Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
____
"Hoan Nhi." Người tới nhẹ giọng gọi nàng, tiếng gọi như từ phía chân trời xa xôi, xâm nhập thẳng vào chỗ sâu nhất trong linh hồn nàng.
Vu Hoan có chút ngơ ngác nhìn hắn, thật lâu sau mới mấp máy cánh môi: "Tiểu cữu cữu?"
Lôi điện dày đặt phía sau Mộ Thanh Dương giống như biến thành bối cảnh không tiếng động, khiến dáng người hắn càng thêm to lớn đĩnh đạt, chi lan ngọc thụ*.
(Chi lan ngọc thụ (芝兰玉树): Tạ An 謝安 đời Tấn 晉, có con em tài giỏi, thường nói tử đệ như chi lan ngọc thụ. Chỉ con em ưu tú.
Nguồn: từ điển Hán Việt)
Tuy rằng vẫn có bệnh trạng tái nhợt như cũ, nhưng đôi mắt thanh tỉnh trong veo, không còn tử khí âm trầm nữa.
"Ngươi khôi phục ký ức rồi?" Vu Hoan lui lui về sau, trong mắt rõ ràng có phòng bị.
Mộ Thanh Dương hơi hơi thất thần, hắn khôi phục ký ức, không phải khôi phục một đời là Thanh Dương Mộ kia, còn là những ký ức của những đời trước.
Hoan Nhi phòng bị mình như vậy, xác thật phù hợp tính cách của con bé.
"Hoan Nhi, rời khỏi đây đi." Mộ Thanh Dương thở dài: "Ta tới xử lý chuyện ở đây."
Thôi, trong lòng con bé không muốn chấp nhận hắn cũng được, miễn cho sau này phải đau khổ.
"Ngươi?" Vu Hoan nhíu mày, nàng nhìn về phía lôi điện phía sau hắn: "Ngươi biết tất cả mọi chuyện này là như thế nào?"
Mộ Thanh Dương hơi hơi gật đầu, ánh mắt có chút mơ màng: "Hoan Nhi, những chuyện này không có liên quan đến con."
"Ngọc Ninh diệt toàn tộc của ta, sao lại không có liên quan gì đến ta?" Vu Hoan tận lực không nhìn vào mắt của Mộ Thanh Dương, nhìn thấy đôi mắt kia, trong lòng nàng luôn có chút khó chịu.
Giống như tiểu cữu cữu đứng ở trước mặt nàng, nhưng tiểu cữu cữu lại như biến thành một người hoàn toàn xa lạ.
"Hoan Nhi, con còn không rõ sao?" Mộ Thanh Dương bất đắc dĩ thở dài: "Hiện tại quan trọng nhất không phải là Ngọc Ninh, là trận pháp này, con biết nếu trận pháp này một khi hoàn thành, sẽ xuất hiện hậu quả gì không?"
"Ta quản nó sẽ xuất hiện hậu quả gì làm gì, bây giờ ta chỉ muốn giết Ngọc Ninh, ngươi đừng ngăn cản ta!"
Vu Hoan liếc mắt một cái về phía lôi điện, Ngọc Ninh còn ở trong đó, hình như hắn cũng nhìn về phía bên này, mặt mày như ẩn như hiện tràn đầy dữ tợn và căm hận.
Vu Hoan thu hồi tầm mắt, cong cong môi, vẻ mặt khá quỷ dị: "Cho dù ngươi có mặc kệ hắn, hắn cũng chưa chắc sẽ bỏ qua cho ngươi."
Mộ Thanh Dương nhìn thoáng qua phía sau, Ngọc Ninh lập tức nhe răng trợn mắt, bóng người lập tức xông đến nơi này.
Bên tai có tiếng gió xẹt qua, khi Mộ Thanh Dương quay đầu lại, thân ảnh của Vu Hoan đã biến mất.
Trong mắt Mộ Thanh Dương hiện lên tia bất đắc dĩ, nha đầu này vẫn giống như trước đây, chuyện đã quyết định rồi, tuyệt đối sẽ không sửa đổi.
