“Đây là chính là A Ngưng đi?”
Vũ Văn Húc đã đi tới, chủ động nhéo nhéo tay nhỏ của Thẩm Thanh Từ, thật mềm mại a.
“Đúng vậy, đây chính muội muội của ta, nhũ danh gọi A Ngưng, các ngươi có thể gọi nàng A Ngưng, A Ngưng nhà ta thực ngoan, thời điểm cha ta muốn đánh ta, A Ngưng còn che ở phía trước cho ta."
Nhìn vẻ mặt khoe khoang của Thẩm Văn Hạo, một bộ dáng đắc ý hiện rõ trên mặt làm hai cái thiếu niên công tử không có muội muội muốn túm lại đấm cho hắn ta một trận.
Vũ Văn Húc vốn là nhi tử nhỏ nhất ở trong nhà.
Phía trên hắn đã có ba cái tỷ tỷ.
Vốn dĩ Tuấn vương phi cho rằng đời này sẽ không có nhi tử, trong lòng cũng đã âm thầm nhận mệnh, mà Tuấn vương gia cùng Tuấn vương phi tình cảm vốn là rất tốt, giống như tình cảm của Thẩm Định Sơn và Lâu Tuyết Phi.
Tuấn vương gia cùng Tuấn vương phi chưa từng bao giờ cãi nhau to tiếng, đương nhiên trong lòng ông cũng không hề có ý muốn nạp thϊếp, cứ như vậy trôi qua mấy năm, đại quận chúa cũng đã thành thân sinh con.
Nhưng cũng vào lúc này, Tuấn vương phi lại phát hiện ra mình có thai, sau đó sinh ra một cái bảo bối cục cưng là tiểu Tuấn vương hiện tại.
Tiểu Tuấn vương là con trai độc nhất của Bình Tuấn vương phủ, cũng là người con xuất hiện khi Tuấn vương gia đã về già.
Cho nên từ lúc hắn sinh ra đã nhận được muôn vàn sự sủng ái.
Nhưng hắn lại không vì vậy mà kiêu căng hay biến thành kẻ ăn chơi trác táng, mà ngược lại, hắn vẫn luôn có một phần thanh nhã tri thư, làm người cực kì khiêm tốn, phòng độ có giai, ở trong kinh thành thanh danh cực tốt, là đối tượng nhắm làm rể quý mà không ít thế gia đang nhìn vào.
Rốt cuộc cũng là Bình Tuấn vương phủ, gia thế hiển hách, lại là người thân tín bên cạnh đương kim Thánh thượng, còn là hoàng thân quốc thích, thân phận thập phần cao quý.
Quan trọng hơn là Bình Tuấn vương cả đời không cưới người khác, chỉ có một nguyên phối là Tuấn vương phi.
Cho nên nam nhi của Bình Tuấn vương phủ sẽ không nạp thϊếp, ở trong kinh thành, đây là hiện tượng cực kỳ ít có.
Hiện tại cái thanh niên tài tuấn nào, công tử trẻ tuổi nào nhà vương hầu khanh tướng mà không có vài phòng mỹ thϊếp trong nhà, không thì cũng có lấy vài thông phòng.
Cũng chỉ có Bình Tuấn vương phủ là như một dòng nước trong.
Thẩm Thanh Từ tự nhiên cũng là nghe qua sự tình của Bình Tuấn vương phủ.
Chỉ là đời trước, vị tiểu Tuấn vương này cưới vị quý nữ trong kinh nào nàng lại không có chú ý.
Bởi vì lúc đó, tâm tư của nàng đều đặt hết ở trên người của Hoàng An Đông.
Hai tròng mắt của nàng lúc ấy cũng chỉ dung được có hắn, trừ cái ngụy quân tử đó ra, cái gì nàng cũng không thấy.
Nhưng khi đó nàng cũng nghe người ta nói qua, nói tiểu Tuấn vương là một cái nam nhân cực kỳ sủng thê.
Nếu tỷ tỷ có thể gả cho hắn, vậy là tốt rồi.
