(QUYỂN 3) BÀ ĐÂY ĐEM VAI ÁC DƯƠNG OAI

Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


___


"Ngươi tên là gì?" Linh La ôm bao lớn bao nhỏ đi ở phía trước, câu được câu không hỏi thằng bé ở phía sau.


"Không... Không có tên." Thằng bé nhỏ giọng đáp.


Linh La nhíu mày: "Tiểu Hoan Hoan chưa ban tên cho ngươi?"


Thằng bé khó hiểu nhìn Linh La, Tiểu Hoan Hoan là ai?


"Sư phụ ngươi." Linh La tức giận trừng mắt nhìn nó liếc mắt một cái, ngốc muốn chết.


Thằng bé bị Linh La trừng có chút sợ hãi, rụt rụt cổ: "Không..."


Linh La không nói thêm gì nữa, sau khi mang theo nó mua tất cả đồ dùng, hấp tấp trở về nhà.


Dung Chiêu đang chuẩn bị cơm chiều cho Vu Hoan, thấy dáng vẻ Linh La thở phì phì kia, trong mắt hiện lên một tia buồn cười, cũng mặc kệ nàng, tiếp tục bận việc của mình.


Linh La ném đồ qua một bên, gân cổ lên bắt đầu gào: "Tiểu Hoan Hoan, Tiểu Hoan Hoan!"


Vu Hoan đỡ khung cửa, vẻ mặt cạn lời: "Đêm hôm rồi, ngươi hét cái quỷ gì? Ai chết!"


Linh La chạy đến trước mặt Vu Hoan: "Tiểu Hoan Hoan, sao ngươi muốn thu nó làm đồ đệ? Ngươi muốn đồ đệ, người ta... người ta cũng có thể làm đồ đệ của ngươi mà!"


Vu Hoan đánh giá trên dưới Linh La một phen: "Ta không cần bà già."


Linh La: "..." Tình hữu nghị ngươi nói lật thuyền là lật sao?


Nàng rõ ràng vẫn là tiểu Loli, bà già chỗ nào!


"Lại đây." Vu Hoan vẫy tay với thằng bé vẫn còn đứng ngoài sân.


Thằng bé đầu tiên là liếc nhìn Dung Chiêu một cái, lại nhìn Linh La một cái, mới thật cẩn thận dịch đến trước mặt Vu Hoan.


"Sư phụ."


"Sau này ngươi tên là Kinh Hồng, Thanh Dương Kinh Hồng." Vu Hoan sờ sờ đầu thằng bé, khóe miệng mỉm cười ban tên cho nó.


Thanh Dương Kinh Hồng thật lâu về sau mới biết được, mình đã bái một sư phụ có cái dạng gì, được ban họ trâu bò cỡ nào.


Linh La bĩu môi, xoay người lôi cái rương lúc trước ném xuống kéo dài đến trước mặt Vu Hoan, mở cái rương ra.


"Tiểu Hoan Hoan, nhìn nè, thích không? Người ta phí thật lớn tâm tư mới làm được đó."


Trong rương là một mảnh lửa đỏ, cái loại đỏ này không giống đỏ bình thường tử khí trầm trầm, ngược lại rất sống động như thật.


"Giao Sa cùng Hỏa Vũ*..." Vu Hoan thiếu chút nữa đã rớt hai mắt, sau đó bắt lấy tay Linh La vuốt ve một trận: "Ngươi không sao chứ?"


(Giao Sa (鲛纱): vảy cá mập
Hỏa Vũ (火羽): lông đỏ)


Giao Sa được lấy từ loài cá mập sinh ra ở vùng biển sâu, Hỏa Vũ được lấy từ loài chim Hỏa Loan sinh ra ở vùng sa mạc khô cằn.


Hai loại này đều là tiên thú, Cá mập giảo hoạt, Hỏa Loan hung ác, không có một con nào là dễ đối phó.


Dùng Giao Sa và Hỏa Vũ dệt thành một bộ hỉ phục, cuối cùng phải giao thủ với cá mập và Hỏa Loan bao nhiêu mới được?


