Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
___
Buổi tối nghỉ ngơi ở khách điếm, Diêm Tố nhìn Thiên Nguyệt đã ngủ say, trầm mặc xuống giường, đi sang phòng bên cạnh.
Vào phòng, cả người Diêm Tố bỗng nhiên nhẹ bẫng đi té ngã xuống mặt đất.
Trong phòng đen nhánh, hắn không cảm giác được một chút độ ấm nào, cả người hắn như ở trong hầm băng vạn năm, từ đầu đến chân đều lộ ra hàn khí.
Ngày mà âm khí thịnh nhất trong tháng...
Diêm Tố cắn răng chịu đựng cơ thể lạnh băng, hắn cần phải chịu đựng được.
Chỉ cần chịu đựng được, thì Thiên Nguyệt sẽ được cứu.
Diêm Tố cuộn tròn thành một đoàn, trên người bị mồ hôi lạnh tẩm ướt, hắn không biết qua bao lâu đến khi có ánh sáng mỏng manh chiếu trên mặt hắn.
Hắn hơi hơi mở mắt, ngoài cửa sổ có ánh nắng chiếu xuyên thấu vào trong phòng, thân thể cứng đờ, hồi lâu hắn mới lấy lại được cảm giác.
Bò dậy khỏi mặt đất, sửa sang lại y phục, xác dịnh mình không có gì không ổn, mới ra cửa đến phòng cách vách.
Diêm Tố vừa mới bò lên giường, Thiên Nguyệt đã tỉnh, ôm Diêm Tố vuốt ve một trận.
Vẫn đến bước cuối cùng dừng lại như cũ, Diêm Tố giữ chặt tay Thiên Nguyệt không cho Thiên Nguyệt đứng dậy: "Thiên Nguyệt, ta có thể."
Thiên Nguyệt sửng sốt, dục niệm trong mắt chợt nồng đậm lên, nhưng một giây tiếp theo bị hắn mạnh mẽ ép xuống.
Thiên Nguyệt hôn vào mặt người đang bám mình một cái: "Chờ một chút..."
Trong thân thể hắn có thứ ghê tởm như vậy, Diêm Tố chán ghét vài thứ đó như thế, sao hắn có thể...
"Ta có thể." Diêm Tố cố chấp lôi kéo Thiên Nguyệt.
Thấy Thiên Nguyệt bất động, Diêm Tố đơn giản chủ động tấn công.
"Diêm Tố..." Thiên Nguyệt đè lại Diêm Tố: "Đừng quậy."
"Ta không có quậy." Diêm Tố lẩm bẩm một câu: "Có phải huynh không thích ta không?"
Thiên Nguyệt cười khẽ: "Đệ đang nghĩ cái gì vậy? Sao ta có thể không thích đệ được."
"Vậy vì sao huynh lại từ chối ta?" Khuôn mặt nhỏ của Diêm Tố rất đứng đắn.
Đứng đắn đến độ làm người khác cho rằng hắn đang nói chuyện gì đó rất quan trọng.
Đầu lưỡi của Thiên Nguyệt chuyển động xung quanh cánh môi Diêm Tố, nghe thấy lời Diêm Tố nói, hơi dừng lại, không nghĩ tới Diêm Tố đảo khách thành chủ.
Diêm Tố hôn thật sự nghiêm túc, mặc dù thân mật nhiều lần như vậy rồi hắn vẫn vụng về như cũ.
"Đệ thật sự không hối hận chứ?" Thiên Nguyệt dụ hoặc hôn Diêm Tố.
Đáp lại Thiên Nguyệt là sự gặm cắn như cáu kỉnh của Diêm Tố.
"Nhưng mà ta sợ ta sẽ hối hận." Hắn không thể ích kỷ như vậy.
Động tác của Diêm Tố dừng lại, đẩy Thiên Nguyệt ra, trực tiếp mặc lại y phục xuống giường.
Thiên Nguyệt: "..." Tới, hình như chọc lông rồi.