"Thanh Dương Vu Hoan, tránh ra!" Ngọc Ninh thét chói tai muốn xông về phía Mộ Thanh Dương bên kia.
Vu Hoan làm sao sẽ tránh ra: "Muốn ta tránh ra cũng được, hoặc là ngươi chết hoặc là ta chết."
Ngọc Ninh lộ ra nét mặt dữ tợn: "Tiểu nha đầu, ngươi đừng không biết tốt xấu."
"Ta không biết tốt xấu đó rồi ngươi muốn sao?" Vu Hoan muốn lấy cái hộp đựng tàn hồn của Ngọc Ninh ra, nhưng bây giờ nàng căn bản không có cách nào chạm vào đồ vật được, lấy ra tới nói không chừng ngược lại còn sẽ giúp Ngọc Ninh, nàng đành phải kéo dài chờ Dung Chiêu về.
"Chết đi!"
Hai người lại lần nữa chiến thành một đoàn, lúc trước Ngọc Ninh đã tiêu hao rất nhiều sức mạnh, bây giờ lại lần nữa đối chiến với Vu Hoan, đương nhiên ăn thiệt một chút.
Nhưng oán hận của hắn đối với Thanh Dương Mộ, làm hắn không ngừng bộc phát ra tiềm lực.
"Ta thật sự không hiểu, vì sao ngươi cứ muốn nhằm vào tiểu cữu cữu?" Vu Hoan cản lại một đòn tấn công của Ngọc Ninh.
"Hắn đáng chết." Ngọc Ninh kết ấn trong tay, một đoàn sương mù như tia chớp bắn về phía Vu Hoan, Ngọc Ninh nhân cơ hội này muốn đột phá phòng tuyến của Vu Hoan, xông về phía Mộ Thanh Dương bên kia.
Thân ảnh của Vu Hoan vốn đang bị bao phủ trong sương mù, nhưng giây tiếp theo nàng đã xuất hiện ở trước mặt hắn: "Hắn đáng chết thì có liên quan gì đến Thanh Dương gia tộc? Ngươi vì một người mà tàn sát toàn tộc ta, Ngọc Ninh, người như ngươi thế này tại sao Sáng Thế Thần lại coi trọng ngươi?"
Ngọc Ninh chợt dừng lại, trong một khoảnh khắc hắn cười điên dại, sự điên loạn vặn vẹo tràn đầy mắt hắn: "Nàng ta chướng mắt ta... nàng ta chướng mắt ta thì làm sao? Cuối cùng còn không phải chết rồi đó sao?"
"Nàng ta cho rằng nàng ta che chở Thanh Dương Mộ là ta không có cách nào đối phó hắn sao?"
"Nàng ta cho rằng nàng ta là Sáng Thế Thần là có thể kê cao gối mà ngủ ư?"
Giọng của Ngọc Ninh vẫn bén nhọn như cũ, ở trong tiếng sấm đều có vẻ rất đột ngột.
Sau khi điên cuồng vặn vẹo, Ngọc Ninh bỗng nhiên an tĩnh xuống, hắn nhìn chằm chằm Vu Hoan: "Từ khi hắn xuất hiện, nàng ấy đã không thèm nhìn ta lấy một lần, dựa vào cái gì? Ta mới là người ở bên nàng ấy nhiều năm như vậy, dựa vào đâu mà Thanh Dương Mộ vừa xuất hiện đã đoạt lấy mọi thứ vốn thuộc về ta?"
"Ngươi nói Sáng Thế Thần thích tiểu cữu cữu?" Vì sao Sáng Thế Thần đối xử tốt với tiểu cữu cữu như vậy? Nếu là như thế này, vậy tất cả mọi chuyện đều có đáp án.
Ngọc Ninh trào phúng khẽ hừ một tiếng: "Chẳng qua chỉ là một tiểu dã loại không biết từ chỗ nào tới, cũng có tư cách chiếm nàng, dựa vào cái gì!"
Vu Hoan xem như đã hiểu rõ.
Ngọc Ninh thích Sáng Thế Thần, nhưng Sáng Thế Thần thích Thanh Dương Mộ.