"Sao ta yếu ớt đến độ chưa từng trải qua mưa to gió lớn gì chứ!" Linh La lấy tay Vu Hoan ra, vẻ mặt chờ mong: "Tặng quà thành thân cho ngươi, thích không?"


Dung Chiêu đứng ở một bên nhìn, mặt mày thấy từng chút từng chút hóa dịu dàng.


Khi Linh La đi bắt Giao Sa và Hỏa Vũ, hắn cũng đi theo, Linh La lại không hề rên một tiếng, một mình khiêng, trong lúc đó không để hắn nhúng tay một chút nào.


Lúc trở về, nàng dựa vào Kinh Tà Đao, ôm một đống Giao Sa và Hỏa Vũ, rõ ràng thương tích đầy mình, lại không thèm để ý một chút nào.


Hỉ phục vốn nên là hắn chuẩn bị, nhưng đó cũng là tâm ý của nha đầu kia, vậy hắn cứ nhường một bước đi.


Dung Chiêu cảm thấy bản thân càng ngày càng nhân từ.


"Thích." Vu Hoan khép cái rương lại, mặt mày đầy cưng chiều xoa đầu Linh La: "Ngày lễ thành hôn đó mặc cho ngươi xem."


Dung Chiêu yên lặng nuốt xuống một búng máu, chẳng lẽ không phải là nên mặc cho hắn xem sao?


Linh La được bơm máu sống lại, nhìn Kinh Hồng cũng thuận mắt hơn nhiều, chủ động nhận lấy nhiệm vụ 'chiếu cố' Kinh Hồng.


Kinh Hồng là đứa nhỏ cực kỳ thông minh, sau khi ở cùng với bọn họ vài ngày, thì không còn sợ hãi như lúc trước nữa, sẽ giòn tan gọi Vu Hoan sư phụ, gọi Dung Chiêu sư công, nhưng khi đối mặt với Linh La, Kinh Hồng luôn là vẻ mặt kỳ lạ, không tình nguyện gọi một tiếng tỷ tỷ, sau đó Linh La sẽ ôm Kinh Hồng chà đạp khuôn mặt của thằng bé một trận.


Kinh Hồng vừa thẹn vừa giận, đáng tiếc phản kháng không được, chỉ có thể chịu đựng.


Thời gian chậm rãi trôi qua, Dung Chiêu vẫn khua chiêng gõ mõ chuẩn bị hôn lễ như cũ, nhưng mà Vu Hoan ngoại trừ nhìn thấy Linh La mang về hỉ phục, còn lại cái gì cũng không nhìn thấy.


Nếu không phải Dung Chiêu cùng Linh La hai người đi sớm về trễ, nàng cũng không cảm thấy có gì khác với bình thường.


"Tiểu Hoan Hoan, hôn lễ cử hành ở Tiên Lộc Đài, chúng ta phải đi qua đó trước, ngươi thu thập một chút đi."


"Tiên Lộc Đài? Đó là đâu?" Vu Hoan thắc mắc.


"Đi rồi ngươi sẽ biết." Linh La chớp chớp mắt với Vu Hoan, đem đồ của Kinh Hồng nhét vào trong không gian: "Kinh Hồng, lát nữa ta đưa ngươi đi, Tiểu Hoan Hoan ngươi cũng chỉ có thể tự mình động thủ."


Kinh Hồng ngượng ngùng nhìn Linh La liếc mắt một cái, đứng ở bên cạnh Vu Hoan, tay nhỏ lôi kéo tay áo Vu Hoan.


"Nó cũng không thể ăn ngươi, ngươi sợ cái gì?"


Khuôn mặt nhỏ của Kinh Hồng tối sầm, nhưng nàng sẽ nhéo mặt con nhéo mặt con đó!


"Đúng rồi, mau tới đây!" Linh La vẫy tay với Kinh Hồng.


Kinh Hồng thấy sư phụ nhà mình không có ý muốn giúp mình, buông ống tay áo ra, cọ tới cọ lui đi đến bên Linh La.


