[QUYỂN 5] [TỪ THẾ GIỚI 5] NỮ ĐẾ GIÁ ĐÁO ĐƯỜNG THẾ LIÊU

Ra khỏi hội sở hoàng gia số 7. Phong Hoa lấy ra hai đồng tiền xu, tùy tiện ngồi lên xe buýt. Sau khi ngồi xuống, nàng trò chuyện với hệ thống trong đầu:

 "Bắt đầu tiếp thu trí nhớ nguyên thân ."

 Nguyên chủ tên Nhan Phi. Bên ngoài mang danh lão sư dạy tại một trường học quý tộc, kì thực là một cảnh sát nằm vùng. Nhan Phi được lệnh theo dõi con trai của một lão đại hắc đạo nên sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát liền vào trường quý tộc này dạy học, lý lịch bề ngoài không chê vào đâu được.

 Nhan Phi có người bạn trai tên Tần Thâm, giống nàng gã cũng là một cảnh sát nằm vùng nhưng so ra nhiệm vụ của hắn có độ nguy hiểm lại cao hơn nhiều. 

 Tần Thâm tự mình mai phục bên người mục tiêu,  sau trở thành phụ tá đắc lực của vị lão đại hắc đạo đó. Vị lão đại này thậm chí đem con gái của mình gả cho Tần Thâm còn mang thai con của hắn. 


 Tần Thâm phản bội cảnh sát, nhưng vẫn tiếp tục cung cấp tin tức sai lệch làm tổ chức cảnh sát tổn thất thảm trọng.

 Nhan Phi với cái thân phận bạn gái cũ này kết cục tự nhiên cũng không khá hơn chút nào.

 Tâm nguyện của nàng là tận lực dẫn Tần Thâm trở về chính đạo, nếu như không thể thành công vậy phải tự tay giải quyết cái tên phản đồ này cho bằng được!

Mục tiêu nhân vật tiến công chiếm đóng: Quý Trạch. Cái tên này, làm cho Phong Hoa không khỏi nâng lên đầu ngón tay vuốt vuốt cái trán. 

 Bởi vì Quý Trạch chính là cái mục tiêu mà Nhan Phi đang theo dõi con trai của lão đại hắc đạo trong truyền thuyết, thiếu chủ. Nhức đầu nhất lúc này nàng  giống như bị lòi đuôi rồi.

 Đúng vậy, đêm nay tại hội sở  hoàng gia số 7 nàng tiện tay kéo một tên thiếu niên chính là Quý Trạch. 


 Đêm nay diễn ra cái sự tình này đoán chừng cái thiết lập lãnh diễm lão sư toàn bộ đều bị sụp đổ rồi. Ai có thể nghĩ đến ban ngày trong trường quý tộc nữ lão sư  đứng đắn nghiêm túc, buổi tối lại giở trò với học sinh chứ!

 Khục khục. Nữ hoàng bệ hạ lần đầu cảm thấy đau đầu, thật là có chút khó giải quyết nha.

 Ngày hôm sau. Phong Hoa như thường lệ đi tới trường học. 

 Một thân váy dài màu đỏ xinh đẹp được đổi thành bộ đồ công sở nghiêm túc, mái tóc dài đen nhánh như thác rủ xuống trên eo nhỏ.  Hai chân thon dài dưới làn váy thoáng ẩn hiện hấp dẫn câu nhân.

 Dáng người thướt tha uyển chuyển hòa cùng dung nhan tuyệt mỹ lãnh diễm của nàng, chân đi giày cao gót bước vào sân trường từ từ tiến về phía cửa văn phòng đúng thời gian.

Các thiếu niên thời kỳ trưởng thành hormone nồng đậm luôn nhịn không được hướng về phía bóng lưng của nàng mà xì xào bàn tán:


 "Thật xinh đẹp."

 "Dáng người thật tốt."

 "Nhan lão sư tuyệt đối là vị lão sư có mùi vị nữ nhân nhất mà từ nhỏ đến giờ ta từng thấy qua."

 "Đặc biệt cặp chân thực thon dài kia đây chính là đôi chân trong truyền thuyết a nhìn thật muốn chơi nha!"

 "Da trắng, tướng mạo đẹp, đôi chân dài, có một nữ lão sư như vậy đi học ta đều không thể ngủ gà ngủ gật rồi!"

 "..." 

 Phong Hoa mặc kệ bọn tiểu quỷ xuân tâm nhộn nhạo, mắt không chớp đi tới văn phòng. Giả bộ không có nhìn thấy người nào đó. 

Hành lang bên ngoài phòng học, thiếu niên vươn người lại lười biếng nghiêng đầu tựa vào lan can màu trắng khắc hoa La Mã.

 Trên người thiếu niên mặc đồng phục, nhưng mang ý xấu. Chỉ thấy vạt áo có chút mất trật tự mở rộng lộ ra một đoạn xương quai xanh tinh xảo như ngọc có chút mê người. Vài sợ tóc mảnh đen nhánh nhẹ rủ lên trán hơi che đậy cặp mắt xếch đang tỏa ra hào quang khiếp người. 
 Nhìn theo bóng  nữ nhân từ đầu đến cuối đều chưa từng cho hắn một cái liếc mắt,  bóng hình thướt tha xinh đẹp dần biến mất sau văn phòng. 

 Quý Trạch ngoéo đôi môi một cái, giơ lên độ cong mơ hồ có chút bất thường giống như ánh mặt trời rực rỡ lại ẩn chứa một chút diêm dúa lẳng lơ. 

 Rất tốt. Cái lão sư ăn hết không nhận nợ này a. Thế nhưng vẫn chưa có người nào dám thiếu nợ Quý Trạch hắn đây này. 

Đã quên rồi sao, nhanh như vậy? Thế ta đây tự chính mình chậm rãi đến đòi lại đây.

Bình luận

Truyện đang đọc