Nàng vừa suy nghĩ vừa nghịch tay nhỏ của chính mình, đôi mắt lại liếc nhìn thiếu niên công tử còn lại.
Hắn là Tống Minh Giang, cùng Tuấn vương phi có chút quan hệ.
Trong nhà tuy rằng không bằng những nhà huân quý khác, nhưng cũng là dòng dõi thư hương, trong nhà cũng gọi là phú quý.
Mặt khác, nhà hắn cũng là nhà có nhân khẩu đơn giản.
Tống mẫu thủ tiết lúc tuổi trẻ, một mình đem nhi tử nuôi lớn.
Sau khi Tống Minh Giang đến học tại Thương Tùng học viện, Tống mẫu liền đặt mua một cái toà nhà ở kinh thành, trở thành láng giềng ở ngay sát Bình Tuấn vương phủ.
Trải qua mấy năm, ở trong kinh thành cũng đã có chút danh khí.
Kỳ thật hai người này đều thực tốt.
Nàng còn nhớ rõ, năm đó Tống Minh Giang hẳn là đối với nàng có chút ý, chính là nàng lại bị người dạy hư, một lòng đều đặt ở trên người Hoàng An Đông.
Cuối cùng nàng tự mình đưa mình vào địa ngục, bị người lột da hủy đi cốt, đến chết cũng không được tử tế.
"Có thể để cho ta ôm một cái đi.”
Tống Minh Giang đã đi tới, đôi tay sạch sẽ đón lấy Thẩm Thanh Từ.
Hắn có một đôi mắt biết cười, tròng mắt cực kỳ sạch sẽ, sạch sẽ đến mức người đối diện có thể nhìn thấy hình ảnh của chính mình phản chiếu trong đó.
Tống Minh Giang sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Thẩm Thanh Từ, “Văn hạo, muội muội của ngươi lớn lên thật xinh đẹp, về sau nhất định sẽ là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành."
"Đương nhiên,” Thẩm Văn Hạo vẻ mặt có chung vinh dự, khen muội muội hắn cũng giống như là khen hắn vậy.
Vũ Văn Húc phụt cười lên tiếng, sau đó mở cây quạt của chính mình ra phe phẩy, tạo thành một bộ dáng phong lưu.
Nếu dáng vẻ này của hắn bị quý nữ trong kinh nhìn thấy, chắc chắn các nàng sẽ chỉ hận không thể nhào lên người hắn, sau đó ăn người sạch sẽ đi.
Không thể không nói, Vũ Văn Húc, thật sự chính là đệ nhất phu quân ở trong lòng của tất cả nữ tử trong kinh thành.
Về phía Tống Minh Giang cũng không có kém, tuy rằng gia thế không tốt như Vũ Văn Húc, nhưng chỉ cần về sau hắn đỗ tam bảng, như vậy Tống gia cũng coi như có nội tình.
Lại nói nhà hắn tình huống đơn giản, cũng không có quá nhiều chị em dâu, cho nên những nhà thương xót nữ nhi của mình, về sau ánh mắt đặt trên người hắn cũng sẽ không ít đi.
Nhìn từ việc Thẩm Văn Hạo có thể kết giao cùng nhóm Tống Minh Giang liền rõ ràng.
Rốt cuộc Đại Chu vốn là có phân biệt, đích thứ có khác biệt rõ ràng.
Mà Thẩm Văn Hạo suy cho cùng cũng chỉ là con của một cái vợ lẽ, nhưng mà cuối cùng hắn và nhóm Tống Minh Giang lại có thể trở thành bạn thân.
Chỉ nhìn từ mặt này liền biết được, hai người kia nhân phẩm tuyệt đối không có vấn đề.
“Nàng suy nghĩ cái gì?” Vũ Văn Húc chọc một chút khuôn mặt nhỏ của Thẩm Thanh Từ.
Khuôn mặt nhỏ này thật mềm mại, sờ một cái mà mềm như muốn nhéo ra nước, làm hắn thấy yêu thích không thôi.
