(QUYỂN 3) BÀ ĐÂY ĐEM VAI ÁC DƯƠNG OAI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Thần Phong cũng không giải thích gì quá nhiều, Giang Mãn Nguyệt lại như trong nháy mắt đã hiểu, đưa mắt nhìn địa giới trong suốt bên cạnh, rũ mắt suy nghĩ một lát, an bài Giang mẫu đến một nơi, sau đó ôm Giang Vong Ưu bước đến bên kia, thả người nhảy xuống.


Thần Phong hơi hơi nhướng mày, tựa như không kiên nhẫn, chần chờ một chút mới đi qua.


Đứng ở cửa thông đạo trong suốt kia, hắn quay đầu lại nhìn Vu Hoan, liếc mắt một cái kia khiến Vu Hoan sởn cả tóc gáy.


Sau khi Thần Phong đi xuống, thông đạo trong suốt không còn trong suốt như mới ban đầu nữa mà chậm rãi trở nên vẫn đục, Vu Hoan nhanh chóng lôi kéo Dung Chiêu nhảy xuống.


Gió tuyết nghênh diện mà đến làm Vu Hoan run lập cập, nhanh chóng bọc một tầng linh lực quanh thân, mới cảm giác gió lạnh thấu xương kia biến mất một ít.


Hàn Cực Huyền Địa cũng không phải toàn là tuyết.


Nó vẫn có núi cao, có cây xanh, có hoa tươi như cũ.


Toàn bộ thế giới giống như tiến vào đầu mùa đông, tuyết mịn bay toán loạn, bay xuống trên thảm thực vật màu xanh lục, màu xanh lục cùng với màu trắng giao hòa chiếu sáng lẫn nhau.


Vu Hoan hít hít cái mũi, rơi xuống trên mặt đất trống, mặt đất không khác gì với mặt đất bình thường cho lắm, không có tuyết đọng lại, thậm chí là không có bông tuyết.


"Cái nơi này... sao lạ như vậy?" Vu Hoan vuốt vuốt mũi có chút lạnh, chậm thanh chậm khí nói.


Đứng trên mặt đất, không ngẩng đầu thì căn bản không nhìn thấy thế giới này bị băng tuyết bao trùm.


Dung Chiêu giữ chặt tay Vu Hoan, ánh mắt nhìn nhìn nơi xa, giọng nói thanh thanh đạm đạm: "Phía trên có một tầng cấm chế, tuyết bay xuống không được tiến vào."


Vu Hoan ngửa đầu nhìn trời, vừa rồi bọn họ từ trên trời rơi xuống, không cảm giác được có nơi nào kỳ lạ mà?


Nhưng một ít ngọn cây cao cao xung quanh có tuyết đọng lại, mà thấp một chút lại không  có.


Cơ bản đều là một cái trục hoành ngang hàng nhau.


Vu Hoan nhướng mày: "Nếu toàn bộ Hàn Cực Huyền Địa đều là loại cấm chế này mà nói thì người bày ra tầng cấm chế này, không hề đơn giản."


Vu Hoan chậc chậc hai tiếng, dùng linh thức cảm ứng vị trí của những người khác.


Nơi nhảy xuống là giống nhau, nhưng Thịnh Thế ở trước bọn họ khá lâu, Vu Hoan đã cảm ứng không đến, chỉ cảm ứng được Giang Mãn Nguyệt và Thần Phong.


Giang Mãn Nguyệt ôm Giang Vong Ưu, đi có chút vội vàng.


Mà Thần Phong lại chậm rì rì đi ở phía sau, dáng vẻ nhàn nhã tản bộ.


Vu Hoan nghĩ nghĩ, đơn giản cũng đi theo.


"Tên Thần Phong này chàng thấy thế nào?" Vu Hoan vừa đi vừa hỏi Dung Chiêu.


Dung Chiêu nắm tay Vu Hoan, hơi bước lên phía trước một chút, nghe thấy câu hỏi của Vu Hoan, hắn nghiêng nghiêng đầu, trong ánh mắt thanh lãnh nhiều thêm một tia phức tạp.


"Ta nhìn không thấu."


Vu Hoan hơi hơi kinh ngạc.


Dung Chiêu tiếp tục nói: "Mệnh cách của hắn, như được cố tình che đậy."


"Hắn còn có khả năng này?" Thần Phong quen biết Tư Hoàng, lại còn có thù oán, chỉ cần hai điều này, Vu Hoan chưa từng xem nhẹ hắn.


Dung Chiêu trầm mặc đi ở phía trước, Vu Hoan có chút kỳ quái, bước nhanh hơn, đi sóng vai với Dung Chiêu.


Năng lực của hắn đang biến mất...


Chẳng những hắn nhìn không thấu Thần Phong, ngay cả một ít người thường hắn cũng đều nhìn rất mơ hồ, năng lực của hắn đang yếu đi...


Cửu Trọng Thiên... hắn phải nhanh hơn đến một lần mới được.


"Dung Chiêu, chàng có chuyện gạt ta." Vu Hoan dùng ngữ khí khẳng định, Dung Chiêu chưa bao giờ lộ ra dáng vẻ có tâm sự nặng nề này.


Dung Chiêu mím môi: "Chờ đi ra ngoài ta sẽ nói chuyện này với nàng được không?"


Cánh môi Vu Hoan hơi mở, cuối cùng không nói gì.


Nàng khẽ gật dầu, xem như đồng ý lời Dung Chiêu nói.


Người phía trước đi rất nhanh, Vu Hoan và Dung Chiêu không thể không tăng tốc, mới đuổi theo dừng ở phía sau Thần Phong.