Sáng Thế Thần tốt với Thanh Dương Mộ, Ngọc Ninh lập tức ghen ghét, căm hận.
Ngọc Ninh còn đang tiếp tục nói.
"Nàng ấy vì hắn, giúp hắn một tay thành lập Thanh Dương gia, giao cho Thanh Dương gia quyền thế, địa vị, vinh quang vô thượng. Hừ, đáng tiếc tuy rằng thiên phú của hắn tuyệt vời, nhưng số mạng lại không tốt, chỉ sống đến một trăm tuổi thì chết rồi. Ta cho rằng nàng ấy chỉ sẽ đau lòng khổ sở một khoảng thời gian thôi, rất nhanh bọn ta sẽ có thể khôi phục lại những ngày tháng trước kia, nhưng mà..."
Ngọc Ninh bỗng nhiên kích động, như người đã chạm phải chỗ đau đớn.
"Nhưng mà, nàng ấy lại sử dụng cấm thuật, mạnh mẽ chuyển thế hắn lại lần nữa đến Thanh Dương gia tộc. Nàng ấy vì hoàn thành cái cấm thuật này, bị Thiên Đạo giáng xuống trừng phạt tra tấn gần trăm năm, trăm năm đó! Ta cứ nhìn nàng ấy như thế, mỗi ngày chịu đựng dày vò... ngươi biết cái loại tâm trạng đó không? Oán hận đồng thời lại đau lòng khổ sở."
Ngọc Ninh bỗng nhiên nở nụ cười nhăn nhó: "Đáng tiếc, lần thứ hai Thanh Dương Mộ vẫn không có mạng dài, hắn chết rất thảm, bị táng thân trong miệng linh thú. Ta cho rằng nàng ấy sẽ không dùng cấm thuật nữa, không nghĩ đến... không nghĩ đến nàng lại lần nữa sử dụng cấm thật. Lần thứ hai sử dụng thì trừng phạt còn gấp đôi so với lần đầu tiên. Lần đó nàng ấy như mất đi gần nửa cái mạng."
"Ta chẳng phân biệt ngày đêm chăm sóc nàng ấy, nhìn nàng ấy chuyển biến tốt đẹp theo từng ngày, nhưng rồi sao... đầu óc trái tim của nàng ấy đều là Thanh Dương Mộ, Thanh Dương Mộ!!"
"Cho nên lần đó ta giết chết Thanh Dương Mộ, nàng ấy rất tức giận, giam giữ ta lại. Nhưng ta lại không cảm thấy mình làm sai cái gì cả. Giết Thanh Dương Mộ, ta rất vui vẻ. Nhưng mặc dù là vậy, nàng ấy vẫn không màng thân thể của mình, lại lần nữa sử dụng cấm thuật. Thường xuyên sử dụng cấm thuật, sẽ khiến thân thể của nàng ấy tới một điểm cực hạn, cho nên sau lần đó, nàng ấy không tìm Thanh Dương Mộ nữa, cũng là một đời của ngươi kia."
"Ta giả bộ biết sai, để nàng ấy thả ta ra, sau đó nhân dịp lúc nàng ấy chữa thương, giết nàng ấy. Lúc ấy cả người ta đều lâm vào trong bóng đêm vô hạn, ta rất sợ hãi, càng có nhiều đau khổ hơn, nhưng sau đó ta lại bắt đầu cảm thấy may mắn, nàng ấy chỉ có thể thuộc về ta, không bao giờ có được Thanh Dương Mộ, hắn cũng sẽ không xuất hiện nữa."
Vu Hoan hít khí lạnh, Ngọc Ninh này đúng là điên rồi.
"Càng làm cho người ta cảm thấy châm chọc chính là, ngươi xuất hiện, ngươi nhìn thấy mọi chuyện ta làm." Ánh mắt sâu kín của Ngọc Ninh nhìn chằm chằm Vu Hoan, như là con báo ẩn sâu trong bóng đêm, lúc nào cũng có thể xông ra giết chết con mồi nhai nó trong miệng.