Thẩm Thanh Từ cũng không tỏ vẻ sợ hãi hay xa lạ gì.
Nàng nhếch khóe miệng nho nhỏ lên cười, đôi mắt to tròn cũng theo đó mà cong cong, trông càng hiện rõ vẻ băng tuyết thông minh.
Tiểu Tuấn vương trông thấy vậy tâm không nhịn được mà ngứa ngáy, thật muốn ôm nàng về nhà đem thành muội muội của chính mình mà nuôi.
Nhưng Thẩm Văn Hạo sao có thể nguyện ý chứ.
Muội muội của hắn mới trở về được có mấy ngày, chính hắn còn chưa xem đủ đâu, sao có thể để muội muội cho người khác.
Vì chuyện này hai người suýt vung tay đánh nhau một hồi, nhưng cũng không sợ có máu đổ, bởi hai người đều là công tử thế gia, lại là bạn tốt, nên tự sẽ có chừng mực.
Mà ở đời trước, lúc Thẩm Văn Hạo bị ngũ mã phanh thây, cũng là tiểu Tuấn vương cật lực cầu xin Thánh thượng, muốn bảo toàn mạng sống cho hắn, tuy là cuối cùng cũng không thay đổi được ý của Thánh thượng, nhưng hắn chính là người đưa thi thể Thẩm Văn Hạo về Thẩm phủ.
Ân……
Thẩm Thanh Từ thầm suy nghĩ trong đầu, tỷ phu tốt như vậy, sao lại có thể không cần đâu? Tỷ tỷ nàng sau 5 năm nữa liền có thể thành thân, cho nên nàng muốn sớm một chút định ra hôn sự chờ tỷ tỷ.
Nàng nợ tỷ tỷ một cái hảo trượng phụ, cũng là thiếu tỷ ấy một cái thập lý hồng trang.
Mà nàng nợ đại ca cùng cha lại càng nhiều.
“A Ngưng……”
Tống Minh Giang nhịn cũng không được mà vươn tay bóp bóp khuôn mặt nhỏ của Thẩm Thanh Từ.
Ngày bình thường hắn vốn nghiêm túc, vậy mà hôm nay đối mặt với tiểu nha đầu này lại nổi lên tâm tư muốn chơi đùa.
Đương nhiên một phần cũng là do Thẩm Thanh Từ quá ngoan, mặc kệ ngươi chọc nàng thế nào, nàng cũng sẽ không khóc, thậm chí nàng còn đối với ngươi cười cười.
Đặc biệt trên người nàng còn có mùi hương sữa ngọt ngào làm người ta yêu thích không thôi.
Hai người bọn họ cứ thay nhau ta ôm một cái, ngươi trêu nàng một hồi.
Bọn họ cực kỳ thích cái tiểu nha đầu này, còn tự ước định tốt thời gian, về sau sẽ thường xuyên qua đây chơi với nàng.
Đương nhiên thường xuyên qua lại cũng là chuyện tốt, như vậy quan hệ của ba người bọn họ sẽ càng trở nên thân thiết hơn.
Một ngày này.
Thẩm Thanh Dung đang cùng với bà vú của chính mình nói về sự tình của đại ca hai người vừa cười nói vừa may vá, mà trong tay Thẩm Thanh Dung đang cầm, là một kiện nho nhỏ quần áo.
Nàng là đang may y phục cho muội muội của mình.
Tuy rằng trong phủ có sư phó chuyên môn thêu thùa, phụ trách quần áo bốn mùa trong phủ, nhưng Thẩm Thanh Dung vẫn thích chính mình tự làm.
Nàng đã từng làm cho đại ca, làm cho cha, bây giờ là làm cho muội muội.
“Cha nói đại ca chính là thiếu đòn, hiện tại mới là có lớn được một chút, còn nghĩ mang binh đánh giặc, lần trước bị đánh còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ còn muốn bị cha đánh cho một trận nữa?” Nói rồi nàng che miệng chính mình nở nụ cười, ánh mắt ôn nhu, biểu tình cũng là thực dịu dàng..