Trên mặt Thần Phong vẫn là thần sắc lười biếng như cũ, nhìn thấy Vu Hoan, đôi mắt cũng gần như nheo phân nữa, càng nheo ác hơn.


"Để bổn thiếu gia đoán xem, ngươi tiến vào làm gì."


Vu Hoan hơi dừng lai, thần sắc châm chọc nhìn Thần Phong: "Ngươi rất rảnh sao?"


"Không sai lắm, có người xung phong, bổn thiếu gia chỉ cần ngồi phía sau làm ngư ông đắc lợi là được." Vẻ mặt Thần Phong nghiêm túc làm Vu Hoan nghẹn nghẹn.


"Vậy ngươi nói xem, ta tiến vào đây làm gì?"


Thần Phong ngáp dài, bước chân càng chậm hơn: "Đoán trúng lại không có thưởng, bổn thiếu gia không làm loại chuyện mua bán lỗ vốn này."


Vu Hoan: "..."


Não tàn!


Mắt trợn trắng, Vu Hoan trực tiếp xẹt qua Thần Phong, đuổi theo Giang Mãn Nguyệt phía trước.


"Kiếm Linh, thời gian của ngươi không còn nhiều lắm." Giọng nói lười biếng truyền vào trong tai Dung Chiêu, trong lòng Dung Chiêu thất kinh, theo bản năng quay đầu lại nhìn Thần Phong.


Nhưng phía sau làm gì còn thân ảnh của Thần Phong nữa, thoáng như thân ảnh phía trước bọn họ hình thấy là ảo ảnh vậy.


Thần Phong...


Vu Hoan cũng không có đi cùng với Giang Mãn Nguyệt, mà tránh hắn đi, dựa vào trực giác đi về phía trước.


Trong Hàn Cực Huyền Địa không có người, ở đây là linh thú, hay là nói cái loại linh thú này vô cùng hung ác.


Vu Hoan gặp phải con linh thú đầu tiên là một con Hàn Băng Sư*, loại linh thú này cấp bậc phổ biến ở tiên thú.


(Hàn Băng Sư: sư tử băng tuyết. Ảnh minh hoạ)




Ngoại hình của Hàn Băng Sư rất xinh đẹp, màu lông là màu trắng, nhưng lông bờm nó có màu xám nhạt, đôi mắt màu nâu có kích thước bằng nắm tay, tràn đầy ánh sáng hung ác, móng vuốt không ngừng cào trên mặt đất, phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.


"Grừ!" Hàn Băng Sư như muốn dùng âm thanh dọa Vu Hoan và Dung Chiêu lui đi, nhưng nó rống nửa ngày, hai người đứng trước mặt nó cũng chưa nhúc nhích một chút, Hàn Băng Sư lập tức không kiên nhẫn, thân hình hơi cong lên, đó là tư thế chuẩn bị tấn công.


Hai thứ trước mặt này là giống loài gì mà nó chưa từng thấy bao giờ? Chẳng lẽ ở đây có giống loài mới xuất hiện?


Nhưng bọn họ dùng hai đùi đi lại, quá kỳ quái.


Vu Hoan trợn mắt trắng, nhảy một cái nhảy lên lưng Hàn Băng Sư, vững vàng bắt được lông bờm của nó.


Hàn Băng Sư là một lão đại một phương, làm gì từng bị vũ nhục như vậy, lại còn là giống loài nó chưa từng nhìn thấy, lập tức nổi giận, thân thể kịch liệt run lắc, muốn ném văng Vu Hoan trên người nó xuống.


Nhưng Vu Hoan bắt thật sự chặt, căn bản ném không được.


"Grừ grừ!" Hàn Băng Sư xoay tròn tại chỗ, trái phải run lắc, cũng không thể ném Vu Hoan xuống được, còn để nàng bò đến cổ của mình.


Xúc cảm tản ra hàn khí khiến Hàn Băng Sư đột nhiên cứng đờ, loại hàn khí này không giống với hàn khí phát ra từ trong không khí, trực giác của loài thú rất chuẩn, nó biết nếu bản thân động đậy một chút thì đầu và mình sẽ hai nơi.


Vu Hoan đưa Thiên Khuyết Kiếm đến trước mặt Hàn Băng Sư: "Dám có tiểu tâm tư, ta sẽ giết chết ngươi."


Hàn Băng Sư: "..."


Sinh vật kỳ quái này nói cái gì thế?


Nó nghe không hiểu gì hết!


Nhưng nhìn thấy Thiên Khuyết Kiếm kim quang lấp lánh tản ra uy áp kia, Hàn Băng Sư đại khái đoán được sinh vậy kỳ quái này đang uy hiếp nó.


Linh thú trong Hàn Cực Huyền Địa căn bản chưa từng nhìn thấy loài người, bọn nó nghe không hiểu tiếng người mới bình thường.


Linh trí?


Tiên thú có linh trí, nhưng ngươi để một đứa cả đời cũng chưa từng nhìn thấy loài người, há mồm sẽ nói tiếng người? Đừng giỡn nữa!


Vì sao một ít linh thú có thể?


Có thứ gọi là truyền thừa.


Chủng tộc có được huyết mạch thượng cổ sẽ có cách nói truyền thừa này, bọn nó sẽ kế thừa ký ức, tri thức, thậm chí là sức mạnh của tổ tiên.


Ngươi cho rằng linh thú có được huyết mạch thượng cổ là cải trắng, trên đường là có thể tùy tiện nhặt sao!

Bình luận

Truyện đang đọc