Vu Hoan cười cười nhìn hai người kia tương tác, càng xem càng cảm thấy thú vị.


Vu Hoan nhìn bụng, con hàng này mà ra đời, có lẽ sẽ càng vui hơn nữa.


____


Vu Hoan không nhìn thấy Tiên Lộc Đài.


Nàng được Linh La dẫn đến một tiểu viện khác.


Trong viện có mấy nha hoàn, thấy Linh La cùng Vu Hoan xuất hiện, nhún người hành lễ.


"Bái kiến Cảnh Chủ đại nhân, Linh La cô nương."


Vu Hoan ngu người, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy xưng hô này.


Lúc trước khối ngọc lệnh kia bị Ma Thần lấy đi, nàng cũng không có tâm tư quản lý Huyền Thiên Chi Cảnh gì đó.


"Vẫn nên gọi ta là Vu Hoan đại nhân đi." Vu Hoan xua xua tay, Cảnh Chủ đại nhân nghe cứ là lạ sao ấy.


Bọn nha hoàn cúi đầu vâng dạ.


"Tiểu Hoan Hoan, hôn lễ cử hành vào ngày mai, ngươi từ từ nghỉ ngơi đi, có chuyện gì gọi bọn họ là được, ta còn phải đi chuẩn bị nhiều thứ khác nữa."


Vu Hoan gật đầu.


Linh La không dẫn Kinh Hồng theo, dù sau lát nữa nàng cũng sẽ bận như chó, không rảnh quản thằng bé, đơn giản bảo nó ở lại bên cạnh Vu Hoan.


Vu Hoan nắm tay Kinh Hồng đi theo bọn nha hoàn vào phòng.


"Sư phụ."


Vu Hoan nghiêng đầu nhìn Kinh Hồng: "Sao vậy?"


Kinh Hồng mím môi: "Vì sao sư phụ lại cứu con?"


Một nữ nhân tôn quý như vậy, vì sao lại cứu một đứa nhỏ rách rưới cấp bậc thấp kém như mình?


Kinh Hồng đã luôn muốn hỏi vấn đề này rất lâu rồi, nhưng vẫn không biết nên mở miệng như thế nào.


Vu Hoan cười cười, duỗi tay vuốt ve bụng, dựa vào lưng ghế, ánh mắt có chút buồn bã: "Trên người của ngươi, có bóng dáng ta cảm thấy rất quen thuộc."


"Sư phụ, người đừng buồn." Kinh Hồng tiến lên, tay nhỏ bắt lấy ống tay áo Vu Hoan: "Con không hỏi nữa."


Vu Hoan bế Kinh Hồng lên: "Ta không có buồn, chỉ là nhớ tới một ít chuyện đã qua."


Kinh Hồng không dám lộn xộn, sư công đã từng nói, cho dù sư phụ có ôm nó đi chăng nữa thì cũng không cho nó lộn xộn.


"Nhưng vẻ mặt của sư phụ rõ ràng là buồn mà."


Vu Hoan duỗi tay sờ sờ gương mặt, cong cong môi lại phát hiện có chút khó khăn.


"Thông minh như vậy, sư phụ sẽ không thích ngươi." Vu Hoan bất đắc dĩ gõ gõ trán Kinh Hồng: "Sau này ở trước mặt sư phụ phải biểu hiện ngốc một chút biết không? Cho dù có nhìn ra cũng không thể nói, sư phụ rất sĩ diện."


Kinh Hồng cái hiểu cái không gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Con sẽ ngốc một chút."


"Ha ha!" Vu Hoan bị dáng vẻ nhỏ nhắn kia chọc cười, đuổi Kinh Hồng xuống: "Quay về nghỉ ngơi đi."


"Đồ nhi cáo lui." Kinh Hồng ra dáng ra hình hành lễ, thẳng lưng ra khỏi phòng.


Vu Hoan thở dài, hôn lễ qua rồi, cho nó trở về vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc