, nàng đẩy cánh cửa cũ nát kia ra.
Nơi nàng ở là một căn nhà tranh rách nát, tàn tạ đến không thể nào tàn hơn.
Xung quanh thủng lỗ chỗ, gió có thể lùa vào từ mọi nơi.
Một năm kia, chính tại cánh cửa này, nàng vẫn luôn ngồi thơ thẩn trước cửa.
Khi đó, nàng bị đói đến độc ác, nàng đói đến khóc lớn, khóc đến tê tâm liệt phế.
Trước kia mỗi lần nàng khóc, nương nhất định sẽ tới.
Chính là một ngày kia, nương không có tỉnh lại dỗ nàng, cũng không có ôm nàng nữa.
Cửa mở ra, từ bên trong truyền ra hương vị mốc meo do ẩm thấp lâu ngày, còn có mùi của thuốc và kim châm cứu đọng lại.
Nàng trời sinh có khứu giác nhanh nhạy, có thể nhận ra trăm loại vị, nhớ ngàn mùi hương.
Vậy cho nên, nàng từ không khí có thể phân biệt ra rất nhiều mùi, mà vừa rồi nàng ngửi được, là hương vị của nương nàng.
Trong trí nhớ của nàng, hương vị của nương chính là như vậy.
Mặc kệ cuối cùng nương của nàng biến thành cái dạng gì, nàng cả đời sẽ ghi tạc trong lòng, đây chính là mùi hương của nương.
"A Ngưng.......! A Ngưng........"
Trong nhà chỉ có một chiếc giường rách nát, được dựng tạm bằng một ván gỗ kê lên, trên đó là chiếc chăn đã rách đến lòi từng sợi bông.
Ở trên giường, một nữ nhân dung nhan tiều tụy đang nằm.
Mặt nàng không có chút huyết sắc nào, cả khuôn mặt trắng bệch như giấy, khoé môi khô vỡ ra từng vết máu.
Nàng khó khăn vươn cánh tay khô gầy của mình về phía cửa.
"A Ngưng, lại đây con, đến chỗ của nương này."
Thẩm Thanh Từ đứng im tại chỗ, đôi tay nhỏ của nàng gắt gao bám chặt vào khung cửa.
Trên đời này, người kêu nàng A Ngưng không nhiều.
Nàng tên Thẩm Thanh Từ, A Ngưng là nhũ danh nương đặt cho nàng.
Nương hi vọng nàng sau khi trưởng thành, xinh đẹp nõn nà, giống như bông hoa lê, trong sáng, thanh khiết mà nở rộ.
Nhưng là nương của hiện tại, làm nàng sợ hãi.
Cho nên đời trước lúc này nàng đã chạy đi ra ngoài.
Nàng sợ nương, nàng không dám thấy nương.
Đây cũng là sự tình nàng hối hận nhất đời trước, nàng không thể thấy mặt nương lần cuối cùng.
Từ khi đó về sau, mỗi một lần tỉnh giấc giữa đêm khuya nàng đều nghĩ, nếu khi đó nàng có thể tiến lên, nếu nàng có thể nắm lấy tay của nương, nếu nàng có thể bảo nương ôm nàng một cái, có lẽ nương nàng sẽ liền an tâm một ít mà ra đi, nương cũng sẽ không đến mức phải chết mà không nhắm mắt.
Mà nàng, nàng cũng sẽ nhớ kỹ dung mạo của nương, nhớ kỹ được hương vị trên người nương.
Không đến mức sau này, nàng có thể ghi nhớ được trăm loại hương vị khác nhau, chỉ duy nhất lại không nhớ được hương vị của mẹ mình.
Hiện tại tuy rằng nàng không biết hết thảy đang diễn ra là cái gì? Là nàng đang nằm mơ, hay là một lần luân hồi mới, nàng cũng đã làm chủ được đôi chân của chính mình, nhanh chóng chạy qua đi.
"A Ngưng......." Nữ nhân khô gầy trước mắt chính là nương của nàng.
Nương tên gọi là Lâu Tuyết Phi, là đích nữ của Lâu gia, cũng là nữ nhi duy nhất của ngoại tổ phụ....!Mà nàng đồng dạng cũng là nữ nhi duy nhất của nương, nàng tên Thẩm Thanh Từ, nhũ danh là A Ngưng.
"A Ngưng, lại đây....."
Lâu Tuyết Phi lại ho khan một tiếng, trong cổ họng là một cỗ tanh ngọt muốn trào lên, mà nàng lại đang ra sức đem nó nuốt xuống.
Nàng không muốn doạ đến tiểu nữ nhi mới 4 tuổi của mình.
Nàng biết thời gian của mình không còn nhiều lắm.
Chính là nàng như thế nào có thể chết? Nàng làm sao mà dám chết.
Tiểu A Ngưng của nàng mới có 4 tuổi, nó còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu.
Nàng làm mẹ sao có thể nhẫn tâm ra đi, để lại một cái nữ nhi nho nhỏ như vậy lẻ loi lưu lại trên đời, cũng không biết có hay không sẽ bị người khác giày xéo đến chết.
Thẩm Thanh Từ chạy nhanh đến, cầm lấy bàn tay khô gầy của nương.
"A Ngưng, tiểu A Ngưng của nương....."
Lâu Tuyết Phi nhìn thấy một thân đây bùn đất của nữ nhi, tâm không nhịn được đau xót.
