(QUYỂN 3) BÀ ĐÂY ĐEM VAI ÁC DƯƠNG OAI

Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


"A, đúng rồi, lúc trước ta có cảm giác được có hình ảnh thoáng qua lên." Uyên Ương Kính dùng âm thanh máy móc làm ra ngữ điệu giật mình: "Bởi vì cảm thấy không có khả năng ngươi có thể sửa đổi được chuyện đã xảy ra, cho nên ta không có nói cho ngươi biết."


"Ý cửa ngươi là có người sửa đổi những chuyện đã từng xảy ra, để ngươi nhìn thấy hình ảnh sai lầm?"


"Không phải, là xóa sạch. Có một khoảng thời gian bị xóa sạch." Uyên Ương Kính bay bay: "Vậy mà cũng có người xóa sạch thời gian, đúng là không thể tưởng tượng được, thế gian này không phải không có Thần sao? Chẳng lẽ Sáng Thế Thần giả chết?"


Vu Hoan: "..." Đừng giỡn nữa, những dị tượng của trời đất khi Sáng Thế Thần ngã xuống cũng không phải có thể tạo giả được.


Từ từ...


Dị tượng trời đất...


Khi thân thể này sinh ra trời đất cũng sinh ra dị tượng, chẳng lẽ thân thể này kỳ thật là do Sáng Thế Thần chuyển thế?


Aiyo đờ mờ, vậy cũng quá máu chó đi!


Vu Hoan tự mình ở nơi đó bổ não các loại đại kịch máu chó một phen, càng cảm thấy tính khả năng rất lớn!


Nhưng nàng nghĩ lại, lập tức thay đổi sắc mặt.


Mẹ nó, hiện tại nàng là chủ nhân của thân thể này đó!


Hai đại trưởng lão nhìn sắc mặt Vu Hoan còn thay đổi nhanh hơn thời tiết ngoài kia, đều có chút không rõ nguyên do, vừa rồi bọn họ có nói thứ gì lạ sao?


"Khụ khụ, có thể khôi phục không?" Vu Hoan lấy lại tinh thần, nhanh chóng vì bản thân, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Uyên Ương Kính.


"Không thể, những thời gian đó đã bị xóa sạch."


"A... thật đúng là càng ngày càng phức tạp." Vu Hoan cười lạnh một tiếng.


Hiện giờ nàng chỉ có một ý nghĩ,


Giết người phát tiết cho hả giận.


Keng...


Tiếng chuông cổ xưa to lớn vang dội bỗng nhiên nổ tung trên đỉnh đầu, đánh trúng vào sát khí của Vu Hoan bay tán loạn, nàng nghi hoặc nhìn về phía Ngọc trưởng lão.


Ngọc trưởng lão nhanh chóng giải thích: "Là tiếng chuông tập hợp khẩn cấp."


Hai người cũng bất chấp chào hỏi Vu Hoan, như một trận gió bay ra khỏi phòng, Vu Hoan chớp chớp mắt, chờ sau khi tiếng chuông vang lên ba lần, nàng mới đi theo.


Toàn bộ Bách Lý gia đều lâm vào trong hỗn loạn, sôi nổi chạy về một phương hướng.


Vu Hoan là người từ bên ngoài tiến vào khiến cho một ít người chú ý đến, nhưng cũng không có ai đến hỏi.


Nhưng thiếu nữ lúc trước được Ngọc trưởng lão gọi là đại tiểu thư kia chủ động đi đến bên cạnh Vu Hoan, tư thái nàng ta kiêu căng, vẻ mặt có chút khinh thường, làm gì còn vẻ ngoan ngoãn trước mặt Ngọc trưởng lão nữa.


"Ngươi chính là Bách Lý Vu Hoan?"


Vu Hoan liếc xéo nàng ta một cái, không đáp.


Biểu cảm của Bách Lý Nhứ vốn đã khinh thường càng thêm khinh thường, từ trên núi hoang ra ngoài, không có một chút giáo dưỡng nào.


"Đừng tưởng rằng vào Bách Lý gia là ngươi có thể đắc đạo thăng thiên, không có bản lĩnh, cho dù các trưởng lão che chở cho ngươi thì các đệ tử phía dưới cũng không phục. Nếu ta là ngươi, sẽ không làm chuyện mất mặt này."


Trong lòng Bách Lý Nhứ ghen ghét, nữ nhân này dựa vào cái gì mới vừa về đã là thiếu chủ.


Nàng ta mới là đại tiểu thư Bách Lý gia, nàng ta mới là người thừa kế Bách Lý gia.


Vu Hoan thuần phục nở nụ cười trào phúng: "Theo ta được biết, Bách Lý Hề không có con nối dõi, như vậy xin hỏi ngươi, là từ đâu chui ra?"


Sắc mặt Bách Lý Nhứ thay đổi, nàng ta không phải con ruột của Bách Lý Hề, nàng ta chỉ là từ trong dòng thứ qua.


Chỉ là còn lúc rất nhỏ nàng ta đã ở bên cạnh Bách Lý Hề, đã sớm xem Bách Lý Hề là cha ruột.


Người của Bách Lý gia cũng cho rằng tương lai nàng ta sẽ trở thành người thừa kế Bách Lý gia.


Nhưng không ngờ nửa đường đột nhiên chui ra một nữ nhân như vậy, trên người nàng chỉ có danh nghĩa là con gái của đại thiếu gia đã mất mà đã danh chính ngôn thuận chiếm vị trí thiếu chủ.


