Trên cửa truyền đến tiếng vang cọt kẹt.
Đây là thanh âm mà mỗi ngày nàng đều nghe thấy.
Mà ngoại trừ âm thanh này, còn lại cái gì cũng không có.
Nàng không nói lời nào, cũng không khóc, tựa hồ là giống như đời trước của nàng, im lặng qua ngày.
Buổi sáng mỗi ngày, nàng sẽ đều hái một bó hoa dại mang đến đặt trước mộ nương, sau đó sẽ dành một thời gian rất dài ngồi ở đó bồi nương.
Thời gian còn lại, nàng sẽ đi nhặt củi lửa rồi mang đến nhà Ngưu bà bà.
Bọn họ giúp nàng chôn nương, hiện tại nàng lại không có gì có thể báo đáp bọn họ.
Nàng có thể làm được bây giờ cũng chỉ có mỗi ngày một bó củi mang đến mà thôi.
Chờ đến khi cha tới, nàng sẽ bảo cha đưa cho họ bạc.
Không phải là nàng keo kiệt, mà đối với hộ nông gia, bạc so với bất cứ cái gì đều quan trọng hơn.
Cái gì mà kinh thành, cái gì mà gia tộc lớn.
Nói ra thì thật dễ nghe, nhưng bên trong lại là một vũng nước đục, những xấu xa trong đó, ai có thể ngờ đến hết cơ chứ.
Nếu phải đến nới đó để rồi bị người khác tính kế, vậy còn không bằng ở lại cái địa phương sơn thủy hữu tình này, bình tĩnh sống an yên đến hết một đời.
Tránh cho đến nơi đó, nếu đi một bước sai, chính là sẽ tan xương nát thịt.
Nàng tin tưởng Ngưu bà bà chính là biết được đạo lý đó.
Nếu không bà đã không trở về cái thôn nhỏ này, lại ở đây thành thân sinh con.
Vì cái gì chứ, còn không phải vì bà chán ghét những âm mưu xấu xa trong những gia đình giàu có kia sao.
Cho nên, không đi càng tốt.
Con đường về sau nàng phải đi cũng không phải con đường dễ dàng gì, mà là một con đường đây chông gai, nguy hiểm.
Chỉ cần không cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng.
"Nương, cha hẳn là rất nhanh sẽ tới đi."
Thẩm Thanh Từ đem bó hoa dại trong tay mình đặt xuống trước mộ.
Nàng đem thân mình nho nhỏ ghé sát vào bên cạnh nấm mồ.
"Nương, A Ngưng biết sai rồi, người nói cha sẽ tha thứ cho A Ngưng sao? Nếu không phải bởi vì A Ngưng tùy hứng, cha sẽ không phải chết." Không đúng." Nàng hút hút cái mũi, lại là lẩm bẩm: "Cha bây giờ không phải là cha của đời trước, đời trước cha đã chết, đời này cha còn chưa có bị A Ngưng hại đến, cho nên người sẽ không biết những việc mà A Ngưng đã làm."
"Nương, người yên tâm, A Ngưng biết sai rồi, A Ngưng thật sự biết sai rồi, A Ngưng nhất định sẽ bảo vệ tốt cha, thực xin lỗi, nương, A Ngưng sắp không thể tiếp tục bồi người được nữa rồi, A Ngưng còn rất nhiều việc cần hoàn thành...." Nàng cứ ngồi như vậy, đem tất cả sự việc ở đời trước của chính mình nói cho nương nghe.
Tất cả những việc không dám nói, không thể nói nàng đều thủ thỉ trước mộ nương hết.
Nàng biết trừ ở đây ra, những điều này về sau nàng chỉ có thể giấu kín trong lòng, không thể cho ai biết.
Mà cho dù có nói, cũng chẳng có ai sẽ tin.
“Nương, A Ngưng thật sự rất đau,” nàng khẽ run rẩy thân mình bé nhỏ.
Đến bây giờ, nàng vẫn nhớ rõ cảm giác lúc ấy khi bị côn bổng nện ở trên người, còn có thanh âm khi xương cốt của chính mình vỡ vụn.
"Nương, tay con đau, nương, người giúp A Ngưng thổi thổi được không? Nương thổi thổi A Ngưng liền sẽ không đau."
Nàng nắm chặt vào đất trên nấm mồ của nương, trên đôi bàn tay nho nhỏ là những vết thương chồng chất.
Lúc này, nàng chỉ là một cái hài tử bất lực.
Nàng không có nương, không có cha, cũng không có thân nhân, nàng cái gì cũng không có.
Nàng giống như nàng ở đời trước, bị nhốt một mình ở nơi đó, cả ngày đối mặt với nàng cũng chỉ có một gốc hoa lê.
Mùa xuân tới, nàng sẽ cùng nó trò chuyện, đói bụng nàng sẽ ăn hoa của nó, sau đó lại là ăn quả.
Thời điểm lúc trước khi nàng bị đánh đến toàn thân xương cốt đều vỡ nát, cũng chỉ có mình nó giúp nàng tiễn đưa.
Nghĩ đến chuyện cũ, bất giác nàng lại sờ sờ đôi tay nhỏ của mình.Thật tốt, nàng vẫn còn đôi tay.
Nơi xa sắc trời bắt đầu u ám lên, dự là sẽ có một hồi mưa gió tới.
Trời đã thật lâu rồi không có mưa.
Gió nổi lên, thổi đến những cây đại thụ cách đó không xa.