Thiên Nguyệt từ phía sau ôm Diêm Tố: "Đệ biết trong thân thể ta là cái gì, vài thứ kia có lẽ..."
Thông qua hắn truyền đến trên người Diêm Tố.
Đây vẫn luôn là vấn đề hắn lo lắng nhất, cho nên hắn không dám đụng vào Diêm Tố.
Diêm Tố quay người, từ trên cao nhìn xuống Thiên Nguyệt: "Nếu ngay cả một chút giác ngộ này mà ta cũng không có, thì ngay từ đầu ta đã từ chối ở bên huynh rồi. Nếu ta đã đồng ý với huynh, thì mặc kệ là sống chết, ta cũng tình nguyện cùng đối mặt với huynh. Cho dù... có là thứ ta ghét nhất đi chăng nữa."
"Diêm Tố." Thiên Nguyệt ôm Diêm Tố, trong giọng nói nỉ non mang theo dục niệm, đầu ngón tay Thiên Nguyệt cởi y phục Diêm Tố còn chưa mặc xong ra, nhẹ nhàng đặt Diêm Tố lên giường.
"Ta đã cho đệ cơ hội rồi, là do tự đệ từ chối, từ nay về sau, đệ chỉ có thể là của ta."
Diêm Tố ôm cổ Thiên Nguyệt, không tiếng động trả lời hắn.
Đến khi một khắc cuối cùng, Diêm Tố vẫn có chút sợ hãi, hắn nắm chặt lấy chăn nệm dưới thân, đôi mắt ngân ngấn nước, trên da thịt trắng nõn tràn đầy vết đỏ ái muội.
"Đừng sợ." Thiên Nguyệt hôn Diêm Tố.
Vật thể to lớn xỏ xuyên qua thân thể, nước mắt của Diêm Tố rơi xuống, Thiên Nguyệt không dám nhúc nhích, chỉ có thể hôn mặt Diêm Tố.
Cả người Diêm Tố đang run rẩy, Thiên Nguyệt động một chút, hắn lập tức phát ra tiếng nức nở giống như thú nhỏ, làm người ta đau lòng không thôi.
Thiên Nguyệt định lui ra ngoài, Diêm Tố ôm Thiên Nguyệt lại, rưng rưng nước mắt nức nở nói: "Chờ một lát, ta có thể."
"Không được chúng ta có thể từ từ tới, đừng cậy mạnh." Thiên Nguyệt thật sự đau lòng, nhưng sợ động tác của mình quá lớn, làm Diêm Tố khó chịu, cũng chỉ có thể cứng đờ ở đó bất động.
Hạ thân đau đớn như bị xé rách, nhưng lại không bằng một góc tối hôm qua hắn đã trải qua, Diêm Tố ổn định trong một lát, hai mắt đẫm lệ mông lung nói: "Huynh động một chút thử xem, ta khó chịu."
Thiên Nguyệt thử động nhẹ vài cái, Diêm Tố cắn môi không dám lên tiếng, sau đó thì thuận lợi hơn nhiều.
Hai người đều là lần đầu tiên, thời gian đương nhiên không dài, Thiên Nguyệt cũng sợ làm bị thương đến Diêm Tố, cho nên lúc sau vẫn còn muốn nhưng cố gắng nhịn lại.
"Thiên Nguyệt, có phải huynh cảm thấy thân thể thoải mái hơn một ít rồi không?" Diêm Tố nằm bên cạnh Thiên Nguyệt, chống đầu, vẻ mặt chờ mong hỏi hắn.
"Ừ, thoải mái." Thiên Nguyệt gật đầu, đương nhiên thoải mái hơn so với tay nhiều.
"Không phải... Ta không phải hỏi cái đó." Khuôn mặt nhỏ của Diêm Tố đỏ lên, ngập ngừng nói: "Huynh không cảm giác được nơi nào khác sao?"