Một trận ho khan lại nổi lên, không cách nào kiềm lại được.
Thật vất vả nàng mới ngừng được ho khan, lại thấy được nữ nhi vẫn ngoan ngoãn đứng trước mặt .
"Tiểu A Ngưng của nương, không phải sợ nương, nương sẽ không thương tổn ngươi." Nàng nhẹ nhàng nắm chặt đôi bàn tay nho nhỏ của nữ nhi, cơ hồ là muốn nắm chặt không buông.
Trên đời này, mọi người đều có khả năng sẽ thương tổn ngươi, nhưng nương sẽ không.
Cả đời này, nương yêu nhất chính là ngươi, cũng có lỗi với ngươi nhất.
Cái mũi nhor của Thẩm Thanh Từ phiếm hồng.
Nàng đem khuôn mặt nhỏ của chính mình dán ở trên bàn tay khô gầy của Lâu Tuyết Phi.
Trong nháy mắt kia nàng cảm giác được nhiệt độ trên cơ thể của nương, nhớ kỹ mùi hương của nương, dung mạo của nương.
Nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, sau đó vươn tiểu cánh tay của mình ra.
" Mẫu thân, ôm một cái...."
Lâu Tuyết Phi không nhịn được mà rơi nước mắt, hai mắt nàng nhoè đi.
Tiểu A Ngưng của nàng, đã rất lâu rồi không thân cận với nàng như vậy.
Nàng biết đứa nhỏ này trời sinh khứu giác dị thường nhanh nhạy, cũng là có thể nhớ được trăm vị khác nhau.
Hiện tại sợ là bởi vì nàng bị bệnh, một thân bệnh khí khó ngửi, cho nên từ rất lâu nó đã không lại gần nàng.
Hiện tại tiểu A Ngưng của nàng thế nhưng lại muốn nàng ôm.
Nàng cố hết sức muốn ngồi dậy, nhưng là nửa điểm sức lực đều không có, muốn nhấc cũng nhấc không nổi.
Thấy vậy, Thẩm Thanh Từ liền đá rơi giày nhỏ của chính mình, tự mình bò lên chiếc giường đơn sơ bất cứ lúc nào cũng có thể sụp mà Lâu Tuyết Phi đang nằm.
Ai có thể nghĩ đến, năm đó Lâu gia đích nữ phú khả địch quốc, năm đó nổi danh kinh thành đệ nhất mỹ nữ Lâu Tuyết Phi, hiện tại thế nhưng nửa sống nửa chết nằm ở chỗ này, ngay cả dung nhan diễm lệ cũng không còn, chỉ còn lại vẻ bề ngoài khô héo, tiều tụy.
Lâu Tuyết Phi ôm thân hình nho nhỏ của tiểu nữ nhi mà khó chịu.
Đáng thương, tiểu A Ngưng của nàng đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
Nàng dùng vòng tay của chính mình đưa cho một hộ gia đình để đổi lấy 3 bữa cơm.
Cũng không biết bọn họ có đưa lại đây hay không? A Ngưng của nàng có được ăn cơm không? Có bị đói bụng hay không?
Thẩm Thanh Từ đem khuôn mặt nhỏ của chính mình dán tới trên mặt Lâu Tuyết Phi.
Nàng hưởng thụ ấm áp trên người nương, tham luyến mùi hương cơ thể nương.
Tay nhỏ của nàng nắm chặt vào quần áo của nương.
Đây là hương vị của nương, chính là lập tức liền sẽ không còn nữa.
Nàng biết nương sắp chết rồi.
Ngay cả đại phu cũng đều nói, dù cho có phương pháp xoay chuyển trời đất thì cũng không thể cứu được nương của nàng.
Lâu Tuyết Phi nhẹ nhàng vỗ về đầu tóc mềm mại đầy bụi bặm của nữ nhi, thanh âm nghẹn ngào vang lên: "A Ngưng, không sợ." Nàng cẩn thận ôm nữ nhi của mình, sinh thời , nàng đã dùng tất cả những gì mình có để bảo vệ nữ nhi, nàng không hề hối hận.
Điều nàng hối tiếc nhất chính là cuối cùng nàng vẫn phải đi trước một bước.
“A Ngưng, không sợ, nương sẽ ở trên trời nhìn ngươi.”
Nghe vậy, Thẩm Thanh Từ đột nhiên gào khóc rống lên.
Đời trước dù đau đớn cỡ nào nàng cũng không khóc, nhưng bây giờ, nàng không ngăn được nước mắt thi nhau rơi.
Nàng muốn nương, nàng không muốn nương chết, nàng không muốn trở thành hài tử không có nương.
Nếu nàng có nương, đời trước nàng sẽ không chịu đến nhiều đau khổ như vậy, cũng không đến cuối cùng bị loạn côn đánh chết.
Bởi vì nàng không có nương che chở, không có nương dạy dỗ, cho nên nàng không biết sống như nào, nên làm người như nào.
Cho nên nàng đi lầm đường, nàng hại quá nhiều người, ngay cả chính mình cũng mất mạng.
Nàng muốn nương, nàng muốn có nương.
“A Ngưng, không sợ,” Lâu Tuyết Phi vẫn là nói như vậy, “Cha sẽ tìm được chúng ta, A Ngưng, ca ca cùng tỷ tỷ cũng sẽ yêu thương A Ngưng, A Ngưng phải ngoan, phải nghe lời cha nói biết không?”.