Cũng không biết những cây đó đã được bao nhiêu năm, gió thổi qua làm lá cây sàn sạt rung động, rồi sau đó vài lá cây sẽ bị gió cuốn xuống.....
Mà lúc này, ở trên đường lớn, một con tuấn mã đang ra sức chạy vội về phía trước.
Giá.
Nam tử cưỡi trên ngựa ra sức quất roi.
Ngựa bị đau, giơ chân chạy như điên ra ngoài.
Một đường vó ngựa chạy qua, tro bụi cũng mịt mờ trong không trung cuốn theo.....
Đợi đến thời điển khi ngựa đã chạy xa, mới là dần dần mà tan đi.
Chạy tới cửa thôn ngựa liền dừng lại, sau đó nam nhân cưỡi trên ngựa đi xuống.
Hắn mặc một thân quần áo huyền sắc, khuôn mặt lãnh túc, hai mắt có thần nhưng tóc lại lung tung có vẻ rối loạn, râu như thể mấy ngày chưa có cạo qua.
Hắn lôi kéo ngựa đi vào trong thôn.
Người trong thôn gặp qua nhiều nhất là xe bò, xe lừa, nhưng là ngựa thì đến bây giờ mới là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nam tử đem ngựa buộc ở trên một thân cây, con ngựa ngoan ngoãn liền cúi đầu ăn cỏ xanh ở bên đường.
"Vị đại thẩm này, ta muốn hỏi một chuyện..." Nam tử vội vàng đi qua, phía sau hắn là một đống hài tử đi theo.
Bọn nhỏ thi nhau vậy quanh con ngựa, đối với con ngựa thỉnh thoảng còn phun khí hết sức tò mò.
Thì ra ngựa trưởng thành đều là như vậy a.
Thôn bọn họ ở xa xôi, đừng nói là hài tử, ngay cả với một ít lão nhân cả đời đều không ra khỏi thôn mà nói thì đây cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy ngựa.
" Ngươi muốn hỏi cái gì?” Vừa nhìn thấy nam nhân này, người phụ nhân kia cảm thấy có chút sợ hãi.
Không phải là do nam nhân này lớn lên có dung mạo đáng sợ mà là do quanh thân hắn đều mang theo một loại sát khí, bất giác làm người khác sợ hãi.
Nam nhân khẽ nhấp đôi môi khô khốc của mình, ngay cả trên mặt cũng có lớp bụi mỏng, đôi mắt có quầng thâm đen nhánh, có thể thấy là do thiếu ngủ trong thời gian dài.
Chắn hẳn là hắn rất vội vàng lên đường.
“Ta muốn hỏi thẩm, các ngươi có hay không gặp qua một đôi mẹ con? Một người nữ tử tuổi trẻ họ Lâu, nhà chồng họ Thẩm, nàng còn mang theo bên người một cái tiểu nữ nhi 4 tuổi."
Nàng ta nghe xong lời này, trong lòng không khỏi giật mình một cái.
Nàng đã biết người mà nam nhân này tìm chính là ai, còn không phải là đôi mẹ con kia sao? Nữ nhân kia đã sớm nói, nhà chồng nàng họ Thẩm, mọi người trong thôn cũng đều gọi nàng Thẩm nương tử.
Nhưng là trong lòng mọi người đều không quá tin tưởng lời nàng nói.
Một cái nữ tử độc thân trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp mang theo hài tử, nàng đến làm cho nam nhân trong thôn đều là mê đắm.
Vì vậy không ít nữ nhân trong thôn đều nghĩ xấu về nàng.
Nếu không phải là nàng một thân mang bệnh, e là không ít đôi mắt của nam nhân thôn đều dính lên người nàng rồi.
Hiện tại tốt rồi, có người tìm tới, cũng không biết là chuyện tốt hay xấu, bất quá không để nhà mình có quan hệ tới là được.
“Ngươi đi đến nhà kia hỏi, nhà hắn biết.”
Ngay lập tức, phụ nhân này liền đem sự tình đẩy đến cho nhà Ngưu bà tử.
Dù sao cũng là một nhà Ngưu bà tử đem người đi chôn.
Người tìm tới này liếc mắt một cái liền biết hắn không phải là người dễ chọc, nếu là có sự tình gì, kia cũng đều sẽ tính lên đầu Ngưu gia.
"Đa tạ", nam tử ôm quyền, cùng là mặc kệ ngựa của chính mình, đi thật nhanh về hướng nhà của Ngưu bà tử.
Chỉ là phụ nhân vừa rồi nhìn hắn đi như vậy, tự nhiên trong lòng có chút hối hận, giống như là đã bỏ lỡ cái gì.
Sau đó, nàng liền trở về đem cửa nhà đóng lại, ai kêu cũng không mở.
Nàng có trực giác người kia đến đây để trả thù.
Nhưng là dù sao cũng sẽ không tìm đến trên đầu nàng.
Nàng cũng không hề cùng nữa nhân đoản mệnh kia nói qua một câu gì.
Nam nhân lúc này đã chạy đến trước cửa nhà Ngưu bà tử, sau đó hắn duỗi tay gõ cửa.
Thực nhanh, cửa được mở ra.
Vừa thấy người đứng trước cửa nhà mình, Ngưu bà từ theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Thời trẻ bà cũng đã đến huyện thành lớn, đại nhân vật cũng đã thấy không ít.
Nhưng là một nam nhân toàn thân sát khí như vậy thật đúng là lần đầu tiên mới thấy..