Nàng ta cố gắng nhiều năm như vậy, kết quả đều là chuyện buồn cười.


Bách Lý Nhứ nắm chặt tay, ánh mắt nhìn Vu Hoan đã không che dấu sự ghen ghét và ác độc.


"Thì đã sao, ta mới là đại tiểu thư Bách Lý gia, ngươi chẳng qua chỉ là dã loại bên ngoài mới về, ai biết ngươi có phải là huyết mạch của Bách Lý gia hay không, đại bá và đại bá mẫu đều là những người tuấn mỹ vô song, sao sẽ sinh ra một người bình thường như ngươi?" Bách Lý Nhứ căm hận nói.


Đúng, người của Bách Lý gia đều không ngoại lệ là tuấn nam mỹ nữ, nữ nhân này này chỉ có một dung mạo bình thường, tuyệt đối không phải con gái của đại bá.


Vu Hoan lại lẳng lặng nhìn nàng ta, không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào, nhưng cặp mắt nhìn Bách Lý Nhứ kia, khiến nàng ta không tự chủ được run run, cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên não, giống như rơi vào trong hầm băng.


Ánh mắt của nữ nhân này...


"Có phải hay không, ngươi nói cũng không tính được!" Vu Hoan thu hồi tầm mắt, ác liệt nói: "Ta chính là kẻ lừa đảo, ta lừa gạt người của Bách Lý gia các ngươi đấy rồi sao?"


"Ngươi..." Bách Lý Nhứ không ngờ nữ nhân này chỉ đơn giản như vậy đã thừa nhận, sau sửng sốt là phẫn nộ: "Rốt cuộc ngươi có mục đích gì, ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không để ngươi thực hiện được!"


"Mục đích à, còn không phải là như ngươi nghĩ sao? Đoạt vị trí của ngươi đó, mục đích này không đủ to lớn sao? Ta đây sẽ suy nghĩ lại..." Vu Hoan làm ra bộ dáng trầm tư, sau đó đôi mắt sáng ngời: "Bằng không ta đoạt toàn bộ Bách Lý gia luôn nhớ? Mục đích này đủ to lớn chưa?"


Bách Lý Nhứ không ngờ Vu Hoan sẽ nói như vậy, tức giận thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu, còn không đợi nàng ta phát tiết, đã nghe giọng nói kia vang lên.


"Aiyo, nhất thời quá kích động, đã để ngươi biết mục đích của ta. Vậy ta phải làm thế nào mới đúng đây, hiện tại ta cũng không thể bại lộ... cho nên, thật xin lỗi, chỉ có thể để ngươi ủy khuất một chút, đi xuống dưới trước chờ bọn họ."


Giọng nói của Vu Hoan mềm nhẹ, như là đang lầm bầm lầu bầu, lại khiến cả người Bách Lý Nhứ đều phát lạnh.


Nữ nhân này muốn giết người diệt khẩu.


Sắc mặt Bách Lý Nhứ nghẹn đến mức đỏ bừng, đôi mắt cũng tràn ra hận ý, nữ nhân này lại ác độc như vậy, ở Bách Lý gia cũng không thèm kiêng nể gì.


Vu Hoan cười nhạo một tiếng: "Chỉ dựa vào một chút lá gan nho nhỏ này của ngươi mà còn muốn làm chủ nhân của Bách Lý gia, thật không biết Bách Lý Hề dạy dỗ ngươi như thế nào, nếu ta là ngươi, đã sớm đâm đầu chết quách cho rồi."


Tiếng nói vừa dứt, thân ảnh của Vu Hoan đã biến mất trước mặt Bách Lý Nhứ, nàng ta không phản ứng lại kịp


Chờ nàng ta phản ứng lại, mới phát hiện bản thân bị trêu đùa, lập tức nghiến răng nghiến lợi: "Bách Lý Vu Hoan, ta và ngươi không đội trời chung."


Vu Hoan đi đến nơi tập hợp, đã có rất nhiều người đứng đó rồi, đang thắc mắc bàn tán đã xảy ra chuyện gì.


Không bao lâu sau Bách Lý Nhứ cũng đã đuổi đến, nhưng thần sắc kia không thể nào tốt hơn được nữa.


Nhìn Vu Hoan được Ngọc trưởng lão sắp xếp ngồi ở vị trí trên cao, càng hận đến ngứa răng, ngay cả người ngồi bên cạnh nói chuyện với nàng ta, cũng bị nàng ta quát lớn vài tiếng.


Ngày thường rất ít thấy vị đại tiểu thư này phát giận, những người đó nhìn nhau, cũng không dám tùy ý đi tìm xui xẻo nữa, sôi nổi tránh Bách Lý Nhứ xa thêm một ít.


Mà hành vi này dừng ở trong mắt Bách Lý Nhứ, lại thành bởi vì Vu Hoan mà bọn họ mới cố tình bảo trì khoảng cách với mình.


Hận ý trong lòng càng thêm dâng lên.


Bách Lý Vu Hoan, cho ngươi đắc ý lần này!


Ta tuyệt đối sẽ dẫm đạp ngươi dưới chân, để những người này nhìn xem, ai mới là người thắng cuộc cuối cùng.


Bách Lý Nhứ hừ lạnh một tiếng, cũng theo bậc thang lên bục cao.


Những người khác không rõ nguyên do, bọn họ chọc đến chỗ nào của đại tiểu thư rồi?

Bình luận

Truyện đang đọc