"Cảm giác gì?" Thiên Nguyệt chăm chú nhìn Diêm Tố, ánh mắt nhiều thêm một tia áp bức: "Đệ giấu ta làm cái gì?"
"Không..." Diêm Tố lắc đầu, vùi đầu vào trong chăn.
Thiên Nguyệt nheo nheo mắt, nhanh chóng kiểm tra thân thể một lần.
Cảm giác U Minh Cổ rút máu như đòi ăn cơm kia thế mà biến mất...
Một tay Thiên Nguyệt túm Diêm Tố ra, nhìn sắc mặt Diêm Tố có chút trắng bệch, nhưng vẫn xụ mặt: "Đệ giấu ta làm cái gì?"
Diêm Tố lắc đầu: "Có gì đâu."
Thiên Nguyệt cứ nhìn chằm chằm Diêm Tố như vậy, ánh mắt Diêm Tố hoảng loạn, không dám nhìn Thiên Nguyệt.
Hắn vốn dĩ không biết nói dối, dáng vẻ này căn bản là không đánh đã khai.
Thiên Nguyệt ném Diêm Tố ra, đứng dậy lấy y phục của bọn họ, nhanh chóng kiểm tra y phục một lần.
"Thiên Nguyệt..." Diêm Tố chống thân thể ngăn lại Thiên Nguyệt: "Thiên Nguyệt."
Thiên Nguyệt nhìn người đè nặng mình, chờ nửa câu sau của hắn.
Nhưng Diêm Tố cứ nhìn Thiên Nguyệt như thế, không động cũng không nói lời nào, cuối cùng bị Thiên Nguyệt nhìn có chút chột dạ, bất chấp tất cả tặng bản thân mình lên.
Thừa dịp Thiên Nguyệt thất thần, lấy quyển sách kia ra hủy thi diệt tích.
Nội dung hắn đã nhớ kỹ toàn bộ, còn sách hay không đã không quan trọng.
Dư quang của Thiên Nguyệt quét thấy rồi, nhưng lại không thấy rõ đó là thứ gì, lại bị Diêm Tố trêu chọc có chút ý loạn động tình.
Hai người ở trong phòng đến khi trời tối, Thiên Nguyệt mới chầm chậm rời giường, hỏi tiểu nhị muốn nước ấm, lau khô thân thể Diêm Tố một lần.
Thiên Nguyệt ngồi xổm bên bồn tắm, nhìn dấu vết trên người Diêm Tố, trong mắt ẩn ẩn có ý cười.
Nhưng nghĩ đến thứ Diêm Tố hủy diệt, trong mắt lập tức xẹt qua một tia bất an.
Thay đổi của thân thể hắn, khẳng định có liên quan đến Diêm Tố.
Người kia cũng không có cách nào, từ đâu mà Diêm Tố có cách?
Ngoại trừ...
Cô cô, nhất định là cô cô cho hắn thứ gì đó.
Diêm Tố sợ Thiên Nguyệt lại lần nữa nhắc đến chuyện lúc nãy, vẫn luôn chột dạ. Nhưng Thiên Nguyệt giống như đã quên, sau khi tắm rửa giúp hắn còn giúp hắn mặc y phục, ngay cả cơm cũng tự tay đút.
"Ăn nữa không?"
Diêm Tố ngồi trong lòng Thiên Nguyệt, khẽ lắc đầu.
Thiên Nguyệt gật gật đầu: "Ngày mai chúng ta đi nhanh hơn đến Tiên Lộc Đài."
Diêm Tố kinh ngạc: "Vì sao?"
"Cô cô sinh em bé, ta đương nhiên muốn đi nhìn rồi." Thiên Nguyệt ôm Diêm Tố đi về phía giường: "Lại nói, không phải đệ nói muốn đi chơi sao? Thăm cô cô xong chúng ta có thể đi sớm một chút rồi."
Thiên Nguyệt hôn hôn lên môi Diêm Tố: "Ngoan ngoãn ở đây chơi, ta thu dọn một số thứ."
"Ồ."